Từ từ đi vào trong hồ, cho đến khi hồ nước bao phủ đến ngực, dưới bụng Triệu Vân Tiêu mới ngừng lại. Ở trong hồ nước đứng mười mấy phút đồng hồ, hắn chậm rãi hướng bên cạnh di chuyển. Bụi cỏ và nước cứ quấn quanh mắt cá chân hắn, mỗi một bước đi, hắn cũng thật cẩn thận. Cứ như vậy đi thẳng cho đến khi “tinh bì lực tẫn”*, hắn mới bơi đến bên bờ

*tinh bì lực tẫn: mệt mỏi tinh thần, cạn kiệt sức lực.

Hôm nay thật thất bại. Ban đêm gió lạnh thổi qua, cả người ướt đẫm, Triệu Vân Tiêu rùng mình một cái, vội vàng chạy vào trong thạch động bên hồ. Chỗ này ba mặt hồ nước toàn là rừng, một mặt là nham thạch vách đá. Triệu Vân Tiêu ở trong đống nham thạch tìm được một cái động để đặt chân, diện tích không lớn, cũng là nơi ẩn thân tốt nhất trước mắt hắn chỉ có thể tìm được.

Ban ngày ánh mặt trời quá nóng, buổi tối gió từ trong rừng thổi qua mang theo vài phần lạnh lẽo còn có tiếng dã thú  kêu linh tinh. Đếm một chút các đường trên tường đá, đã có 19 đường rồi. Triệu Vân Tiêu vẫn không thể nào tin nổi mình có thể đi đến nơi này, một địa phương kì quái, hơn nữa không thể tin được hắn thế nhưng thật ra lại là xuyên qua. Hắn nhớ được tự mình rơi xuống nước, kết quả sau khi hắn tỉnh lại không ở trong bệnh viện mà là đang ở bên hồ, cùng với hồ nước nơi hắn rơi xuống hoàn toàn khác nhau. Hắn rơi xuống nước chính là cá hồ kia rất lớn, nhìn không thấy bờ, còn cái hồ trước mặt diện tích không lớn nhưng lại rất sâu.

Đã qua bối rối lúc ban đầu, Triệu Vân Tiêu phải tỉnh táo trở lại. Ban đêm ánh trăng sáng màu đỏ như máu trên đỉnh đầu nhắc nhở hắn nơi này là một thế giới khác. Hơn nữa nơi hắn rơi xuống nước  xung quanh cũng là khách sạn, căn bản không có khu rừng rậm rạp như thế này cùng vách đá nham thạch. Dùng đọc sách để giết thời gian, Triệu Vân Tiêu suy đoán chính mình tám phần là đã xuyên qua.

Trước lúc hắn “tới” không có ăn, sau khi hắn “tới” lại vừa đói bụng một ngày, nhưng ước vọng sống sót chiến thắng tinh thần suy sụp. Triệu Vân Tiêu lấy hết dũng khí đi vào trong rừng tìm đồ ăn. Vận khí của hắn rất tốt, bên rừng thì có cây ăn quả treo đầy trái cây. Đang nhìn đến một con vật có hình dáng heo rừng có cánh dài mở miệng to như chậu máu đem tất cả trái cây nuốt vào trong bụng, Triệu Vân Tiêu tại lúc sau khi heo rừng ăn no rời đi liền thành thục nhặt trái cây rơi trên mặt đất rồi cực kỳ nhanh chóng thoát đi. Hắn quả nhiên xuyên qua. Trong thế giới của hắn heo rừng tuyệt đối không có cánh.

Ban ngày sẽ có động vật đến bên hồ uống nước, Triệu Vân Tiêu không dám đi ra, núp ở trong động mà hắn tìm được. Đợi đến ban đêm, hắn mới dám từ trong động đi ra ngoài. Buổi tối chỉ có những động vật nhỏ đi ban đêm sẽ tới hồ. Những động vật kia vừa nhìn cũng rất hiền, bởi vì Triệu Vân Tiêu thấy bọn chúng chỉ ăn cỏ xỉ rêu, cỏ xanh cùng lá cây, không giống những thứ động vật lớn ban ngày kia một bên uống nước, một bên hướng nhìn về phía hắn, tựa hồ nhìn ra nơi có mùi vị. Những thứ răng nanh nhọn bén kia làm cho Triệu Vân Tiêu e ngại không thôi. bất quá may mắn là những động vật kia chẳng qua là nhìn thôi, cũng không có ý đến tìm kiếm, hắn mới có thể bình yên sống đến bây giờ.

Tự mình xác định buổi tối tương đối an toàn, Triệu Vân Tiêu lại bắt đầu thử tìm kiếm đường về. Hắn mỗi dêm đều ở trong hồ nước lục lọi, nhưng làm cho người ta như đưa đám*1 chính là hắn vẫn ở chỗ này. Đi tới chỗ này, Triệu Vân Tiêu tùy thân mang theo điện thoại, máy tính bảng*2 cùng gậy laser phòng sói*3 còn có chỗ dùng. Ba loại đồ vật này đều là dùng năng lượng mặt trời có thể nạp điện, dĩ nhiên, điện thoại di động không có tín hiệu. Ban ngày, Triệu Vân Tiêu không dám đi ra ngoài liền thông qua đọc sách hoặc chơi trò chơi trên điện thoại để giết thời gian. Cảm kích trí tuệ của nhân loại, nếu như mấy trăm năm trước cần điện để bổ sung năng lượng, vậy hắn chỉ có thể tay trái cầm máy tính bảng tay phải cầm điện thoại di động đánh ra chút tiếng vang để tự chơi trò tiêu khiển rồi.

*1: mặt như đưa đám ~ mặt buồn não nề như đưa đám ma vậy

*2: trong bảng raw để là “sách cứng nhắc”~sách điện tử: LỲ nghĩ có thể sẽ là máy tính bảng.  Đoạn sau có gọi : điện thoại là bảng bản nhỏ, máy tính bảng là bảng bản lớn. Lúc đầu LỲ để máy tính bảng nhưng đoạn sau miêu tả nó giống như sách điện tử hơn nên LỲ sửa lại nhé.

*2: nguyên bản chính là gậy laser phòng sói: ý là ví mấy bạn thuần phái nam ở “tương lai” giống như sói.

Hoa quả bên rừng rậm đủ cho Triệu Vân Tiêu ăn một bữa, nhưng thống khổ nhất chính là không có muổi. Trên người không còn khí lực, không còn cách nào khác, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể quanh quẩn một chỗ ở bên rừng rậm lục lọi. Mặc dù rơi vào chỗ này thật bất hạnh, nhưng tương đối mà nói cũng có chuyện hạnh phúc. Hắn tìm được một hang động có thể ẩn thân, tìm được hoa quả có thể no bụng, còn tìm được muối quả có thể là muối. Muối quả là do Triệu Vân Tiêu tự mình đặt tên: là một loại trái cây có hình dáng một chuỗi quả nho loại màu trắng. Hắn phát hiện bất kể là động vật ban ngày hay ban đêm, cũng sẽ đến vách đá nham thạch bên này hái loại trái cây màu trắng ăn. Mà chỗ hắn núp không có nhiều loại trái cây này, nếu không khó bảo toàn hắn sẽ không bị đông vật ăn thịt ban ngày ăn. Sau đó, Triệu Vân Tiêu cũng hái được một chùm tới ăn, kết quả thiếu chút nữa mặn chết hắn.

Nhưng bất kể Triệu Vân Tiêu Tiêu đem Lâm Minh Viễn vứt ra khỏi đầu mình thì trái tim hắn vẫn không khống chế được mà co rút đau đớn. Lâm Minh Viễn là mối tình đầu của hắn, là người yêu mà hắn trả giá tất cả để có được tình cảm. Vậy mà cuối cùng, hắn nhận lấy chỉ là phản bội. Hắn không hận Lâm Minh Viễn yêu người khác, nhưng khó tránh khỏi trách y lừa gạt. Nếu không phải hắn trong lúc vô tình phát hiện, Lâm Minh Viễn còn lừa gạt hắn đến khi nào. Nghĩ đến mình cả đời có thể chẳng biết gì, cả đời cứ như vậy ở nhà ngày ngày chờ Lâm Minh Viễn trở về, Triệu Vân Tiêu liền không rét mà run.

Phía bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng dã thú kêu, Triệu Vân Tiêu vội vàng thu lại suy nghĩ, kiểm tra cửa động một lần nữa. Đẩy hòn đá chặn ở cửa động ra một khe hở nhìn ra ngoài, Triệu Vân Tiêu âm thầm kinh hô. Có một bầy động vật ăn thịt nhỏ đang săn một động vật rất lớn. Động vật nơi này Triệu Vân Tiêu cũng không biết tên là gì, duy nhất chỉ biết heo rừng mọc cánh. Không đành lòng nhìn nữa, hắn lùi dần vào, cố gắng để cho hô hấp của mình xuống thấp nhất. Nếu như để cho  đám động vật “nhỏ” kia phát hiện ra sự có mặt của hắn, hắn tuyệt đối nhìn không thấy ánh trăng màu đỏ tối nay.

Qúa trình đi săn rất nhanh, thời điểm mặt trời bắt đầu xuống núi, bên hồ đã khôi phục vẻ yên tĩnh. Triệu Vân Tiêu đem quần áo phơi ở ngoài động vào, đã hoàn toàn khô. Đây là tài sản quý giá nhất của ta, nếu như quần áo bị phá hư rồi, hắn cũng chỉ có thể trần truồng hoặc dùng lá cây che lại. Không nghĩ tới, hắn một con người mới ở thế kỷ 27 lại lưu lạc thành người nguyên thủy. Đã trải qua cuộc sống nguyên thủy gần 20 ngày, Triệu Vân Tiêu đối với tổ tiên nhân loại thời nguyên thủy dị thường sùng bái. Con người có thể sống trong hoàn cảnh sống gian khổ như vậy đáng để cho hắn sùng bái.

Nhảy xuống tảng đá cuối cùng, Triệu Vân Tiêu đi đến bên hồ, hít sâu một hơi, âm thầm cầu nguyện có thể làm cho hắn tìm được về nhà, sau đó nhấc chân tiến vào trong hồ. Lại cùng tối hôm qua giống nhau, thăm dò đến sức cùng lực kiệt, hắn lại phải trở về trên bờ, tối nay vẫn không có kết quả. Ở trên bờ nghỉ ngơi chốc lát, Triệu Vân Tiêu cởi quần áo ướt sũng xuống, đem nước vắt khô rồi bao lại trên người. Hắn muốn đi hái trái cây cho ngày mai ăn. Nhìn chung quanh hai bên một chút, phát hiện không có sinh vật gì nguy hiểm, hắn đi vào hướng mà hắn đã từng hái trái cây mà đi tới, không có phát hiện trong rừng rậm có một đôi mắt màu đỏ một mực chú ý đến hắn. Chính xác, đôi mắt này đã chú ý đến hắn ba ngày rồi.

Đi tới dưới tàng cây bánh bao, Triệu Vân Tiêu trước tiên ở trên mặt đất tìm một phen, nhìn thử có trái chín rơi xuống không. Cây bánh bao cũng là do Triệu Vân Tiêu tự mình đặt tên. Cũng không phải là vì trái cây này ăn vào giống như bánh bao, mà là nó có cái đỉnh, giống như bánh bao, Triệu Vân Tiêu liền cứ như vậy kêu. Nhưng mà vận khí tối nay của hắn thật không tốt, quả bánh bao trên mặt đất cũng là bị gặm qua rồi.

*quả bánh bao: theo tìm kiếm trên gg, thì nó cho ra hình quả sake hay còn gọi là quả cây bánh mỳ@@. Nhưng tác giả lại tả nó theo kiểu bánh bao, nên LỲ để tên vậy. Nếu mọi người muốn đổi tên lại thì cmt phía dưới cho LỲ biết nha.

Cành cây bánh bao rất cao, Triệu Vân Tiêu cũng không có kỹ năng leo cây, hắn chỉ có thể tìm nhánh cây lớn đem trái cây đánh rơi xuống. Giằng co như vậy một canh giờ mới đánh xuống sáu quả bánh bao mà hắn cần. Qủa bánh bao để hai ngày liền hư, Triệu Vân Tiêu mỗi lần đem trở về chỉ đủ số lượng ăn trong hai ngày. Đem quả bánh bao đặt trong một chiếc lá thật lớn đứng lên mang về, Triệu Vân Tiêu một khắc cũng không dám ngốc ở trong rừng. Rừng rậm ban đêm, thật giống như một cái động đen ăn thịt người, làm cho hắn sợ không thôi.

Đem trái cây ra khỏi rừng, một thân mồ hôi, trên tay cũng toàn là bùn đất, Triệu Vân Tiêu trước tien đem lá cây ở trong hồ nước rửa sạch, sau đó  rửa trái cây. Rửa xong, hắn cởi quần áo ra một lần nữa, tiến vào trong hồ rửa sạch thân thể. Không thèm nghĩ đến phụ thân nữa, không thèm nghĩ đến như thế nào trở lại thế giới ban đầu, Triệu Vân Tiêu tự cho mình hưởng thụ giờ phút an tĩnh này. Không giống như một mình ở nhà chờ đợi trong tịch mịch, mà là thuần túy an tĩnh. Nơi này có gió tự nhiên, tiếng chim hót côn trùng kêu tự nhiên, rừng rậm tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết công trình của con người. Ngay cả nước cũng ngọt hơn một chút.

-“Tí tách, tí tách”

Hai giọt nước trong suốt dọc theo huyệt thái dương của Triệu Vân Tiêu chảy vào trong nước. Mở mắt, ngày càng nhiều giọt nước trong suốt lẫn vào trong hồ. Triệu Vân Tiêu đối với chính mình mỉm cười, rời đi Lâm Minh Viễn, Triệu Vân Tiêu vẫn là Triệu Vân Tiêu. Thế giới nơi này cũng sẽ không bởi vì có nhiều thêm một mình hắn mà biến hóa, cùng với đó, thế giới của hắn sẽ không bởi vì thiếu đi một Lâm Minh Viễn mà từ đó trở nên xám xịt. Hắn, vẫn là Triệu Vân Tiêu. Cho dù không hề tin tưởng vào tình yêu, không hề kết hôn nữa, hắn vẫn chính là hắn, không người nào có thể cướp đi hạnh phúc của hắn, ngoại trừ chính hắn.

Từ trong nước di chuyển, Triệu Vân Tiêu bơi đến bên bờ. Lên bờ, hắn thân thể trần truồng như vậy cầm lấy trái cây cùng quần áo trở về “hang ổ nhỏ” của hắn. Một đôi mắt đỏ ngầy ở trong bụi cây che dấu không kiêng kị nhìn thân thể trần truồng của người khác, nhìn người nọ phí sức bò lên vách núi đá, cuối cùng chui vào một thạch động.

Đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm đôi môi, răng nanh bén nhọn màu trắng hiện lên hàn quang, trong bụi cây phát ra âm thanh “xào xạc”, một thân ảnh khổng lồ từ trong bụi cây đứng lên. Dưới ánh trăng màu đỏ, trên người nó cũng bịt kín một tầng màu đỏ hồng.

***

Triệu Vân Tiêu đem quần áo phơi trên mặt một tảng đá lớn ở ngoài động, sau đó trở lại bên trong động đem cửa động chặn lại. Trong động phủ kín lá cây mềm mại, hắn đem máy tầng lá cây thật to thật dày đắp lên người làm chăn. Đọc sách một chút, hắn đóng máy tính bảng nằm xuống ngủ. Cảm giác vừa ngủ tới hừng sáng, Triệu Vân Tiêu mỏi lưng, tỉnh dậy. Phát ngốc một lát, hắn ngồi dậy, ngay sau đó, hắn sợ đến hét to một tiếng rồi nhanh chóng di chuyển dính sát đến vách tường nham thạch.

Có người đã tới! Triệu Vân Tiêu cắn chặt miệng, nhanh bị hù chết. Gắt gao ngó chừng động vật không biết tên kia hồi lâu, Triệu Vân Tiêu cả người như nhũn ra khôi phục chút khí lực di chuyển đến bên cửa động nhìn ra ngoài. Phía ngoài bên hồ rất an tĩnh, một con vật cũng không có. Quan sát hồi lâu, hắn lấy hết dũng khí mở một tảng đá, thăm dò đi ra ngoài, phía ngoài không có gì cả. Rốt cuộc là người nào?

Đem tảng đá một lần nữa đặt kĩ, Triệu Vân Tiêu đem thân thể co lại, tới đây lần đầu tiên hắn sợ như thế. Trong lòng gọi “phụ thân, phụ thân”, Triệu Vân Tiêu động cũng không dám động. Cho đến khi bụng phát ra tiếng kêu đói, hắn mới phát hiện thế nhưng đã đến giữa trưa rồi. Không yên lòng ăn một quả bánh bao, Triệu Vân Tiêu tiếp tục ngó chừng thi thể động vật đầy đủ dụng cụ kia. Ánh mặt trời dần hạ xuống, ban đêm đã tới, làm bụng của hắn một lần nữa phát ra tiếng kêu đói, hắn nhích lại gần cỗ thi thể kia.

Màu sắc thi thể đẹp tươi, vừa nhìn chính là vừa mới chết không bao lâu. Trên thi thể cũng không có màu sắc quỷ dì gì, hẳn là không có độc và gì đó. Triệu Vân Tiêu liếm liếm miệng, hắn thừa nhận mình muốn ăn thịt. Mỗi ngày trừ quả bánh bao chính là muối quả, Triệu Vân Tiêu không phải là không muốn đổi khẩu vị, nhưng hắn không có năng lực để đổi khẩu vị. Rốt cuộc là người nào đưa tới? Triệu Vân Tiêu đã có thể khẳng định có người phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Người? Tinh thần Triệu Vân Tiêu đột nhiên chấn động, nơi này có người? !

Nhanh chóng đem tảng đá ở miệng động dời ra, bên ngoài y phục đã có chút bị mài mòn, Triệu Vân chui ra khỏi hang động, đứng ở trên tảng đá nhìn ra xa. Hắn không dám la lên, hắn hi vọng chính là “người” cho hắn thức ăn có thể nhìn thấy hắn. Hắn hướng về phía rừng rậm vẫy tay, hi vọng “người” kia có thể tới dẫn hắn đi. Nhưng mà cho đến khi Triệu Vân Tiêu cũng vẫy mỏi rồi, cái hắn cho là “người” vẫn không có xuất hiện,

-“Cảm ơn ngươi”_Không dám nói quá lớn, đối với hướng rừng rậm hô lên, Triệu Vân Tiêu quyết định hạ xuống nổi sợ hãi hưởng thụ thức ăn “người” tốt bụng đưa tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play