Lại qua 12h một chút, Lâm Minh Viễn mới về đến nhà. Triệu Vân Tiêu đang giả vờ ngủ khi người bên cạnh phát ra tiếng ngủ say mới từ từ xuống giường. Nhẹ khẽ đi đến đầu giường bên kia của Lâm Minh Viễn, cầm lấy điện thoại của Lâm Minh Viễn trên tủ đầu giường. Tựa vào cửa trên tường, hắn mở điện thoại của Lâm Minh Viễn ra, lại phát hiện điện thoại có cài mật khẩu. Thử nhiều chữ mà mình biết Lâm Minh Viễn có thể dùng làm mật khẩu, Triệu Vân Tiêu tự giễu may mắn Lâm Minh Viễn vẫn còn có thói quen dùng số điện thoại làm mật khẩu, cũng may mắn Lâm Minh Viễn dùng mấy chữ mật khẩu mà không phải là “nhận biết ánh mắt”
*dạng mật khẩu nhận diện khuôn mặt để mở điện thoại.
Xem xét trong điện thoại Lâm Minh Viễn một chút liền rõ ràng những điều đã đoán trước. Triệu Vân Tiểu trở về phòng ngủ, đem di động đặt lại vị trí ban đầu. Khó có thể lên giường, Triệu Vân Tiều rời phòng ngủ đi ra phòng khách.
—Minh Viễn, quà tặng sinh nhật của em, anh chuẩn bị xong chưa?
—Cuối tuần em sẽ biết.
—A, em không đợi được nữa rồi. Kìa cuối tuần anh sẽ có thể cùng em mấy ngày?
—Anh có mười ngày hoàn toàn là của em. Bảo bối, thật xin lỗi, để em chịu ủy khuất. Em cũng biết, anh không thể ly hôn.
—Em biết, em hiểu anh. Em chỉ muốn trong lòng anh có một mình em là đủ rồi.
Về đến nhà, Lâm Minh Viễn quả nhiên đã đi. Trên bàn có một tờ giấy, là Lâm Minh Viễn để lại cho hắn: “Vân Tiêu, tại sao ra ngoài không đem theo điện thoại? Anh đi làm, tối nay có thể không về ăn cơm được, không cần chờ anh. Thứ bảy, anh cùng em đi thăm phụ thân”_ Đem tờ giấy xé nát ném vào thùng rác, Triệu Vân Tiêu liền lên lầu thu thập hành lý. Trong cái phòng này hắn một khắc cũng không ở lại được nữa. Tha thập một rương hành lý quần áo đơn giản, Triệu Vân Tiêu không có lái xe, mà gọi taxi đưa hắn đến sân bay. Mua vé máy bay đến T khu, Triệu Vân Tiêu gọi điện thoai cho phụ thân.
-“Phụ thân, con muốn đên T khu đi lữ hành*. Cuối tuần này con không thể thăm người được rồi”.
-“Lữ hành a, ..đi đi, một mình con?”
-“….Con cùng Minh Viễn, là tạm thời quyết định”
-“À, à…tốt lắm, hai con hảo hảo chơi, tranh thủ mang một tiểu bao tử *trở về”.
*lữ hành: một dạng của hình thức đi du lịch
*tiểu bao tử: bánh bao nhỏ ~~ ám chỉ trẻ con.
Triệu Vân Tiêu nước mắt không một tiếng động rơi xuống.
-“Nếu có thể, con sẽ. Phụ thân….”
-“Ừm, còn gì sao?”
-“….Phụ thân, cái gian phòng ở nhà kia, người có thể tiếp tục giữ lại cho con sao? Chờ từ T khu trở về, con muốn về nhà ở hai ngày”.
-“Được. Minh Viễn bận rộn như vậy, con hoàn toàn có thể ở trong nhà”.
-“Cám ơn phụ thân”
-“Cùng phụ thân khách khí cái gì chứ ?”
Sợ tự mình nhịn không được mà khóc lên, Triệu Vân Tiêu lại nói thêm hai câu rồi cúp điện thoại. Có người đi tới hỏi thăm hắn tại sao. Một người trung tính ngồi ở trong sân bay khóc, tự nhiên sẽ đưa tới sự chú ý của rất nhiều người. Triệu Vân Tiêu chỉ nói là nghĩ đến phụ thân, nhân viên sân bay làm việc đưa hắn đến phòng nghỉ đặc biệt dành cho người trung tính, pha cho hắn nước trà nóng. Uống nước xong, bình tĩnh một chút, Triệu Vân Tiêu đợi hơn một canh giờ sau đó lên máy bay đi đến T khu.
Nằm trên giường khách sạn, Triệu Vân Tiêu gọi cho Quách Hành Lỗi một cú điện thoại. Chuyện này không thể nào giấu giếm đi, hắn trước muốn làm tốt an bài. Hắn sẽ không giả vờ làm thật như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng Lâm Minh Viễn ở chung một chỗ sau này. Chẳng sợ cả đời này cô độc, hắn cũng không có ý định cùng người khác chia sẻ người yêu, huống chi, tâm của Lâm Minh Viễn đã không còn ở trên người hắn. Triệu Vân Tiêu không khỏi tự giễu, y chỉ sợ là có người nhằm vào người trung tính đi.
Đem chuyện tình của Minh Viễn nói cho Quách thúc thúc, không ngoài ý muốn đối phương liền giận dữ sau khi nghe xong chuyện. Triệu Vân Tiêu khẩn cầu_: “Quách thúc thúc, chuyện này kính mong thúc giúp con khuyên nhủ phụ thân. Cho dù là tách ra, con cũng không muốn cùng Minh Viễn vạch mặt. Có lẽ không làm được bằng hữu nhưng cũng không cần thiết phải làm kẻ thù. Con sẽ cùng hôn cảnh ti xin ly hôn, chỉ cần chứng minh là con đã yêu người khác cũng sẽ không ảnh hưởng đến Minh Viễn. Quách thúc thúc, kính mong thúc giúp con một chút”
-“Y đối con như vậy, con còn quản làm khỉ gió gì!” Chuyện này để cho phụ thân con biết rồi nhất định sẽ đi tìm Lâm Minh Viễn liều mạng”
-“Quách thúc thúc, thúc giúp con một lần đi”_Triệu Vân Tiêu nghẹn ngào_: “Cùng y trở thành kẻ thù đối với con có lợi gì chứ? Con yêu y, hoặc nói đúng hơn là con đã từng thương y. Đây là sự lựa chọn của con, chẳng trách bất kì người nào. Thích một người, có lẽ sẽ chỉ có hiệu lực trong thời gian nhất định, Minh Viễn chẳng qua là đã qua thời gian hạn định. Y yêu người kia, con đây buông tay để bọn họ ở chung một chỗ. Quách thúc thúc, con còn trẻ, con còn có thể lựa chọn cuộc sống của con. Nếu không chỉ sợ ly hôn rồi kết hôn, con vẫn không thể từ trên người Lâm Minh Viễn được giải thoát ra ngoài.
Quách Hành Lỗi thở hổn hển vài ngụm hờn dỗi_: “Được, thúc đáp ứng con. Chờ con trở lại, thúc liền tìm người thích hợp xứng đôi với con. Nhưng Vân Tiêu, con phải đáp ứng với Quách thúc thúc, vì phụ thân của con, con phải kiên cường lên. Có nhiều người so với Lâm Minh Viễn tốt hơn một trăm lần đang chờ con. Quách thúc thúc dám khẳng định, chỉ cần con ly hôn, người tới cửa cầu hôn nhất định sẽ chen lấn phá nhà con”.
-“Thúc yên tâm, con sẽ tốt mà. Con ở T khu giải sầu, tâm tình tốt con liền về nhà. Đến lúc đó, thúc phải giúp con khuyên nhủ phụ thân”.
-“…Được, hoặc là thúc và phụ thân cùng đi T khu với con”.
Triệu Vân Tiêu thật ra thì rất muốn cùng phụ thân, lúc này hắn muốn nhất là được phụ thâm ôm chặt vào trong ngực an ủi. Hắn bị thương tâm đè nén từ trong điện thoại truyền đến đối phương, Quách Hành Lỗi còn nói_: “Vân Tiêu, chủ nhật thúc cùng phụ thân con sẽ đi qua”
-“…Con thứ ba sẽ quay về, mấy ngày này con muốn được yên bình một mình”
-“Được. Nhưng con mỗi ngày phải điện thoại cho thúc, thúc tạm thời sẽ giữ bí mật đối với phụ thân con”
-“Dạ được”.
Cùng Quách Hành Lỗi hàn huyên thật lâu, Quách Hành Lỗi cũng khuyên Triêu Vân Tiêu thật lâu. Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Triệu Vân Tiêu cũng không còn quá khó chịu giống như lúc trước. Chỉ cần là vì phụ thân, hắn cũng muốn kiên trì.
Ở khách sạn ba ngày, Triệu Vân Tiêu cơ hồ đều ở trong phòng. Sáng thứ hai*, ở trong phòng ăn qua bữa sáng, Triệu Vân Tiêu đeo kính râm cùng đội mũ đi đến sảnh lớn của khách sạn. Ở khu vực khách hàng nghỉ ngơi, hắn cầm một quyển tạp chí ngồi đợi. Rất nhanh đến 10h, có hai vị khách đi vào khách sạn, một nam một nữ. Hai người rất nhanh làm thủ tục nhận phòng, cùng nhau đi đến trước cửa thang máy. Triệu Vân Tiêu sau khi hai người rời đi liền đứng dậy trở về phòng.
*thứ hai ở đây là chỉ thứ ngày trong tuần, chứ không phải chỉ thứ tự. Tránh cho bạn nào thắc mắc ý của hai câu nha.
Chuyện ly hôn này, Triệu Vân Tiêu không muốn hao tốn quá nhiều công sức, hoặc là nói hắn không còn khí lực đi tìm Lâm Minh Viễn nói thêm cái gì nữa. Thông tin trong điện thoại Lâm Minh Viễn có nói hai người muốn tới nơi này nghỉ phép, cho nên Triệu Vân Tiêu tới đây. Hôm nay là thứ hai, là sinh nhật của người phụ nữ kia, Triệu Vân Tiêu tránh hai người ra, đợi đến thứ ba mới ngả bài.
Kể từ khi phát hiện Lâm Minh Viễn ở bên ngoài….Sau chuyện này, trạng thái tinh thần của Triệu Vân Tiêu rất kém, ngắn ngủn có mấy ngày, hắn liền gầy đi một vòng. Chiều nay lại mất ngủ đến hừng sáng, gọi điện thoại nói cho phục vụ phòng tự mình đi phòng ăn ăn sáng, Triệu Vân Tiêu tắm rửa, thay một bộ quần áo, nhẹ nhàng mà thư thái ra cửa.
Đi tới phòng ăn, Triệu Vân Tiêu chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Hắn vừa xuất hiện, liền hấp dẫn các thuần phái nam độc thân trong phòng ăn chú ý. Phục vụ trong phòng ăn ngăn lại mấy vị phái nam muốn tiến đến gần, Triệu Vân đối với mấy cái này cũng chợt hiểu ra. Hắn nhìn chừng cửa ra vào của phòng ăn, ngay cả phục vụ bưng đến cái gì cho bữa sáng cũng không có chú ý tới.
Đợi có hơn nửa canh giờ, Triệu Vân Tiêu cũng phải đợi được người tới. Trong lúc đó, hắn cả một ngụm nước cũng không uống, cái gì cũng không ăn. Cả phòng ăn chỉ có không tới mười người trung tính, mà chỉ có Triệu Vân Tiêu là độc thân, phàm là những phái nam không có bầu bạn cũng đang nhìn hắn. Một đôi nam nữ đi vào phòng ăn sau khi chọn tốt chỗ ngồi liền phát hiện trong phòng ăn khác thường, theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, vừa nhìn không cần gấp gáp, sắc mặt hai người biến đổi lớn, mà vị phái nam kia lại nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng.
Đi đến tiểu hoa viên trong khách sạn, Triệu Vân Tiêu ngồi xuống một đầu ghế gỗ. Chỉ một chốc lát sau, Lâm Minh Viễn cũng vội vã đuổi đến. Y chậm dần cước bộ đi tới trước mặt Triệu Vân Tiêu, từ đầu một hồi đuổi đến trước mặt Triệu Vân Tiêu.
-“Ly hôn đi.”_Triệu Vân Tiêu cúi đầu nhìn chân mình, bình tĩnh nói.
Lâm Minh Viễn vội vàng_: “Vân Tiêu, em nghe anh giải thích”.
Triệu Vân Tiêu vẫn là cúi đầu, nói_: “Minh Viễn, không cần để em cảm thấy anh là một nam nhân không có trách nhiệm. Ngày đó em đến công ty tìm anh, ở bãi đậu xe thấy anh lên xe của cô ta. Mà xe của em dừng ngay bên cạnh xe cô ta, anh cũng không có phát hiện ra.
Lâm Minh Viễn ngồi xổm xuống, vội vã muốn giải thích, Triệu Vân Tiêu nhàn nhạt hỏi_: “Là bắt đầu từ năm ngoái sao ?”
Lâm Minh Viễn nuốt giọng xuống, chột dạ nói_: “Thật xin lỗi, Vân Tiêu, anh chẳng qua là…”
-“Anh chẳng qua là đã yêu cô ta, cô ta chính là bảo bối của anh”_Triệu Vân Tiêu giương mắt, ánh mắt làm cho Lâm Minh Viễn hoảng hốt_: “Thật xin lỗi, em đã nhìn lén điện thoại di dộng của anh, biết hai người ngày hôm nay đến đây, cho nên em liền ở chỗ này đợi. Em buổi tối trở về, em sẽ nói rõ là em thích người khác, như vậy anh sau này vẫn có thể kết hôn. Minh Viễn, hảo tụ hảo tán*, đừng để cho trí nhớ của em về anh trở nên tồi tệ hơn”
*hảo tụ hảo tán: ~dễ gặp nhau thì cũng nên rời nhau.
Lâm Minh Viễn há miệng, cũng không có phản bác được, cuối cùng chỉ nói ba chữ_: “Thật xin lỗi…”_Triệu Vân Tiêu đứng lên, đầu không quay lại rời đi, không để cho Lâm Minh Viễn thấy nước mắt tan nát cõi lòng của hắn.
Rời khỏi hoa viên, Triệu Vân Tiêu trở về phòng thu dọn hành lý. Hắn đã đặt vé máy bay quay về, buổi tối 10h. Bởi vì không xác định hôm nay lúc nào có thể gặp được Lâm Minh Viễn, Triệu Vân Tiêu đặc biệt đặt vé máy bay vào buổi tối. Nhưng mà hắn vẫn là đến trước tiền sảnh trả phòng, ở chỗ này hắn chỉ sẽ nghĩ đến Lâm Minh Viễn và người đàn bà kia. Thời gian còn sớm, Triệu Vân Tiêu đem hành lý gởi tại tiền sảnh, đeo một túi xách chéo vai rời khỏi khách sạn. Chung quanh đây có một cái hồ thiên nhiên, hắn muốn đi xem một chút. Trong sách nói, lúc tâm tình không tốt nên đi xem phong cảnh xinh đẹp một chút.
Đầu có chút choáng váng, Triệu Vân Tiêu ngồi xuống tảng đá bên hồ. Hồ nước trong suốt thấy được đáy. Ánh mặt trời chiếu rọi mặt hồ lăn tăn sóng. Trong hồ nước có cái gì đó động, Triệu Vân Tiêu khom người đưa tay vào trong hồ nước, đột nhiên trước mặt một trận mê muội, đầu hắn hướng trong hồ chìm xuống, Ở một thoáng rơi vào hồ nước kia, Triệu Vân Tiêu còn đang buồn bực_: “Bên trong hồ nước này sâu như vậy sao?”
-“Có người rơi xuống nước rồi!”
Mơ hồ nghe được có tiếng người kêu la, Triệu Vân Tiêu cố gắng nghĩ muốn bò lên bờ, nhưng thân thể càng thêm như nhũn ra, tiếp theo liền không có ý thức.
Phụ thân….