Ông Lâm xấu hổ và giận dữ muốn chết!

May mà da ông ta ngăm đen, nên không ai nhìn thấy cổ ông ta đang đỏ bừng vì giận.

“Tao là cha mày! Mày nói chuyện với tao kiểu đó à? Tao sinh ra cái thứ như mày để làm gì! Đánh anh trai mày còn chưa đủ, giờ lại quay sang mắng cả cha mày?”

Lâm Vĩnh Thành bộc lộ bản tính nóng nảy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu tính toán đối sách với ông ta.

Huyết thống là thứ không thể cắt đứt dễ dàng. Một đứa con hiếu thuận thì bị đè đầu cưỡi cổ, còn anh – nếu đã không thể hòa thuận với nhà họ Lâm – thì chi bằng nhân cơ hội này mà dứt áo ra đi!

Vậy phải làm sao để đối phó với ông Lâm?

Rất đơn giản, chỉ cần anh bóp đúng điểm yếu mà ông ta để tâm nhất, đảm bảo ông ta sẽ như chuột sợ vỡ bình, anh nói gì cũng phải nghe.

Giọng Lâm Vĩnh Thành vang lên, át cả tiếng ông Lâm:

“Tôi không quan tâm ông là cha ai! Tôi bị cháu ông hại đến tuyệt đường con cái, vậy mà ông còn bênh vực nó, bênh vực Lâm Vĩnh Gia? Vậy thì coi như tôi không phải con ông nữa!”

“Cái gì mà nuôi dưỡng sau này? Tôi đã nhìn thấu ông từ lâu rồi!”

“Chỉ mấy người các ông?” Anh bật cười khinh miệt: “Lâm Vĩnh Gia bị các người nuôi thành thứ méo mó, hỏng hóc, còn muốn tôi nhìn ra cái gì tốt đẹp từ hắn? Ông tưởng tôi ngu chắc? Các người chẳng phải đang muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời, để tôi làm trâu làm ngựa cho một nhà anh ta hay sao?!”

Đương nhiên, dù anh chưa bao giờ phối hợp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ông Lâm có loại suy nghĩ này. Lâm Vĩnh Thành chỉ lo nói cho hết những gì cần nói, từng lời như dao cứa, sát thương chuẩn không cần chỉnh.

Ông Lâm như bị bóp nghẹn cổ họng, khí thế lập tức xẹp xuống.

“Các con là anh em ruột, giúp đỡ nhau một chút chẳng phải là điều nên làm sao?!”

“À, còn anh em ruột à? Từ hôm nay trở đi, tôi với Lâm Vĩnh Gia là kẻ thù!”

“Mày muốn tức chết tao à?” Ông Lâm tức đến đấm ngực thùm thụp,dù vậy ông ta vẫn tin suy nghĩ của mình là đúng, cho rằng Lâm Vĩnh Thành nổi giận như vậy là vì chuyện tuyệt hậu.
Ông ta vội nói: “Hôm nay tao làm chủ, để Đại Dương làm con nuôi của mày. Nếu mày muốn nhận cả Đại Hải cũng được!”

Lâm Vĩnh Gia và Lâm Vĩnh Nghiệp là anh em sinh đôi. Lúc mới sinh, Lâm Vĩnh Nghiệp yếu ớt hơn, sợ không nuôi nổi, nên ông Lâm và bà Lâm dồn hết sự quan tâm vào đứa con lớn. Sau này, hai anh em lại cùng năm cưới vợ, sinh con.

Nhà họ Lâm có năm đứa cháu trai, tên gọi đều gắn liền với sông nước. Ở nhị phòng có ba người: Lâm Đại Giang, Lâm Đại Hà và Lâm Đại Hồ. Còn ở đại phòng là hai người: Lâm Đại Hải và Lâm Đại Dương. Bên cạnh đó, gia đình còn có ba đứa cháu gái. Ở đại phòng là Lâm Liễu Chi và Lâm Liễu Nha, còn ở nhị phòng là Lâm Liễu Diệp.

Nhắc đến Lâm Đại Hải, ông Lâm không khỏi thấy xót ruột.

Thằng cháu này đã bảy tuổi, giờ đem nó chuyển sang làm con nuôi của Lâm Vĩnh Thành, ông ta còn có chút luyến tiếc.

Lâm Vĩnh Thành thì đã quá hiểu cái kiểu suy nghĩ kỳ quặc của ông ta, chỉ không ngờ họ lại coi anh như kẻ ngốc.

Lâm Đại Dương đã hại vợ con anh, giờ còn muốn anh nuôi nấng nó? Để sau này nó lớn lên giành giật công việc với anh, để cả đời anh phải cống hiến vì nó?

Thật sự nghĩ anh ngu đến thế sao?

Lâm Vĩnh Thành tức đến bật cười.

Anh chỉ thẳng vào mặt Lâm Đại Dương, cười lạnh: “Thằng nhãi này khiến tôi tuyệt hậu, giờ còn muốn tôi nuôi nó? Tốt nhất các người trông chừng nó cho kỹ, kẻo một ngày nào đó nó nhảy trước mặt tôi, các người lại phải đi nhặt xác nó! Một thằng đàn ông tuyệt hậu thì chuyện gì mà chẳng dám làm!”

Anh có để tâm đến chuyện tuyệt hậu sao?

Đừng đùa. Chỉ cần được sống bên người mình yêu, đó đã là ân huệ trời ban. Hai đứa con gái của anh là báu vật trời ban, chỉ vì Lâm Đại Dương lúc sinh ra nặng hơn hai lạng thịt mà lại được coi là quý hơn con gái anh? Đừng có xúc phạm anh bằng cái lý do đó!

Lâm Vĩnh Thành có suy nghĩ riêng, nhưng ông Lâm lại không cùng tần số với anh. Vì vậy, anh không thể để ông ta biết rằng anh không để bụng chuyện tuyệt hậu.

Hơn nữa, anh còn phải nói giống với cái tư duy của ông Lâm. Nếu không, ông Lâm sẽ chịu buông tha cho anh sao?

Không đời nào. Anh qua hiểu ông Lâm.

Ông Lâm nghe mà hãi hùng, Lâm Vĩnh Thành dám làm loạn ngay trước mặt người nhà, còn dám đánh cả Lâm Vĩnh Gia, thì còn chuyện gì anh không dám làm?

Đối với một người đàn ông mà nói, cú sốc lớn nhất chính là tuyệt hậu.

Ông ta đột nhiên gào lên: “Đại Dương chỉ là một đứa trẻ, nó biết gì chứ? Mày đã đánh anh mày, giờ còn không tha cho cháu mày?”

“Cháu tôi? Tôi chỉ muốn bóp chết nó!”

Lâm Đại Dương nhỏ giọng nức nở, hơi sợ hãi mà rúc vào lòng mẹ – Lý Tiểu Phân.

Lý Tiểu Phân ôm chặt con trai, không dám buông tay, sợ Lâm Vĩnh Thành nổi điên mà ra tay thật.

Ông Lâm cũng chẳng dám nhắc đến Lâm Đại Dương nữa, vội vàng lảng sang chuyện khác.

“Mày không chịu nhận con nuôi thì thôi, để tao tìm cho mày một cô vợ trong thành, thế là xong.”

“Vợ trong thành? Được đấy!”

Lâm Vĩnh Thành gật đầu cái rụp, khiến ông Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Tiếc là ông ta mừng quá sớm. Lâm Vĩnh Thành lại nói thêm: “Nhưng ông phải tìm cho tôi một cô xinh đẹp như Bạch Cập, còn phải có bố mẹ vợ giàu nứt đố đổ vách, sẵn sàng bỏ tiền dưỡng lão để mua cho tôi một căn nhà to đùng. Nếu ông làm được, tôi sẽ tha cho Lâm Đại Dương!”

Ông Lâm nghẹn họng, không thốt nổi lời nào.

Cả phòng im bặt.

Bạch Cập vốn xinh đẹp, cha mẹ đều là người có năng lực, còn nguyện ý lấy tiền dưỡng lão để xây nhà ở quê. Tìm được người thứ hai như vậy, chẳng khác nào hái sao trên trời.

Lâm Vĩnh Nghiệp lúc này mới hiểu vì sao Lâm Vĩnh Thành lại căm hận đến thế.

Nếu hắn là thằng ba, hắn cũng muốn bóp chết Lâm Đại Dương!

“Cha, ông tìm cho tôi đi!” Lâm Vĩnh Thành nhìn chằm chằm ông Lâm bằng ánh mắt nặng nề.

“Đến nước này rồi, ông còn ép tôi thì được gì?” Ông Lâm bắt đầu thấy chột dạ, những toan tính nhỏ nhặt trong lòng như bị ánh mắt kia bóc trần.

Lâm Vĩnh Thành lại cười lạnh. Liếc sang Lâm Vĩnh Gia đang quỳ rạp dưới đất như chó chết, anh cắn nhẹ đầu lưỡi, rồi chậm rãi nói: “Phân gia đi. Không thì cái nhà này sớm muộn cũng có người mất mạng!”

“Mày nghĩ cũng đừng nghĩ!” Ông Lâm lập tức nổi đóa. “Cha mẹ còn sống thì không phân gia! Mày là đồ lòng lang dạ sói, muốn ép tao chết à?!”

Mặt ông ta đỏ bừng vì giận, nhưng Lâm Vĩnh Thành vẫn lạnh lùng, không chút lay chuyển.

“Vậy thì cứ chờ đi. Sớm muộn gì cũng có ngày ông kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Giết người thì phải đền mạng. Sau này cứ để mình anh hai lo chuyện dưỡng lão cho ông!”

Lời uy hiếp trần trụi khiến ông Lâm tức đến muốn hộc máu.

Nhưng ông ta còn làm được gì bây giờ?

Thằng ba vừa mở miệng đã đòi giết con trai trưởng, ông ta chỉ còn cách nhượng bộ.

Lâm Vĩnh Nghiệp không lên tiếng, hắn không muốn phân gia. Hắn có ba con trai, một con gái, hai đứa lớn đang đi học, hai đứa nhỏ còn chờ nuôi. Chỉ dựa vào hai vợ chồng hắn thì không thể lo nổi, vẫn phải trông vào nhà họ Lâm để duy trì.

Không muốn phân gia, nhưng hắn cũng không dám đắc tội với đứa em này. Chỉ còn cách im lặng.

Trong phòng mọi người đều nhìn về phía ông Lâm. Ông ta nghiến răng nói:
“Phân thì phân! Nhưng chỉ phân tam phòng ra riêng! Ngoài đồ đạc trong phòng, đừng mong lấy thêm gì!”

Lâm Vĩnh Thành gật đầu: “Được!”

Ông Lâm lại nói: “Mỗi tháng mày vẫn phải đưa mười lăm đồng tiền. Chuyện dưỡng lão của tao và mẹ mày không cần mày lo, chỉ cần đưa tiền là được!”

Trước kia, khi còn trong quân đội, Lâm Vĩnh Thành gửi về năm đồng mỗi tháng. Một năm trước, khi đưa vợ con về quê, anh tăng lên mười lăm đồng.
Số tiền đó giờ đều nằm trong tay ông Lâm. Ông ta không phải không nghĩ tới việc tăng thêm tiền, nhưng Lâm Vĩnh Thành không chịu. May mà anh thường mua đồ cho nhà, nên ông ta cũng chấp nhận.

Nhưng giờ phân gia, tiền là thứ không thể thiếu.

“Ha… ăn uống thì giỏi, không sợ chết vì no à?” Lâm Vĩnh Thành gặp quỷ mới đáp ứng. Đưa thêm tiền cho ông Lâm khác gì nuôi không cả nhà Lâm Vĩnh Gia.

“Vậy thì khỏi phân! Bảo cha con Lâm Vĩnh Gia cẩn thận một chút!” Lâm Vĩnh Thành nói thẳng: “Tôi thì chẳng sao. Dù sao cũng đã tuyệt hậu rồi, sau này chuyện dưỡng lão cũng chẳng cần ai lo, chỉ cần tôi không sống đến già, thì khỏi phải lo!”

Nghe một chút…. Đây là tiếng người sao? Tuy lời lẽ chẳng ra gì, nhưng lại có lý đến đáng sợ.

Lâm Vĩnh Gia nghe mà run rẩy, sợ đến muốn chết. Hắn còn hai đứa con trai, còn chưa sống đủ, không muốn chết!

“Cha…”

Đứa con lớn vừa lên tiếng, bà Lâm yếu ớt nói:
“Ông à…”

“Bà sinh ra đứa con giỏi thật!” Ông Lâm trừng mắt nhìn bà ta, giận cá chém thớt, rồi quay sang hỏi Lâm Vĩnh Thành:
“Mày định đưa bao nhiêu?”

“Năm đồng. Một xu cũng không thêm. Nếu phải đưa mười lăm đồng thì khỏi phân!”

Giờ là ông ta cầu xin anh phân gia, năm đồng cũng chỉ bằng mức anh từng gửi khi còn trong quân đội. Nhưng sau khi hưởng mười lăm đồng mỗi tháng, Lâm Vĩnh Thành lại còn thường xuyên trợ cấp trong nhà, hiện tại quay lại năm đồng, đúng là đau như cắt.

Ông Lâm lòng đau như chảy máu. Ông ta không muốn nhìn mặt Lâm Vĩnh Thành nữa.

“Phân! Phân ngay hôm nay! Vĩnh Nghiệp, Đại Giang, Đại Hà, Đại Hải – đi gọi người! Mời bí thư chi bộ, đội trưởng, chú năm, chú chín!”

Hai người đầu là cán bộ trong thôn, hai người sau là trưởng bối có vai vế cao nhất trong tộc.

Một khi mời họ đến đấy, liền không có đường để rút lui.

…..

Bốn người đến rất nhanh.

Vừa bước vào cửa, họ thấy cảnh tượng hỗn loạn, đồ đạc văng đầy đất, Lâm Vĩnh Gia vẫn còn quỳ rạp dưới nền nhà, không dám ngẩng đầu. Bốn người không khỏi liếc nhìn Lâm Vĩnh Thành đầy dò xét.

Lật bàn ăn, đánh anh ruột đến mặt mũi đầy máu—đúng là một nhân vật không dễ dây vào!

Không vòng vo, họ đi thẳng vào chuyện chính.

Ông Lâm lên tiếng:
“Hôm nay mời các vị đến là để làm chứng, tôi muốn tách riêng nhà thằng ba, để nó ra ở riêng. Về sau, mỗi tháng nó đưa năm đồng tiền dưỡng lão. Còn chuyện lễ tết, hiếu kính thế nào thì tùy vào lòng nó. Vợ chồng già chúng tôi sẽ sống cùng thẳng cả và thằng hai.”

Nghe đến khoản năm đồng tiền, bốn người lại liếc nhìn Lâm Vĩnh Thành.

Giỏi thật. Đem trong nhà nháo thành như này, vậy mà chỉ cần đưa năm đồng mỗi tháng là có thể phủi tay bỏ đi. Họ không bao giờ ghen tị với ông Lâm vì có đứa con “có tiền đồ” như thế.

Tiền đồ thì có ích gì?
Nó căn bản không coi ông ta ra gì, ông ta còn tưởng được thơm lây?

Bốn người hiểu ý nhau, không ai lên tiếng khuyên can.

Trò khôi hài hôm qua vẫn còn rõ mồn một, cả thôn chưa từng có tiền lệ ly hôn, vậy mà nhà họ Lâm nhân lúc Lâm Vĩnh Thành không có nhà, ép vợ con anh phải tan đàn xẻ nghé. Anh không làm loạn mới là lạ!

Nói là phân gia, thực chất chỉ là lập một tờ giấy xác nhận viết rõ, mỗi tháng Lâm Vĩnh Thành phải đưa năm đồng tiền dưỡng lão.

Nhà họ Lâm không chia cho hắn bất cứ thứ gì, mà hắn cũng chẳng thèm để tâm đến tiền bạc hay đồ đạc trong nhà.

Cuộc phân gia này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn: chỉ cần lập chứng từ là xong.

Trời đã tối không có phương tiện để dọn đồ, Lâm Vĩnh Thành nói câu ngày mai lại đến dọn đồ, liền đi thẳng vào trong màn đêm, tâm trạng của anh còn không tệ.

Về đến nhà họ Bạch, anh lập tức báo cáo chiến tích với Bạch Cập.

Tiểu Bạch Quả nghe xong thì sững sờ, quên cả uống sữa. Ba ba phản diện đúng là vai ác thứ thiệt! Rõ ràng là anh muốn phân gia, cuối cùng lại biến thành ông Lâm chủ động cầu xin phân gia!

Bạch Cập cười, liếc anh một cái: “Anh đem cả bàn ăn xốc lên, bát đều vỡ, vậy bọn họ ăn cái gì?”

“Đập thì đập! So với việc con gái phải sinh sớm hai tháng, bọn họ đói một bữa thì có chết được đâu! Bát cơm vỡ rồi thì tự đi mua!”

“Cẩn thận bọn họ sau lưng gắn cho anh cái mác tiểu nhân!”

Sau khi Bạch Cập cho Tiểu Bạch Quả uống sữa xong, Lâm Vĩnh Thành chủ động ôm lấy con gái, tháo tã ra để thay. Động tác thuần thục đến mức không thể chê vào đâu được—rõ ràng là năm xưa đã từng thay tã cho Tiểu Tử Tô không ít lần.

Thay xong tã, anh cẩn thận quấn lại gọn gàng.

Anh ôm Tiểu Bạch Quả vào lòng, lòng đầy thương xót. Tiểu Tử Tô lúc sinh ra nặng gấp đôi con bé. Nghĩ đến việc đám trẻ nhà họ Lâm đã khiến con gái mình phải sinh non, Lâm Vĩnh Thành lại thấy áy náy vô cùng.

“Ba ba sẽ báo thù cho con. Chờ con lớn lên, ba ba sẽ dạy con vài chiêu quyền cước. Ai dám bắt nạt con, cứ tặng hắn hai cái tát thật kêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play