Đoản văn: Bóng Người Dưới Ánh Trăng
Tác Giả: Thanh Hoa
Thể loại: Đam mỹ, ngược tâm, oneshot.
---
Gió đêm thổi qua con ngõ nhỏ, mang theo hơi lạnh cắt da. Hoàng Minh ngồi co ro trên băng ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng tối trước mặt. Trên tay anh là một bức ảnh đã sờn góc, chụp một chàng trai với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như ánh trăng. Đó là An Nam, người mà Hoàng Minh đã yêu bằng cả trái tim và cũng là người mà anh đã đánh mất mãi mãi.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Hoàng Minh thì thầm: “An Nam, anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không?” Giọng anh lạc đi, hòa vào tiếng gió, nhưng không ai trả lời. Chỉ có bóng cây lay động, như đang lặng lẽ kể lại câu chuyện tình đã tan vỡ.
Tấm ảnh được anh cẩn thận để trong ngực để không bị vấy bẩn, bởi anh muốn đi tìm An Nam
“Anh biết nếu anh dại dột như vậy em chắc chắn sẽ rất giận anh, nhưng anh không muốn rời ra em, lại càng không muốn để em một mình…”
“Chỉ một chút thôi, anh sẽ đến với em. Anh không thể chịu đựng những ngày tháng không có em như vậy rồi” từng lời nói ấy như móc hết ruột gan và sức lực của chàng trai.
Trong những tiếng nói chuyện mơ hồ của anh, dòng máu nóng trên tay anh không ngừng, nó cứ tí tách như đang đếm ngược thời gian để anh tới với người mình yêu….
…
An Nam bước vào đời anh như một cơn gió mùa xuân, nhẹ nhàng nhưng đủ sức thổi bay mọi u ám. Cậu là một họa sĩ trẻ, sống trong căn gác xép nhỏ, nơi bức tường đầy những bức tranh thiên nhiên và con người đầy màu sắc. Hoàng Minh, một nhân viên văn phòng sống đời đơn điệu, mồ côi và lạc lõng giữa thành phố phồn hoa, tình cờ gặp An Nam khi cậu đang vẽ tranh bên bờ sông.
“Anh gì ơi, đứng yên một chút được không?” An Nam gọi, giọng trong trẻo. “Anh đứng dưới ánh hoàng hôn đẹp lắm, để tôi vẽ anh nhé!”
Hoàng Minh ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lấp lánh của An Nam khiến anh không thể từ chối. Từ đó, họ trở thành bạn, rồi dần dần, là điều gì đó sâu sắc hơn.
An Nam mang đến cho Hoàng Minh những ngày tháng rực rỡ: những buổi chiều cùng vẽ tranh, những đêm nằm trên sân thượng ngắm sao, những cuộc trò chuyện và những lần An Nam nắm tay anh, thì thầm: “Anh Minh, chỉ cần có anh, em không sợ gì cả. Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé! Khi về già rồi em muốn về quê trồng rau nuôi vài chú chó với anh”
Hoàng Minh yêu An Nam, yêu sự hồn nhiên của cậu, yêu cách cậu biến thế giới xám xịt của anh thành một bức tranh đầy màu sắc. Nhưng anh cũng sợ hãi. Anh sợ ánh mắt dò xét của xã hội, sợ những lời thì thầm sau lưng, sợ rằng mình không đủ sức bảo vệ An Nam trước những định kiến khắc nghiệt.
“Anh sẽ luôn ở bên em,” Hoàng Minh từng hứa, khi An Nam ôm anh trong căn gác xép, giữa những bức tranh còn dang dở, hai người như hoà vào nhau. “Dù có chuyện gì, anh sẽ không để em một mình.”
Nhưng lời hứa ấy, cuối cùng, lại trở thành lưỡi dao sắc nhọn nhất.
…
An Nam mắc bệnh, căn bệnh ung thư giai đoạn cuối mà bác sĩ nói không có nhiều hy vọng. Cậu gầy đi trông thấy, đôi mắt vẫn sáng nhưng giờ đây mang thêm một tầng u ám. Hoàng Minh hoảng sợ, nhưng anh không dám đối diện. Anh sợ nhìn thấy An Nam yếu đi từng ngày, sợ rằng mình sẽ không đủ mạnh để chịu đựng nỗi đau mất cậu. Số phận thật bất công, chẳng bao giờ muốn anh hạnh phúc, nó chẳng để lại cho anh thứ gì cả.
“Anh Minh, em không sợ chết,” An Nam nói, khi họ ngồi bên nhau trong bệnh viện, tóc cậu đã rụng hết làng da cũng xanh xao vậy mà cậu lại nói không sợ chết lại còn mỉm cười với anh, nhưng anh sợ. Anh rất sợ mất đi cậu, người anh yêu.
Cậu nắm tay anh, nụ cười yếu ớt nhưng vẫn rạng rỡ. “Em chỉ sợ anh sẽ quên em. Hứa với em, anh sẽ sống tốt, được không?”
Hoàng Minh không đáp. Anh chỉ siết chặt tay An Nam, nước mắt rơi nhưng không dám để cậu thấy. Anh muốn hét lên rằng anh không thể sống mà không có cậu, nhưng anh không làm được. Anh không muốn cậu buồn lại càng không dám hứa anh sợ không thể thực hiện được mong muốn cuối cùng này của cậu.
Thời gian điều trị trôi qua không mấy hiệu quả, căn bệnh vẫn tiếp tục ăn mòn cậu. Anh rất muốn An Nam tiếp tục trị liệu nhưng em ấy lại muốn ra về dành thời gian còn lại bên anh.
Anh xin nghỉ việc dồn hết số tiền tiết kiệm để đưa cậu đi xem cánh đồng và núi cao xinh đẹp ở Thụy Sĩ nhưng đáng tiếc em ấy đã yếu đến mức không đủ điều kiện để thực hiện chuyến bay. Vì vậy anh chỉ có thể đưa em ấy đi các địa điểm trong nước, như Hạ Long, Ninh Bình…
Một ngày nọ sau khi kết thúc chuyến đi, khi Hoàng Minh mua đồ ăn trở về nhà, An Nam đã không còn ở đó. Cậu đã ra đi, một mình, trên chiếc giường lạnh lẽo. Bên cạnh cậu là một bức tranh chưa hoàn thiện, nét vẽ run rẩy vì đau đớn một Hoàng Minh chibi đứng dưới ánh hoàng hôn, với dòng chữ nhỏ: Anh Minh, em yêu anh, dù ở bất kỳ đâu.
—
Đêm nay, như bao đêm khác, Hoàng Minh ngồi trong con ngõ nơi An Nam từng vẽ tranh. Anh nhìn bức ảnh của cậu, cố gắng tìm lại chút hơi ấm từ nụ cười ấy, nhưng chỉ thấy lòng mình lạnh giá. Từ ngày An Nam ra đi, Hoàng Minh không còn sống như một con người. Anh bỏ việc, cắt đứt liên lạc với mọi người, sống như một cái bóng trong căn gác xép của An Nam, giữa những bức tranh mà cậu để lại.
Đôi khi, trong những đêm trăng sáng, Hoàng Minh cảm thấy An Nam vẫn ở đâu đó, rất gần. Anh nghe thấy tiếng cười của cậu trong gió, thấy bóng dáng cậu hiện lên dưới ánh trăng. Nhưng khi anh vươn tay, chỉ có khoảng không lạnh lẽo.
“An Nam, anh xin lỗi,” Hoàng Minh thì thầm, nước mắt rơi xuống bức ảnh. “Anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh đã hứa sẽ ở bên em, nhưng anh lại để em ra đi một mình. Nếu có thể, anh muốn đổi mạng sống của mình để em được sống, được vẽ, được mỉm cười như trước.”
Anh dành rất nhiều thời gian để một mình đi qua hết những nơi hai người đã từng gắn bó.
…
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy Hoàng Minh nằm bất động trong ngõ, bức ảnh của An Nam vẫn được anh ôm chặt. Nụ cười trên môi anh nhẹ nhàng, như thể anh đã tìm thấy An Nam ở một nơi nào đó, nơi không còn đau đớn, không còn chia ly.