Bạch Cập đẩy anh một cái:
"Em với con suýt bị ba mẹ anh ức hiếp đến chết!"
Cô sống ở nhà họ Lâm một năm, còn lạ gì tình hình trong đó nữa? Ông Lâm tuy không trực tiếp ra mặt, nhưng sau lưng chắc chắn là người bày mưu tính kế.
Lâm Vĩnh Thành nói:
"Hôm nay anh sẽ về nhà chia hộ khẩu, chúng ta bốn người sẽ sống chung với ba mẹ em. Sau này em cũng không cần bước chân vào nhà họ Lâm nữa."
Bạch Cập nhìn chằm chằm vào mắt anh:
"Thật không?"
Quả thật cô cũng chẳng muốn vào cửa nhà họ Lâm nữa. Trước đây chỉ vì lo con gái lớn lên trong môi trường không tốt, nhưng những chuyện xảy ra hôm qua đã khiến cô hoàn toàn chán ghét.
Lâm Đại Dương làm hại con gái út phải sinh non, còn khiến cô chịu không ít đau đớn. Nhà họ Lâm ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, đã vội vàng đi tìm mối hôn sự mới.
Nếu không phải Lâm Vĩnh Thành cùng bọn họ có huyết mạch không thể dứt bỏ, cô hận không thể cả đời không qua lại.
Lâm Vĩnh Thành chắc chắn nói:
“Tết nhất lễ lạc, anh mang Tiểu Tử Tô đi một chuyến là được. Ngoài việc đưa cha mẹ phần phúng điếu, còn lại em không cần bước chân vào nhà đó.”
Bạch Cập cười, khẽ véo tay anh:
“Đừng nói linh tinh!”
Đâu có chuyện con trai vừa mở miệng đã nói đưa cha mẹ phúng điếu? Nếu người ngoài nghe được, chắc chắn sẽ bảo anh bất hiếu, ảnh hưởng đến danh tiếng.
“Anh hiểu rõ.”
Từ trước tới nay, Lâm Vĩnh Thành vốn không phải người mù quáng.
Vợ mới là người sẽ ở bên anh cả đời, còn cha mẹ ruột của anh, tiền cấp dưỡng tuổi già anh sẽ không thiếu, cũng chẳng có gì phải áy náy với họ.
Nói chuyện xong, Lâm Vĩnh Thành mới quay ánh mắt sang nhìn cô con gái út.
Đứa bé trong tã nhỏ gầy đến mức khiến người ta xót xa. Anh đưa tay định chạm vào má con, nhưng Tiểu Tử Tô liền kiễng chân, vỗ mạnh một cái vào đầu gối anh.
“Em đang ngủ, ba đừng làm ồn!”
Con bé lập tức đem nguyên lời Bạch Cập vừa nói ném lại cho Lâm Vĩnh Thành.
Anh bật cười, dời sự chú ý về cô con gái lớn, cúi xuống nhấc bổng bé lên, rồi khẽ chạm mũi mình vào mũi bé:
“Tiểu Tử Tô ngoan quá, còn biết chăm em nữa.”
Tiểu Tử Tô “Hừ” một tiếng:
“Tất nhiên rồi, giờ con là chị mà!”
Lâm Vĩnh Thành trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười.
“Đúng rồi, Tiểu Tử Tô giờ là chị rồi!”
“Em gái mới là nhỏ nhất, mọi người nên gọi con là đại Tử Tô!”
“Cái nhóc này, còn định làm người lớn à?”
Đợi Tiểu Bạch Quả tỉnh lại, trời đã gần tối. Bạch Cập cho em bé bú xong, Lâm Vĩnh Thành liền nhận lấy tã, thấy Tiểu Bạch Quả nhìn chằm chằm mình, anh nhẹ giọng dỗ:
“Tiểu bảo bối sao lại nhìn ba như thế? Có phải nhận ra ba rồi không?”
Tiểu Bạch Quả thì chỉ là tò mò thôi.
Trong tiểu thuyết, từ “tàn nhẫn” vẫn chưa đủ để hình dung người ba phản diện này. Phải gọi là loại cầm thú đội lốt người — chỉ dựa vào sức mình mà đánh gãy một chân nữ chính, còn khiến ba mẹ và anh trai cô bị đánh què. Cuối cùng, hắn vẫn có thể rút lui an toàn.
Giờ phút này anh cười ngốc y như một ông ba hiền lành, hoàn toàn không còn chút khí chất của vai ác đại lão.
Tiểu Bạch Quả nhìn vài lần rồi mất hứng, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
…
Ở nhà họ Bạch thì bầu không khí vừa yên ả, còn nhà họ Lâm lại bắt đầu nôn nóng.
Ông Lâm cau mày đến mức nếp nhăn giữa trán có thể kẹp chết ruồi, nhìn sắc mặt ông bà nội đều không ổn, mấy đứa cháu vốn được cưng chiều cũng chẳng dám hé răng.
Đến tối vẫn không thấy Lâm Vĩnh Thành về.
Ông Lâm sa sầm mặt:
“Đừng đợi nữa, ăn cơm đi!”
Nghĩ đến chuyện Lâm Vĩnh Thành mang đồ đi vây quanh nhà họ Bạch, ông Lâm liền thấy đau như cắt thịt.
Từ khi nghe tin Lâm Vĩnh Thành mang về một đống đồ, ông Lâm đã luôn cau mày khó chịu. Thứ đem về chắc chắn không phải loại tầm thường, lại còn là cả một bao to, đưa thẳng vào trong sân nhà họ Bạch. Chuyện này với ông ta chẳng khác nào miếng thịt ngon đã đến tận miệng lại bị người khác giật mất, mà kẻ giật ấy còn là người khiến ông ta vốn đã tự ti. Nghĩ đến đó, ông ta càng tức tối.
Bà Lâm cũng bực, nhưng xen lẫn trong đó là vài phần lo lắng.
“Thằng ba đi lâu như vậy, không biết nhà họ Bạch nói gì về chúng ta.”
“Nhà họ Bạch nói gì thì có ích gì? Chúng ta là vì tốt cho nó, phàm là nó có chút lương tâm thì đã chẳng để nhà họ Bạch lôi kéo.” Ông Lâm gắt gỏng.
“Nhỡ mà…”
“Nhỡ gì? Nó còn dám không nhận chúng ta chắc?”
Bị ông Lâm quát, bà Lâm im bặt, chỉ lẳng lặng cầm muôi múc cơm cho mọi người.
Trong nhà, Lâm Vĩnh Gia — đứa con trai cưng của ông Lâm — quả thật xứng là kẻ được cha truyền nghề. Bề ngoài thì trầm lặng, ít nói, trông có vẻ thật thà, nhưng trong bụng lại khôn lỏi, tính toán chẳng kém gì cha mình.
Nhưng gà mờ Lâm Vĩnh Gia vẫn khác ông Lâm nhiều. Ông Lâm sai khiến bà Lâm làm người ác còn Lâm Vĩnh Gia thì lại khuyến khích hai vợ chồng già ra mặt thay hắn.
“Ba, thằng ba từ nhỏ đã hư tính rồi. Trời tối mà nó còn chưa về, chắc chắn nhà họ Bạch nói sai chúng ta rồi, biết đâu nó lại giận dỗi không thèm về…”
Lời nói dở dang, phần còn lại để ông Lâm xử lý.
Lâm Đại Dương vội nhìn về phía ông nội, lo lắng nói: “Ông nội, cháu hơi sợ.”
“Có ông nội đây, sao cháu phải sợ?”
Ông Lâm vốn đang giận dữ, thấy đứa cháu ngoan ngoãn, lòng lại mềm ra phần nào. Nhưng nghĩ đến tính khí của Lâm Vĩnh Thành, ông ta lập tức kiềm chế cơn nóng giận xuống.
Việc đuổi mẹ con Bạch Cập ra ngoài, ông ta không hề hối tiếc.
Nhưng Lâm Vĩnh Thành lâu như vậy mà vẫn chưa về, ông Lâm không muốn thừa nhận, dù biết anh đối với Bạch Cập có tình cảm sâu sắc hơn nhiều so với bọn họ trong tưởng tượng.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Đại Dương, mọi chuyện luôn có được mất.
Trầm mặc vài giây, ông Lâm lại nói: “Nếu thằng ba thật sự không muốn ly hôn, vậy thì để Đại Dương làm con thừa tự của thằng ba đi. Nhìn bộ dạng mỏng manh của vợ thằng ba, cho dù không có chuyện của Đại Dương thì cũng không giống người có thể sinh con. Nuôi đứa con trai còn tiện nghi cho nàng.”
Cô con dâu cả Lý Tiểu Phân lập tức sốt ruột, “Ba, Đại Dương…”
Lâm Vĩnh Gia liếc vợ mình một cái, ý bảo cô ta im miệng.
Thằng ba vốn có năng lực, lại có công việc đàng hoàng. Lâm Đại Dương đã năm tuổi, sớm đã biết ai là ba mẹ của mình. Để nó làm con thừa tự của thằng ba có gì mà không được?
Thằng ba không có con ai, cái công việc cũng chỉ có thể để lại cho Lâm Đại Dương!
Sau này thằng ba chỉ có thể nhờ Lâm Đại Dương để dưỡng già, đồng thời hắn cũng nhờ thằng ba tìm quan hệ để giúp cho con trai lớn nhà hắn kiếm một công việc. Như vậy hai đứa con trai của hắn đều thành người thành phố rồi.
Chuyện tốt như này, chỉ có người đàn bà ngốc này mới không nhìn ra.
Lâm Vĩnh Gia ước gì Lâm Vĩnh Thành và Bạch Cập đừng có ly hôn, hắn mau chóng bày tỏ thái độ:
“Đại Dương làm sai thì đưa nó cho chú ba nuôi dưỡng cũng hợp lý. Chỉ cần thằng ba chăm sóc cho Đại Dương tử tế thì con không có ý kiến gì.
Hai cha con mỗi người một câu, thế là Lâm Vĩnh Thành sắp xếp mọi việc đâu vào đấy.
Lâm Vĩnh Nghiệp – người con thứ hai – liếc mắt với vợ, trong ánh mắt ánh lên nụ cười đầy ẩn ý.
Cười ông Lâm bất công, cũng là đang cười Lâm Vĩnh Gia không biết tự lượng sức. Bọn họ không nghĩ đến, với tính cách của chú ba thì liệu có chịu để người khác sắp đặt?
Chuyện này nhị phòng chẳng liên quan gì, nghe xong chỉ thấy như đang xem trò cười.
Mà đúng là một trò cười thật.
…
Lâm Vĩnh Thành trở về đúng lúc.
Anh đi qua bóng đêm mà về, vừa bước vào nhà chính đã thấy ông Lâm mặt mày u ám, nặng nề ném đôi đũa xuống bàn:
“Còn biết đường về à?”
Chỉ có mỗi anh về, xe đạp không mang theo, cái túi lớn cũng chẳng thấy đâu.
Ông Lâm liền cảm thấy ruột gan đau xót.
Lâm Vĩnh Thành lạnh lùng nhìn ông Lâm một cái. Đánh phủ đầu là chiêu ông ta hay dùng, thân là con, anh chẳng lẽ lại không hiểu tính khí của ông ta?
Cái liếc đầy uy lực, ít nhất khiến bà Lâm không dám hé răng.
Thằng ba từ nhỏ đã có cá tính, lại rất có chủ kiến, khác hẳn mấy đứa con khác. Nhất là sau khi đi lính về, từng trải qua máu lửa, trên người mang theo sát khí. Một ánh mắt quét qua cũng khiến bà Lâm – người chưa từng va chạm cuộc đời – cũng phải giật mình hoảng hốt.
Lâm Vĩnh Gia cũng rụt cổ lại.
Hắn ngượng ngùng mà cười chào hỏi: “Chú ba đã trở lại!”
Lâm Vĩnh Thành gật gật đầu, “Đã trở lại.”
Sau đó, giữa tiếng hốt hoảng vang lên anh tung tay hất thẳng bàn ăn lên, một tiếng vang dội, nồi niêu, chén bát rơi đầy đất, cả nhà đang ăn cơm liền náo loạn.
Ông Lâm tức giận đến trợn trắng mắt, gầm lên một tiếng: “Thằng ba! Mày là cái đồ bất hiếu! Tao còn đang ăn cơm mà mày lại dám lật bàn?”
Vợ chồng Lâm Vĩnh Gia vội vàng chạy tới đỡ lại cái bàn, cố cứu vớt chút cơm tối còn sót lại.
Vừa mới bước tới, Lâm Vĩnh Thành đã túm lấy họ, kéo bật khỏi ghế. Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì anh đã vung tay, giáng một cú mạnh vào mặt Lâm Vĩnh Gia.
Ông Lâm cùng bà Lâm chỉ biết trân trân nhìn đứa con trai trưởng mà họ thương yêu nhất bị đánh đến tóe máu.
Máu tươi từ trán Lâm Vĩnh Gia chảy xuống, đỏ lòm cả mặt.
Hai vợ chồng già lúc này mới bừng tỉnh, vội hét lên:
“Thằng ba! Mày đang làm cái gì vậy!”
“Thằng ba, mày bỏ cái ghế xuống mau!”
Vội cái gì? Mới chỉ đánh có một cái thôi!
Vợ con anh còn suýt nữa mất mạng, chẳng lẽ anh cũng không được trút giận? Nếu không phải Lâm Đại Dương mới năm tuổi, anh đã đánh luôn cả thằng bé!
Lâm Vĩnh Thành lại giơ ghế lên, giữa tiếng hét hoảng loạn của người lớn và trẻ con, anh tiếp tục giáng thêm mấy cú tàn nhẫn vào Lâm Vĩnh Gia, đánh đến mức anh ta ngã lăn ra đất.
Tiếng ghế nện vào xương vang lên rợn người.
Cả phòng trẻ con đều khóc òa lên vì sợ hãi.
Lâm Vĩnh Thành không hề mềm lòng. Bọn họ chỉ là bị dọa sợ thôi. Còn con gái nhỏ của anh, sống chết vẫn chưa rõ. Làm sao anh không hận cho được?
Lâm Vĩnh Thành gầm lên, giọng đầy căm phẫn:
“Lâm Vĩnh Gia! Vợ con tao suýt nữa mất mạng vì thằng con của mày! Vậy mà mày vẫn ngồi đây ăn cơm được à? Mày coi tao là người chết rồi sao?”
“Các người tốt nhất trông chừng thằng Lâm Đại Dương đi. Không thì cứ chờ mà nhặt xác nó!”
Anh không đến mức phát điên mà ra tay giết chết thằng bé Lâm Đại Dương mới năm tuổi.
Nhưng dọa một trận là điều không thể thiếu. Thằng nhóc ấy được hai vợ chồng già nuông chiều đến mức chẳng còn biết lễ nghĩa, ngang nhiên sai khiến hai chị gái như người hầu.
Nếu hôm nay không cho nó một bài học, sau này biết đâu lại bắt nạt hai đứa con gái của anh.
Loại tai họa ngầm như thế, phải bóp chết từ trong trứng nước!
Lâm Vĩnh Gia bị đánh đến mức không thể gượng dậy. Bà Lâm vừa khóc vừa mắng, ông Lâm cũng giận đến run người, chỉ tay vào mặt Lâm Vĩnh Thành mà chửi. Đám phụ nữ và trẻ con trong nhà đều hoảng sợ, tiếng khóc vang lên khắp phòng. Cả nhà không già thì yếu chỉ có Lâm Vĩnh Nghiệp là người có đủ sức để can ngăn.
“Chú ba, đừng để xảy ra mạng người!”
Anh ta vội lao tới, giật lấy cái ghế trong tay Lâm Vĩnh Thành.
Bị giật ghế, Lâm Vĩnh Thành vẫn chưa nguôi giận, còn hung hăng đạp thêm hai cú vào người Lâm Vĩnh Gia.
“Đồ khốn! Không phải thấy tao không có nhà nên mới dám bắt nạt vợ con tao à? Giờ thì nằm bò như chó chết, có giỏi thì đứng lên đi!”
Lâm Vĩnh Gia đau đến mức toàn thân tê dại, không còn cảm giác là chính mình. Một cú đánh vào đầu khiến hắn choáng váng, đầu óc mơ hồ, cả người như trôi lềnh bềnh trong cơn ác mộng.
Đừng nói là bị đánh đến ngốc, dù đầu óc còn tỉnh táo, hắn cũng không dám đứng lên.
Thằng ba từng là lính, thể trạng vượt trội, hắn mà đứng lên thì chỉ có ăn thêm đòn. Lâm Vĩnh Gia chỉ biết nằm đó, mắt đờ đẫn, không nói nổi một lời.
Lâm lão đầu nước mắt giàn giụa, giọng mắng chửi vẫn không ngừng vang lên:
“Lâm Vĩnh Thành! Mày là súc sinh! Năm đó đáng lẽ phải bóp chết mày từ trong bụng mẹ!”
“Mày muốn tức chết tao à! Đồ súc sinh! Tao không có đứa con trai như mày!”
Lâm Vĩnh Thành toàn thân vẫn toát ra sát khí, ánh mắt lạnh lẽo không hề dịu đi. Anh bật cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:
“Hay lắm, lời này là do chính miệng ông nói ra! Không có đứa con trai như tôi? Vậy thì tôi đi ngay!”
Nói là làm, Anh quay người bước đi không chút do dự.
Ông Lâm lúc này mới hoảng hốt, vội hét lên:
“Thằng ba! Mày quay lại cho tao!”
Lâm Vĩnh Thành dừng lại giữa sân, quay đầu nhìn lại. Ánh mắt anh đầy vẻ chế giễu, lạnh lùng như dao cắt, khiến người đối diện không khỏi rùng mình.
“Nói năng như đánh rắm—vừa mới đuổi tôi đi, chưa kịp bước ra khỏi cửa đã đổi giọng. Ông tưởng tôi còn tin nổi sao?”