Hấp Dẫn Lẫn Nhau
Phác Tư là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong trại trẻ với nhiều khó khăn, tính cách dịu dàng nhưng cô độc. Trong thời gian ở trại, cậu nhận ra xu hướng tính dục của mình, từ khi vào đại học đến khi đi làm, cậu gần như không có bạn thân.
Từ trên giường, cậu bò lê vài bước, với lấy điện thoại, lật lật màn hình thì phát hiện ra tài khoản nhận thêm hai tháng lương và một tin nhắn. Mở ra xem, đó là lời mời kết bạn với avatar là một chàng trai đẹp kiểu mạng xã hội, nền đen. Phác Tư do dự vài giây rồi bấm chấp nhận, đoán chừng người này là gã đã làm quen với cậu ở quán bar. Không biết nói gì, cậu lướt qua trang cá nhân của đối phương, thấy đầy ảnh du lịch, bài gần nhất là tìm người cùng đi Y Quốc ngắm cực quang trên sa mạc. Phác Tư nghĩ bụng, chắc lại là kiểu "gieo mồi khắp nơi", thấy mình như kẻ thất tình mua say nên hy vọng dụ được một chuyến đi "xách ba lô lên và đi"? Đang suy nghĩ, tin nhắn của đối phương đã tới:
"Xin chào, tôi là Kiều Nhất Dã, có thể làm quen được không?"
Phác Tư không biết trả lời sao, gật đầu một cái rồi nhận ra đối phương đâu nhìn thấy, liền gõ: "Phác Tư, chào bạn."
Mấy tháng sau đó, họ bắt đầu trò chuyện, từ thưa thớt đến dày đặc, từ sở thích đến triết lý sống. Phác Tư không thể không bị Kiều Nhất Dã thu hút. Qua từng chi tiết nhỏ, cậu nhận ra Kiều Nhất Dã có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống đầy màu sắc và thú vị, là một nhà văn tài hoa phóng khoáng. Tác phẩm của anh tràn đầy sức sống và sự cuốn hút, anh từng thấy những đàn linh dương phiêu lưu trên thảo nguyên, những chú hồng hạc uyển chuyển bên hồ, hay những con sư tử hung dữ săn mồi... Kiều Nhất Dã viết cuộc đời mình thành tiểu thuyết. Những trang sách của anh đầy miêu tả sống động và tình tiết hấp dẫn, khiến Phác Tư như lạc vào thế giới ấy.
Tất cả những điều đó, Phác Tư đều không có. Không có gia đình, không có trải nghiệm, cậu muốn tiến lại gần, cảm nhận dù chỉ một chút. Nửa năm nay, Phác Tư sống không ổn, luôn lo âu, hoang mang về tương lai, thất vọng về bản thân, nỗi sợ hãi bủa vây từng giây. Đó là nỗi sợ đã bám rễ từ khi cậu 3, 4 tuổi, xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Cậu luôn cố gắng thoát khỏi nó, nhưng đêm ở quán bar ấy, mọi thứ lên đến đỉnh điểm.
Không còn cố gắng tìm việc, Phác Tư cảm thấy mình bệnh rồi. Cậu muốn chìm xuống đáy biển vào một đêm trăng, hoặc thối rữa dưới gầm cầu nơi cậu từng đứng nhìn lâu ngày. Cậu muốn đợi thêm chút nữa, đợi đến khi Kiều Nhất Dã không liên lạc nữa, thế là xong, mọi thứ đáng sợ sẽ chấm dứt.
Nhưng cái chờ đợi ấy kéo dài suốt nửa năm. Ngày nào cũng có tin nhắn, có lời mời du lịch nhưng vì cậu không phản hồi nên dần lặng im, chỉ có những dòng chat vẫn đều đặn gửi đến. Phác Tư cảm thấy mình như một con ếch ngồi đáy giếng.
Rồi một sáng, cậu thức dậy với một suy nghĩ không rõ từ đâu đến: Muốn gặp Kiều Nhất Dã.
Thế là cậu đi.