CÔNG TỬ ĐÊM NAY LẠI TỚI

Editor: JUE

Thành Biện Kinh tháng tư, đúng độ xuân về, hoa nở rộ khắp nơi, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng. Hôm nay lại nhằm phiên chợ, đường phố người qua kẻ lại như mắc cửi, tốp năm tốp ba rộn ràng tiếng nói cười, náo nhiệt phi thường.

Giữa ồn ào, một thiếu nữ lẻ loi bước đi, sắc mặt bình tĩnh, mắt rũ như đang chìm trong suy tư. So với cảnh vui tươi náo nhiệt xung quanh, bóng dáng nàng càng lộ vẻ (tịch liêu).

Lâm Tú Tú từ trong thành đi ra, cánh tay phải vác một tay nải, đôi mắt hạnh rũ thấp, men theo con đường lớn mà đi. Quê nàng ở Thái An thôn, nằm ngoài thành hơn ba mươi dặm. Toàn thôn chỉ sáu, bảy chục hộ dân, trước cửa mỗi nhà đều trồng một gốc đào. Đúng mùa hoa nở rộ, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, cảnh sắc như tiên cảnh — an nhàn, mỹ lệ.

Từ thành Biện Kinh về thôn mất chừng hai canh giờ. Không nỡ bỏ tiền thuê xe ngựa, nàng chỉ đành cuốc bộ. Đi được hơn nửa canh giờ, tới một ngã ba rộng, nàng rẽ vào con đường nhỏ dẫn về Thái An thôn.

Trên con đường này, thường dễ gặp người trong thôn. Lâm Tú Tú từ nhỏ ngoan hiền, dung mạo đoan trang xinh đẹp, ai thấy cũng mến. Vì thế, khi thấy nàng trở về, người quen đều mỉm cười chào hỏi, hỏi nàng có về thăm phụ mẫu không.

Nàng đáp lại bằng nụ cười, gật đầu: “Vâng.”

Trong lòng nhớ cha mẹ, lại gặp hôm nay thời tiết đẹp, nàng quyết định tranh thủ trở về một chuyến. Lần sau… không biết bao giờ mới có thể về.

Bước chân nàng mỗi lúc một nhanh, gương mặt trắng mịn ửng lên một tầng hồng nhạt, đôi mắt long lanh như ướt ánh nước, càng thêm động lòng người.

Đi suốt một ngày, rốt cuộc cũng thấy thôn xóm ẩn hiện giữa rừng đào. Lâm Tú Tú khẽ nhấc vạt váy, nhanh hơn mấy phần. Trên gương mặt tĩnh lặng cũng lộ chút ý cười.

Gánh hàng rong trong thôn từ xa trông thấy nàng. Váy áo xanh biếc ôm trọn vóc dáng uyển chuyển, vòng eo mảnh như một tay có thể ôm trọn, bước đi khiến tà váy lay động khẽ khàng, hút mắt người nhìn.

Người bán hàng vội tiến lên, cau mày chặn đường:

“Tú Tú, con đợi chút rồi hẵng về”.

“Sao vậy ạ?”

Trong mắt người bán hàng thoáng hiện tia chán ghét xen tức giận:

“Ca cả con  về rồi. Con qua sân nhà ta tránh tạm, đợi hắn đi thì hẵng về.”

Ánh mắt Lâm Tú Tú khẽ biến, ngẩn ra một thoáng rồi lập tức trở nên chán ghét, lúng túng. Nàng gật đầu cảm ơn, vòng sang lối khác.

Lâm Tú Tú vốn là cô nhi bị bỏ rơi, quấn trong tã lót đặt ở bìa rừng, được cha nàng — Lâm Hiếu Văn — lúc lên núi đốn củi tình cờ nhặt được. Nhà họ Lâm không có con gái, chỉ có một con trai ba tuổi. Hai vợ chồng thương nghị, quyết định nhận nuôi nàng, định bụng sau này gả cho con trai, coi như dâu nuôi từ bé.

Nhưng con trai — Lâm Sinh — lớn lên lại hư hỏng. Hắn ham rượu chè, cờ bạc, trăng gió, chẳng việc xấu nào không dính. Ở nhà thì vòi vĩnh tiền bạc, làm đời sống vốn thanh bần của nhà họ Lâm càng thêm túng quẫn.

Năm kia, Lâm Sinh thua cờ bạc một khoản lớn, định gả ép Lâm Tú Tú cho một viên ngoại lớn tuổi để lấy tiền trả nợ. May có hàng xóm giúp nàng trốn thoát. Từ đó, cha mẹ nuôi cũng không còn nhắc đến việc hôn sự giữa nàng và Lâm Sinh, nhưng Lâm mẫu vì chuyện này mà bệnh nặng, nằm liệt giường.

Sợ bị cưỡng ép làm thiếp, lại muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, Lâm Tú Tú lên thành Biện Kinh tìm việc làm. Hai năm qua, nàng hiếm khi trở về và cũng tránh được Lâm Sinh. Không ngờ hôm nay lại chạm mặt.

Đang suy nghĩ, tiếng quát giận dữ của Lâm phụ vang lên:

“Nghịch tử! Sao ta lại sinh ra thứ nghiệt chướng như ngươi! Đừng về đây nữa, coi như chúng ta không có đứa con này!”

Giọng Lâm Sinh đầy khinh miệt:

“Chút tiền ấy còn chưa đủ ta uống một chầu, nghèo rớt mồng tơi!”

Núp sau đống củi nhà hàng xóm, Lâm Tú Tú co người lại, ôm chặt tay nải vào lòng. Nếu để hắn thấy, ắt sẽ đem nàng bán đi. Cha đã già, mẹ bệnh nặng, không ai bảo vệ nàng được.

Thím hàng xóm đi ngang qua, liếc thấy nàng nhưng nhanh chóng quay đi.

Một lát sau, Lâm Sinh lảo đảo đi tới, đá đổ cái sọt trước cửa nhà thím:

“Thím, có thấy muội muội ta về chưa?”

“ Tú Tú à, lâu lắm không thấy.”

Hắn khịt mũi khinh bỉ, lẩm bẩm: “Nha đầu chết tiệt, xem ngươi trốn được bao lâu.” Rồi bỏ đi.

Đợi thêm một nén nhang, chắc chắn hắn đã rời khỏi, nàng mới run rẩy bước ra, liếc nhìn đầu thôn lần cuối. Không thấy bóng dáng hắn, nàng mới nhẹ nhõm thở ra.

“ Cha, con về rồi.”

Lâm Hiếu Văn từ trong nhà bước ra, mừng mừng tủi tủi:

“Sao giờ mới về? Có gặp ca ca con không?”

“Con đợi hắn đi rồi mới dám về.”

Cả hai vào nhà, lập tức khép chặt cửa. Căn nhà tối tăm, ngoài bộ bàn ghế cũ kỹ chẳng còn gì đáng giá.

Lâm Tú Tú đặt tay nải lên bàn:

“Mẫu thân dạo này thế nào?”

“Đừng lo cho chúng ta. — Lâm Hiếu Văn nhìn nàng kỹ hơn, thấy con gái nuôi gầy đi nhiều thì thở dài — Ở bên ngoài nhớ tự chăm sóc mình. Đừng về nhiều, lỡ gặp ca ca con thì khổ.”

Nàng không đáp, chỉ đi vào buồng trong nhìn Lâm mẫu. Mẫu thân nuôi nàng nằm trên giường, gầy guộc, đôi mắt hõm sâu. Lâm Tú Tú đau lòng nhưng không thể ở lại lâu.

Nàng lấy trong tay nải ra một củ nhân sâm và năm mươi lượng bạc:

“Đây là nhân sâm, cha hầm cho mẫu thân bồi bổ. Số bạc này cha giữ lấy. Con còn mua hai đôi giày, cha với mẫu thân mỗi người một đôi.”

Lâm Hiếu Văn ngạc nhiên:

“Tiền ở đâu ra?”

Ánh mắt nàng thoáng chùng xuống, rồi bình thản đáp:

“Con làm nữ sử cho một nhà giàu, được thưởng khá nhiều… nhưng quy củ cũng nghiêm, sau này chắc không thể thường xuyên về.”

“Không về cũng được, miễn ở đó yên ổn. Tích cóp ít bạc, gặp người tốt thì gả.”

Nghe cha nói vậy, nàng chỉ mím môi:

“ Con sẽ tự lo cho mình, cha đừng lo.

Cha không hỏi thêm, nhận lấy bạc rồi giấu kỹ. Số tiền này đủ mời đại phu giỏi chữa bệnh cho mẹ.

Bên trong vang tiếng ho khan dồn dập. Nàng vội bưng nước tới nhưng bị mẹ gạt ra, lớn tiếng:

“Không phải nữ nhi ta! Cút!”

Nước mắt nàng lập tức trào ra, môi trắng bệch. Cha đỡ nàng ra ngoài, an ủi:

“Bệnh tình làm bà ấy như vậy, thấy con lại áy náy. Con đừng để bụng.”

Nhìn trời đã xế, cha khuyên nàng sớm quay lại thành, kẻo Lâm Sinh trở về.

Ra khỏi cổng, bóng dáng nhỏ nhắn của nàng vừa mềm mại vừa kiên cường.

Trên đường về thành, tâm trạng nàng trĩu xuống, bước chân nặng nề hơn. Tới nơi, trời đã ngả hoàng hôn.

Vừa rẽ vào ngõ, nàng thấy Xuân Đào đang ngóng ra. Thấy nàng, Xuân Đào lập tức chạy tới kéo tay:

“May quá tỷ về rồi! Chiều nay Khang bá sang báo, đêm nay công tử lại tới, bảo chúng ta chuẩn bị.”

Bước chân nàng khựng lại, môi mấp máy:

“Tối… nay sao?”

“Ừ! Nhanh lên! — Xuân Đào vừa cười vừa giục — A Tú… không, phải gọi là nương tử mới đúng. Mau về để muội chải chuốt cho.”

Bị Xuân Đào lôi đi, Lâm Tú Tú chợt nhớ… nàng không phải (nữ sử) của nhà giàu, mà chỉ là một “người ngoài thất” không danh phận. Không, đúng hơn… chỉ là một cuộc giao dịch.

Nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự đến ngày này, lòng vẫn không khỏi hồi hộp.

Và… xen lẫn đâu đó, một chút chờ mong.

Chú thích

“Nữ sử” (女史) trong tiếng Hán – Việt thường có hai nghĩa:

1.Chức quan trong cung đình thời xưa

Chỉ nữ quan (quan nữ) trong hậu cung, chuyên phụ trách ghi chép sự việc, quản lý lễ nghi, dạy bảo hoặc hầu hạ hoàng hậu, phi tần.

Đây là một chức vụ có thật trong lịch sử Trung Hoa, ví dụ “Ban Nữ Sử” (Ban Chiêu) là nữ quan nổi tiếng thời Đông Hán.

2.Cách gọi tôn kính đối với phụ nữ có học thức

Trong văn chương hoặc xã giao cổ, “nữ sử” cũng được dùng như danh xưng kính trọng, tương tự như “cô”, “quý cô” nhưng trang trọng hơn, nhấn mạnh người phụ nữ ấy có tri thức và phẩm hạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play