Tiểu Bạch Quả nhắm mắt lại, chẳng buồn nhìn anh.
Hừm! Bé mới không thèm học quyền cước gì hết—gặp người xấu thì chỉ cần quất đuôi một cái là xong! Bé chỉ muốn làm một con cá mặn nằm im không động đậy.
Thấy tiểu công chúa không thèm để ý đến mình, khiến Lâm Vĩnh Thành thấy buồn bực.
“Sao anh cứ có cảm giác con gái đang trợn trắng mắt với anh vậy?”
“Con bé mới sinh được mấy ngày đã biết trợn mắt rồi à?” Bạch Cập liếc anh một cái đầy khinh thường: “Cho dù có trợn thật thì cũng là do anh khiến con bé chán ghét. Tự kiểm điểm lại xem anh đã làm gì để con bé thấy phiền!”
“Con gái anh sao có thể ghét ba ba được? Chờ con bé biết nói, nhất định sẽ nói yêu ba ba nhất!”
Lâm Vĩnh Thành vừa nói vừa đặt Tiểu Bạch Quả trở lại giường.
Nhìn con gái một lúc, anh lại nói:
“Nếu đã lập chứng từ phân gia, thì mọi thứ phải rõ ràng. Con bé sẽ theo họ mẹ, họ Bạch, để bên kia khỏi tìm đến làm phiền.”
Việc con gái theo họ mẹ, Bạch Cập hoàn toàn đồng ý.
“Vậy chúng ta đặt tên cho con đi. Nhân tiện vừa phân gia rồi, chuyển hộ khẩu luôn một thể, để tên con lên hộ khẩu.”
“Họ Bạch… đặt tên gì nghe cho hay nhỉ?”
“Hay là hỏi ý kiến ba mẹ em? Nhà em toàn đặt tên theo dược liệu.”
“Được, vậy để ba mẹ em đặt tên cho con bé.”
Hai vợ chồng ngồi bên cạnh Tiểu Bạch Quả bàn chuyện đặt tên. Nhưng thân thể bé con còn quá yếu, vừa tỉnh một chút đã lại ngủ mất, chẳng thèm để ý ba mẹ đang bàn bạc gì.
Bạch Cập và Lâm Vĩnh Thành đều đồng thuận, nên chuyện đặt tên cũng không có gì tranh cãi.
Thật ra trước đó họ đã từng bàn qua chuyện nếu sinh con thứ hai thì sẽ theo họ Bạch. Khi ấy chỉ là nói qua loa trong lúc thảo luận chuyện phân gia, chưa nghiêm túc lắm. Ý của hai người là nếu con thứ hai theo họ Bạch, thì ông Lâm chắc chắn sẽ nổi giận, tốt nhất là nhân cơ hội đó mà bị đuổi ra khỏi nhà luôn, coi như thuận lợi phân gia.
Giờ thì chuyện phân gia đã xong, không cần lấy chuyện dùng họ của ai ra làm cái cớ nữa.
Đã lập chứng từ tách khỏi nhà họ Lâm, thì con bé cũng không cần mang họ Lâm làm gì. Muốn cắt đứt thì cắt cho sạch, khỏi để hai ông bà già nhà họ Lâm lấy lý do “hiếu đạo” mà ép buộc con bé sau này!
Ở nhà chính, Lý Thu Dung đang ôm Tiểu Tử Tô, còn Bạch Thuật thì ngồi trên chiếc ghế nhỏ kể chuyện cổ tích.
Ông đang kể đến đoạn về một con yêu xà, thì Tiểu Tử Tô đã bắt đầu lim dim buồn ngủ. Lâm Vĩnh Thành không vội, anh kéo ghế lại ngồi nghe cùng. Đợi Bạch Thuật kể xong, Tiểu Tử Tô cũng đã ngủ say.
Lý Thu Dung bế con bé vào phòng, lúc này Lâm Vĩnh Thành mới lên tiếng:
“Ba, con với Bạch Cập đã bàn rồi, muốn để con gái theo họ mẹ—họ Bạch.”
Bạch Thuật hơi sững người:
“Con chắc chứ?”
“Chúng con đã thống nhất rồi. Con bé sẽ theo họ Bạch, và con muốn ba mẹ đặt tên cho cháu.”
Việc con rể chủ động đề nghị để con gái theo họ mẹ, khác hẳn với việc chiều theo ý vợ—đó là sự chủ động, là tôn trọng.
Bạch Thuật càng thêm hài lòng với chàng rể này. Quả thật, họ không nhìn nhầm người.
Không uổng công hai vợ chồng ông từ bỏ công việc, vượt ngàn dặm về quê cùng con gái.
Bạch Thuật và Bạch Cập đều mang tên từ các vị thuốc, nên cháu gái ngoại theo họ Bạch thì tên cũng nên nối tiếp truyền thống ấy—vừa nghe đã biết là người một nhà.
Không chỉ là tên thuốc, mà còn phải là một cái tên mềm mại, dịu dàng, hợp với một bé gái.
Từng cái tên thuốc hiện lên trong đầu ông.
Sau một lúc trầm ngâm, Bạch Thuật hỏi: “Con thấy đặt tên là Bạch Quả thì sao?”
“Bạch Quả…” Cái tên ấy lăn một vòng trên đầu lưỡi, Lâm Vĩnh Thành lập tức gật đầu:
“Tên này rất đáng yêu. Vậy cứ gọi thế nhé?”
“Vậy con đi hỏi thêm Bạch Cập đi. Hai vợ chồng không có ý kiến gì thì quyết luôn.”
Ngày hôm sau, Tiểu Bạch Quả tỉnh lại—giờ bé đã là một bé con có tên thật rồi.
Tên bé trùng với lúc bé còn làm “cá mặn” nằm im bất động, nhưng bé chẳng thấy có gì lạ cả.
Trong tiểu thuyết, con gái út của nhà phản diện vốn cũng tên là Bạch Quả.
Giờ bé xuyên vào đây rồi, chuyện “chết yểu” là không thể xảy ra. Trong truyện, năm bé lên năm tuổi thì rơi xuống sông chết đuối. Nhưng Tiểu Bạch Quả chẳng hề sợ— bé là cá mà, cá thì sao chết đuối được?
Ừm… hình như có gì đó sai sai.
Nếu nguyên tác không còn đúng nữa, bé không chết, thì cả nhà vai phản diện cũng không “hắc hóa”, ba ba phản diện cũng sẽ không đánh què nữ chính và gia đình nàng. Vậy thì… họ còn là vai phản diện nữa không?
Cả nhà phản diện mất luôn “thời khắc huy hoàng” rồi?
Thật ra Tiểu Bạch Quả rất muốn làm vai phản diện—phản diện thì oai phong lắm!
Nhưng nếu không làm được thì thôi, làm phản diện cũng mệt lắm.
Vẫn là làm cá mặn nằm cho khỏe!
Ừm… làm cá mặn là hạnh phúc nhất!
Lâm Vĩnh Thành là người hành động nhanh gọn. Ngày hôm sau, một mình anh đã chuyển hết đồ đạc từ tam phòng sang nhà họ Bạch, buổi chiều còn lo xong việc chuyển hộ khẩu.
Gia đình này phân gia đến nhanh chóng, khiến cả thôn đều há hốc mồm.
Quay ngoắt quá nhanh—mới hôm trước là nhà họ Lâm không cho Bạch Cập và con gái bước vào cửa, hôm sau Lâm Vĩnh Thành đã bỏ cả cha mẹ ruột, theo vợ con dọn đi.
Thiệt tình, nhà họ Lâm đúng là làm chuyện ngu xuẩn!
Đem đứa con trai có tiền đồ nhất đuổi đi, chẳng lẽ họ thấy mặt mũi mình sáng rỡ hơn à?
Ông Lâm giờ ra ngoài cứ cảm thấy ánh mắt người trong thôn ai cũng dính chặt lấy mình như đang cười nhạo ông ta. Ông ta thấy không còn mặt mũi gặp ai, giả bệnh nằm ở nhà không ra khỏi cửa.
Lâm lão thái thì vẫn muốn đi làm thuê, nhưng trốn không nổi, bị người ta cười vào mặt vì số phận.
Bà Lâm thì vẫn phải đi làm thuê, cũng muốn trốn nhưng trốn không nổi, bị người ta cười nhạo vì vận mệnh.
Trước kia, bà Lâm luôn khoe khoang mình có đứa con trai làm công chức, còn có cô con dâu tương lai xinh đẹp, giỏi giang. Bà ta được tâng lên tận mây xanh, đi đâu cũng ra vẻ, chê bai con gái nhà người ta, chưa làm mẹ chồng đã bày ra dáng vẻ “mẹ chồng khó tính”, mắt cao hơn đỉnh đầu.
Giờ thì gà bay trứng vỡ, lập tức bị phản đòn.
Có con trai giỏi giang thì sao? Không giữ được thì cũng vô dụng!
Còn ép con trai phải suốt đêm phân gia, người ngoài nhìn vào đều thấy nhà họ Lâm đúng là “thiếu máu não”!
Tất nhiên, người thảm nhất là Lâm Vĩnh Gia.
Hắn bị đập vỡ đầu, chảy không ít máu, lưng còn ăn mấy cú ghế. Nhưng bác sĩ giỏi nhất vùng lại là Bạch Thuật—dù ông có muốn chữa cho, Lâm Vĩnh Gia cũng không dám để ông động tay.
Không dám đâu, cả Lâm lão đầu cũng không dám! Nhà họ Lâm đã đắc tội với Bạch gia, giờ có bệnh cũng không dám tìm đến Bạch Thuật!
Vết thương trên đầu chỉ dám chấm chút tro, lưng thì bầm tím một mảng, hôm sau không bò nổi khỏi giường, chỉ có thể nằm trong phòng xoa rượu thuốc dưỡng thương.
Loại người như vậy, chỉ có thể bị người tàn nhẫn hơn thu thập!
Sau một ngày “lên men”, nhà họ Lâm đã trở thành trò cười của cả Lâm đại đội.
Lâm Vĩnh Thành được nghỉ hai ngày. Một ngày anh lo xong hết mọi việc, ngày còn lại thì đương nhiên là làm ba ba, anh tự tay chăm sóc Bạch Cập rồi lại thay tã cho Tiểu Bạch Quả.
Sau một ngày làm ba ba, anh cứ thấy có gì đó không ổn.
Lúc con gái lớn mới sinh, anh cũng từng chăm con, nhưng lần này cảm giác rất khác.
“Con gái út có phải hơi ngốc không? Tã ướt mặc khó chịu mà cũng không khóc.”
“Anh mới ngốc!” Bạch Cập nghe xong liền nổi giận. Cô mang thai bảy tháng, còn phải giành giật mạng sống mới sinh được con, sao lại nói con ngốc?
“Vợ à, đừng giận.” Lâm Vĩnh Thành vội vàng giải thích: “Anh không phải chê con, chỉ thấy… con bé quá yên tĩnh.”
“Con ngoan không tốt à? Một ngày tỉnh được mấy tiếng? Thân thể yếu như vậy, lấy đâu ra sức mà khóc? Anh tránh ra cho em! Đừng nói linh tinh nữa!”
Bị vợ mắng một trận, Lâm Vĩnh Thành chỉ biết gãi mũi chột dạ.
Không dám cãi vợ, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó không ổn.
Con bé dù đói, tè dầm hay tỉnh vào ban đêm cũng không khóc, điều này rất không bình thường. Có em bé sơ sinh nào mà không khóc?
Tiểu Tử Tô lúc ở cữ thì gào to như sấm, so ra đúng là khác biệt rõ ràng.
Lâm Vĩnh Thành nghĩ mình cần quan sát thêm.
Đáng tiếc, thời gian không còn nhiều—ngày hôm sau anh phải đi làm lại.
Tiểu Bạch Quả vẫn là một bé ngoan không khóc không nháo, không quậy phá. Bạch Cập đành chấp nhận rằng con quá yếu, không có sức để khóc.
Càng như vậy, cô lại càng thấy xót xa.
Ba ngày sau, Lâm Vĩnh Thành lại trở về, tay xách nách mang đủ thứ. Trên đầu xe đạp còn treo hai con gà mái già và một cái giò, đạp xe thẳng về nhà.
Vừa tháo lớp bao bọc bên ngoài, Lâm Vĩnh Thành liền bắt đầu lôi đồ ra sắp xếp.
Ngay từ khi Bạch Cập mới mang thai, anh đã có ý định đổi phiếu sữa bột từ nhân viên tạp vụ.
Lúc trước không ngờ cô sinh non bất ngờ, lại sợ để sữa bột lâu sẽ hỏng, nên lần về quê trước anh không mua sữa bột, chỉ mang sữa mạch nha về cho Bạch Cập bồi bổ.
Lần này thì khác—anh mua hẳn tám túi sữa bột một lúc.
Sắp xếp xong xuôi, Lâm Vĩnh Thành cầm túi sữa bột đến trước mặt Bạch Cập, vẻ mặt như đang hiến vật quý:
“Con gái chúng ta sẽ không thiếu sữa bột đâu! Anh còn có thể đổi thêm phiếu nữa. Vợ à, em và con cùng uống, hai mẹ con cùng nhau bồi bổ!”
Bạch Cập liếc trắng mắt một cái, rồi đấm anh hai cái:
“Đây là sữa cho trẻ con! Anh muốn em giành đồ ăn với con gái à?”
“Em cũng cần dinh dưỡng mà. Uống tạm sữa trẻ con cũng được, còn hơn không có gì.”
“Em không uống!”
Lý Thu Dung đã nuôi sẵn mười con gà mái để Bạch Cập ăn trong thời gian ở cữ, dinh dưỡng không thiếu. Giờ Lâm Vĩnh Thành lại mang thêm hai con gà mái già về, đủ để cô ăn cả tuần.
Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Bạch Quả đột nhiên mở mắt.
Lâm Vĩnh Thành vừa thấy liền cười tươi:
“Tiểu Bạch Quả thích ba ba ghê nha! Vừa nghe tiếng ba là tỉnh liền!” Anh bế con gái lên, hỏi tiếp: “Mấy ngày nay con bé có quấy em không?”
“Không đâu. Mẹ em nói con bé là Ngoan Bảo bảo, còn đặt luôn nhũ danh là Ngoan Bảo.”
“Ngoan Bảo hả…” Lâm Vĩnh Thành vẫn thấy con gái quá ngoan là điều không bình thường.
Bạch Cập nhìn sắc mặt anh, biết ngay anh lại đang nghĩ vớ vẩn, liền véo một cái vào tay anh:
“Còn dám nói con gái em ngốc, anh tin không em bóp chết anh luôn bây giờ?!”
Tiểu Bạch Quả vừa tỉnh ngủ đã nghe được đoạn đối thoại này. Tuy chưa hiểu đầu đuôi, nhưng chỉ cần nghe mẹ phản diện lên tiếng, bé đã hiểu hết.
Ba ba phản diện dám nghi ngờ bé ngốc?
Tốt lắm. Bé đã ghi thù rồi!
Tiểu cá mặn thì lười nhúc nhích, nhưng để tặng ba ba một bãi nước tiểu thì bé vẫn làm được.
Hiện tại bé còn bị quấn trong tã, nước tiểu chưa thể “bay” tới người anh được, nhưng bé đã ghi sổ trước rồi nhé!
Chờ bé thoát khỏi cái tã này, ba ba phản diện cứ chờ mà nhận trọn “mưa nước tiểu” nha!
Không cần chờ quá lâu, cơ hội đã đến ngay trưa hôm đó.
Trước đây vì cuống rốn của Tiểu Bạch Quả chưa rụng với bé còn còn quá nhỏ, nên Lý Thu Dung không dám để bé xuống nước. Mỗi lần tắm đều để bé trên đùi rồi dùng khăn lau người cho bé.
Nhưng chiều hôm đó, Tiểu Bạch Quả cuối cùng cũng được tắm nước lần đầu tiên trong đời.
So với việc nằm cá mặn trong tã, bé rõ ràng thích cảm giác được ngâm mình trong nước hơn. Dù sao thì… bé là cá mà. Trong nước mới là môi trường mà bé yêu thích nhất.
Vừa chạm nước một chút, bé đã cười toe toét.
Lý Thu Dung bật cười: “Ngoan Bảo thích tắm ghê nha, cứ chạm nước là cười!”
Lâm Vĩnh Thành ngồi trên ghế nhỏ, tay cầm khăn lông, cũng nhìn thấy con gái đang cười.
Anh thở phào nhẹ nhõm—may quá, tiểu khuê nữ biết cười, vậy chắc không phải ngốc.
“Tiểu Tử Tô hồi đó tắm là gào như bị chọc tiết heo!” “Còn Ngoan Bảo của chúng ta thì quá ngoan.”
Tiểu Bạch Quả nằm trong nước rất phối hợp, không quẫy đạp lung tung, tắm rửa cực kỳ thuận lợi. Chỉ tiếc là thời gian ngắn quá, bé chưa ngâm trong nước được bao lâu thì đã tắm xong rồi!
Không được! Tiểu cá muốn làm cá mặc ở trong nước!
Buông tay ra! Cái bồn tắm này là giang sơn của tiểu cá! Tiểu cá không thể rời khỏi vùng lãnh thổ thiêng liêng này!
Tiểu Bạch Quả vội vàng vươn hai bàn tay bé xíu ra lay lay thành bồn tắm. Đáng tiếc, tay bé còn quá nhỏ, mềm oặt, lay không nổi cái gì.
Lý Thu Dung cười nói: “Ngoan Bảo sao lại nóng nảy thế? Lần sau còn được tắm nữa mà.”
Tiểu Bạch Quả không chịu. “Oa!” bé gào lên một tiếng rõ to.
Tránh ra! Tiểu cá không muốn rời khỏi bồn tắm!!