Lý Thu Dung lười không thèm phản ứng với bà Lâm, chỉ nhẹ nhàng bỏ giấy tờ vào túi rồi đỡ Bạch Cập đứng dậy, nói:
“Tử Tô đi nào, chúng ta về nhà thôi!”
Đứa trẻ chưa kịp đi qua cổng lớn nhà họ Lâm, lập giấy tờ như vậy cả đời cũng không cần đặt chân vào cửa.
Còn Tiểu Tử Tô thì không được như vậy, bé đã ở nhà họ Lâm được nuôi suốt một năm, đời này không thể phủi sạch quan hệ.
Tiểu Bạch Quả đang nằm lười trong tã lót.
Vở kịch thật hay, đáng tiếc thân thể chịu hạn chế về sức khỏe, không thì bé nhất định sẽ nhìn kỹ bà Lâm trông ra sao. Vừa bắt đầu đã ghét bé như vậy, bà ta thật không có mắt.
Bé chính là tiểu cá mặn ngàn năm, là con cá được ba ba Thiên Đạo đuổi theo đút cơm đó.
“Hừ! Đúng là không biết nhìn người, bảo sao nhà phản diện lại muốn tách ra!”
…
Người vây xem náo nhiệt vẫn chưa tản đi, bà Lâm bực bội “phì” một tiếng.
Bà ta quay người, đóng chặt cổng sân, cách ly khỏi những ánh mắt tò mò đang xem kịch vui bên ngoài.
Vừa trở lại nhà chính, bà Lâm đã hùng hổ quát:
“Thứ đồ tốn tiền nuôi cũng chẳng thân thiết gì! Ngày thường Vĩnh Thành đã chiều chuộng nó biết bao? Thế mà còn đòi theo người nhà kia đi!”
Bà ta hoàn toàn không sợ con trai về nhà sẽ truy cứu trách nhiệm.
Quả thật, thường ngày Lâm Vĩnh Thành rất thương Tiểu Tử Tô, nhưng cả ông Lâm và bà Lâm đều chẳng để tâm. Trong mắt bọn họ, Vĩnh Thành thương con bé chỉ vì đó là đứa con duy nhất của anh. So với con trai, một đứa con gái thì tính là gì? Đi rồi thì cứ đi thôi!
Nói cho cùng, dù có đi theo nhà họ Bạch thì bé vẫn là người của nhà họ Lâm.
Ông Lâm mất kiên nhẫn khi nhắc đến hai cô cháu gái, nói:
“Vĩnh Thành lần này ra ngoài chắc cũng sắp về rồi. Bên bà mối, bà thúc giục thêm mấy lần, sớm lo chuyện xem mắt cho nó.”
Sớm ngày nào hay ngày đó, vừa để an lòng nó, vừa tránh để nó sinh oán trách.
Chỉ là nghĩ đến ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang của nhà họ Bạch, ông Lâm vẫn thấy có chút không cam lòng.
Bạch Thuật trước kia là quân y, Lý Thu Dung là giáo viên. Hai người chỉ có mỗi Bạch Cập là con. Sau khi Bạch Cập kết hôn với Lâm Vĩnh Thành, họ đã đem toàn bộ tích góp cả đời để xây ở thôn Thượng Lâm một căn nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang.
Năm ngoái, Lâm Vĩnh Thành chuyển nghề về quê, họ cũng xin nghỉ việc, theo con về Thượng Lâm sinh sống. Bạch Thuật thậm chí còn trở thành thầy lang của đại đội.
Nói đến căn nhà gạch xanh ngói đỏ ấy, trong đội ai mà chẳng hâm mộ Lâm Vĩnh Thành?
Toàn bộ thôn Thượng Lâm cũng chỉ có ba căn nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang, vậy mà Lâm Vĩnh Thành cưới được cô nương thành phố, lại còn có hẳn một căn nhà lớn, cha mẹ vợ thì còn trẻ, khỏe mạnh, có thể làm việc.
Tuy nhiều người sau lưng mỉa mai anh “ăn cơm mềm”, nhưng chuyện tốt như vậy thì ai mà chẳng muốn?
Đương nhiên, đó là chuyện người ngoài biết.
Chỉ có ba người nhà họ Bạch và chính Lâm Vĩnh Thành mới rõ, căn nhà gạch xanh ngói đỏ kia là do chính anh bỏ tiền ra, chỉ là đứng tên cha mẹ vợ.
Nếu không, Bạch Thuật và Lý Thu Dung cũng chẳng bỏ việc để theo anh về quê.
Không chỉ nhà họ Lâm để mắt tới căn nhà gạch xanh ngói đỏ của nhà họ Bạch, mà trong đội còn có không ít người cũng thèm muốn.
Trưa hôm đó, đã có hai gia đình góa vợ sai bà mối đến gõ cửa.
Bạch Cập còn trẻ, xinh đẹp, cha mẹ đều làm công việc văn hóa, lại có căn nhà gạch xanh ngói đỏ nên càng thêm tự tin. Dù có hai đứa con “vướng chân” thì vẫn là một mối rất hấp dẫn. Đứa nhỏ thứ hai chưa chắc nuôi nổi, còn đứa lớn đã ba tuổi, nuôi thêm vài năm nữa là có thể làm việc. Sau này lớn lên còn có thể kiếm một khoản lễ hỏi, mà cha mẹ Bạch Cập bây giờ cũng không phải lo nuôi con, ngược lại còn có thể giúp đỡ rất nhiều năm.
Thử hỏi, ai mà chẳng động lòng?
Chỉ tiếc, cổng lớn nhà họ Bạch đóng chặt, bà mối đứng ngoài gọi nửa ngày cũng chẳng được cho vào.
Riêng nhà họ Lâm thì, chỉ trong một buổi chiều, bà Lâm đã tiếp tới ba bà mối.
Lâm Vĩnh Thành vốn là quân nhân, hiện tại làm phó phòng an ninh khu mỏ quặng huyện, vừa biết lái xe vừa biết sửa xe. Bản thân anh lại tuấn tú, vóc dáng cao lớn, càng khiến điều kiện thêm phần nổi trội.
Giờ con đã bị Bạch gia mang đi, lại chẳng cần làm cha dượng, nên càng được săn đón. Không ít người bắt đầu để ý, dù nhà mình không có con gái thích hợp thì vẫn còn mấy cô cháu đến tuổi lấy chồng.
Chiều hôm đó, ngoài ba bà mối, còn có vài người khác tới cổng dò hỏi tình hình.
Người tới cửa mỗi lúc một đông, trong lòng bà Lâm cuối cùng cũng thấy hả dạ.
Ở trước mặt Bạch gia, bà ta chẳng dám ngẩng đầu. Giờ đổi thông gia khác, liền tới lượt bà ta được người săn đón.
Ngày trước, Bạch Cập ở trong nhà còn không chịu làm việc theo lời bà ta sai. Lần này, bà ta nhất định phải tìm cho bằng được một cô con dâu vừa biết nghe lời, vừa siêng năng, để ép Bạch Cập phải lép vế!
Ngày đầu tiên mới chỉ là dò hỏi tình hình, sang hôm sau đã có người dẫn con gái tới tận nhà.
Bà Lâm được tâng bốc đến lâng lâng, hôm đó liền gặp bốn cô gái liền.
Ông Lâm ngồi trong sân rít thuốc sợi, có lẽ vì được nịnh quá nhiều mà mắt nhìn cũng trở nên kén chọn hơn hẳn.
“Ở nông thôn thì đừng chọn cô gái quê. Vĩnh Thành lần trước cưới là con gái thành phố, cho dù Bạch gia có dọn về nông thôn thì khí chất vẫn khác hẳn gái quê. Phải kiếm cho Vĩnh Thành một cô vợ mới, tuyệt đối không thể kém hơn lần trước, bằng không để Bạch gia chế giễu thì mất mặt lắm!”
Bà Lâm trước mặt Bạch gia vốn đã tự ti, ông Lâm cũng chẳng khác gì.
Ông ta và Bạch Thuật đứng cạnh nhau như cách biệt cả một thế hệ. Về hình tượng lẫn khí chất thì ông ta thua xa; người ta dù mặc quần áo chắp vá vẫn toát lên phong thái của người làm công tác văn hóa, còn ông Lâm, dù có mặc nguyên bộ đồ mới tinh thì vẫn lộ dáng dân chân đất. Chỉ là ông ta giấu giếm rất kỹ, lại ít nói, nên không mấy ai để ý.
Dù bây giờ thông gia đã thành kẻ thù, ông ta vẫn muốn vượt mặt Bạch Thuật.
Bà Lâm không khỏi động lòng: “Nhưng gái thành phố dễ tìm thế sao?”
Ông Lâm liếc bà ta một cái: “Giờ thời buổi một củ cải một cái hố, người thành phố cũng khó kiếm việc. Vĩnh Thành có công việc ổn định ở khu mỏ, chẳng lẽ còn sợ cưới không được?”
Hai vợ chồng già càng nói càng hứng, chẳng thèm nghĩ xem Vĩnh Thành có đồng ý hay không.
Họ suy bụng ta ra bụng người, đinh ninh rằng ý con trai cũng như ý mình.
Đuổi được một cô vợ không thể sinh con, lại tìm cho nó một cô trẻ đẹp, ngoan ngoãn, thì còn gì mà nó không hài lòng? Nghĩ đến đó, ông Lâm cảm thấy càng lúc càng mãn nguyện.
Đang nói chuyện, Lâm Vĩnh Thành liền cưỡi xe đạp đã trở lại.
Về nhà trên đường gặp được không ít thôn dân, đều đối anh cười đến ý vị thâm trường.
Còn có người nói anh có phúc, lại không đem nói minh bạch, làm đến Lâm Vĩnh Thành không hiểu ra sao.
Đến Lâm gia sân cửa, anh xuống xe, lại khiêng xe đạp vượt qua ngạch cửa, vào sân trước tiên liền gọi:
“Bạch Cập, anh đã trở về!”
Đợi vài giây, không người đáp lại.
Đến Tiểu Tử Tô cũng không có xuất hiện.
Anh bĩu môi lải nhải một tiếng: “Người đâu rồi? Đi nhà ba mẹ vợ ư?”
Chỉ có cháu gái Lâm Liễu Diệp của nhị phòng chạy ra, hai mắt bé tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm chiếc bao lớn trên ghế sau của xe đạp, điềm điềm gọi:
“Chú ba.”
Lâm Vĩnh Thành dựng xe đạp xong, liền bắt đầu cởi dây thừng.
“Liễu Diệp, thím ba của cháu cùng Tiểu Tử Tô đâu?”
“Bị bà nội đuổi đi.” Là tiểu Liễu Diệp ba tuổi, còn chưa biết nói dối, bé chớp đôi mắt to đen lúng liếng, nghiêm túc trả lời:
“Bà nội nói thím ba là gà mái không biết đẻ trứng, không cần bà ấy. Phải cho chú ba tìm vợ mới.”
“???”
Anh cởi bao, động tác cứng đờ, hoài nghi chính mình nghe lầm.
Vợ anh sinh được một đứa, trong bụng còn đang mang một đứa, sao lại thành không thể sinh?
“Chuyện khi nào?”
“Hôm qua. Còn cả em gái mới sinh cũng không cần.”
Trong đầu anh thoáng chốc trống rỗng.
Bạch Cập mang thai tính ra mới được bảy tháng rưỡi, lần mang thai này dưỡng rất tốt, không có khả năng sinh non, chẳng lẽ là ngoài ý muốn?
Bất quá một lát, Lâm Vĩnh Thành liền phục hồi tinh thần lại.
Lúc này, ông Lâm chắp tay sau lưng từ phòng đường đi ra.
“Vĩnh Thành đã trở lại, vào nhà tới, ba có lời muốn nói với con.”
Lâm Vĩnh Thành mặt vô biểu cảm nhìn ông ta một cái, không nói một lời mà khiêng xe đạp đi ra sân. Ông Lâm vừa thấy liền nóng nảy: “Mày muốn đi đâu?”
Chỉ tiếc, Lâm Vĩnh Thành căn bản không để ý tới ông ta.
Chân dài sải bước lên xe đạp, chân vừa giẫm liền đi rồi.
Ông Lâm chạy nhanh đuổi theo: “Thằng ba, mày mau quay lại cho tao!!”
Hồi cái rắm! Anh chẳng qua là đi tranh tỉnh thành, thế mà về vợ con liền không còn.
Lâm Vĩnh Thành đầu cũng không quay lại mà đi thẳng.
Tiểu Liễu Diệp trong mắt thoáng qua một tia mờ mịt. Chú ba mỗi lần trở về đều sẽ mang đồ ăn ngon, anh rõ ràng đang cởi dây thừng, sao đột nhiên lại đi mất?
Bà Lâm cũng chạy ra, liền nghe thấy ông Lâm đang hùng hổ.
Ông ta một gương mặt già đỏ bừng vì tức giận:
“Đứa con trai này đúng là phí công nuôi dưỡng! Chúng ta sợ nó tuyệt hậu, một lòng vì nó mà tính toán, thế mà nó lại có cái thái độ gì vậy?”
“Còn cả cái bao to đùng kia, cũng mang cho Bạch gia!”
Đây là đồ từ tỉnh thành mang về, sao có thể để Bạch gia hưởng lợi chứ?
…
Lâm Vĩnh Thành lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. Bạch Cập mới mang thai bảy tháng đã sinh non, anh không biết cô và đứa bé ra sao, chỉ mong đừng có chuyện gì!!
Anh đạp xe đến cổng nhà Bạch gia.
Cổng lớn Bạch gia đóng chặt. Lâm Vĩnh Thành đứng ngoài sân gọi hai tiếng:
“Bạch Cập! Anh đã về rồi! Ba, mẹ, con là Vĩnh Thành đây, mở cổng đi!”
Bạch Thuật và Lý Thu Dung biết con rể là người rõ ràng, không giận cá chém thớt lên người anh. Anh vừa gọi ngoài cổng, Lý Thu Dung đã ra mở cửa.
Tiểu Tử Tô nhắm mắt theo sát bà ngoại.
Cổng vừa mở, thấy gương mặt bình tĩnh của Lý Thu Dung, Lâm Vĩnh Thành mới thở phào được chút:
“Mẹ, Bạch Cập thế nào rồi?”
Lý Thu Dung đáp: “Bị thương thân thể, về sau không thể sinh con nữa.”
Khi nói câu này, bà ngầm quan sát nét mặt Lâm Vĩnh Thành. Nếu anh dám có nửa phần ghét bỏ, bà sẽ lập tức đuổi đi ngay!
May là trên mặt anh chỉ toàn lo lắng, không hề có chút ghét bỏ nào.
“Chỉ là không thể sinh con? Không còn ảnh hưởng gì khác chứ?”
Chữ “chỉ là” này dùng quá đúng, trong lòng Lý Thu Dung có bao nhiêu nghi ngờ liền tan biến hết.
“Cẩn thận khi ở cữ, dưỡng sức cho tốt thì sẽ không có vấn đề lớn.” Thấy anh chỉ hỏi về Bạch Cập mà không hỏi đến đứa bé, Lý Thu Dung chủ động nói:
“Đứa bé sinh non, nhỏ hơn nhiều so với trẻ khác, cần được bồi bổ. Con có điều kiện thì mang thêm ít đồ bổ về.”
Lâm Vĩnh Thành gật đầu:
“Đồ bổ để con tìm cách. Bạch Cập ở cữ, phiền ba mẹ vất vả chăm sóc giúp, chăm lo cho sức khỏe của cô ấy.”
Thấy Lâm Vĩnh Thành chẳng mấy quan tâm đến mình và em gái, Tiểu Tử Tô tỏ vẻ không vui. Bé hừ một tiếng rõ to rồi xoay người chạy đi.
Chạy vào nhà, Tiểu Tử Tô cúi xuống nói với em gái đang quấn tã:
“Em gái, chúng ta thật đáng thương, ba chẳng thương chúng ta chút nào!”
Bạch Cập đưa tay ấn nhẹ đầu bé, bế bé xuống khỏi giường.
"Em gái đang ngủ, con đừng làm ồn."
"Em gái sao cứ ngủ hoài vậy? Hôm qua ngủ, hôm nay cũng ngủ." Tiểu Tử Tô ghé vào mép giường, trong mắt đầy tò mò.
"Khi con còn nhỏ cũng vậy. Ngủ nhiều mới mau lớn."
Được rồi, Tiểu Tử Tô không quấy nữa. Bé cũng mong em gái nhanh lớn để sau này có thể chơi cùng mình và nghe mình nói chuyện.
Một lúc sau, Lâm Vĩnh Thành từ chỗ Lý Thu Dung biết rõ chuyện Bạch Cập sinh non từ đầu đến cuối, bao gồm cả việc bà Lâm không cho cô vào cửa, còn lập giấy từ con, không cần đứa bé gái.
Anh không nói gì, nhưng trong lòng đã có quyết định.
Vào nhà, Lâm Vĩnh Thành ôm chặt Bạch Cập:
"Anh đến chậm rồi. Em yên tâm, anh sẽ không để em và con phải chịu ấm ức này!"
Bảo vệ vợ con là trách nhiệm của người chồng, người cha.
Khiến vợ anh sinh non, cho dù đã có hai ông bà nhà ngoại bảo vệ, anh vẫn phải tính sổ với bên nhà anh cả.
Lâm Đại Dương còn nhỏ, nhưng ba cậu ta thì đã lớn rồi. Con phạm lỗi mà làm cha lại co đầu rụt cổ như rùa, Lâm Vĩnh Thành thật sự khinh thường ông anh cả đó.
Cha nợ thì con trả, món nợ này nhất định phải tính vào đầu nhà Lâm Vĩnh Gia!