Đó là, khủng long sao? Cơ hồ trong rừng rậm một động vật cao như đại thụ* (cái cây lớn), cổ thật dài, trên thân có vảy màu xanh, hàm răng có hình dạng răng cưa lộ ra bên ngoài vừa nhìn chính là động vật ăn thịt không dễ đụng đến. Ở trước mặt nó, Triệu Vân Tiêu chỉ là một con kiến!
Khủng long phát hiện ra hắn, miệng to như chậu máu phát ra tiếng kêu rung trời, bốn chân nặng hàng tấn làm cho mặt hồ lắc lư điên cuồng, nó hướng Triệu Vân Tiêu đi tới. Triệu Vân Tiêu hung hăng cắn đầu lưỡi, sợ hãi đến cực điểm, hắn chợt nghĩ đến trong túi của mình có gậy laser phòng thân. Bất kể có hữu dụng hay không, hắn cũng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
Triệu Vân Tiêu xoay người bỏ chạy, khủng long tựa hồ bất mãn với sự chống cự của hắn, lần nữa rống giận. Triệu Vân Tiêu lấy ra toàn bộ sức lực chạy về hướng nham thạch bên kia. Nhưng mà chân của hắn quá ngắn, cổ khủng long rất dài, bước chân rất lớn, răng nanh cắn lại ngay sát phía sau lưng Triệu Vân Tiêu. Triệu Vân Tiêu dưới chân mềm nhũn, liền ngã xuống đất, thân thể theo bản năng liền quay nhào một vòng. Hắn biết là mình chạy không thoát.
-“Rống!”
Tiếng rống từng đợt, Triệu Vân Tiêu lấy tốc độ nhanh nhất của cả đời bò lên vách đá, chui vào hang động. Theo bản năng cầm lấy tảng đá chặn lại cửa động, động tác của Triệu Vân Tiêu chợt dừng lại. Bên hồ, một dã thú toàn thân màu đỏ đang cùng khủng long chiến đấu. Dã thú kia có một đôi cánh màu đỏ, bay ở giữa không trung. Hình thể của nó so với Triệu Vân Tiêu mà nói đã coi là quái vật lớn rồi, nhưng ở trước mặt khủng long vẫn lộ ra vẻ chỉ đủ bỏ tay áo. Chỉ có duy nhất một con dã thú đơn độc không sợ hãi chút nào cùng khủng long chém giết.
Cổ và cái đuôi của khủng long to lớn giống nhau đem dã thú quăng ra lật trên mặt đất. Dã thú lăn một vòng nhanh chóng đứng lên, lợi dụng chạy trốn đánh sâu vào cái cánh đang giương bay lên, móng vuốt bén nhọn cùng răng nanh ở trên người khủng long rạch ra mấy vệt máu. Khủng long cũng không phải là chỉ có cái đuôi của nó, cổ cùng răng nanh cũng là vũ khí sắc bén của nó. Phía dưới dã thú nhỏ giọt xuống một vũng máu tươi.
Nó là, bảo vệ ta! Hắn nghĩ như vậy! Chính là vệt màu đỏ từ trên trời hạ xuống cứu hắn! Ý nghĩ này đánh sâu vào suy nghĩ của Triệu Vân Tiêu, trái tim hắn cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế nhưng sẽ có dã thú bảo vệ hắn! Triệu Vân Tiêu dùng sức lau đôi mắt ướt đẫm, bất kể dã thú kia là từ đâu nhảy đến, hắn nhào tới cái túi của mình lấy gậy laser ra trước. Nó là bảo vệ ta! Ta không thể để cho nó một mình liều mạng! Không biết dũng khí từ nơi nào đến, Triệu Vân Tiêu chui ra khỏi hang động, bò xuống vách đá.
Dã thú chú ý đến hắn đi ra, hướng về phía Triệu Vân Tiêu rống một tiếng, sau đó chật vật tránh né tập kích của khủng long. Máu phía dưới của nó chảy càng ngày càng nhiều. Triệu Vân Tiêu hướng khủng long chạy đến, dù cho sẽ chết hắn cũng muốn gắng sức một lần!
-“Rống!”–Trở về!–
Dã thú nhe răng rống to, Triệu Vân Tiêu trong mắt chứa đầy nước mắt hét qua_: “Không cần lo cho ta! Cẩn thận!”
Dã thú ương ngạnh không nhả miệng, toàn bộ răng nanh thật dài dường như cắm vào cổ khủng long. Khủng long giãy giụa càng ngày càng yếu, cuối cùng thân thể nó lung lay mấy cái, sau đó nặng nề ngã quỵ trên mặt đất, cả vùng đất cũng chấn động theo. Khủng long không còn nhúc nhích nữa, chung quanh tất cả đều là máu từ trên cổ nó phun ra, còn có máu trên người dã thú. Gậy laser trong tay Triệu Vân Tiêu rơi trên mặt đất. Hắn đặt mông ngồi tê liệt, tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn đã hoàn toàn sợ đến choáng váng.
Cho đến khi xác nhận khủng long kiệt khí, dã thú mới buông lỏng miệng, rút răng nanh ra. Nó quay đầu nhìn về phía Triệu Vân Tiêu bị dọa đến ngơ ngác, muốn đứng lên, thử mấy lần cũng thất bại. Nó co quắp té trên mặt đất, không còn sức lực. Gặp phải thanh bì thú* chỉ có hai loại kết quả: chạy trốn hoặc bị ăn. Trên người đả thương nghiêm trọng, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Dã thú không dám đi lại nhìn “hắn”, nhắm mắt lại chờ đợi hoa mắt hoàn toàn ngất đi.
*thanh bì thú: thú có da màu xanh, như miêu ta thì nó giống khủng long đó, về sau nó được gọi là vô lại thú?!
Mấy tên động vật này tùy từng trường hợp sẽ để nguyên hoặc chuyển theo cách thuận tiện nhất nha.
Nó, đã chết rồi sao? Triệu Vân Tiêu cả người phát run bò về phía trước. Không thể, không thể chết đươc. Hắn biết, con dã thú này là đến cứu hắn. Có thể hay không nó chính là “người” tốt bụng? Triệu Vân Tiêu cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy. Hắn cố gắng bò về phía trước, muốn nhìn nó có phải còn sống hay không.
Hơi thở của “hắn” ở gần, dã thú mở ra hai mắt đỏ ngầu, trong mắt là kinh ngạc. “Hắn” đang khóc, nhất định là bị gây sợ hãi. “Hắn” chẳng lẽ không sợ mình sao? Dã thú ngừng lại hô hấp.
Thấy nó mở mắt, Triệu Vân Tiêu tốc độ tăng nhanh. Rất nhanh bò đến bên người dã thú. Thấy miệng vết thương của nó chảy máu, Triệu Vân Tiêu sợ không còn cách nào cả. Làm sao bây giờ? Hắn không có thuốc, không có băng gạc, không có gì cả!
Triệu Vân Tiêu, ngươi không thể sợ, không thể sợ! Dùng sức cắn xuống ngón tay mình, hai tay không cách nào kiềm chế phát run. Triệu Vân Tiêu hung hăng tát một cái vào đầu mình, làm cho mình tỉnh táo. Sau một khắc, móng vuốt của con thú cản tay hắn lại, Triệu Vân Tiêu kinh ngạc ngẩng mắt lên. Sau đó, hắn ngây ngẩn cả người. Dã thú mang theo hơi thở máu tanh nhích tới gần, liếm liếm nơi hắn vừa tát đến, vừa liếm liếm lòng bàn tay rách da của hắn.
Nói xong, hắn di chuyển đầu gối đứng lên, hướng vách đá bên kia chạy. Trong đôi mắt dã thú hiện lên nghi ngờ, “hắn” muốn làm cái gì? Tiếp theo là thoáng vui mừng, “hắn” không sợ mình sao? “Hắn” tựa hồ như không sợ, bởi vì “hắn” sờ soạng hắn.
Lần nữa trở lại hang động, Triệu Vân Tiêu cầm lên đá đánh lửa cùng cái nồi kia. Trở về bên hồ, đốt đuốc lên, ở trong hồ múc một nồi nước đặt lên “bếp” lửa. Triệu Vân Tiêu bắt đầu cởi quần áo. Hai mắt đỏ ngầu trợn tròn. Lúc đến nơi này, hắn chỉ mặc một cái quần cùng áo thun chữ T tay dài, trong áo thun là một cái áo ba lỗ. Hiện tại áo thun cùng áo ba lỗ đều bị phá hư rồi. Cởi xuống áo thun cùng áo ba lỗ, vừa cắn vừa xé thành những miếng vải. Triệu Vân Tiêu đem miếng vải áo ba lỗ ném vào trong nồi nấu, sau đó trở về bên cạnh dã thú. Hắn dùng miếng vải áo thun chà lau vết thương trên người dã thú.
Trên người dã thú vết thương lớn nhỏ, cơ hồ mỗi bộ phận đều bị đả thương, mà bụng là bị thương nặng nhất. Loại này cần phải có thuốc trị. Triệu Vân Tiêu rất sợ dã thú chịu không được. Đợi cho nước trong nồi sôi lên, Triệu Vân Tiêu dùng nhánh cây vớt miếng vải trong nồi ra, chịu đựng nóng vắt khô, sau đó tiếp tục lau chùi vết thương trên người dã thú. Không có rượu cồn không có cách nào tiêu độc, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp này.
Áo thun cũng ném hết vào trong nồi dùng nước nóng chần qua, vắt khô rồi để nguội, Triệu Vân Tiêu xếp lại đặt trên miệng vết thương nặng nhất ở bụng dã thú, nắm lấy một móng vuốt của dã thú đè lại, nói_: “Ta đi tìm thuốc, ngươi chờ”
Dã thú nghe không hiểu “hắn” nói cái gì, nhưng bất kể “hắn” nói gì, dã thú cũng đều sẽ đồng ý, bởi vì “hắn” không sợ hắn cả người đỏ sẫm.
Triệu Vân Tiêu chạy vào trong rừng rậm, đem tất cả các thực vật hắn có thể nhìn được hái một chút, vừa nhanh chóng chạy về. Đem những thực vật này đặt trước gót chân dã thú, Triệu Vân Tiêu lo lắng hỏi_: “Ngươi xem một chút loại nào là thảo dược?”
Dã thú mặc dù nghe không hiểu nhưng nó hiểu ý của Triệu Vân Tiêu. Móng vuốt của nó chỉ chỉ vào hai loại thực vật, Triệu Vân Tiêu lập tức nhặt ra hai loại thực vật này dùng nước đã đun sôi rửa sạch một lần, sau đó bỏ vào miệng nhai nát. Mùi vị thảo dược rất lạ, Triệu Vân Tiêu chịu được ý muốn nhổ ra, đem thảo dược đã nhai nát vẽ loạn trên vết thương của dã thú. Thân hình dã thú quá lớn, y phục của hắn băng bó không được.
Tựa hồ như rõ ràng lo âu của Triệu Vân Tiêu, dã thú đánh bào liếm liếm mu bàn tay Triệu Vân Tiêu, nói cho hắn biết không phải sợ, thương thế của nó rất nhanh sẽ tốt.Nhưng Triệu Vân Tiêu không hiểu ý của dã thú. Hắn vừa đi hái một chút thảo dược, đem vết thương trên người dã thú bôi thuốc một lượt. Nơi vết thương có thể băng bó, vết thương ở bụng, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể tự mình lấy miếng vải áo thun tận lực cầm máu vết thương.
Ánh nắng mặt trời gay gắt, Triệu Vân Tiêu bị phơi có chút choáng nhưng hắn không thể chạy đến chổ râm mát tránh, bởi vì dã thú không nhúc nhích được. Đang lúc Triệu Vân Tiêu bị phơi nắng đến không chịu được, dã thú động.
-“Ngươi đừng động!”_Triệu Vân Tiêu vội vàng đè dã thú lại.
Nó nhìn thấy ta rất nóng sao? Lại nghĩ tới khi hắn bị khủng long truy đuổi, dã thú ở trên trời đáp xuống cứu hắn, cũng vì cứu hắn mà bị trọng thương, tầm mắt của Triệu Vân Tiêu mơ hồ.
“Hắn” khóc? Có phải là đang sợ hay không? Thấy dã thú lại muốn đứng lên, Triệu Vân Tiêu bước nhanh tới, đè lại thân thể dã thú_: “Đừng động, vết thương của ngươi còn đang chảy máu”_ Làm càn sờ sờ đầu dã thú, Triệu Vân Tiêu sau khi dã thú ngoan ngoãn nằm xuống nói_: “Ta đi lấy ít đồ, ngươi chờ ta”
Lau khô nước mắt, Triệu Vân Tiêu đứng dậy đi về hang động. Đầu lưỡi dã thú liềm rồi lại liếm, ánh mắt đỏ sẫm theo sát Triệu Vân Tiêu. “Hắn” sờ hắn! “Hắn” sờ hắn! Tay giống cái thật mềm! Cái giống cái này thật không sợ hắn! Hơn nữa dũng cảm vô cùng!
Trở lại hang động, Triệu Vân Tiêu đem toàn bộ gia sản của mình lấy ra. Thức ăn “người” tốt bụng buổi sáng đưa tới cho hắn, túi của hắn, da thú cùng với quả bánh bao và muối quả hắn còn có chưa ăn xong. Dã thú bị thương, Triệu Vân Tiêu muốn chiếu cố hắn. Không dám nhìn nhiều cái đầu khủng long đã bị cắn chết kia, trở lại bên cạnh dã thú Triệu Vân Tiêu lót một tấm da thú dưới thân dã thú, dã thú rất phối hợp. Sau đó, Triệu Vân Tiêu đi đến bên hồ rửa nồi, hắn chuẩn bị thức ăn cho dã thú.
“Người” tốt bụng sẽ đưa tới cho hắn các loại thức ăn khác nhau cùng rau cỏ. Sáng nay đưa tới là một con thuộc loại chim, một ổ trứng, hai trai cây màu hồng phấn cùng một bó rau cỏ nhỏ dài. Cái đầu chim đã bị bỏ đi, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể từ cái “thi thể không đầu” đoán được có thể là một con thuộc họ chim. Nội tạng không ngoại lệ cũng được bỏ đi, Triệu Vân Tiêu đem động vật họ chim vừa rửa sạch một lần sau đó để trong nồi nấu. Nguyên liệu nấu ăn có hạn, hắn có thể làm cũng chỉ là hầm một cái, nướng một cái. Nhưng mà dã thú bị thương, uống chút canh thịt hẳn là tương đối khá. Lúc nấu canh, Triệu Vân Tiêu đem rửa sạch trứng cũng đem toàn bộ để trong nồi nấu, ném thêm ba trái muối quả đi vào.
Thừa dịp trong thời gian nấu thịt, Triệu Vân Tiêu lần nữa tiến vào rừng rậm tìm kiếm càng nhiều thảo dược. Hắn có thể cảm giác được dã thú đang nhìn hắn. Ở nơi bên trong ánh mắt nhìn chăm chú, Triệu Vân Tiêu không khỏi có cảm giác an tâm, an toàn. Có thể khủng long vừa mới đi qua, trong rừng rậm ngay cả một con chim nhỏ cũng nhìn không thấy, điều này thuận tiện cho Triệu Vân Tiêu rất lớn. Tìm thật lâu hắn tìm được rất nhiều thảo dược, còn có trái cây, rau cỏ. Trên mặt đất có thi thể động vật hẳn là bị khủng long giết chết hoặc là bị cắn chết, Triệu Vân Tiêu không dám nhặt. Những thứ thi thể kia hoặc là tử trạng thê thảm hoặc là huyết nhục mơ hồ, đối với một con người chỉ cần đi siêu thị mua thực phẩm, thịt đã qua xử lý mà nói thì việc xử lý những thi thể “mới mẻ” này vẫn là rất có áp lực tâm lý.
Đợi đến khi Triệu Vân Tiêu trở lại bên hồ, mùi vị canh thịt nồng đậm đã bay khắp nơi. Rửa tay, múc một muỗng canh nếm thử, mùi vị vừa tốt, Triệu Vân Tiêu dập tắt lửa. Bôi thuốc một lần nữa cho dã thú, nồi cũng không còn nóng như vậy nữa, Triệu Vân Tiêu bưng nồi đến bên khóe miệng dã thú để cho nó ăn.
Dã thú bất động, vẫn là ý bảo Triệu Vân Tiêu ăn trước. Triệu Vân Tiêu trong lòng nảy lên từng đợt cảm động. Con dã thú này rất có linh tính. Hắn càng thêm tin tưởng người tốt bụng mỗi ngày đưa thức ăn cho hắn chính là dã thú.
Dã thú đối với chuyện này rất cố chấp, Triệu Vân Tiêu múc cho mình một chén canh, một miếng thịt cùng hai quả trứng. Dã thú lúc này không có cự tuyệt nồi thịt nữa, bắt đầu ăn. Triệu Vân Tiêu không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nhưng sau khi thấy ở trên người dã thú đầy vết máu lại ảm đạm. Trên người chỉ có một cái quần dài, Triệu Vân Tiêu chọn lấy một tấm da thú mỏng bao lấy nửa thân trần trên người, an tĩnh bắt đầu ăn. Dã thú tựa hồ rất đói bụng, canh rất nhanh thấy đáy nồi, sau đó nó đem cả thịt và xương cũng nuốt vào. Triệu Vân Tiêu để chén xuống, từ trong nồi lấy trứng ra, lột vỏ, đút tới khóe miệng dã thú. Dã thú nhìn Triệu Vân Tiêu thật sâu một cái, hé miệng. Triệu Vân Tiêu đem trứng ném vào trong miệng dã thú. Miệng dã thú rất lớn, chỉ có thể ném vào.
Đem sáu cái trứng còn dư lại trong nồi toàn bộ đút cho dã thú ăn, Triệu Vân Tiêu lúc này mới ăn bữa trưa của mình. Kinh hoảng còn chưa qua đi, hắn cũng không có khẩu vị. Sau khi ăn xong, hắn đem nồi, chén, muỗng rửa sạch. Vết thương trên bụng dã thú không còn chảy máu ra ngoài nữa, Triệu Vân Tiêu buông xuống một nửa tâm. Thức ăn chỉ còn lại có một chút trái cây, rồi xem lại hình thể của dã thú, Triệu Vân Tiêu trầm tư. Răng nanh lộ ra bên ngoài của dã thú kia nói cho hắn biết dã thú tuyệt đối là động vật ăn thịt, nhưng mà không có thịt. Dã thú bị thương, càng phải ăn thịt hơn.