Năm 1961, tháng Ba âm lịch.

Dù ở thời đại nào, bệnh viện vẫn là nơi có thể thấy hết trăm thái nhân sinh.

Lý Thu Dung và Bạch Thuật ngồi ở hành lang ngoài phòng sinh, lông mày chau chặt vì lo cho con gái đang ở bên trong. Dù nóng ruột, họ vẫn cố hạ giọng, tránh quấy nhiễu người khác.

Ngồi đối diện họ là ông bà Lâm.

Ông Lâm sắc mặt u ám, tràn đầy mất kiên nhẫn, dưới chân đã nhổ mấy bãi đờm.

Bà Lâm thì thỉnh thoảng lại liếc lén sang phía Lý Thu Dung, trong ánh mắt mang chút chột dạ. Nhưng chột dạ thì chột dạ, miệng vẫn không quên mắng con dâu: “Chỉ sinh có đứa con thôi mà làm như quan trọng lắm! Lại còn đòi vào bệnh viện, tốn tiền vô ích!”

Hai bên khác nhau một trời một vực. Nếu không vì con gái gả vào nhà họ Lâm, cả đời này chắc chẳng bao giờ họ qua lại.

Vài phút sau, cửa phòng sinh mở ra, tất cả đều đứng bật dậy.

Lý Thu Dung và Bạch Thuật vội hỏi: "Bác sĩ, con gái tôi thế nào?"

Ông bà Lâm thì đồng thanh: "Bác sĩ, là con trai đúng không?"

Bác sĩ nhìn họ một lượt, rõ ràng biết ai là nhà mẹ đẻ, ai là nhà chồng.

"Mẹ con đều bình an."

Ông Lâm lập tức cụp mắt, thất vọng ra mặt. Lại là con gái, còn tốn mấy tháng tiền mua đồ bồi dưỡng.

Trên mặt bà Lâm, vẻ chột dạ cũng biến mất. Không phải cháu trai thì vào bệnh viện làm gì, phí tiền! Dù sao bà ta cũng chẳng mất xu nào, Lý Thu Dung thương con thì tự bỏ tiền ra!

Chưa kịp nhìn cháu gái mới sinh, hai vợ chồng già đã bắt đầu ghét bỏ.

Lý Thu Dung vẫn chưa yên tâm. Con gái bà sinh non, mới bảy tháng đã phải mổ lấy, sao có thể “bình an” dễ dàng như vậy được?

Bà ngó vào cửa phòng sinh, khẽ hỏi: "Bác sĩ, khi nào con gái tôi ra được?"

"Thu thập sạch sẽ xong sẽ ra." Bác sĩ đáp, rồi dặn thêm:  "Em bé sinh non, chưa tới bốn cân, nhất định phải chú ý dinh dưỡng, chăm sóc thật cẩn thận. Mẹ đứa bé cũng phải điều dưỡng lại cơ thể, kẻo để lại bệnh. Ngoài ra…"

Bác sĩ ngập ngừng, rồi bổ sung: "Do khó sinh, cơ thể cô ấy bị tổn thương, e là khó mà mang thai lại."

Câu “phỏng chừng” chỉ là cách nói nhẹ nhàng, thực tế gần như không thể sinh nữa.

Lý Thu Dung và Bạch Thuật liếc nhau, vợ chồng đều khẽ thở ra. So với tính mạng, chuyện không thể sinh thêm chỉ là việc nhỏ. Điều dưỡng thân thể thì họ lo được, miễn là con gái và cháu gái bình an.

“Có ý tứ gì? Vợ thằng ba về sau không thể sinh nữa ư?”
Ông Lâm lập tức nhạy bén với câu nói cuối, sắc mặt thoáng lộ vẻ khẩn trương. Ông ta vội vàng nói: “Bác sĩ, chúng tôi đã đưa người tới bệnh viện, các vị nhất định phải trị cho khỏi, không thể để con trai ta đoạn tử tuyệt tôn!”

Vợ thằng ba lần trước sinh được một đứa con gái, lần này lại là con gái nữa. Nếu nàng không thể sinh thêm, chẳng phải thằng ba sẽ đoạn tử tuyệt tôn hay sao?

Ông Lâm không sao chấp nhận nổi, bà Lâm cũng thế.

Trong mắt hai vợ chồng già, hai đứa cháu gái đâu tính là hậu duệ, nhất định phải sinh được tôn tử mới yên lòng.

“Bác sĩ, mau nghĩ cách đi, con trai ta còn chưa có người nối dõi!”
Bà Lâm sốt ruột đến mức bật khóc, vừa nói vừa khụy gối định quỳ xuống:
“Bác sĩ, ta quỳ xuống cầu ngài, nhất định phải chữa khỏi cho con dâu ta!”

Lý Thu Dung cùng Bạch Thuật chỉ lạnh lùng nhìn hai người, hoàn toàn không buồn đáp lời.

Con gái họ mang bụng bầu mà té trong sân nhà họ Lâm, bộ dạng chột dạ của bà Lâm khi đó đã nói lên tất cả. Nhưng lúc ấy, con gái đau đến ngất lịm, họ chỉ đành nhịn.

Đợi con gái tỉnh lại, món nợ này nhất định phải tính.

Một cú ngã này đâu thể nói bâng quơ cho qua!

“Bà à, bà làm gì vậy? Mau đứng lên!”
Bác sĩ đỡ bà Lâm dậy, từ lúc vào nghề đến nay đã gặp không ít cụ già khó đối phó, mở miệng là nói như rót dầu cao Vạn Kim: “Rất khó không có nghĩa là trăm phần trăm không thể. Trước hết phải điều dưỡng cho cơ thể khỏe lại, còn có mang thai được nữa hay không, còn phải xem duyên phận.”

Lời này khiến bà Lâm sao cam lòng?

Nước mắt lã chã, bà ta giơ tay chỉ thẳng vào phòng sinh, mắng:
“Năm đó tôi sinh liền sáu đứa, chẳng việc gì, còn có hai đứa là sinh ngay ngoài ruộng. Nó mới sinh tới đứa thứ hai, lại còn vào bệnh viện, sao mà vô dụng thế không biết…”

“Bà thông gia!” Bạch Thuật lập tức nổi giận.

“Chuyện con gái tôi té ngã còn chưa làm rõ, bà đã vội mắng nó? Bà coi tôi là đồ trang trí hay sao?”

Bạch Thuật vốn trông lịch sự, nhã nhặn, lại nổi tiếng tính tình tốt, vậy mà lúc này đột nhiên sa sầm mặt. Trong đôi mắt thoáng ánh lên hàn ý, không giận mà vẫn khiến người khác cảm thấy bị uy hiếp.

Nhưng bà Lâm là hạng người gì chứ?

Con dâu ngã trong sân, ban đầu bà ta còn có chút chột dạ.

Thế nhưng, con dâu lại sinh con gái, còn kéo theo chuyện con trai bà ta có nguy cơ tuyệt hậu, bà ta làm sao nuốt trôi cục tức này?

Bất kể con dâu vì sao mà ngã, bà ta đều dồn hết mọi lỗi lầm lên đầu con dâu.
“Tôi nói sai chỗ nào? Nó vốn vô dụng, còn làm hại thằng ba nhà tôi đoạn tử tuyệt tôn…”

Bà Lâm lập tức gào lên, nghĩ tới cảnh con trai út có nguy cơ tuyệt hậu, trong lòng bà ta từng đợt tuyệt vọng.

Lúc này, ông Lâm kéo giật bà ta một cái:
“Bà câm miệng!”

Bà Lâm miễn cưỡng ngậm miệng, để mặc ông Lâm lôi đi.

“Đứa bé cũng đã sinh rồi, chúng ta về thôi. Vợ thằng ba ở đây, ông bà thông gia trước cứ trông nom, mai tôi bảo vợ thằng hai sang chăm.”

Hai người nói đi là đi.
Ông Lâm nói sẽ bảo vợ thằng hai lại đây chăm nom, nhưng hôm sau, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Quá quắt hơn nữa là, từ lúc ông Lâm và bà Lâm rời đi, chẳng còn ai bên Lâm gia bước chân tới bệnh viện.

Dĩ nhiên, Lý Thu Dung và Bạch Thuật vốn cũng chẳng trông mong gì người Lâm gia sẽ sang.

Ngày hôm sau sau khi chào đời, Bạch Quả đã có thể mở mắt.
Bé bị quấn chặt trong tã, thân thể này yếu ớt quá, mỗi ngày tỉnh táo được chẳng bao lâu.

Trong khoảng thời gian tỉnh ngắn ngủi ấy, Bạch Quả len lén quan sát mẹ phản diện, bà ngoại phản diện và ông ngoại phản diện một lượt. Phải công nhận, cả gia tộc phản diện này ai nấy đều rất đẹp, chỉ còn thiếu ba ba phản diện và chị gái phản diện chưa xuất hiện, nhưng chắc hẳn nhan sắc cũng chẳng kém.

Nghe bà ngoại nói, ba ba phản diện lên tỉnh thành làm việc, mấy ngày nữa mới về.
Còn chị gái phản diện thì đang ở nhà, đợi khi về mới được gặp.

Đúng vậy, cả nhà bọn họ đều là phản diện!

Bạch Quả vốn là một con cá muối tinh ngàn năm tuổi, mỗi ngày chỉ nằm yên, trôi theo dòng đời, thế là đã thấy mãn nguyện.

Thế nhưng ba ba Thiên Đạo lại ghét bỏ, nói bé “không có chí tiến thủ”, còn chê bé quá lười, thế là một cước đá thẳng bé vào cuốn tiểu thuyết Trọng sinh 60 phấn đấu ký, bắt bé trở thành con gái út của gia đình phản diện.

Cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này phi logic đến mức khiến người đọc tức nghẹn, xoay quanh gia đình nữ chính. Nhà họ Lâm có ba người con trai, nữ chính là con gái út của nhà con cả, còn gia đình phản diện chính là cả nhà con thứ ba.

Nhà con thứ ba tuy giàu có nhưng làm ăn bất chính, ích kỷ, không hiếu thảo, đã sớm tách hộ ra riêng, không phụng dưỡng cha mẹ, cũng không giúp đỡ anh em. Quan trọng hơn, bọn họ nổi tiếng máu lạnh, ai cũng bị tác giả gắn mác phản diện từ đầu tới cuối.

Lâm gia là một gia đình trọng nam khinh nữ đến mức cực đoan. Cha mẹ nữ chính vì muốn lo tiền cưới vợ cho con trai mà đem nữ chính gả bán cho một lão già góa vợ bốn mươi tuổi.

Trước khi bị bán, nữ chính từng cầu tam phòng cho vay tiền để cưới vợ cho em trai mình, tam phòng rõ ràng giàu có mà nhất quyết không giúp.

Sau đó, nữ chính bị bán đi, bị lão già đánh chết, rồi trọng sinh về thời thơ ấu.

Điều kỳ lạ là, sau khi sống lại, nữ chính không hề hận cha mẹ đã bán mình, mà chỉ hận tam phòng — cho rằng nếu bọn họ cho vay tiền thì mình đã không bị bán.

Trọng sinh xong, nữ chính muốn đi học để thay đổi vận mệnh, nhưng Lâm gia trọng nam khinh nữ không đồng ý. Thế là nữ chính lại chạy đến tam phòng mượn học phí… và lại bị từ chối.

Vậy là, oán kiếp trước cộng thêm hận kiếp này, nữ chính càng thêm căm ghét tam phòng.

Đối với chuyện này, Bạch Quả lại cảm thấy ba ba Thiên Đạo vẫn còn yêu thương mình. So với làm vai chính, được làm phản diện giàu có thực ra là một chuyện rất đáng mừng.

Bạch Cập nằm viện tròn năm ngày.

Sáng hôm xuất viện, Bạch Thuật đã sớm tìm đội mượn một chiếc xe bò tới đón mẹ con họ. Trên xe chuẩn bị đủ thứ quần áo ấm, lại mang theo hai chiếc chăn bông nặng tám cân, quấn Bạch Cập và bé Bạch Quả kín đến mức không hở lấy một khe. Mẹ con họ đều yếu, chịu gió là không được.

Xe bò rung lắc, nghiêng nghiêng lắc lắc, bé liền thiếp đi một giấc.

Khi tỉnh lại, cả nhà bốn người đã xuống xe.

Tiếc rằng bé đang được bế, chỉ có thể thấy được cằm và ngực của Bạch Thuật cùng khoảng trời xanh thăm thẳm phía trên.

Lý Thu Dung thì đỡ Bạch Cập đi phía trước. Trên đường, gặp người quen, ánh mắt họ nhìn sang đều có chút khác lạ.

Bà quay đầu lại, cùng Bạch Thuật trao đổi một ánh mắt.

Từ nửa năm trước, con gái cùng con rể đã có ý muốn phân gia, chỉ là ở thôn quê, cha mẹ còn mạnh khỏe thì chuyện phân nhà gần như là không thể. Nhất là con rể nhà này lại có tiền đồ, Lâm gia sao chịu buông tay.

Lần này, xem như cơ hội. Còn lại, phải coi Lâm gia có chịu phối hợp hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play