HẮN PHÂN RÕ RÀNG

Editor: JUE

Nàng ở nơi tiểu viện thanh vắng đã nửa tháng, cuối cùng cũng đợi đến ngày này.

Phong lạnh len theo khe cửa sổ, như ngón tay vô hình khẽ lướt qua vai, khiến thân thể nàng run khẽ. Lâm Tú Tú hoàn hồn, ngẩng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác trời đã vào đêm. Một nén nhang trôi qua, nàng mới chậm rãi bước ra khỏi làn nước, hương sương phủ mờ trên da thịt, chưa kịp tự chà lau, Xuân Đào đã vội tiếp lấy khăn mà hầu hạ.

Kế đó, nàng ta mang đến hộp phấn, nụ cười khúc khích: “Để nô gia giúp nương tử trang điểm lại một chút.” Tú Tú vừa muốn đưa tay đón, đã bị Tôn ma ma khẽ ấn vai, ý bảo cứ để người hầu lo liệu.

Hương hoa hồng dìu dịu lan trong không khí, mềm mại như làn mây sớm. Tú Tú khẽ cúi đầu, để từng lớp y phục ôn nhu khoác lên, áo trong che kín, chẳng muốn lộ trước ánh nhìn của ai.

Cảm thấy bụng trống rỗng, nàng nói với Xuân Đào:

— Ta đói, tìm chút gì ăn đi.

Xuân Đào chớp mắt, cười đầy ý tứ:

— Đúng rồi, không ăn no thì đêm nay… làm sao có sức.

Nàng đỏ mặt như hoa vừa thắm sắc, vội xua tay:

— Không… không phải ý đó.

Nhưng lời phân bua ấy chỉ khiến càng thêm ngượng ngập. Xuân Đào cười nửa miệng rồi thoăn thoắt chạy ra bếp, bỏ mặc nàng ở lại. Thật ra, Tú Tú chỉ vì trên đường về chưa ăn gì, nay đơn thuần thấy đói, nào ngờ lại bị hiểu lầm.

Gò má nàng vẫn còn nóng, tựa như phủ một tầng phấn hồng. Khi liếc về phía Tôn ma ma, lại vụt quay mặt đi. Tôn ma ma nhân lúc Xuân Đào vắng mặt, nhẹ giọng dặn:

— Khang bá từng qua lại với ta mấy lần, bảo rằng vị công tử kia xuất thân danh gia, quy củ nghiêm cẩn, tính tình khiêm tốn, không ưa để người khác hỏi han, nương tử đêm nay nên dè dặt lời.

Tú Tú nghiêng đầu đáp chậm rãi:

— Ta hiểu.

Nửa tháng qua, ngoài Khang bá ra, nàng chưa từng thấy mặt người kia, đến bọn sai dịch cũng không xuất hiện. Cách hành sự ấy, rõ ràng không muốn sinh thêm dây dưa, càng chẳng muốn người ngoài biết đến. Duy chỉ bạc thưởng thì rất hậu, ngay khi nàng mới đặt chân vào viện đã ban một trăm lượng.

Tôn ma ma không nói thêm, chỉ ra ngoài thắp đèn lồng nơi cửa, để sân có ánh sáng. Xuân Đào bưng mâm cơm nóng hổi trở lại, khiến đôi mắt đói khát của Tú Tú sáng rực. Nàng ăn vội một chén, định thêm chén thứ hai, nhưng Tôn ma ma lắc đầu:

— Đêm ăn nhiều không hay, một chén là đủ.

Nhớ lại lần trước ăn quá no mà đau bụng, nàng đành buông đũa.

Ngoài kia, gió đêm lại nổi, thổi tắt một ngọn đèn lồng, khiến ánh sáng trong viện chùng xuống. Ba người đồng loạt nhìn ra, Tôn ma ma tính toán thời khắc, khẽ nói:

— Ba tiếng gõ cửa là ám hiệu. Chúng ta sẽ lui về phòng, nếu công tử rời đi, nương tử hãy gọi.

Ngày thường vừa nằm xuống là ngủ, hôm nay dù thế nào nàng cũng không sao chợp mắt. Căn phòng tĩnh lặng, tiếng tim đập loạn nhịp vang rõ trong tai. Nàng chờ mãi gần một canh giờ, cửa lớn vẫn im ắng — hay là, đêm nay người chẳng đến?

Nàng nghiêng đầu, qua màn lụa xanh nhìn ra cửa sổ: ánh trăng mờ ảo, đèn ngoài sân đã tắt tự khi nào. Mí mắt dần trĩu xuống, thì bỗng…

Cạch — tiếng gõ cửa khe khẽ, nhưng đủ để nàng bừng tỉnh. Bên ngoài, tiếng bước chân trầm ổn, mỗi bước như dồn gần hơn.

Cửa mở ra, ánh trăng rơi nghiêng, vẽ nên dáng hình cao lớn, vai rộng eo gọn. Dù dung mạo chưa rõ, khí thế trầm tĩnh mà áp bách nơi người kia vẫn lan khắp. Tú Tú thoáng sững, chưa kịp phản ứng thì màn lụa xanh đã được vén lên. Bóng người áp tới, ngăn hết ánh sáng cuối cùng, như một tòa núi phủ xuống trước mặt.

Ánh mắt nam nhân dừng lại trên nàng, yên lặng một thoáng rồi trầm giọng:

— Tên gọi là gì?

Giọng trầm ấm của kẻ tuổi trẻ, khác hẳn sự lạnh lùng nàng tưởng. Tú Tú thoáng chần chừ:

— A Tú.

Hắn ừ nhẹ, nghe không rõ vui buồn, rồi lại hỏi:

— Bao nhiêu tuổi?

— Mười bảy.

— Trong nhà còn ai?

— Chỉ có cha mẹ.

Lời vừa dứt, bàn tay hắn chậm rãi đặt lên vai nàng, rồi vòng ra sau gáy, động tác không vội, như dỗ dành một con chim nhỏ trong tay. Giọng trầm thấp, vang ngay bên tai:

— Sợ không?

Nàng nuốt khẽ, chần chừ giây lát rồi khẽ lắc đầu.

Hắn khẽ cười trong hơi thở, như đã hiểu, rồi thanh âm lại trầm xuống, như sóng nước lặng mà sâu:

— Biết chứ?

Lâm Tú Tú vốn mơ hồ chẳng tỏ tường, song lời hắn thốt ra như đốm lửa chạm vào tơ khô, phút chốc khiến huyết mạch nóng bừng. Nàng hoảng hốt nghiêng đầu, trốn vào bóng tối, che giấu gương mặt thiếu nữ đang ửng đỏ như hoa đào sớm mai.

Đêm đầu tiên vào tiểu viện, Tôn ma ma đã đưa nàng một quyển sách, dặn cứ chui trong chăn mà xem, bảo rằng “có chỗ ích lợi”. Lật mở ra, nét bút tinh xảo họa đủ cảnh nam nữ hoan hảo, cảnh trí tư thế muôn hình vạn trạng. Mới lật đến trang thứ ba, nàng đã đỏ bừng mặt, vội khép sách, không dám xem tiếp.

Nắm chặt (cầm khâm), nàng im lặng rất lâu. Người bên cạnh cũng không cất lời, chỉ mùi hoa hồng thoang thoảng quẩn quanh, hít sâu một hơi đã thấy say lòng. Lát sau, giọng hắn trầm thấp:

 “Sẽ không?”

Nàng cắn môi, không dám đáp. Trong bóng đêm, nàng ngẩng lên, muốn nhìn rõ dung nhan kia, song ánh sáng quá mờ, mắt nàng lại chẳng quen bóng tối, chỉ thấy đường nét mơ hồ.

Chờ mãi chẳng nghe lời, hắn thu ngón tay đang vướng ở đai lưng về. Móng tay gọn gàng lướt qua da thịt, để lại cảm giác như tơ mỏng chạm vào.

Bản năng trỗi dậy, nàng nắm lấy cổ tay hắn. Một bên mềm mại nhỏ nhắn, một bên cứng cáp rắn rỏi — tương phản đến kinh người. Cả hai thoáng sững lại, bầu không khí liền trở nên vi diệu.

Trong bóng tối, ánh mắt hắn khẽ nheo, như đang đọc ra ý nàng — biết, nhưng không muốn hắn rời.

---

Đêm ấy, gió lớn, lá cây xào xạc, che đi những thanh âm e thẹn. Không biết từ khi nào, đầu óc nàng đã mơ màng, chỉ còn cảm giác hơi thở hắn bao phủ.

Hương tuyết tùng mát lạnh hòa cùng mùi mặc thanh nhàn, tựa như hắn vừa buông bút đã vội đến đây. Vóc dáng hắn cao lớn, cường tráng, từng thớ cơ bắp như ẩn chứa sức mạnh, tựa hùng ưng vươn cánh trong đêm.

Một tay hắn vòng ra sau cổ nàng, khẽ vuốt dây áo, động tác thuần thục, chỉ một thoáng đã cởi. Tay kia như nước chảy mây trôi, lần đến chỗ bí mật. Ngón tay lạnh mà dài, lòng bàn tay chai mỏng của người quen cầm bút.

Hắn im lặng, chỉ có tiếng thở gấp gáp. Khi chạm vào một điểm, nàng run rẩy, hắn khựng lại giây lát rồi càng thêm tùy ý. Nàng muốn khép chân, nhưng bị giữ chặt, không cách nào thoát.

Cảm giác ấy nhanh chóng biến thành cơn đau âm ỉ, nước mắt ươn ướt mi, khóe mắt lấp lánh đáng thương. Nàng cào nhẹ lên lưng hắn, để lại những vệt mờ. Hắn ngẩng đầu, hầu kết khẽ chuyển, như đang tận hưởng dư vị mới lạ.

Không hôn môi, chỉ nâng cằm nàng, buộc nàng hé mở để thanh âm thoát ra.

Một nén nhang trôi qua, hơi thở dần bình ổn. Khi nàng tưởng mọi thứ đã dừng, sóng gió lại cuộn đến, mãnh liệt hơn trước. Lần này kéo dài rất lâu, đến khi nàng rã rời, như vừa “chết đi sống lại”.

Bốn bề tĩnh mịch, gió như cũng ngừng. Nàng chưa kịp chìm vào giấc, hắn đã rời khỏi, lạnh nhạt:

— “Sinh xong hài tử thì rời đi, rõ chưa?”

Lời nói ấy như gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa vừa nhen. Nàng sững người, rồi khẽ đáp:

— “Vâng.”

Không quay đầu lại, hắn chỉ buông một câu:

— “Nghỉ ngơi cho tốt.”

---

Vài đêm kế, hắn vẫn đến, vẫn cuồng nhiệt nơi giường, song vừa đặt chân xuống đất lại lạnh lùng xa cách. Trên giường và dưới giường, hắn phân rạch ròi, như hai con người khác nhau.

Đêm nọ, nàng mơ hồ muốn cầu nghỉ vì bụng dưới căng tức, nhưng lời chưa dứt đã trở thành lời mời gọi, khiến hắn càng thêm phấn khích. Nàng giãy giụa, rồi cuối cùng đành bất lực buông xuôi, thân thể run rẩy ngã xuống.

Kết thúc, vẫn câu nói quen thuộc:

— “Nghỉ ngơi cho tốt.”

— “Vâng.”

Bóng lưng hắn chìm vào đêm tối, chẳng lưu lại một khắc.

---

Sáng hôm sau, Xuân Đào bưng nước vào, cười hỏi:

— “Nương tử, có đói không?”

— “Đói, ta tắm gội trước đã.”

Trong lúc múc nước, Xuân Đào tò mò:

— “Công tử… lớn lên có đẹp không? Ngươi thấy rõ chưa?”

— “Ngươi nhìn lén à?”

Xuân Đào lí nhí:

— “Ta muốn nhìn, nhưng không dám.”

Nàng chỉ cười nhạt:

— “Đừng gây chuyện lên thân.”

Nàng không để ai hầu tắm, sợ người ta thấy dấu vết. Rửa sạch, thay y phục, Tôn ma ma đã vào, cười hiền lành:

— “Nương tử lại muốn bớt việc, như vậy không tốt.”

Nàng đáp:

— “Chút nữa ta còn phải xem rượu, nếu nhiễm mùi hương phấn chẳng phải hỏng sao?”

Tôn ma ma nheo mắt cười:

— “Công tử quan trọng, hay rượu quan trọng?”

— “Rượu.”

---

Tại Định Quốc Công phủ.

Hoắc Hành hồi triều, trở về Lăng Vân Các, trên người còn vương mùi huyết. Chưa kịp uống ngụm nước, đã có nữ sử của mẫu thân đến báo: lão thái thái cáu kỉnh, không chịu uống thuốc, muốn hắn đến khuyên.

Từ nhỏ lớn lên bên lão thái thái, tình cảm tổ mẫu sâu đậm, hắn lập tức đi ngay.

Lương thị đang ngồi bên giường dỗ dành, vừa thấy hắn bước vào liền ngẩng đầu:

— “Tổ mẫu làm sao vậy?”

Bà khẽ đặt chén trà:

— “Huyện chúa vừa ghé thăm. Nếu con về sớm nửa canh giờ, hẳn đã gặp.”

Hắn nhíu mày, hiểu rõ nguyên nhân — lại là chuyện hôn sự.

— “Mẫu thân không khuyên tổ mẫu sao?”

— “Có khuyên, nhưng lão nhân gia nghe không lọt. Ta đã nói, chỉ cần thân thể con không sao, hôn sự sớm muộn gì cũng sẽ định được.”

Chú thích:

“Cẩm Khâm” (錦衾) là một từ Hán Việt, thường được dùng trong văn thơ cổ, mang ý nghĩa như sau:

Cẩm (錦) nghĩa là lụa thêu, vải gấm — loại vải đẹp, sang trọng.

Khâm (衾) nghĩa là chăn, mền.

Ghép lại, “Cẩm Khâm” chỉ chiếc chăn bằng vải gấm thêu hoa, chăn lụa sang trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play