Nơi này tảng đá rất nhiều, Triệu Vân Tiêu tìm mấy tảng đá thích hợp, vừa đi vừa nhặt một ít cành khô. Dùng đá đánh lửa để đánh lửa, lúc ngọn lửa nhảy lên cao, hắn kích động cơ hồ rơi lệ. Những vật tầm thường này trước kia mỗi ngày đều có thể nhìn đến đối với hắn bây giờ mà nói khó mà có được. Có lửa rồi, Triệu Vân Tiêu cảm thấy tâm cũng ấm áp. Trước cảm thụ một phen lửa ấm áp, Triệu Vân Tiêu bắt đầu nướng thịt. Đem muối quả dùng tảng đá đập nát ra bôi đều trên thịt, một một chút nước quả bánh bao, Triệu Vân Tiêu đem thịt gác ở trên một tảng đá.

Nướng thịt là một trong những kỹ năng của người hiện đại, là một người trung tính Triệu Vân Tiêu lại là một tay nướng thịt ngon, chỉ là bây giờ nguyên liệu có hạn, có cái gì dùng cái nấy. Dần dần, mùi thịt tản ra, Triệu Vân Tiêu sờ sờ khóe miệng, hắn thiếu chút nữa cho là mình đã chảy nước miếng.

Là ai đưa tới? Trong đầu một mực hiện lên nghi vấn này. Triệu Vân Tiên một bên nướng thịt, một bên hướng rừng rậm nhìn. Chỉ có một mình trong thế giới này, hắn hi vọng có thể gặp được đồng loại. Mùi thịt phiêu đãng, dầu mỡ nhỏ vào trong lửa phát ra tiếng “xèo xèo”. Dùng nhánh cây đâm đâm thịt, có thể tiến vào được*, Triệu Vân Tiêu dùng lá cây bọc nhánh cây thịt nướng để qua một bên. Chờ thịt nướng để trên tảng đá nguội lạ, hắn tiếp tục suy nghĩ lung tung.

*khi bạn nướng thịt hoặc luộc thịt, dùng cây đũa đâm vào thịt, nếu đũa xuyên qua dễ dàng tức là thịt đã chín mềm.

Chỉ có một mình, Triệu Vân Tiêu ăn còn dư lại một chân. Ăn no hắn cũng ngồi không yên. “Người” đưa thức ăn rất cẩn thận, động vật đưa tới rất nhỏ, còn dư lại một cái chân trưa mai hắn có thể tiếp tục ăn thêm một bữa. Dùng lá cây sạch bọc cái chân còn lại để vào trong hang động, Triệu Vân Tiêu chầm chậm bò xuống vách núi đá. Ăn quá nhiều, hành động cũng bất tiện. Ở bên hồ tản bộ, thuận tiện xem chút thử có thể phát hiện ra “người khả nghi” hay không. Trong bụng không chịu được như vậy, hắn tiếp tục xuống nước tìm đường về nhà. Dĩ nhiên, tối nay vẫn không có kết quả.

Dùng rễ cây cỏ chà chà, Triệu Vân Tiêu nhìn rừng rậm một lát rồi bò lại vào hang động. Chặn cửa động thật kĩ, đem hai hòn đá đánh lửa đặt ở góc, Triệu Vân Tiêu ngủ không được. Sẽ là ai chứ? Không biết qua bao lâu, Triệu Vân Tiêu nhắm mắt lại, không ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến, hắn ngủ thiếp đi. Đêm khuya, thân hình khổng lồ màu đen đáp xuống bên ngoài cửa hang động của Triệu Vân Tiêu. Một đôi mắt đỏ ngầu nhìn một chút, thấy đối phương ngủ thiếp đi, y ở cách cửa động không xa gục xuống, đầu gối trên móng vuốt, đôi mắt đỏ ngầu nhắm lại.

Đồng hồ sinh học làm cho Triệu Vân Tiêu sau khi trời sáng đúng lúc tỉnh lại. Nơi này một ngày có hơn 24 giờ, Triệu Vân Tiêu không có cách nào xác định thời gian. Tỉnh lại, hắn đầu tiên nhìn chính là bên cạnh mình, bên cạnh hắn cũng không có thêm “đồ vật khả nghi” gì. Nếu như không có đá đánh lửa cùng cái chân của con vật nào đó còn dư lại, Triệu Vân Tiêu cũng hoài nghi mình có phải là đang nằm mơ hay không. Tối hôm qua ăn nhiều, hắn cũng không có đói. Nhìn ra ngoài một chút, hôm nay vẫn không có động vật nào tới bên hồ uống nước, hắn lớn mật mở một tảng đá. Ban ngày nhiệt độ hơi cao, trong hang động có chút oi bức.

Vừa nghĩ như vậy, Triệu Vân Tiêu vội bàng cầm lá cây bọc thịt, vừa mở ra xem, tim của hắn liền chìm xuống, thịt đã bị hư rồi. Bữa tiếp theo lúc nào có thể ăn được thịt cũng không biết, thịt đầy mỹ vị thế nhưng lại bị hư. Triệu Vân Tiêu khẽ cắn răng, nếu không liều mạng liền ăn cũng tốt, vứt bỏ thì rất đáng tiếc. Nhưng sau đó hắn chỉ lắc đầu tiếc rẻ, không được, hắn hiện tại thiếu bác sĩ thiếu thuốc, tuyệt đối không thể ngã bệnh. Đáng tiếc hơn nữa, hắn cũng không thể ăn thịt đã hư, hắn không phải là động vật có thể ăn được thịt hư.

Để thịt xuống, Triệu Vân Tiêu mở tảng đá đi lấy quần áo phơi ở ngoài ngày hôm qua. Đem tảng đá mở ra, hắn ngây ngẩn cả người. Bên ngoài hang động để một chùm trái cây nhỏ màu vàng lớn khoảng nửa nắm tay, một bó cỏ xanh, một khối thịt nạc mập ú lớn cỡ bàn tay, thậm chí còn có một… Triệu Vân Tiêu cầm lấy vật kia, nhìn lại nhìn, trong mắt là mừng rỡ, vật này có thể dùng làm nồi a! Vuốt vỏ trái cây nào đó, không rỗng, rất cứng, chủ yếu nhất chính là khá lớn! Triệu Vân Tiêu gõ gõ, vật này tuyệt đối có thể dùng nồi, ít nhất có thể dùng đựng nước!

Là ai? Đến tột cùng là người nào? ! Chung quanh đây nhất định có một “người” chú ý đến hắn! Đến tột cùng là người nào? ! Triệu Vân Tiêu cầm quần áo qua nhanh chóng mặc vào, đem mở tất cả các tảng đá ra, kiễng mũi chân lên nhìn xung quanh.

-“Cảm ơn! Cảm ơn!”_Không dám la quá lớn như cũ, để tránh đưa dã thú tới, hốc mắt Triệu Vân Tiêu nóng lên. Rốt cuộc là vị anh hùng vô danh nào một mực trợ giúp hắn? Tìm thật lâu ngay cả một bóng người cũng không thấy, Triệu Vân Tiêu ngồi xuống đất, cầm lấy chùm trái cây đem nước rửa sạch, hái một quả, cắn một cái.

Bị sặc nước làm cho triệu Vân Tiêu nhịn không được ho khan, nước mắt không kìm được chảy ra. Từ khi phát hiện Lâm Minh Viễn bên ngoài… Đến khi rơi đến cái thời không khác lạ này, hắn một mực cố gắng làm cho mình tỉnh táo, bình tĩnh, tỉnh lại. Hiện tại, có một “ người” không biết là cái gì “người” tại nơi hắn không nhìn thấy chú ý hắn như vậy, đưa thức ăn tới cho hắn. Phần quan tâm Triệu Vân Tiêu bí ẩn này từ việc đưa thịt tươi, trái cây ngọt đến cho hắn thưởng thức. Không muốn làm cho phụ thân lo lắng, không muốn làm cho Lâm Minh Viễn bị người chỉ trích, hắn đem tất cả ủy khuất cùng khổ sở nuốt vào trong bụng. Đang ở một nơi như thế này, được lặng lẽ quan tâm, ý nghĩ như vậy bật ra, Triệu Vân Tiêu không kìm chế được tâm tình của mình.

(LƯU Ý: đoạn dưới đây là suy nghĩ của “người” nào đó ^^, nên từ hắn để chỉ “người nào đó”, còn  từ “hắn” để chỉ Triệu Vân Tiêu. Mọi người để ý một tý né! Cái này sẽ xuất hiện cả trong mấy chương sau cho đến khi xác định xưng hô hoàn toàn đối với “người nào đó”^^)

Trong rừng cây, cây bụi cao vút che đi, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú vào người đang ăn trái cây trên tảng đá, trong mắt là nghi hoặc, do dự và lo lắng. “Hắn” tại sao một mình ở chỗ này? Người nhà của “hắn” đâu? Còn có, “hắn” tại sao lại khóc? Là lạc đường sao? Hắn muốn tiến lên hỏi thăm, nhưng lại không dám, chỉ có thể ở một bên hết sức chiếu cô “hắn”. “Hắn” nhỏ gầy như vậy, yếu ớt như vậy, một móng vuốt của mình sẽ làm “hắn” bị thương, hơn nữa nếu như hắn xuất hiện sẽ đem “hắn” hù dọa ngất đi.

Rốt cuộc là giống đực bộ lạc nào lại hồ đồ như thế mà đem một giống cái mảnh mai lạc ở nơi này? Hay nói vị giống cái này trốn nhà rời đi lạc vào rừng rậm? Trong chút ít nhận thức của hắn, giống cái mặc dù tương đối yếu ớt, tùy hứng nhưng không đến mức can đảm ngu ngốc như vậy, dám một mình tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm. Hơn nữa chỉ dựa vào một giống cái yếu ớt cũng không thể đi đến được này, vị giống cái này là từ đâu tới đây?

Hắn đặc biệt chú ý đến tình huống của “hắn”, không để cho bất kỳ dã thú nào đến quấy rầy “hắn”. Nếu như không phải đêm hôm đó hắn tới nơi này uống nước, hắn căn bản không nghĩ tới ở nơi này lại có một vị giống cái xinh đẹp. Vừa nghĩ tới hắn nhìn thấy đối phương một màn như vậy, ánh mắt đỏ ngầu lộ ra tia máu. Thân thể vị giống cái này rất đẹp, rất đẹp. Liếm cái lỗ mũi nóng lên, hắn không nhúc nhích ghé vào trong bụi cỏ. Do dự có muốn tìm người tới đón vị giống cái này hay không. Nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện lên phẫn hận, hắn phát qua lời thề tuyệt không quay trở về.

A! “Hắn” lại đi ra. Hai mắt đỏ ngầu nhất thời không nháy mắt nhìn chăm chú. Khoảng cách mặc dù xa, nhưng đối với hắn mà nói khoảng cách này không xem là gì. Ánh mắt hắn có thể nhìn thấy chỗ rất xa. Thấy “hắn” cẩn thận bò xuống vách đá lởm chởm, trong đôi mắt là khẩn trương, không nên để té xuống. Khi “hắn” thuận lợi nhảy xuống một tảng đá cuối cung, trong hai mắt cũng không có thoải mái, ngược lại lo lắng hơn. “Hắn” làm sao lại còn muốn đi vào cánh rừng, chẳng lẽ thức ăn không đủ? Không nên. Căn cứ theo hắn nhiều ngày quan sát, sức ăn của “hắn” thật là ít, cái kia tối hôm qua hắn không đủ nhét kẽ răng mà “hắn” lại ăn không hết.

Rất nhanh, “hắn” lại đi ra, xem bộ dạng là muốn trở về trong hang động. Đặc biệt chú đến động tác bò lên trên của “hắn”, rất sợ “hắn” té xuống, cho đến khi “hắn” đi vào an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Một bên chú ý dến hướng hang động, một bên đi vòng qua nơi ‘hắn” mới vừa đi vào trong rừng rậm, hắn còn ở nơi có hơi thở của “hắn” di chuyển một vòng. Móng vuốt bén nhọn ở chỗ rõ ràng đã bị đào bới qua mà cào cào. Hai mắt đỏ ngầu giật mình sững sờ, “hắn” tại sao lại muốn đem thịt chôn dưới đất? Cúi đầu nhìn nhìn, hắn có chút hiểu rõ, nguyên do là thịt bị hư.

Mặc kệ đống thịt hư bị hắn cào ra kia, hắn trở lại nơi lúc trước nằm sấp lần nữa gục xuống, chú ý đến hang động kia, mong đợi ban đêm đến. Buổi tối “hắn” sẽ tới trong hồ, sau đó cởi quần áo…. Hai mắt đỏ ngầu trong nháy mắt hồng vài phần, hắn liếm liếm lỗ mũi để hạ nhiệt độ xuống.

***

Có quả vàng (người nào đó tự mình đặt tên) cùng quả bánh bao, bữa trưa Triệu Vân Tiêu không cần buồn phiền nữa, hắn còn ăn không hết đâu. Thịt đặt ở nơi tối, gió có thể thổi qua để tránh bị hư. Triệu Vân Tiêu nghiên cứu miệng của vỏ làm nồi kia. Gõ lại gõ để khảo nghiệm độ cứng, hắn dùng đá đánh lửa đốt một nhánh cây dưới đáy vỏ nồi trong một lát. Phát hiện loại vỏ này rất chịu lửa, không dễ đốt, Triệu Vân Tiêu cực kì hài lòng. Buổi tối hắn có thể hầm canh thịt uống! Đúng rồi, còn bó cỏ xanh kia kia.

Cầm lấy cỏ xanh, Triệu Vân Tiêu xem xét, cắn một cái, ánh mắt lộ ra tia sáng, cái này rõ ràng có thể ăn a! Hắn quyết định! Buổi tối hầm canh thịt với cỏ xanh, à không, đặt tên : canh thịt với củ cải đường! Loại cỏ màu xanh biếc này rất ngọt, liền kêu là củ cải đường đi! Bữa ăn tối cũng dần đến, Triệu Vân Tiêu đột nhiên có cảm giác mình rất xin lỗi quả bánh bao. Nhưng mà hắn thật ăn không vô nữa. Nếu như là ở nhà, hắn có thể là mứt hoa quả rồi, đáng tiếc nơi này không có gì cả, ngay cả nồi cũng là do người tốt bụng đem tới.

Buổi tối, Triệu Vân Tiêu như mong muốn nấu củ cải đường canh thịt. Ăn uống no nê, hắn hướng về phía rừng rậm hô vài tiếng “cảm ơn”, sau đó hắn phải làm bài tập mỗi ngày, vào trong hồ tìm đường về. Dĩ nhiên, tối nay vẫn như cũ không công mà trở về. Canh thịt còn dư lại, thịt cũng không có ăn xong, sáng sớm ngày mai khẳng định sẽ hỏng mất. Ban ngày, mặt trời vừa lên sẽ rất nóng. Suy nghĩ lại, Triệu Vân Tiêu không có đem canh thịt còn đựng trong nồi cất đi, một thân ướp nhẹp trở về hang động. Đem quần áo vắt khô trải ra ở ngoài động, chặn lại cửa động, Triệu Vân Tiêu nằm xuống chuẩn bị ngủ. Đối phương không lộ diện hẳn là có nguyên nhân, hẳn là không để cho hắn nhìn thấy, vậy thì hắn sẽ không nhìn.

Có một “người” thần bí như vậy ở gần bên, Triệu Vân Tiêu an tâm rất nhiều. “Không cần biết ngươi là ai, cảm ơn ngươi”_Lầm bầm một câu, hắn nhắm mắt lại. Mỗi đêm ở trong hồ tìm kiếm làm cho hắn mệt chết đi, vậy cũng xem như là gián tiếp rèn luyện thân thể đi. Mang theo cảm kích đối với “người nào đó”, Triệu Vân Tiêu ngủ thiếp đi. Sau khi hắn ngủ một hồi lâu, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện bên cạnh cái nồi ở bên hồ. Y trước le lưỡi nếm mùi vị của canh, sau đó không chút khách khí mà đem toàn bộ thịt trong nồi canh ăn hết, chỉ có cây củ cải đường kia Triệu Vân Tiêu ăn còn dư lại là y không có đụng đến.

Hôm sau, Triệu Vân Tiêu sau khi đứng dây chuyện thứ nhất chính là đem tảng đá mở ra, sau đó hắn cười. Cửa động là một cái nồi đã rửa sạch, một tổ cũng không biết là trứng của loài chim nào, so sánh với trứng gà thì lớn hơn một chút, hắn đếm có 8 trứng. Một khối thịt nạc béo ú, một bó cây củ cải đường, còn có…. Triệu Vân Tiêu cầm lấy một cái cùng cái nồi rỗng giống nhau, nhưng so với cái nồi thì không lớn lắm. Ừm, cái này có thể dùng làm chén rồi. Sau đó là một thanh gỗ, một đầu có chút lõm xuống, Triệu Vân Tiêu khua tay múa chân, vật này dùng làm muỗng rất thích hợp. A, người tốt bụng rất cẩn thận nha, hẳn là phát hiện tối hôm qua hắn lúc ăn không có đồ vật để dùng đi?

Triệu Vân Tiêu hướng rừng rậm phía trước nhìn một chút, suy đoán xem người tốt bụng hiện có phải đang ở chỗ cánh rừng nhìn hắn hay không? Nếu không làm sao biết hắn sẽ cần thứ gì? Tối hôm qua hắn là đang cầm cái nồi mà miễn cưỡng ăn bữa tối, hôm nay liền đưa tới chén cùng muỗng. Triệu Vân Tiêu giơ cái muỗng lên, vẫy vẫy về phía rừng rậm.

-“Cảm ơn ngươi ~”_tâm tình phấn khởi

Trong rừng rậm, trong hai mắt đỏ ngầu là vui vẻ nhàn nhạt, “hắn” rất thích, hắn biết “hắn” đang vẫy tay với hắn.

***

Vừa nghĩ tới bạn đời, tâm tình Triệu Vân Tiêu khó tránh khỏi xuống thấp, nhưng hắn tự điều chỉnh lại mình. Ở nơi xa lạ này, có một người đang không ngừng giúp hắn, hắn có tư cách gì mà oán trách đâu chứ? Sớm một chút tìm được phương pháp về nhà hoặc là học nhiều một chút kỹ năng sống mới là quan trọng nhất. Chớp mắt một cái lại đã nửa tháng trôi qua, Triệu Vân Tiêu ở chỗ này cũng đã hơn một tháng, hắn dường như cũng muốn buông tha tìm kiếm phương pháp về nhà rồi.

Hôm nay, ăn xong bữa sáng, Triệu Vân Tiêu đi vào trong rừng rậm hái một chút lá cây to. Người tốt bụng tặng cho hắn vài tấm da lông mềm mại, Triệu Vân Tiêu không nỡ dùng. Nếu như ở nơi này có mùa đông, những thứ da này hắn sẽ lấy ra chống lạnh. Lá cây làm chăn cùng đệm giường cũng đã bị hỏng, hắn lại đi hái một ít. Đang hái, cả vùng đất truyền đến chấn động. Triệu Vân Tiêu nghĩ thầm,là động đất sao? Chấn động ngày càng rõ ràng, hắn bỏ lại lá cây trong tay vội vàng chạy ra bên ngoài, có thể thật sự là động đất.

Chạy ra rừng rậm, Triệu Vân Tiêu chạy đến nơi trống trải bên hồ. Chấn động ngày càng rõ ràng, thậm chí có dấu hiệu càng tiến tới, Triệu Vân Tiêu lại một lần nữa có cảm giác sợ hãi đến cực điểm. Rừng rậm đang lắc lư, cây cối ngã xuống, dã thú kêu loạn. Khi chấn động trong rừng rậm ra tới một chút, Triệu Vân Tiêu máu cả người trong nháy mắt nguội xuống. Không, không phải là động đất! Kia, là cái gì? !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play