NỮ THƯƠNG NHÂN
Editor: JUE
Lương thị xuất thân khuê các, lại là trưởng nữ trong nhà, từ nhỏ chưa từng biết đến vị đắng của gian khổ. Sau khi gả vào Định Quốc công phủ liền chưởng quản nội vụ, giữ cho hậu trạch an hòa, thị thiếp yên phận, xa khác với những phụ nhân nghiêm khắc cũ kỹ khác, nàng lại biết tùy thời linh hoạt, không câu nệ. Chỉ duy có một việc, nàng vốn không ưa nếp tính nghiêm cẩn của nhi tử – tuổi còn trẻ mà dáng vẻ như ông cụ non, so với phụ thân hắn lại càng trầm mặc, trái lại lại giống ngoại tổ phụ, suốt ngày mặt mày nghiêm nghị, hiếm khi mỉm cười.
Bởi thế, Lương thị thường buông lời trêu chọc, xem nhi tử lộ vẻ bất nhẫn mà trong lòng lại thấy thú vị. Nhưng Hoắc Hành xưa nay hiếm khi đáp lời, hôm nay cũng thế. Nghe nàng nói, hắn chỉ khẽ xoay người, không muốn dây dưa cùng nàng mấy chuyện nhàn đàm.
Bước vào phòng lão thái thái, mùi dược nồng quẩn khắp. Ma ma hầu cận thấy công tử trở về liền mừng thầm, lập tức lui hết hạ nhân, để lại trong phòng chỉ có tổ tôn cùng Lương thị.
Lão thái thái dựa lưng vào gối mềm, thần sắc từ ái mà vẫn giữ uy nghiêm. Nhìn thấy (tôn tử), bà không tỏ vẻ vui buồn, chỉ nghe hắn thản nhiên bưng bát dược lại gần:
“Tổ mẫu bệnh đã mấy ngày, thuốc chẳng uống thì sao khá được.”
Bà khẽ thở dài: “Người già rồi, thân thể chẳng như xưa, đôi khi đau ốm, không đáng lo. Quá vài hôm sẽ lành, các ngươi chớ bận lòng.”
Bát dược kề tới, bà lại nghiêng đầu tránh, tiếp lời:
“Hôm nay ngươi về trễ, hẳn nha môn bận việc? Mới đây Minh Châu nha đầu đến bầu bạn cùng ta, lời nói thật ngọt, khiến ta vui lòng.”
Giang Minh Châu – nữ nhi An Dương quận vương, huyện chúa phong hào, vốn thường lui tới phủ. Người sáng mắt đều hiểu, ý của nàng không chỉ là đến thăm bệnh.
Hoắc Hành làm sao không biết? Chỉ là giả như không hay. Hắn điềm đạm đáp:
“Tổ mẫu ưa náo nhiệt, ta hiểu. Cô mẫu gia thanh nguyệt biểu muội vừa cập kê, đang độ hoạt bát, mấy hôm trước gửi thư muốn tới vấn an. Ta chưa trả lời, chẳng bằng mời muội ấy đến bồi tổ mẫu giải buồn?”
Lời vừa dứt, khí lạnh như tràn ra bốn bề.
Lương thị đứng bên khẽ mím môi, nén cười. Trái lại, lão thái thái sắc mặt thoáng trầm xuống, song vẫn ôn nhu:
“Ta nay chỉ có một nguyện vọng – được thấy ngươi thành gia lập thất, sớm ôm (tằng tôn). Năm xưa, phụ thân ngươi ở tuổi này đã định hôn sự, phải chăng?”
Lời này bà nhìn sang Lương thị, nàng đành đáp:
“Quả đúng vậy. Khi ấy Lương gia cùng Hoắc gia vốn thân thiết, mọi việc thuận theo lẽ thường.”
Lão thái thái như chưa hài lòng, quay lại nhìn Hoắc Hành. Hắn cúi mắt, nghe đến chuyện hôn nhân liền ánh lên tia sáng mờ, rồi lại trở về bình thản.
Hắn đưa muỗng dược đến, giọng nhẹ mà vững:
“Tổ mẫu uống thuốc, át sẽ trường thọ, tằng tôn rồi sẽ có ngày bế bồng.”
Phòng lặng như tờ. Bà cụ nhìn hắn, đành uống một ngụm. Thấy hắn dường như muốn né chuyện, bà hỏi thẳng:
“Vậy là trong lòng ngươi đã có ý gì? Nói ta nghe.”
Lương thị cũng lấy làm kinh ngạc – nhi tử có chủ ý mà nàng lại không hay?
Hắn chỉ khẽ cười, giọng như thoảng gió: “Dược nguội mất rồi.”
Chén thuốc mau cạn. Khi lão thái thái vừa lau khóe môi, ánh mắt chợt dừng ở cổ tay hắn – vạt áo hé ra, lộ một vệt ngân hằn dài, không biết còn ẩn bao nhiêu dưới lớp vải.
Bà cụ thoáng cau mày: “Tay ngươi… đã xảy ra chuyện gì?”
Lương thị cũng nhìn theo, vừa kịp thấy chút đỏ tươi, song hắn đã kéo tay áo che lại, vẻ mặt bình thản như chẳng có gì.
“(Vào tranh nội ngục), sơ ý vướng phải.”
Bà tin ngay, chỉ dặn phải cẩn thận.
Hoắc Hành thấy bà chịu uống thuốc, liền đứng dậy cáo lui. Nhưng khi xoay người, lão thái thái như nhớ ra:
“Hành nhi, còn chuyện Minh Châu…”
Chưa dứt lời, hắn đã chặn ngang:
“Ngài an tâm dưỡng bệnh, chớ bận lòng.”
Bà cụ nghẹn lại, còn Lương thị theo con ra ngoài, để lại lão thái thái tức đến suýt muốn đổ cả bát thuốc.
---
Hôn sự của Hoắc Hành, phủ từng tính liệu. Mấy năm trước, vừa định thân cùng ái nữ của Nội các đại học sĩ, chưa kịp thành, lại truyền ra chuyện nàng tư thông với tú tài, liền hủy bỏ. Sau lại, cùng Hộ bộ thị lang gia có ý kết thân, đến khi bàn bạc thì nghe nữ nhi bên ấy đã mến người khác, lại tan.
Liên tiếp mấy việc, phủ tra ra phía sau là bàn tay Giang Minh Châu. Phụ thân nàng quyền trọng, ca ca nắm binh, không thể dễ dàng đắc tội. Kết thân tuy môn đăng hộ đối, song Hoắc Hành không muốn, cứ kéo dài hai ba năm.
Ra khỏi phòng lão thái thái, Lương thị nhớ lời bà, cũng thấy sốt ruột. Bà ngắm vết hằn nơi cổ tay con, lại nhìn gương mặt hắn, chậm rãi nói:
“Hôn sự này, ngươi định sao? Tuy Minh Châu trước kia làm hai việc chẳng thỏa đáng, nhưng gia thế nàng không tầm thường, phụ huynh uy vọng trong triều, chẳng bằng…”
Chưa nói hết, ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Hành đã khiến bà chững lại, phải đổi giọng:
“Chẳng bằng cho vài thông phòng ở lại, coi như sớm có cháu bế bồng.”
Hắn lặng im, rồi lắc đầu: “Phiền toái.”
Lương thị cũng chẳng lạ câu trả lời này, chỉ thở dài:
“Mẫu thân muốn ôm tằng tôn, nếu ngươi không thành thân, biết phải chờ đến bao giờ?”
Hắn rũ mắt bước đi, trong lòng lại nghĩ đến thế cục triều đình. An Dương quận vương đứng về phía Đại hoàng tử, còn hắn xem trọng Tam hoàng tử – tính tình trầm ổn, là người gánh vác được đại sự. Lập trường vốn bất đồng, sao có thể kết thân? Huống hồ bản tính Minh Châu, sao hợp làm chủ mẫu phủ quốc công?
Tổ mẫu chỉ muốn ôm tằng tôn, vậy… chỉ cần sinh một đứa là đủ.
Tách mẫu thân, hắn trở về Lăng Vân Các. Vừa vào sân, Vương Tề đã tới gần hỏi nhỏ:
“Công tử, tối nay có đi ngoại viện không?”
Hắn bất giác đưa tay chạm cổ tay trái, thoáng hiện hình ảnh hôm ấy – hương thơm vấn vít, mềm mại như lụa, khiến tâm thần xao động. Diện mạo, hắn chưa rõ, chỉ tùy ý chọn qua một bức họa.
Ngón tay còn vết hằn đỏ mảnh, lưng cũng chẳng trống trải. Nghĩ tới đó, hắn khoát tay:
“Mấy hôm nay không đi. Nói với Khang bá, đừng bạc đãi nàng.”
Tự giữ mình, chớ để tình sắc mê hoặc.
---
Từ khi trở về từ lão thái thái, Lương thị ngồi dựa bên mỹ nhân sập, ánh mắt trầm ngâm như rơi vào một điểm xa xăm. Nửa khắc trôi qua, vẫn chẳng động đậy, chỉ khe khẽ thở dài.
Ma ma hầu cận tò mò:
“Phu nhân, ngài bận lòng chuyện gì?”
Nàng nhớ tới vết thương trên tay Hoắc Hành, cảm thấy khó hiểu. Lão thái thái dễ tin, nhưng nàng thì không. Đi tranh nội ngục sao để lại dấu vết ấy? Như thể… dấu móng tay của nữ nhân.
Sắc mặt nàng thoáng biến, khẽ hỏi:
“Công tử dạo này có khác thường chăng? Thường lui tới những đâu?”
Ma ma đáp:
“Nô tỳ không rõ, chỉ nghe bọn gác cổng nói, mấy hôm công tử về rất khuya, có khi nửa đêm mới vào phủ.”
Nửa đêm mới về – xưa nay chưa từng.
Lương thị hạ giọng:
“Tìm một gã sai vặt lạ mặt, kín đáo dò hỏi bên người hắn.”
Ma ma nghĩ một lát:
“Vương Tề, Vương An khó moi chuyện. Nhưng gần đây Vương Tề có lui tới Lục Liễu sơn trang. Nếu muốn, có thể hỏi từ đó.”
Nàng gật đầu:
“Đó là sản nghiệp riêng của hắn, tìm người lanh trí mà hỏi.”
Ma ma lập tức đi lo. Lương thị vẫn ngồi yên, trong đầu dấy lên nhiều suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy hứng thú.
Đến khi Hoắc Viễn Sơn trở về, nàng lập tức kéo chàng lại, hạ giọng:
“Nhi tử của ngươi… hình như bên người có nữ tử.”
Chú thích
“Tôn tử” ( 孫子), “Tằng tôn” (曾孫) là 2 từ Hán-Việt chỉ cháu chắt — tức con trai hoặc con gái của cháu nội.
Tôn (孫) = cháu (thường chỉ cháu nội).
Tằng (曾) = đời thứ ba sau mình.
“Tằng tôn” = cháu của cháu nội → đời thứ 4 tính từ bản thân:
Mình → con → cháu (tôn) → chắt (tằng tôn).
“Vào tranh nội ngục” là một cách nói Hán-Việt, thường gặp trong văn cổ hoặc sách sử, nghĩa là bị lôi vào vụ kiện tụng, tranh chấp dẫn tới ở tù.
Tranh (爭) = tranh giành, tranh chấp.
Nội ngục (內獄) = vào trong ngục, tức bị giam giữ, xét xử.
Ghép lại, “vào tranh nội ngục” = do dính líu vào kiện tụng hoặc tranh đoạt mà bị bắt, bị giam.
Cách nói này thường mang ý không may dính líu, chứ không nhất thiết là người đó phạm tội ác.