Kỳ La nhìn giày trên chân mà nước mắt chảy ra. Ba và a cha yêu thương trong trí nhớ đã vô cùng mơ hồ. Triệu Vân Tiêu đối với nó yêu thương không giống như bất kỳ người nào trong bộ lạc. Kỳ La biết mình là giống đực thú nhân không thể khóc nhưng nó căn bản không nhịn được.
-“Vân Tiêu thúc thúc…Cảm ơn…”
Kỳ La càng không ngừng lau nước mắt. Triệu Vân Tiêu vỗ vỗ nó, lại nắm tay nó đi ra ngoài. Người trong bộ lạc đều hướng bên này nhìn đến, Triệu Vân Tiêu đem Kỳ La đẩy về phía mấy đứa nhỏ bên kia, nói_: “Đi chơi đi.”
Nếu như Minh Viễn thật tâm yêu hắn thì con của hắn có lẽ hiện tại cũng lớn bằng Kỳ La đi. Triệu Vân Tiêu cũng không có quá nhiều thương cảm. Hắn thích trẻ con, rất thích, nhưng mà giờ phút này hắn lại thấy rất may mắn mình cùng Lâm Minh Viễn không có con. Nếu như là cùng Vân Hỏa…. Tâm của Triệu Vân Tiêu lại bị nhéo đau…
Kỳ La ngẩng đầu, không hiểu rõ. Triệu Vân Tiêu kìm nén đau khổ, lại đẩy đẩy nó, chỉ vào vài con động vật ăn cỏ còn sống, lại chỉ mấy đứa nhỏ cùng tuổi với Kỳ La nói_: “Đi chơi đi.”
-“Kỳ La, Vân Tiêu thúc thúc bảo ngươi đi chơi.”_Cát Tang hỗ trợ phiên dịch.
-“Ta không chơi, ta muốn đi hỗ trợ.”_Kỳ La lập tức vội vàng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT