Bên trong sơn động, Vân Hỏa tiều tụy gục ở trên tấm thảm trên giường, lông trên người cũng mất đi vẻ sáng bóng, vô cùng ảm đạm. Bộ quần áo Triệu Vân Tiêu làm cho y đã bị y cất vào. Kia có lẽ là bộ duy nhất Vân Tiêu làm cho y, y không nỡ mặc. Không có Vân Tiêu, y là hình người hay hình thú thì có quan hệ gì. Từ sau khi đưa Vân Tiêu đi, Vân Hỏa liền một miếng cũng không có ăn, ăn không vô. Lúc cùng Vân Tiêu ở chung một chỗ, Vân Tiêu sẽ làm cho y rất nhiều thức ăn ngon. Mà giờ khắc này, bên cạnh y đã không còn thanh âm ôn nhu của Vân Tiêu nữa, không còn mùi thơm của thức ăn nóng hổi xông vào trong mũi. Tâm của Vân Hỏa cũng theo Vân Tiêu rời đi rồi, mặc dù chính là y tự mình đưa Vân Tiêu đi.
Trong đáy lòng, vẫn khó có thể kháng cự lại một tia hy vọng, hy vọng Vân Tiêu không cần hận y, chớ quên y. Cho nê  y để cho Ba Hách Nhĩ đem thức ăn cho Vân Tiêu. Nhưng, Vân Tiêu có tiếp nhận sao? Có thể đem một ít thức ăn kia vứt bỏ hay không? Có thể bởi vì tức giận mà không bao giờ….muốn gặp lại y không? Vân Tiêu, Vân Tiêu, Vân Tiêu…. Vân Hỏa lại một lần nữa cảm nhận cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm. Khi còn là ấu tể đã bị a cha và Vu sư đuổi ra khỏi, y cho là không có gì có thể so với thống khổ mà y đã chịu đựng qua. Kết quả là y sai lầm rồi, rời đi Vân Tiêu so với khi đó còn thống khổ hơn, đau đớn hơn. Y thậm chí còn thấy may mắn khi mình bị đuổi ra khỏi bộ lạc, để cho y có thể gặp được Vân Tiêu.
Vân Tiêu xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, những giống đực độc thân kia nhất định sẽ theo đuổi hắn. Vân Tiêu sẽ tiếp nhận bọn họ theo đuổi sao? Mặc dù mình luôn miệng nói Vân Tiêu là giống cái của y, nhưng chỉ có mình y biết những lời này khi y nói xong cỡ nào chột dạ. Y là ác linh bị Thần thú nguyền rủa, căn bản không có tư cách có giống cái, huống chi là giống cái tốt đẹp như Vân Tiêu vậy. Nhưng mà, trên mặt lý trí từng lần cảnh báo mình như vậy, trên mặt tình cảm Vân Hỏa lại không cách nào tiếp nhận. Không có cách nào tiếp nhận Vân Tiêu trở thành bạn lữ của giống đực khác. Vân Tiêu rõ ràng chính là của y, là của y!
Vân Tiêu… Vân Tiêu…
Không cách nào khống chế được nhớ nhung, Vân Hỏa sắp bị ép đến điên rồi.
***
Múc vào bốn muỗng mỡ dầu vào trong nồi chuyên dùng để xào thức ăn, sau khi mỡ dầu tan, Triệu Vân Tiêu bỏ đường thô vào, sau đó dùng cái muỗng dài từ từ quấy. Khang Đinh và Ba Hách Nhĩ đã trở lại, ở một bên chuẩn bị bữa tối của họ, một bên không tự chủ được mà nhìn Triệu Vân Tiêu. Cát Tang và Kỳ La nhìn hạt ố vàng trong tay Triệu Vân Tiêu, ngồi ở bên cạnh hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play