Chương 2
Lâm gia là kiểu đại gia đình thường thấy ở thời này. Ông Lâm và bà Lâm có bốn con trai, hai con gái, trong đó một người con trai mất sớm, còn lại ba trai hai gái.
Chồng của Bạch Cập, Lâm Vĩnh Thành, là con út, tuổi kém hai người anh cả khá nhiều.
Anh cả Lâm Vĩnh Gia có hai con trai, hai con gái. Anh hai Lâm Vĩnh Nghiệp có ba con trai, một con gái. Hai phòng này đều đủ bốn đứa con.
Nhà của Lâm Vĩnh Thành thì đơn bạc hơn, giờ mới sinh được Tiểu Bạch Quả, cộng lại chỉ có hai đứa nhỏ.
Khác với nhiều gia đình thiên vị con út, Lâm gia lại coi trọng trưởng tử.
Yêu ai yêu cả đường đi, con trai của đại phòng cũng được ông Lâm và bà Lâm coi như thịt trong tim, hai đứa đều bị nuông chiều đến hư.
Mấy hôm trước, con trai út của đại phòng, Lâm Đại Dương, quấn lấy Bạch Cập đòi kẹo. Bạch Cập nói không có, thằng bé liền hùng hổ húc vào cô một cái.
Bạch Cập đang mang thai bảy tháng, bị húc ngã xuống đất, tại chỗ liền ra máu.
May mà con gái lớn Tiểu Tử Tô, lanh trí chạy đi tìm ông bà ngoại, nếu không đã thành một xác hai mạng.
Nghĩ đến chuyện này, Lý Thu Dung và Bạch Thuật lại tức giận đến nghiến răng!
…
Đúng ngay giờ cơm trưa, mọi người nhà họ Lâm đều đang ở trong nhà.
Lâm Đại Dương bưng bát cơm ngồi ngoài sân, mắt hắn rất tinh. Thấy ba người vừa đi đến cổng, hắn liếc một cái liền nhận ra.
Lập tức hắn reo lên:
“Bà nội ơi, thím ba về rồi!”
Nhà chính đang ăn cơm liền ngừng lại, bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía chủ nhà – ông Lâm.
Ông Lâm là kiểu đàn ông khôn lỏi, chuyện tốt thì ôm hết, việc xấu thì đẩy cho bà Lâm ra gánh.
Còn bà Lâm lại là người coi chồng là trời, ông nói gì thì bà nghe nấy.
Tiếng xấu đều đổ lên đầu mình, vậy mà bà ta còn không tự biết.
Ông Lâm buông đũa, nhìn sang bà Lâm:
“Bà ra ngoài nói rõ với họ đi.”
Bà Lâm đặt chén đũa xuống rồi bước ra ngoài.
Những người khác thì im lặng.
Mấy ngày nay, họ đã nghe không ít cuộc bàn bạc giữa ông Lâm và bà Lâm, hai ông bà định làm gì thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Chuyện Bạch Cập bị ngã dẫn đến sinh non, bên nhà anh cả vốn đã thấy chột dạ, đâu dám mở miệng.
Nhà anh hai thì thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Tiểu Tử Tô mới ba tuổi mà rất lanh lợi. Bé mím môi nhỏ, nhìn sắc mặt từng người.
Mẹ sinh ra một em gái, ông bà nội lại chẳng vui vẻ gì, còn tỏ rõ là không thích em.
Vài hôm trước, bé nghe họ bàn chuyện muốn ba mẹ ly hôn, rồi để ba cưới vợ mới về sinh con trai. Hôm qua, bà nội còn mang mười quả trứng gà đến nhà bà mối.
Đừng tưởng bé còn nhỏ mà không biết bà mối là người giới thiệu vợ mới cho đàn ông.
Hừ, ông bà nội đúng là người xấu!
Bé chẳng thích họ chút nào!!
Tiểu Tử Tô từ trên ghế nhảy phóc xuống, bóng dáng nhỏ xíu “vèo” một cái đã chạy ra ngoài.
Bà Lâm hồi trẻ vốn xinh đẹp, nhưng theo năm tháng, những nếp nhăn trên mặt ngày càng sâu, cộng thêm gương mặt lúc nào cũng cau có, trông đặc biệt khắc nghiệt, nhìn qua đã thấy khó gần.
Bà ta đứng chắn ở cổng sân, đôi mắt đã mờ đục nhìn ra ngoài, thấy một nhà ba người bước tới.
Sau đó, ánh mắt bà ta dừng lại trên đứa bé đang được Bạch Thuật bế trong tã lót, chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi thôi.
Thu ánh nhìn về, bà ta quay sang Bạch Cập nói: “Hôm nay khỏi vào nhà. Cô sinh đứa này đã tổn hại thân mình, mà đứa nhỏ này cũng chưa biết có nuôi nổi hay không.”
Nói đến đây, giọng bà ta khựng lại một chút, rồi đổi sang chủ đề khác, lộ rõ ý định trong lòng:
“Thằng Vĩnh Thành nhà tôi còn trẻ, không thể không có con trai nối dõi. Nhà họ Lâm chúng tôi cũng không làm khó cô. Chờ Vĩnh Thành về thì ly hôn. Lúc còn trẻ và xinh đẹp, cô tìm một gia đình không cần sinh con mà làm mẹ kế, sau này khỏi lo tuổi già không ai nuôi dưỡng.”
Bà ta tuy không lanh lợi, nhưng phía sau đã có ông Lâm bày mưu.
Bà ta không la lối om sòm, chỉ mở miệng là sắp xếp rành rọt: vừa vạch rõ tình trạng sức khỏe của mẹ con Bạch Cập, vừa bày tỏ thẳng thắn ý của nhà họ Lâm.
A, cuối cùng bà ta còn đưa ra một gợi ý cho Bạch Cập.
Mỗi câu đều chứa đầy thông tin, dân làng đến xem náo nhiệt đều sửng sốt.
Họ chưa từng nghe chuyện nhà họ Lâm ly hôn, nhà họ Lâm không phải sẽ mất mặt sao?
Dân làng đồng loạt nhìn ba người nhà họ Bạch.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, Lý Thu Dung và Bạch Thuật vẫn không khỏi tức giận!
Nghe thử xem, đây có phải là tiếng người nói không?
Bà nội nào lại không mong điều tốt cho cháu gái, ngược lại còn mong đứa bé không nuôi sống được, chưa từng thấy bà nội nào như vậy!
"Mẹ, mẹ không cho phép con vào cửa, ngay cả cháu gái của mẹ cũng không được vào cửa nhà họ Lâm sao?" Bạch Cập được che đậy kín mít, cô dựa vào người Lý Thu Dung, giọng nói chậm rãi, tràn đầy khí phách:
"Vĩnh Thành đang ở bên ngoài làm việc cực nhọc, mẹ lại muốn đuổi vợ con của anh ấy đi trong khi anh ấy không có ở nhà, khiến vợ con anh ấy ly tán. Mẹ không sợ khi anh ấy trở về sẽ hận mẹ sao?"
"Hận tôi làm gì? Tôi làm như vậy là vì tốt cho nó!" Bà Lâm lớn tiếng nói.
"Không cho con gái của anh ấy vào của cũng là vì tốt cho anh ấy sao?" Bạch Cập hỏi.
"Tôi là mẹ nó, tất nhiên là tôi muốn làm điều tốt cho nó!" Bà Lâm mím môi.
Bà ta liếc sang Bạch Thuật đang bế đứa bé trong lòng.
Bác sĩ nói đứa nhỏ này cần được chăm sóc đặc biệt, trong nhà có nhiều người nhiều miệng, mấy đứa cháu trai đều được nuôi thả, một đứa cháu gái lấy đâu ra thể diện được như vậy? Nếu để nó vào nhà, sau này tiền lương của Lâm Vĩnh Thành sẽ đều phải lo cho nó.
Tốt nhất vẫn đừng cho nó vào cửa, để nó chết trước khi Lâm Vĩnh Thành về nhà!
“Đứa nhỏ này chưa đến bốn cân, bác sĩ nói khó nuôi sống.” Bà ta gục mặt già, giọng nói cực kỳ khắc nghiệt: “Nếu các người muốn nuôi thì ôm nó về nhà họ Bạch đi, đừng để Vĩnh Thành thấy nó. Miễn đừng để xảy ra chuyện tốt xấu gì, Vĩnh Thành còn đau lòng thêm.”
Nói đến chuyện phân chia tài sản, thì chưa có ly hôn, việc này trong gia đình cũng đã được phân định rõ ràng.
Trước đây, Lâm Vĩnh Thành cùng Bạch Cập và nhà họ Lâm không có nhiều mâu thuẫn. Thực ra họ là một gia đình trong quân đội, một năm trước, Lâm Vĩnh Thành chuyển nghề sang làm ở phòng hộ tịch, cả ba người mới dọn về sống ở đây. Hơn nữa, Lâm Vĩnh Thành có năng lực nên nhà họ Lâm không dám làm khó họ.
Sở dĩ phân gia, vì hai vợ chồng Lâm gia quá bất công. Cháu trai được nuông chiều như tiểu hoàng đế, còn cháu gái thì được đối xử không khác gì người hầu.
Bây giờ, Tiểu Tô Tử còn nhỏ, chưa bị bắt làm việc, nhưng sau này lớn lên rồi thì chưa biết.
Không riêng gì bị bắt làm việc, càng đáng sợ hơn chính là những ngày sống trong hoàn cảnh tinh thần bị chèn ép và tẩy não.
Bọn họ không hy vọng con gái sẽ lớn lên trong một môi trường như này.
Hôm nay là lần đầu tiên Bạch Cập xảy ra xung đột lớn với họ Lâm. Trước đây, họ chỉ thấy vợ chồng họ Lâm bất công, trọng nam khinh nữ, phân chia gia sản cũng đã là quá đáng rồi.
Nhưng đến giờ phút này thì không thể chấp nhận được nữa.
Nhà họ Lâm độc ác đến mức nguyền rủa đứa trẻ mới sinh. Lý Thu Dung và Bạch Thuật, hai người vốn đã kiên nhẫn chịu đựng đến tận cùng, giờ đây cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa, quyết định đoạn tuyệt quan hệ!
Còn vấn đề ly hôn, Lâm Vĩnh Thành luôn có chính kiến của mình, không ai có thể kiểm soát được.
Lý Thu Dung chế nhạo, nói: "Đây là lần cuối cùng tôi gọi bà một tiếng 'bà thông gia'. Bà không cho phép con gái tôi vào, còn không muốn thấy cháu gái của tôi sống tốt. Không sao, đứa trẻ này sẽ sống ở nhà họ Bạch chúng tôi. Sau này, đứa bé có sống tốt hay không đều không liên quan đến nhà họ Lâm các người!"
Ngừng một chút, bà ấy nói thêm: "Bạch gia nhà tôi cũng là người giữ thể diện, từ nay về sau, hai mẹ con bọn họ, ai bước vào nhà họ Lâm một bước, không cần bà đuổi người, tôi sẽ đánh gãy chân nó trước!"
Các thôn dân có mặt ở đây thổn thức một trận.
Lâm gia tuyệt tình đến cháu gái cũng không cần, Bạch gia cũng đâu phải dễ bị bắt nạt.
Bạch Cập là còn có cha mẹ chống lưng, chứ với người khác vừa mới sinh con xong đã bị buộc ly hôn thì không khác gì bị ép đi tìm chết. Bà Lâm đúng không phải người mà.
Tất nhiên, chỉ có những người yêu thương con gái họ mới nghĩ như vậy.
Còn những kẻ trọng nam khinh nữ thì đều đứng về phía bà Lâm. Lâm Vĩnh Thành là người trẻ tuổi có tương lai rộng mở nhất trong nhà họ, chẳng lẽ lại để anh tuyệt tự?
“Thân thể con gái tôi bị thương do sinh khó, đứa trẻ đúng là sinh non, yếu ớt — chẳng phải tất cả đều do Lâm Đại Dương nhà các người xô ngã sao?” Bạch Thuật chỉ thẳng vào Lâm Đại Dương trong nhà nói: “Còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, sau này lớn lên sẽ trở thành tội phạm lao động cải tạo!”
Đừng nói ông ác độc, có người từ nhỏ đã là súc sinh rồi.
Bạch Cập bị hại suyết một xác hai mạng, Lâm Đại Dương không hề có có ý hổi cải nào, còn ung dung bưng chén cơm ngồi trong nhà xem náo nhiệt.
Còn có Lâm gia, chính đứa trẻ trong nhà gây chuyện, lại đẩy hết sai lầm lên người Bạch Cập, cả nhà vô trách nhiệm như thế làm sao có thể tin?
“Liên quan gì đến Đại Dương?” Bà Lâm như bị dẫm cái đuôi, lập tức kêu lên: “Hắn là đứa bé năm tuôi có thể biết cái gì?”
“Con cháu nhà bà mấy tuổi có liên quan gì đến chuyện của tôi? Tôi nói rõ một lần, hôm nay nhà họ Lâm không cần đứa nhỏ này nữa, đứa trẻ sẽ về nhà họ Bạch. Nhưng phải có giấy tờ rõ ràng, đảm bảo chúng tôi nuôi dưỡng đứa trẻ, không để nhà họ Lâm lại đến đoạt cháu!”
“Đồ tốn tiền, có gì hay mà đoạt?” Bà Lâm khinh thường nhếch mép.
Chưa nói đến chuyện nuôi đứa nhỏ này tốn bao nhiêu tiền, lại không phải cháu trai, có gì mà phải tranh giành? Đoạt cháu sao? Chỉ có người ngốc như Bạch gia mới xem cháu gái như bảo bối!
Tự mình ngốc, còn đòi người khác cũng phải ngốc theo sao?
“Tôi không tin lời bà. Chúng ta lập giấy tờ chứng nhận, vừa hay đại đội trưởng cũng có mặt, để làm chứng cho sự việc.” Lý Thu Dung cũng không nói nhiều với bà ta.
Đã nhìn rõ bộ mặt nhà họ Lâm, Lý Thu Dung nghĩ thà cứ cắt đứt quan hệ cho dứt khoát, đỡ phải chịu cảnh nhà họ Lâm lợi dụng tình thân để áp đặt cháu gái bà.
Bị gọi ra làm chứng, đại đội trưởng lập tức đau đầu.
"Đâu có bà con cả nhà nào cãi nhau thành như vậy? Đây không phải là từ thông gia biến thành kẻ thù sao?"
“Không cho đứa trẻ vào cửa, thì gọi gì là cả nhà?” Lý Thu Dung đáp.
“Viết giấy chứng nhận, lập ngay bây giờ!” Bà Lâm cũng không cam tâm chịu thua.
Con trai bà ta hiện đang làm công nhân trong thành, có bản lĩnh lớn. Ly hôn thì ly hôn, đến lúc đó lại cưới cô con dâu giàu có khác, sinh vài đứa con lớn bé đầy nhà.
Dù nó có tình cảm với Bạch Cập, nhưng tình cảm đó có thể nối dõi dòng họ sao? Người đàn ông nào mà không muốn có con trai? Vợ có thể quan trong hơn con trai sao?
Dù sao bà Lâm cũng không tin.
Trên đời này không thiếu những người thích hóng chuyện nhà người khác. Các hàng xóm bên cạnh liền đem giấy bút ra, khiến cho khu vực trước cửa nhà họ Lâm trở nên nhốn nháo, đông người đến lập giấy chứng nhận.
Ông Lâm cùng những người trong nhà từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Bà Lâm không biết chữ, chỉ ấn dấu tay thay cho chữ ký.
Bạch Quả vừa được xác nhận là người mới trong nhà, Tiểu Tử Tô nhìn chuẩn thời cơ liền chạy vội ra.
“Mẹ ơi!” Bé vội ôm lấy chân Bạch Cập, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Bà nội hôm qua mang trứng gà đến nhà bà mối, nói muốn tìm mẹ kế sinh em trai cho con. Con không cần mẹ kế, cũng không cần em trai… Con chỉ muốn về nhà bà ngoại, mẹ dẫn con đi với!”
Nói đến câu cuối, trong mắt bé còn lộ ra vài phần ủy khuất.
Mẹ với ông bà ngoại chỉ nói muốn đưa em gái đi thôi, chẳng hề nhắc tới bé.
Lý Thu Dung nhìn về phía bà Lâm, ánh mắt thoáng vài phần mỉa mai: “À, Bạch Cập còn chưa xuất viện, nhà họ Lâm đã vội tìm người khác rồi sao? Thật chẳng phải người!”
“Được, đi cùng bà ngoại!”
Bà Lâm không biết chữ, đứng trước mặt Lý Thu Dung và Bạch Thuật – những người làm việc văn phòng – bà ta cảm thấy tự ti, không dám ngẩng đầu lên.
Dưới ánh mắt sắc lạnh của Lý Thu Dung, bà Lâm tức giận đến mức đỏ mặt.
Bà ta chỉ tay mắng Tiểu Tử Tô một trận.
“Mày là cái đồ bạch nhãn lang!”
“Không cần em trai là muốn cho ba mày tuyệt hậu sao? Sinh em trai cũng không phải để tốt cho mày sao? Không có em trai, sau này mày gả ai chống lưng cho?”
Tiểu Tô Tử bị vẻ mặt hung dữ của bà Lâm dọa sợ, bé chạy tới sau lưng Bạch Cập trốn.
Lại nhô cái đầu nhỏ ra, nói lại: “Cháu chỉ thích em do mẹ cháu sinh!”.