Triệu Phú Hồng khẽ liếm môi, càng ngày càng tởm muốn chết, gã nghe cô nói, như thể chạm vào vảy ngược, khẽ khựng lại, gã lùi về xa:"được được, thật hung dữ nhưng tôi thích".
Nói đoạn, gã tìm một vị trí khá gần cô, ung dung ngồi xuống, Ứng Tử Sương như nổi da gà khắp người, trên mặt lộ rõ chán ghét.
Hôm nay cô mặc chiếc váy dài, phía trên cũng là kín đáo, nhưng dưới ánh mắt của gã, cả người cô rất khó chịu, như thể Trần trụi ...
Gã theo đuổi cô khá lâu, như thể một cách biến tháo, sau đó cô đính hôn với họ Gia, Triệu Phú Hồng yên lặng được một chút, sau rồi họp báo diễn ra, gã lại không nể nang gì. Cô đương nhiên không đồng ý....
Họp báo không nhỏ, gã chắc chắn cũng biết, bạn bè với nhau, làm ơn đừng biến thái đến như vậy không?.
Triệu Phú Hồng chính là đàn anh khóa trên của khoa thiết kế bọn cô, vốn dĩ phải kính trọng, nhưng người như vậy, không ai muốn để tâm.
Gã ngồi khá lâu, cũng không ai dám cụng ly với gã, gã chỉ đành uống một mình.
Gã cứ nhìn vào cô, ánh mắt đó khiến cô đề phòng, cô cảm thấy sai lầm khi đến đây, hiện tại chỉ muốn trở về.
Buổi tiệc vẫn diễn ra, đã đến đoạn cao trào, phòng riêng có cả KTV, âm thanh bài hát cứ nhảy lên, náo nhiệt không thôi. Cô cố gắng bỏ qua Triệu Phú Hồng, uống nước cam nhìn bạn bè hát hò vui vẻ, Từ Nhu đã mơ màng gục vào cổ cô từ lâu. Người Như Triệu Phú Hồng, càng quan tâm gã thì gã sẽ càng đeo bám khó chịu.
Nhân viên phục vụ liên tục rót rượu vào ly cho khách, cô cũng được đổi một ly trái cây mới. Cảm thấy đã Từ Nhu đã say, cô nhờ thêm bạn gái dìu cô ấy ra ngoài giúp, sau đó liền có vệ sĩ riêng của cô ấy đón đi mất.
Từ Nhu có một vệ sĩ, cũng khá rắc rối, người đàn ông nhận lấy Từ Nhu trên tay cô, lông mày khẽ nhíu, gật đâu cảm ơn rồi ôm người rời đi, Ứng Tử Sương khá thích người vệ sĩ này.
Cô nhìn Từ Nhu đã đi xa. Bản thân cũng tính bắt xe trở về, cũng may đã ra ngoài, nếu còn ở trong đó, dưới ánh mắt của Triệu Phú Hồng, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng chưa kịp gọi xe, cả nguoi cô như khô nóng bất chợt, tay chân nhũn ra khiến cô thở dốc không thôi, Ứng Tử Sương lảo đảo vịn vào tường.
Không thể ngờ... trán cô rịn mồ hôi, cô biết người cô có gì đó rất lạ, cô bị bỏ thuốc.
Ứng Tử Sương cắn chặt môi, nghĩ ngay đến Triệu Phú Hồng, nếu thực sự là gã.... Chuyến này cô sẽ không bỏ qua....
Kinh tởm và biến thái, một gã chà đạp biết bao nhiêu cô gái, cô đã xem nhẹ tính cách bỉ ổi của gã rồi!
Hộc ~ hộc ~
Thuốc càng ngày càng thấm nhanh, liều lượng này không phải là nhẹ. Ứng Tử Sương cảm thấy cả có thể như bãi nước, nhũn ra mềm mại, đòi hỏi muốn thứ gì đó.
Không lẽ... hôm nay cô lại bại trong tay Triệu Phú Hồng ư?
Khu khách Vip khá trống, hiện tại cũng không có ai, cô không biết cầu cứu ai giúp mình cả, Ứng Tử Sương run rẩy muốn cầm điện thoại, nhưng đầu ngón tay đã đỏ lựng như tôm luộc, cả người vô lực.
Cô thầm chửi bậy, khoé mắt chảy ra hai hàng nước mắt sinh lý....
Trong phòng, Triệu Phú Hồng cười càng đắc ý, gã xem đồng hồ, ra hiệu ok với người phục vụ khi nãy rót nước ngọt cho cô, rồi thông thả đi ra ngoài, gã nghĩ hôm nay phải ăn cho được con thiên Nga kiêu ngạo này....nhưng bước ra, gã đã không thấy bóng dáng của Ứng Tử Sương đâu cả, gã nghĩ thuốc mạnh như vậy, cô đi không được xa, trong đầu lại lóe lên suy nghĩ dâm dục, đi tìm cô.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Ứng Tử Sương sợ hãi không thôi, cô nép mình vào bồn cây xanh, cả người râm ran khó chịu, cô khẽ r*n rỉ... tầm mắt đã mơ hồ, bị nóng đến choáng váng...
Tiếng bước chân dừng lại chỗ cô, cô chỉ thấy được đôi giầy tây đen, tạng người cao to, xa lạ. Ứng Tử Sương biết, hôm nay không thể thoát khỏi đây, ai cũng được, miễn người trước mặt không phải Triệu Phú Hồng là cô yên tâm rồi.
Nguoi trước mặt là một người đàn ông lạ, cô không nhìn rõ mặt, chỉ biết hắn ta đến gần cô, đầu óc cô cũng hồ đồ, rồi cứ theo bản năng không biết gì cả.
Ứng Tử Sương rơi vào cái ôm ấm áp, giọng nói lạnh như băng ra lệnh cho hai người đi phía sau hắn:xoay người".
Hai người phía sau đồng loạt quay đi, chỉ để lại mọi bóng lưng.
Sắc mặt người đàn ông vô cùng đen, hắn ôm cô vào ngực, lấy áo khoác phủ lên người cô, đôi bàn tay cô bán lấy cổ hắn thật chặt. Hôn hít loạn xạ nói yết hầu.
Hắn cắn chặt khớp hàm, trên trán túa một lớp mồ hôi mỏng, như thể đang chịu đựng.
" đừng loạn, em ngoan nào". Giọng nói nhỏ nhẹ như thể an ủi người tình nhỏ, hai người xíu lưng lần đầu nghe lão đại của mình nói chuyện với một cô gái như vậy thì lạnh sống lưng, bọn họ đang nghĩ trở về có bị lão đại diệt khẩu hay không?.
Người được gọi là Lão đại chính là Hạ Diếp Thần, mới trở về nước hôm nay, vốn dĩ sẽ đến gặp cô, nhưng có một số việc cần giải quyết gấp, không nghĩ lại gặp cô ở đây, đã vậy còn bị chuốc thuốc.