Đến nhà Thiên Tuấn, cửa vừa mở liền nghe được tiếng của bọn nhỏ, Triệu Vân Tiêu cười đi vào, gọi_: “Thiên Tuấn”.

-“Vân Tiêu?”_Thiên Tuấn trong ngực ôm lão Tứ bốn tuổi trong phòng trẻ con đi ra, thấy hắn liền cười hỏi_: “Hôm nay ngọn gió nào đem cậu thổi qua đây vậy”

Đưa tay ôm Thạch Hoàn Nhi qua, Triệu Vân Tiêu vui vẻ nói_: “Tớ không có việc gì, ghé thăm cậu một chút cùng với các con nuôi”.

Thiên Tuấn hướng lên trời đổi giọng trách cứ_; “Cậu đều có đến sáu con nuôi rồi, lúc nào mới muốn có một đứa con ruột hả ?”

Triệu Vân Tiêu cười yếu ớt, nói_: “Qua hai năm nữa lại sinh, không cần phải gấp”.

Triệu Vân Tiêu bật cười_: “Cậu cũng quá khoa trương đi”.

-“Tớ không phải là khoa trương, muốn nhắc cậu nên sinh đi. Người trung tính như cậu giống như kết hôn nhiều năm như vậy lại không cần hài tử”_Nói tới đây, Thiên Tuấn kề vào lỗ tai nhỏ giọng hỏi_: “Có phải là Minh Viễn nhà cậu năng lực sinh dục không được hay không ?”

Triệu Vân Tiêu đẩy cậu ra, nhìn xem một chút Tiểu Tứ trong ngực hẳn là không có nghe được, nói_: “Anh ấy rất tốt, chỉ là cả hai bọn tớ cũng không có ý định sớm như vậy đã có hài tử. Minh Viễn bận quá rồi, tớ không muốn anh ấy về đến nhà còn muốn theo hài tử chơi, nghe hài tử ồn ào”.

Thiên Tuấn nhún nhún vai_: “Qủa thật, Minh Viễn nhà cậu bận rộn ngay cả a Cường* cũng biết. Nói như thế nào, tối nay ở lại bên tớ ăn cơm đi. A Cường đi công tác rồi, buổi tối không về được.

Nam nhân nuôi gia đình đều cực khổ như vậy. Triệu Vân Tiêu bởi vì những lời nói này của Thiên Tuấn mà trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn nói_: “Tớ buổi tới muốn đi gặp phụ thân, sẽ không ăn được rồi”.

-“Vậy cậu giúp tớ trông Tiểu Hoàn nha, tớ đi giao hàng”

-“Được”.

Thiên Tuấn ở trong nhà luôn là mười phần tràn đầy sức sống. Cậu ở nhà mình mở một cửa hàng bán đồ trang sức cho người trung tính ở trên mạng. Thấy Thiên Tuấn gọi điện thoại liên lạc bán hàng cho khách, Triệu Vân Tiêu liền cảm giác mình rất thất bại. Thật ra hắn cũng muốn đi làm nhưng Minh Viễn lại không cho. Lâm Minh Viễn cảm thấy nam nhân nên mọi cách nuôi sống lão bà của mình. Triệu Vân Tiêu vẫn rất muốn mở một cửa hàng bán thực phẩm trên mạng, lại có thể thử xem thế nào.

Ở nhà Thiên Tuấn ngốc rất nhanh đến 5h,  Triệu Vân Tiêu rời đi đến chỗ phụ thân. Lên xe, hắn gọi điện thoại cho Lâm Minh Viễn. Lần này, điện thoại của Lâm Minh Viễn thông, Triệu Vân Tiêu nói cho đối phương biết phụ thân muốn bọn họ buổi tối qua ăn cơm. Lâm Minh Viễn khó xử nói_: “Anh tối nay phải tiếp khách hàng ăn cơm, đi không được,em giúp anh cùng phụ thân nói lời xin lỗi. Chủ nhật, anh sẽ đi gặp.”

-“Được, buổi tối uống ít rượu”

-“Anh sẽ chú ý”.

Không hỏi Lâm Minh Viễn điện thoại lúc trước sao lại tắt, Triệu Vân Tiêu lái xe đến nhà phụ thân. Trong nhà không chỉ có phụ thân ở mà còn có bạn tốt của phụ thân Quách thúc thúc cùng ở. Triệu Vân Tiên đem đến rượu ngon cho phụ thân, điểm tâm do chính hắn làm, thực phẩm chín cho phụ thân, không khỏi mấy lần nhìn qua Quách thúc thúc. Quách thúc thúc chính là thuần phái nam, vẫn chưa lập gia đình, kể từ sau khi mẫu thân qua đời, Quách thúc thúc thường xuyên đến tìm phụ thân. Trong thâm tâm, Triệu Vân Tiêu vẫn hy vọng phụ thân có thể tìm được một người bạn nữa, cuộc sống một người luôn quá tịch mịch. Xã hội bây giờ không có  mà nói đồng tính luyến ái hay không đồng tính luyến ái, cho dù là hai thuần phái nam cũng có thể kết hôn.

Quách thúc thúc đi vào phòng bếp làm thức ăn, Triệu Vân Tiêu ở trong phòng khách cùng phụ thân nói chuyện phiếm. Đối với con rể ngay cả thời gian về nhà dùng cơm cũng không có, Triêu Phú Cường vẫn canh cánh trong lòng, không chỉ là vì tối nay Lâm Minh Viễn không tới được. Mười lần cùng con trai ăn cơm, Lâm Minh Viễn đến một nửa là không thể tới. Triệu Phú Cường vốn là không thích con trai tìm một người thương nhân, hiện tại Lâm Minh Viễn bận rộn như vậy, Triệu Phú Cường tự nhiên đau lòng con trai. Nhưng mà cũng như lúc trước mỗi lần đều giống nhau, Triệu Vân Tiêu vừa khuyên phụ thân hiểu Lâm Minh Viễn bận rộn, y bận rộn như vậy cũng là vì bọn họ có thể trôi qua tốt hơn.

-“Tiền đủ xài là được, con có chính phủ trợ cấp mỗi tháng, ta có tiền lương không cần con nuôi, các con nhanh sinh con mới là quan trọng nhất”_Đề tài vừa kéo đến trên người hài tử.

Từ trong phòng bếp đi ra Quách Hành Lỗi khuyên nhủ_: “Phú Cường,  ngươi cũng đừng thúc dục Vân Tiêu bọn họ nữa, bọn nhỏ cũng có quyết định của chính mình. Vân Tiêu chỉ cần quyết định có hài tử ít nhất có hai năm, ngươi an tâm chờ làm gia gia là được.”

Quách Hành Lỗi khuyên, sắc mặt Triệu Phú Cường không còn “thối” như vậy, nhưng mà vẫn nói_: “Chuyện hài tử không nên bỏ quên.”

-“Con sẽ muốn”_Triệu Vân Tiêu chỉ có thể trả lời như vậy.

Buổi tối là Quách Hành Lỗi làm, Triệu Vân Tiêu cũng muốn động thủ, nhưng bị Quách Hành Lỗi đuổi ra khỏi phòng bếp. Ăn cơm, Quách Hành Lỗi cũng không cho Triệu Vân Tiêu ra tay, ông thu thập bát đũa đến phòng bếp rửa bát. Triệu Vân Tiêu vốn muốn hỏi chuyện của phụ thân và Quách Hành Lỗi, Triệu Phú Cường lần đầu tiên đối với con trai thẳng thắn.

Triệu Vân Tiêu ánh mắt trợn to, sau đó”à ra thế” bình tĩnh. Thấy con trai phản ứng không phải kịch liệt, Triệu Phúc Cường an tâm một nửa, Quách Hành Lỗi ở trong phòng bếp cũng dựng lỗ tai nghe. Triệu Phú Cường nói_: “Quách thúc thúc vẫn cũng rất yêu thích ta, nhưng ta có mẫu thân của con, hắn ta sẽ không nói. Hắn là bởi vì ta, vẫn không có kết hôn, cũng không có đi tìm người khác. Mẫu thân của con đã mất, ta….”

-“Phụ thân”_Triệu Vân tiêu cắt ngang sự do dự của phụ thân_: “Con nhìn ra được Quách thúc thúc  đối với người rất tốt, chỉ cần người thích, con không phản đối. Nói thật, có một người bên cạnh chăm sóc cho người con yên tâm hơn”.

Triệu Phú Cường đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười sâu_: “Ta cũng biết con sẽ không phản đối”.

Triệu Vân Tiêu cười nói_: “Quách thúc thúc đợi người nhiều năm như vậy, hai người sớm một chút ghi danh kết hôn đi. Con tin tưởng mẫu thân cũng sẽ thật cao hứng.”

Triêu Phú Cường ôm bả vai con trai, cảm kích nói_: “Cảm ơn con, Vân Tiêu”.

-“Phụ thân, con chỉ muốn hạnh phúc”_Bởi vì con yêu người, Triệu Vân Tiêu ôm eo phụ thân, khi còn bé rúc vào trong ngực phụ thân như vậy. Nghĩ đến trạng thái cuộc sống hôn nhân trước mắt, Triệu Vân Tiêu vội vàng đè xót trong mắt. Quách Hành Lỗi từ trong bếp đi ra, Triệu Vân Tiêu ranh mãnh nói_: “Quách thúc thúc, con sau này có phải là gọi người là “Quách baba” hay không?”

Ở cùng một nhà, dưới tình huống đã có phụ thân, “Baba” gọi cũng không phải là nhân vật nữ tính kia, Quách Hành Lỗi không cần nói_: “Tùy con, gọi ta cái gì cũng được”. Ông ngồi bên người Triệu Phú Cường, cầm tay hắn ta_: “Ta sẽ chăm sóc tốt cho phụ thân của con, dành một nửa đời sau thương hắn”.

-“Con tin tưởng”.

Thật ra thì, hắn muốn chính là tình cảm đơn giản như vậy, không nhất định phải cỡ nào giàu có, chỉ cần có thể ở chung một chỗ vui vẻ ăn cơm trò chuyện. Hắn đã bao lâu rồi không cùng Lâm Minh Viễn cùng nhau hảo hảo trò chuyện, tâm sự rồi?

Từ nhà phụ thân bên kia trở về, một phòng yên tĩnh. Tắm rửa, ngồi ở bên giường đọc sách đến 12h một chút, Lâm Minh Viễn vẫn chưa về, Triệu Vân Tiêu tắt đèn đi ngủ, Nửa đêm lúc mơ mơ màng màng, cảm giác nệm chấn động một cái, Triệu Vân Tiêu ngủ không giấc lúc này mới yên lòng lại an tâm ngủ. Minh Viễn đã về.

***

Buổi sáng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy được vẻ mặt đang ngủ của Lâm Minh Viễn. Triệu Vân Tiêu chịu đựng ước muốn được chui vào trong ngực đối phương, si ngốc nhìn đối phương thật lâu. Thật tốt, Lâm Minh Viễn mặc dù bận rộn, nhưng mà hẳn vẫn có chú ý đến ăn uống, không có bị gầy đi. Đã 8h, Triệu Vân Tiêu nhẹ nhàng xuống giường đi làm bữa ăn sáng. Triệu Vân Tiêu không để cho Lâm Minh Viễn mua người máy bảo mẫu. Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, việc nhà không nhiều lắm, một mình hắn làm hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu như có người nào nữa chia sẻ công việc nhà của hắn, hắn sẽ không biết mình mỗi ngày muốn làm cái gì nữa.

Rửa mặt xong, Triệu Vân Tiêu đi phòng bếp làm bữa sáng. Khó có được Lâm Minh Viễn ở nhà, hắn nên cho Minh Viễn một bữa sáng thật thịnh soạn. Hơn 9h, có người từ trên lầu đi xuống, Triệu Vân Tiêu ở trong phòng khách lập tức đứng lên_: “Minh Viễn, đã dậy rồi sao?”

-“Ừm, em mấy giờ dậy?”_Lâm Minh Viễn ngáp đi tới hỏi

-“Em hơn 8h một chút. Anh hôm nay còn đến công ty sao ? Anh gần đây mệt mỏi như vậy, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.”

Lâm Minh Viễn còn buồn ngủ nói_: “Không được, còn phải đến công ty. Gần đây đang có một hạng mục lớn, anh không đi không được”.

Triệu Vân Tiêu nhiều ít có chút thất vọng, sau đó nói_: “Kia ăn cơm đi, em cũng đã là xong rồi”.

-“Được”.

Lâm Minh Viễn đang ăn bánh bao ngẩng đầu, nhíu mày. Vừa nhìn vẻ mặt của y, Triệu Vân Tiêu chịu đựng trái tim chua xót nói_: “Phụ thân em vẫn luôn thúc giục em, chính mình cũng muốn làm baba. Em ở nhà không có chuyện gì, đang lúc dễ dàng mang thai hài tử”

Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Lâm Minh Viễn nói_: “Chúng ta không phải nói xong rồi sao? Sau 30 tuổi, sẽ lo lắng đến vấn đề hài tử sao ? Anh hiện tại bề bộn nhiều việc, về đến nhà liền muốn nghỉ ngơi. Em trai của anh đã có con rồi, anh đây không có áp lực nối dõi tông đường, em cũng không cần tạo áp lực cho mình. Chỉ cần chúng ta muốn thì em rất nhanh có thể có hài tử. Chờ anh xong đợt này, anh sẽ dẫn em đi ra ngoài nghỉ phép.

Triệu Vân Tiêu không khỏi hỏi_: “Minh Viễn, có phải anh không thích trẻ con không?”

Lâm Minh Viễn cúi đầu húp cháo, tránh cho Triệu Vân Tiêu nhìn chăm chú_: “Không phải là đặc biệt thích, cũng không phải đặc biệt là không thích.”_Sau đó y ngẩng đầu_: “Anh có thói quen mỗi giai đoạn trong cuộc sống đều sắp xếp kế hoạch riêng của mình, không muốn sự việc phát sinh ngoài kế hoạch”.

Triệu Vân Tiêu ở trong lòng thở dài một tiếng, lần nữa thỏa hiệp_: “Được rồi. Nhưng mà tuần này anh phải theo về nhà phụ thân, cùng ông ăn một bữa cơm”.

-“Được. Anh cuối tuần này phải đi công tác, đại khái là đi mười ngày”.

“Đi đâu?”

-“Nhiều nơi”.

-“….”

Nhìn được Lâm Minh Viễn không biết nói rõ chi tiết, Triệu Vân Tiêu cũng không hỏi. Chuyện hài tử bỏ sang một bên, trên bàn ăn lâm vào trầm mặc. Triệu Vân Tiêu tìm không ra chủ đề có thể hàn huyên, mà Lâm Minh Viễn đang chuyên tâm ăn cơm cũng tính toán không nói chuyên. Cơm nước xong, Lâm Minh Viển thay quần áo đã đi. Triệu Vân Tiêu ngồi ở trong phòng khách đọc sách, không có chuyện gì làm, cùng không muốn đi ra ngoài đi dạo phố hay đi du lịch, duy nhất chỉ là nhàn rỗi đọc sách. Chẳng qua là hôm nay có chút đọc không vào, hắn đột nhiên cảm giác cuộc sống như thế thật đáng sợ. Cuộc sống của hắn trừ bỏ mỗi ngày chờ Minh Viễn về nhà ra không có chuyện gì khác. Hắn muốn tìm một ít chuyện làm, vừa không muốn bởi vì vậy mà cùng Minh Viễn gây nhau không vui, nhưng hắn thật không muốn cuộc sống như thế nữa.

Có lẽ, hắn hẳn là về công ty đi, chẳng sợ ở công ty làm một công việc nhỏ cũng không sao cả, cứ tiếp tục như vậy nữa hắn cũng sớm đem mình buồn chết. Nếu như Minh Viễn không đáp ứng, hắn sẽ len lén đi tìm một công việc. Chẳng qua công việc người trung tính có thể làm cũng có hạn. Đó không phải là kì thị giới tính mà là từ suy nghĩ an toàn. Một người trung tính đến nơi làm việc có rất nhiều thuần phái nam, chẳng khác nào là dê vào hang sói, sói cũng không quản là ngươi có chồng hay không.

Người trên chiếc xe vẫn không có xuống, Triệu Vân Tiêu cũng vẫn còn đang do dự có muốn đi lên tìm Minh Viễn hay không. Lấy điện thoại di động ra, nhiều lần nghĩ bấm số điện thoại Minh Viễn, nhưng lại sợ quấy rầy công việc của đối phương. Cửa sổ lái xe thể thao bên cạnh mở ra, Triệu Vân Tiêu vốn là đang phiền não nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, cửa sổ vừa hạ xuống, hắn liền nhìn thấy được người trong xe, là một người phụ nữ rất đẹp, đeo đồ trang sức trang nhã. Triệu Vân Tiêu chỉ là đang thưởng thức nhìn đối phương, kính cửa sổ xe của hắn là màu đen nên không sợ đối phương phát hiện ra hắn.

Người phụ nữ tựa hồ như đang đợi người, cầm điện thoại di động trong tay từ cửa sổ ló đầu nhìn về phía thang máy. Triệu Vân Tiêu cũng tò mò hướng thang máy nhìn, muốn biết nữ nhân xinh đẹp đang chờ người nào, hẳn là đang đợi bạn trai đi. Qua mười mấy phút đồng hồ, có một người hướng bên này bước đến, chỉ là Triệu Vân Tiêu nhìn thấy bộ dáng phía sau của đối phương, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt toàn bộ thối lui. Đối phương vội vã đi qua xe của hắn, không chú ý trong xe có một người y quen. Đối phương lên xe của nữ nhân, cửa sổ xe đóng kín, xe khởi động chạy.

Triệu Vân Tiêu không biết mình đang làm cái gì nữa, chờ hắn phục hồi tinh thần là cũng là lúc hắn phát hiện mình thế nhưng lại đang đi theo phía sau chiếc xe kia. Nói không rõ trong lòng là tư vị gì, cũng không phát hiện trên mặt mình ướt đẫm. Ánh mắt Triệu Vân Tiêu ngó chừng chiếc xe kia, tay đang cầm lái phát run. Xe thể thao lái vào một tiểu khu, Triệu Vân Tiêu ngừng xe.

Không biết làm sao đem xe lái về đến nhà, ngồi ở trên ghế sofa phát ngốc một canh giờ Triệu Vân Tiêu mới đối với mình gật đầu_: “Khó trách Minh Viễn vẫn luôn về trễ, khó trách Minh Viễn vẫn luôn đi công tác không về nhà, khó trách Minh Viễn không muốn có hài tử”_Lòng như dao cắt, thế nhưng trong đầu lại cực kỳ tỉnh táo. Triệu Vân Tiêu nhấn gọi điện thoại Minh Viễn. Điện thoại di động vang lên hồi lâu mới nghe máy

-“Vân Tiêu?”

-“Minh Viễn, anh buổi tối có về ăn cơm không?”

-“Có thể không về được. Anh đang họp, tối nay anh điện thoại cho em”.

-“….Được”.

Cúp điện thoại, Triệu Vân Tiêu ngồi lặngyên. Ở bên ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, trên đỉnh đầu Triệu Vân Tiêu lại là mảnh trời mây đen giăng đầy. Hắn, nên làm gì bây giờ?

Cùng Minh Viễn ly hôn, bị hôn cảnh ti* phát hiện Minh Viễn bên ngoài…Vậy y đời này cũng đừng nghĩ đến kết hôn có hài tử. Nhưng là không ly hôn, mình phải làm sao ? Nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến mẫu thân đã không còn ở đây, nghĩ đến mình và Minh Viễn đã nhiều năm như vậy…Triệu Vân Tiêu trong đầu không ngừng lẩn tránh_: “Khó trách…Minh Viễn….không về nhà….”

*Hôn cảnh ti :bộ phận quản lý hôn nhân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play