MỚI GẶP

Editor: JUE

Lâm Tú Tú vừa bước vào sân đã bị Xuân Đào và Tôn ma ma, mỗi người nắm một cánh tay, kéo thẳng vào trong phòng. Hai người một trước một sau đẩy nàng vào, vừa sốt ruột vừa hớt hải dặn:

“Xuân Đào, mau đi múc nước ấm tới!”

Tôn ma ma nói xong liền vươn tay định cởi dây đai ở hông nàng.

Mặt Lâm Tú Tú lập tức nóng bừng, nàng lùi lại hai bước, vội vàng nói rằng mình có thể tự tắm gội thay quần áo, không cần ai hầu hạ. Nhưng trước mắt, Xuân Đào và Tôn ma ma đang hứng khởi quá mức, căn bản chẳng nghe nàng nói gì, cũng chẳng để nàng tự ý.

Từ nhỏ sống ở thôn quê, Lâm Tú Tú quen nếp sinh hoạt giản dị, chẳng câu nệ bao nhiêu phép tắc. Vào tới Biện Kinh cũng vậy, mỗi ngày chỉ rửa mặt sạch sẽ, thay y phục, chứ không bày biện cầu kỳ như các tiểu thư khác – nào hoa hồng lộ, nào nhuận da phấn… Thứ nhất, nàng vốn không quen; thứ hai, cũng chẳng có dư bạc mà mua. Hôm nay bị hai người bày ra cảnh (“hưng sư động chúng”) như thế, nàng có chút ngượng ngập.

Tôn ma ma nhớ lại tốc độ tắm gội hằng ngày của nàng, qua loa cho xong, trong lòng liền không yên. Đêm nay công tử sẽ tới, tuyệt đối không thể để nàng “làm bậy”. Thật tâm muốn tốt cho nàng, bà bèn vừa cười vừa khuyên:

“Nương tử ngày thường tắm gội đơn giản quá, lại không cho người hầu hạ. Ngài da thịt trắng như tuyết, mềm như hoa nở sớm, phải được dưỡng cho tinh tế mới đúng, chớ để tự mình làm hỏng. Hơn nữa, thân thể thơm tho trơn mịn, công tử mới càng yêu thích.”

Bà vốn rõ ràng tình cảnh giữa nàng và công tử. Trong lòng nghĩ, nếu công tử ngày sau có thay đổi, nương tử cũng coi như có phúc phận, còn mình cũng được hưởng lây.

Mặt Lâm Tú Tú càng nóng hơn, nàng im lặng không đáp, nghiêng đầu nhìn Xuân Đào đã xách thùng nước vào, lập tức đổ đầy nước ấm vào bồn tắm. Cửa phòng vừa khép lại, bên trong chỉ còn ba người. Thấy hai người này kiên quyết đến thế, nàng biết nếu hôm nay không thuận theo, e là sẽ bị lải nhải không yên, thôi thì… để họ làm một lần.

Chỉ là nàng chưa từng bị người ta nhìn ngó thân thể như vậy, nên trước tiên yêu cầu hai người quay mặt đi, chờ nàng vào bồn rồi mới được quay lại.

“Các ngươi xoay người đi.”

Cuối cùng lớp y phục mỏng cũng được cởi ra, làn da trắng nõn lộ trọn trong không khí lạnh, khiến nàng nổi da gà. Nàng vội dùng một tay ôm ngực, ý muốn che bớt.

Ánh mắt Tôn ma ma lướt một vòng từ trên xuống dưới, dừng lại ở vòng ngực đầy đặn trắng như tuyết, mềm mại mịn màng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Nửa che nửa lộ, lại thêm vẻ e lệ trong mắt, càng khiến dung nhan nàng lộ một nét phong tình khác lạ.

Tôn ma ma mỉm cười hài lòng:

“Nương tử không cần thẹn, chúng ta đều là nữ nhân cả. Hơn nữa, giờ đã ngượng ngùng thế này, đợi đến tối chẳng phải càng khó xử hơn sao?”

Lâm Tú Tú cúi đầu không nói, rồi nhanh chóng bị hai người ấn xuống bồn tắm. Nước ấm bao bọc lấy toàn thân, nàng khẽ híp mắt, một luồng thư thái lan khắp.

Tôn ma ma quay sang bảo Xuân Đào:

“Đem hoa hồng lộ lại đây.”

Xuân Đào vâng một tiếng, lấy từ bàn trang điểm một lọ sứ nhỏ, theo lời Tôn ma ma mà đổ nửa lọ vào nước.

Cô ta mỉm cười nhìn gương mặt trắng hồng của Lâm Tú Tú:

“Ngâm với hoa hồng lộ một nén nhang, da thịt sẽ mềm mịn, lại còn lưu hương trên người.”

Lâm Tú Tú chỉ khe khẽ ừ, rồi từ từ thả người xuống sâu hơn, để làn nước ấm ôm trọn thân thể. Tấm lưng mảnh mai thẳng thớm tựa vào bồn, cằm khẽ nâng, hơi thở buông lỏng.

Cả một ngày mỏi mệt đều tiêu tan, nàng dần khép mắt, trí óc lại trôi về quãng thời gian mới đến Biện Kinh…

Khi ấy nàng vừa tròn mười lăm tuổi, bị Lâm Sinh bức bách đến đường cùng. Trong túi chỉ còn vỏn vẹn hai mươi văn cha cho, nàng một mình tới Biện Kinh. Không thân thích, không bằng hữu, nàng đành lưu lạc đầu đường. Tuổi vừa cập kê, dung mạo lại xinh xắn yêu kiều, dễ trở thành mục tiêu để người khác nhòm ngó.

Nhiều kẻ giả bộ tử tế tới gần, nói muốn tìm việc cho nàng; nàng sợ hãi, chỉ biết lắc đầu, tìm chỗ tránh. Ban ngày rong ruổi tìm việc, ban đêm lại ngủ ở con hẻm đối diện cổng Khai Phong phủ. Mấy ngày liền, lính canh cũng để ý, khuyên nàng đừng ở đây kẻo mang tiếng xấu. Nàng vẫn không đi, may mắn là họ cũng chẳng ép buộc.

Không lâu sau, nàng xin được chân nhóm lửa ở tửu lâu. Làm bốn tháng rồi bỏ, vì sợ Lâm Sinh tìm thấy. Rồi nàng làm tạp vụ ở khách điếm, có lúc làm thợ may trong tiệm vải, cuối cùng cũng thoát cảnh màn trời chiếu đất. Ở quán rượu, nàng quen Xuân Đào và Tôn ma ma.

Tôn ma ma  thường lui tới mua rượu, dần thành quen. Một hôm, bà hỏi thẳng: “Có muốn kiếm bạc không?” Nàng lập tức gật đầu, hỏi kỹ mới biết chuyện.

Một công tử nhà giàu muốn nuôi ngoại thất, sinh con xong sẽ thưởng một khoản bạc lớn, nhưng không được bước chân vào phủ. Nghe thì là ngoại thất, thực chất chẳng khác gì một cuộc giao dịch. Tôn ma ma sống ở Biện Kinh nửa đời người, đảm bảo chắc chắn chuyện này là thật.

Nàng ngồi cả đêm suy tính: với số bạc dành dụm hiện tại, dù một năm cũng chưa đủ một lượng. Nàng muốn rời khỏi Biện Kinh, cứu mẫu thân chữa bệnh, nhưng không tiền thì tất cả chỉ là mơ tưởng. Thà rằng tự mình quyết định, đợi khi có bạc trong tay, sẽ đưa phụ mẫu rời đi.

Quyết định xong, nàng tìm đến Tôn ma ma, được bà giới thiệu cho Khang bá. Chờ đợi suốt bảy tám ngày, cuối cùng cũng tới hôm nay…

Chú thích: 

“Hưng sư động chúng” (兴师动众) là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa đen là đem theo cả quân đội và quần chúng, còn nghĩa bóng là làm to chuyện, huy động nhiều người hoặc nhiều sức lực cho một việc vốn nhỏ.

Trong văn cổ hoặc tiểu thuyết cổ trang, cụm này thường mang sắc thái châm chọc hoặc cảm thán, ám chỉ việc làm quá mức cần thiết, kiểu:

Vì một chuyện nhỏ mà hưng sư động chúng” → chuyện vốn đơn giản nhưng lại rầm rộ như mở hội.

P/s: MỤC TIÊU là 5 chương mỗi ngày nhé :>

Mấy bữa nay rảnh nên tui cố gắng ra chương nhiều hơn cho các tềnh iu nè hi..hi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play