DƯỠNG NGOẠI THẤT

Editor: JUE

Hoắc Viễn Sơn, trên thì danh vọng chẳng kém phụ thân, dưới lại có nhi tử đường quan thông thuận, bởi vậy chỉ nhờ vào tước vị mà lĩnh một chức quan nhàn tản. Cuộc sống của ông bình thản như dòng nước êm: sáng sớm ra ngoài cùng bằng hữu đánh cờ, uống trà, đến tận buổi chiều mới thong thả trở về phủ.

Về nhà, hoặc ngồi nghỉ một chốc rồi nghiên cứu kỳ phổ, hoặc lôi kéo Lương thị ngồi bồi vài ván. Hôm nay vừa bước qua cửa, Lương thị đã vội vàng túm tay ông, hạ giọng:

 “Nhi tử của ngươi… bên người hình như có nữ tử.”

Hoắc Viễn Sơn đang uống trà, câu nói ấy khiến ông suýt sặc, vội nuốt xuống, mắt mở to nhìn Lương thị, giọng kinh ngạc:

“Hắn nói với ngươi? Là cô nương nhà ai?”

Hôn sự của Hoắc Hành vốn là việc hai vợ chồng cùng để tâm, nhưng đáng tiếc hai lần nghị thân trước đều đổ vỡ, con trai liền chẳng buồn nghĩ nữa. Nay bỗng nghe nói bên cạnh nó lại có nữ tử, Hoắc Viễn Sơn vừa ngạc nhiên vừa sốt ruột muốn biết là ai.

Song nghĩ kỹ, ông lại thấy vô lý. Hoắc Hành đã dứt khoát tạm gác chuyện thành thân, sao bên người lại có nữ tử? Hay là… tìm một thông phòng? Ừm, khả năng không phải không có.

Ông vừa định hỏi thêm, Lương thị đã nghiêng người, thần sắc bí mật:

“Hắn không nói thẳng, nhưng ta đoán chắc là có nữ nhân.”

Nàng vừa nói vừa gật đầu, nét mặt mười phần xác định.

Nghe vậy, Hoắc Viễn Sơn lập tức giãn mày, thổi nhẹ lá trà nổi trên chén, thong thả:

“Ngươi căn cứ vào đâu mà chắc chắn vậy? Ta còn tưởng ngươi tận mắt nhìn thấy.”

“Chiều nay ta qua thăm lão thái thái, thấy cổ tay hắn có vết xước, như là bị nữ nhân cào.”

Hoắc Viễn Sơn mỉm cười, không để tâm:

“Nó ở Đại Lý Tự làm việc, chịu chút thương tích là thường. Đừng đoán mò, lỡ truyền ra ngoài thì hỏng thanh danh.”

Lương thị thấy chồng không tin, tức đến vỗ vai ông:

“Ngươi biết cái gì! Suốt ngày chỉ biết cờ với kỳ phổ, chuyện của nhi tử chẳng buồn đoái hoài. Ta nói có tức là có.”

Hoắc Viễn Sơn hơi khựng lại, râu mép rung rung:

 “Ý ta là, chưa tận mắt thấy thì đừng nói bừa. Nếu nó thật muốn nạp thiếp, ắt sẽ nói cho chúng ta biết.”

“Chủ mẫu chưa qua cửa, thiếp thất sao có thể vào?” – Lương thị hừ nhẹ.

Tuy có thể nuôi vài thông phòng, nhưng trước đây Hoắc Hành không muốn, việc ấy vẫn để đó.

“Thôi, chờ ta có chứng cứ đặt ngay trước mặt ngươi, xem ngươi còn chối thế nào.”

Trong lòng nàng còn muốn nói: mấy hôm nay Hoắc Hành liên tiếp về khuya, chẳng thấy khả nghi sao? Nhưng thấy trước mặt là kẻ chỉ chăm chăm vào bàn cờ, nàng đành im. Chờ dò được tin xác thực rồi nói tiếp cũng chưa muộn.

Mấy ngày liền vì chuyện này mà Lương thị ăn ngủ chẳng yên, sắc diện tiều tụy. Tối đến, Hoắc Viễn Sơn rủ nàng đánh cờ, nàng chẳng buồn nhìn bàn, tùy tay hạ một quân đen. Hoắc Viễn Sơn lập tức reo lên:

“Đến, ngươi thua rồi.”

Nàng đẩy bàn cờ, lấy cớ không chơi nữa. Thấy vợ thất thần, Hoắc Viễn Sơn cũng thôi.

Bảy tám ngày chờ đợi, cuối cùng tin tức cũng đến.

Giữa giờ Ngọ, Lương thị ngồi ủ rũ, nâng chén trà uống mà chẳng thấy vị gì. Đúng lúc ấy, ma ma từ ngoài hấp tấp bước vào, gạt người ra, đóng cửa phòng. Lương thị lập tức ngồi thẳng, mắt sáng lên:

“Sao rồi? Có tin gì không?”

Ma ma gật đầu, thở hổn hển:

“Nhờ cháu trai Vương bà – thằng bé lanh lợi, lấy cớ đưa đồ ăn mà mấy lần đến Lục Liễu sơn trang. Quả nhiên moi được chuyện…

Chừng một tháng trước, Khang bá góp nhặt nhiều bức họa nữ tử, nhờ người tìm thiếu nữ xuân sắc, đặc biệt yêu cầu dung mạo xinh đẹp. Gần đây Khang bá ra ngoài nhiều hơn hẳn, Vương Tề cũng mấy lần tìm gặp ông ta…”

Nghe đến đây, Lương thị rũ mắt trầm ngâm, một lát sau nhẹ gõ ngón tay lên bàn:

“Khang bá tìm thiếu nữ… giúp ai? Hắn làm ở Lục Liễu sơn trang, mà nơi đó là sản nghiệp riêng của Hành nhi. Vậy tất nhiên là vì Hành nhi. Một nam nhân tìm nữ tử… chẳng phải chỉ vì chuyện kia sao?”

Ý nghĩ ấy khiến nàng thoáng rùng mình, nhưng nhìn sang ma ma, càng tin chắc phán đoán: Hoắc Hành đang dưỡng nữ nhân bên ngoài.

Ma ma chần chừ:

“Có thể… là vì công vụ?”

“Nếu là án liên quan đến nữ tử, hắn đâu cần tự mình đi tìm, đã giao cho thuộc hạ rồi.” – Lương thị lắc đầu.

Nàng tin ở phương diện này Hoắc Hành sẽ không nói dối, nhưng trước mắt, sự tình đã rõ.

“Công tử giữ mình nghiêm, ngay cả thông phòng cũng không có. Nay đang lúc huyết khí phương cương, về tình cũng có thể tha thứ.”

Ma ma sợ Lương thị nổi giận, chạy đến Lăng Vân Các làm ầm, ảnh hưởng tình cảm mẹ con, nhưng lại thấy nàng bỗng bật cười, vỗ đùi:

 “Ta đã bảo rồi, vết cào kia không sai mà.”

Biện Kinh bao nhiêu quan lại quý nhân, mấy ai không dưỡng ngoại thất? Người thì vì vợ không ưng, kẻ thì thấy mới mẻ, chán rồi bỏ xó.

Hoắc Hành là hạng nào? Lương thị nghĩ nửa buổi, đại khái đoán được: hôn sự không thuận, nạp thiếp lại không hợp quy củ, đành trước dưỡng ngoại thất. Xem thời gian Khang bá chọn người, hẳn Hoắc Hành và nữ tử kia đã thành chuyện.

Nàng mỉm cười, lại thở dài: Nếu đã dưỡng thì dưỡng, chớ để vì chút việc này mà tổn hại tình cảm mẹ con. Chờ mới mẻ qua đi, có khi chính nó cũng tự buông.

Điều duy nhất cần là đừng gây chuyện lớn, càng không để người ngoài biết, mất mặt cả phủ Định Quốc công.

Ma ma không rõ rốt cuộc nàng định truy xét hay làm ngơ.

 “Vậy… xử lý thế nào?”

 “Thôi, qua ít hôm ta sẽ nhắc nhở nó mấy câu là được.”

Nói rồi, tâm tình nàng nhẹ nhõm hẳn, lập tức gọi người mang trà nóng mới đến.

---

Hôm ấy, Hoắc Hành hiếm khi rảnh rỗi, bèn về phủ ăn cơm cùng cha mẹ. Lương thị mấy hôm trước đã phái người báo tin, nói thấy hắn gầy, muốn đích thân nấu cho bồi bổ.

Hoắc Hành tất nhiên không tin.(Vô sự bất đăng tam bảo điện) – mẫu thân vốn vậy.

Trong bữa, Lương thị mấy lần nhìn con, muốn nói lại thôi. Nhưng Hoắc Viễn Sơn chẳng nhận ra, vừa ăn xong đã kéo Hoắc Hành sang thư phòng, bảo bồi đánh vài ván cờ.

Lương thị ngồi đợi trong phòng nửa ngày, chẳng thấy hai cha con ra. Nàng lấy cớ đưa trà, bước vào vừa lúc thấy hai người bàn luận thế cờ, hăng say như quên trời đất.

Nàng âm thầm lườm, biết hôm nay chẳng mở lời được, đành quay lại phòng. Cửa vừa khép, Hoắc Hành đã liếc theo – mẫu thân có chuyện muốn nói, hắn đã nhận ra, chỉ không rõ là gì.

Hai ngày sau, hắn biết.

Hôm ấy ở nha môn, Hoắc Hành vừa xong công văn thì Vương An hấp tấp vào báo:

“Lão thái thái… té xỉu rồi.”

Hoắc Hành lập tức bỏ bút, vòng qua án thư:

“Sao lại té? Bệnh nặng hơn? Đại phu nói sao?”

Vương An mồ hôi ròng ròng, mãi mới lắp bắp:

“Lão thái thái… hình như đã biết chuyện ngoại viện.”

Không khí quanh họ lập tức lạnh xuống.

 “Ngài đoán xem, trước đây lão thái thái chỉ giả bệnh, nhưng hôm nay té xỉu là thật – là bị ngài chọc tức.”

Sắc mặt Hoắc Hành âm trầm đến cực điểm. Vốn hắn đã tính toán: lão thái thái tuổi cao, lại bệnh tật, hắn định âm thầm dưỡng ngoại thất, sinh hài tử nối dõi. Không ngờ mới hơn một tháng, chuyện đã lọt về phủ.

 “Ai nói?” – hắn hỏi.

 “Không rõ.”

Hoắc Hành sải bước ra ngoài, đi được mấy bước lại dặn:

 “Đêm nay không ra ngoại viện. Bảo Khang bá mang đồ tới đó.”

Vốn định tối nay qua, nhưng nay lão thái thái ngã bệnh, hắn cũng chẳng còn tâm trạng. Dù vậy, lễ vật đã chuẩn bị vẫn phải gửi đi.

---

Bên kia, Lâm Tú Tú đang kiểm tra chum rượu tự tay ủ. Nàng định nếm thử, nhưng Xuân Đào đã kéo ra ngoài, bảo người đầy mồ hôi, cần tắm rửa thơm tho, kẻo công tử tới mà không kịp sửa sang.

Lâm Tú Tú cười khẽ, chỉ tay ra cửa:

“Giờ trời vẫn sáng, công tử chắc chưa đến.”

Xuân Đào vẫn thao thao bất tuyệt, đang nói thì ngoài kia vang lên tiếng người. Hai nàng cùng lắng tai nghe – là giọng của Khang bá.

Chú thích

“Vô sự bất đăng tam bảo điện” (無事不登三寶殿) là một câu thành ngữ Hán-Việt, nghĩa đen và nghĩa bóng như sau:

1. Nghĩa đen

Tam bảo điện = điện thờ “Tam bảo” (Phật – Pháp – Tăng) trong chùa.

Vô sự” = không có việc gì.

Bất đăng” = không bước lên, không vào.

Nghĩa đen: Không có việc thì không vào điện Tam bảo.

→ Người bình thường ít khi đến chùa trừ khi có chuyện (cầu khấn, xin giúp đỡ, v.v.).

2. Nghĩa bóng

Chỉ người ít khi tìm đến mình trừ khi có mục đích — nghĩa là đến là vì có việc nhờ vả.

Hàm ý: Khi ai đó đột nhiên xuất hiện thân thiện, khả năng cao là họ cần nhờ vả hoặc có ý đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play