Động tác của Cát Tang dừng lại, Kỳ La cũng từ trong chén ngẩng đầu lên, trên mặt rõ ràng không thích. Khang Đinh cùng Ba Hách Nhĩ khóe miệng còn dính nước thịt ngẩng đầu lên. Vân Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Cát Tang, Cát Tang cầm lấy bánh bao đứng dậy đi qua kéo hàng rào ra.
-“Bối Lỗ? Các ngươi ở chỗ này làm gì?”
-“Cát Tang a mỗ…”
Năm đứa nhỏ gọi Cát Tang, ánh mắt lại đang nhìn Vân Tiêu, chính xác là nhìn cái chén lớn kia trước mặt hắn. Vân Tiêu nhếch miệng, trong mắt có ý cười, thì ra là mùi hương thức ăn đưa mấy con mèo tham ăn đến.
-“Vào đi.”_Vân Tiêu ngoắc ngoắc tay với nhóm mèo nhỏ tham ăn.
Nhóm mèo nhỏ tham ăn lập tức hoan hô một tiếng chạy đi vào, trong đó có một đứa nhỏ sợ hãi lôi kéo y phục một hài tử khác, đi ở sau cùng. Triệu Vân Tiêu liếc thấy đứa nhỏ kia cùng hắn có chút tương tự.
Bọn họ không muốn đi, nhưng cũng không thể làm tránh lệnh tộc trưởng đưa ra, nhìn chằm chằm nồi cùng chén chứa đầy thịt kia của mọi người, không muốn đi ra ngoài, còn rất hâm mộ Kỳ La có thể ăn một chén thịt lớn. Vân Tiêu cũng không có biện pháp giữ bọn họ lại ăn cơm, bởi vì những thứ thịt hắn làm thơm ngon này hiển nhiên còn chưa đủ cho mấy động vật ăn thịt ở đây ăn. Nhưng mà dù sao cũng là trẻ con, Vân Tiêu vẫn không nỡ để bọn chúng thất vọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT