Áo ngủ đã mua xong, Kiều Mộc lập tức rời khỏi trung tâm thương mại khổng lồ này, hoàn toàn không biết sau lưng mình đã bị mấy cô gái kia chú ý, hòa vào đám đông theo dõi.

Nơi này, ngay cả luồng khí lạnh cũng như mang mùi tiền bạc. Hắn vốn căm ghét những chốn phồn hoa xa xỉ, nếu có ai đó thật sự tốt bụng tặng cả tòa cao ốc này cho hắn, thì câu nói vừa rồi coi như chưa từng tồn tại.

Việc cấp bách bây giờ là phải sửa cho xong chiếc điện thoại hỏng, bên trong chứa rất nhiều tài liệu, nếu mất đi, sẽ vô cùng bất tiện. Ở ngoài đường, đi vài trăm mét thôi cũng giống như đi trên đống lửa. Hắn vẫy một chiếc taxi, để mặc nó chở mình đi, lúc này mới cảm thấy thế giới trở lại yên tĩnh.

Hắn đi tới lui mấy cửa hàng sửa điện thoại, nhưng chẳng có ông chủ nào chịu nhận.

“Nhóc à, cái điện thoại này đã là mẫu cũ cách đây bốn năm rồi, bây giờ linh kiện chẳng còn khớp nữa. Huống chi nó lại hỏng nặng đến mức này, tốt nhất là đổi cái mới đi.”

Kiều Mộc nhìn chằm chằm ông chủ, trong lòng gắn cho hắn hai chữ gian thương. Không một lời, ánh mắt như lên án khiến ông chủ đang hăng hái giới thiệu cũng đành ngậm lại, lặng lẽ xoay người, quẳng cái điện thoại đã nát bươm trở lại trên quầy, rồi ngậm điếu thuốc, quay về ngồi dưới chiếc quạt nhỏ của mình.

Giữa lúc hè nóng đỉnh điểm, mặt đường nhựa như bốc khói. Người qua kẻ lại chen chúc, ồn ào đến mức khiến đầu óc choáng váng. Kiều Mộc ôm chặt chiếc hộp áo ngủ trong ngực, sợ rằng ai đó vô tình làm bẹp, đến lúc mang tặng thì sẽ khó coi.

Nỗi lo ấy hóa ra thừa thãi. Trời nóng đến thế, ngay cả chó còn chẳng buồn tụ tập, huống hồ là người qua đường lại phá vỡ cái khoảng cách xã giao tối thiểu để chen lấn vào nhau.

Mũi tên trên bản đồ điện thoại xoay tới xoay lui, vậy mà Kiều Mộc loay hoay mãi vẫn không tìm được tiệm sửa điện thoại mà trên mạng nói đến. Sự sốt ruột khiến cái nóng hầm hập càng thêm khó chịu, làm hắn chỉ muốn buông lời chửi thề.

Cuối tuần này hắn hoàn toàn không thể về thôn bên kia. Nếu bà ngoại trông thấy hắn bị thương, e rằng sẽ buồn khổ không ít.

Hắn tiện tay mua một cây kem, ngồi ở cửa hàng thức ăn nhanh vừa ăn từng miếng, vừa mở phần mềm mua sắm để tìm điện thoại cùng kích cỡ. Chiếc máy dự phòng kia quá cũ, bộ nhớ lẫn tính năng đều kém, chỉ có thể dùng tạm trong lúc khẩn cấp.

Nhưng nghĩ đến những tài liệu trong chiếc điện thoại trước, đầu hắn lại nhói lên. Trên người vốn đã đau nhức, phần đầu gối bị trầy một mảng lớn, lúc này chắc máu lại thấm ra. Thế nhưng quần thể thao dài đã che khuất, muốn xem xét cũng không tiện.

Chẳng có chỗ nào khiến hắn vừa ý, trong đầu chỉ muốn quay về nhà…

Nhớ tới khí lạnh trên người Cố Hủ Ngôn, có khi khiến hắn chết cóng ngay tại chỗ. Nghĩ nghĩ lại bật cười.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên — là cuộc gọi của Cố Hủ Ngôn.

“Về nhà.”

Không có ngữ khí chờ đợi, cũng chẳng phải dò hỏi, chỉ là một mệnh lệnh. Nói xong hai chữ ấy, hắn liền im lặng, chờ Kiều Mộc đáp lại.

Ngọt ngào khi nãy dường như tan biến sạch, nơi đầu lưỡi chỉ còn sót lại vị cay đắng.

Dù không ai hiểu rõ hơn hắn về sự bất kham trong xuất thân của chính mình, nhưng để bình thản mà đối diện một người đã mười năm liền mang trong lòng chán ghét — đó là việc hắn chưa từng làm nổi.

“Nghe thấy không?”

Thấy hắn im lặng, Cố Hủ Ngôn lại thúc giục.

“Anh đi chưa? Anh đi rồi thì tôi sẽ về.” — Kiều Mộc cất giọng châm chọc. — “Cố Hủ Ngôn, tôi thật không hiểu anh lo lắng cái gì. Căn phòng đó vốn dĩ cũng không đứng tên Cố Thành. Tôi cho dù có ở một mình thêm lâu nữa, cũng không thể nào chiếm làm của riêng. Anh cẩn thận đến mức ấy, thậm chí phải dọn ra khỏi nhà bên đấy chỉ để đến đây nhìn tôi.”

“Kiều Mộc” Cố Hủ Ngôn gọi tên hắn, trước sau vẫn là giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt, như mang theo một lời cảnh cáo.

Kiều Mộc chẳng thèm nể mặt, cạch một tiếng dập máy. Lúc này hắn chẳng có tâm trạng mà tranh cãi với Cố Hủ Ngôn.

Ngồi tại chỗ, hắn gửi cho Tề Hạ vài tin nhắn than vãn vu vơ, rồi lại mở khung chat kia — hơn một tuần nay chẳng hề có hồi âm — ngước mắt lướt qua mấy dòng, sau đó liền đóng lại.

Đúng lúc ấy, hắn chợt nhận ra có ánh mắt từ cách đó không xa đang nhìn về phía mình. Khoảnh khắc tầm mắt chạm nhau, vẻ đề phòng trong ánh mắt đối phương liền biến thành kinh ngạc mừng rỡ.

Người kia bước về phía hắn, mắt hắn bỗng sáng rực. Ở nơi chốn thế này, hiếm lắm mới có thể nhìn thấy một gương mặt thanh tân, thoải mái đến vậy. Tựa như làn sóng xanh biếc dâng tràn, người ấy tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng:

“Ngồi đây ngẩn ngơ làm gì thế?”

“Dã Ca...” Kiều Mộc sững sờ vài giây, rồi vội vã đứng bật dậy, như không dám tin. Động tác quá gấp, đầu gối va phải vật cứng, đau đến mức sắc mặt thoáng biến đổi, song hắn vẫn cất lời:

“Sao anh đã trở về rồi?”

Khương Dã ngồi xuống ngay trước mặt hắn, bất đắc dĩ bật cười, hoàn toàn chẳng còn chút lạnh nhạt như lúc trò chuyện trên điện thoại. Vẫn như thường ngày, thân mật mà trách:

“Hấp tấp bộp chộp.”

Nói rồi, thuận tay gõ nhẹ lên đầu hắn:

“Không phải đã nói rồi sao? Gọi là Ca thì cứ gọi Ca, thêm chữ vào nghe cứ như đang chửi người vậy.”

“Ha ha.” Kiều Mộc bật cười: “Ca ca ruột của em vốn chẳng phải thứ gì tốt đẹp.”

Khương Dã và Kiều Mộc vốn cùng nhau lớn lên trong khu sân cũ, đều là bọn trẻ con ở cùng bà ngoại. Năm nay Khương Dã đã học đại học năm hai, trường lại không nằm ở Kinh Thị.

Năm đó sau khi Kiều Nguyệt Nhi nhập viện điều trị, Kiều Mộc liền trở thành một gánh nặng không ai muốn nhận. Gia đình cậu hắn đã có ba đứa con, hoàn toàn không còn sức lo thêm cuộc sống của hắn. Chính Kiều Nguyệt Nhi cuối cùng đã đưa ra một bản báo cáo giám định ADN từ rất lâu trước đó, rồi đem Kiều Mộc đến trước mặt Cố Thành.

Bà ngoại của Kiều Mộc thật sự không yên tâm khi hắn một mình sống ở Kinh Thị. Bất chấp sự phản đối của con trai, vài tháng sau bà cũng đến Kinh Thị, thuê một căn phòng cũ kỹ chật hẹp, chỉ có thể dùng nhà vệ sinh công cộng, rồi sắp xếp ổn định ở đó. Từ nhà họ Cố đến chỗ bà chỉ mất chưa đầy một tiếng rưỡi xe, nên mỗi cuối tuần, Kiều Mộc đều quay về thăm bà.

Còn Khương Dã, chính là người bạn duy nhất của hắn trong cái nơi nhỏ bé chật chội ấy.

Khương Dã không trả lời câu hỏi của Kiều Mộc, mà trong cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy liền nhận ra sự khác thường của hắn. Ánh mắt Khương Dã từ đầu gối của Kiều Mộc chậm rãi dời lên gương mặt:

“Lại bị thương rồi à?”

“Không có gì đâu.” Kiều Mộc cười, tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm. “Muốn uống gì không? Để em mời!”

“Là tên đó đánh em?” — Khương Dã lập tức kéo câu chuyện trở lại, vẻ không vui hiện rõ trong mắt.

“Không phải hắn. Gần đây đã yên ổn một thời gian dài rồi, sao có thể cứ đánh nhau mãi được.”

Lời này là thật, nhưng vì dính dáng đến “chuyện trước kia” với Cố Hủ Ngôn, nên Khương Dã vẫn chẳng tin tưởng.

Cảnh ngộ đứa con riêng phải ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày đều bị con chính thất gây sự đánh đập — kịch bản ấy quá thảm hại. Kiều Mộc không muốn để Khương Dã hiểu lầm, vì thế nửa thật nửa giả mà giải thích. Gói gọn lại chỉ một câu: ở trường, hắn đã đánh nhau với bạn học.

Khương Dã nhìn hắn, ánh mắt vừa lo lắng vừa sốt ruột, chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì.

Đang nói dở, một tờ khăn giấy được đưa đến ngay trong tầm tay Kiều Mộc. Hắn liền bật cười, tươi rói nhận lấy, chùi đi vệt kem còn sót nơi khóe miệng.

Trời nóng, kem tan chảy quá nhanh.

Khương Dã vốn rất biết cách chăm sóc người khác. Trước kia, chỉ cần Kiều Mộc va chạm hay xây xát một chút, Khương Dã đều xử lý cho hắn đâu ra đấy. Tuy rằng mỗi lần trên mặt luôn lộ vẻ cau có khó chịu, nhưng hết lần này đến lần khác, Khương Dã vẫn kiên nhẫn bôi povidone, rắc thuốc bột, băng lại vết thương, rồi từ trong túi móc kẹo đưa vào miệng Kiều Mộc.

Thấy động tác của Kiều Mộc, Khương Dã khẽ thở dài, lấy cây kem đã tan chảy khỏi tay hắn, đặt vào chiếc cốc nhựa dùng một lần bên cạnh. Sau đó, Khương Dã nắm lấy bàn tay còn dính chút chất lỏng trắng, nhẹ nhàng xoa sạch lòng bàn tay và kẽ ngón tay cho hắn.

Bàn tay nóng, mà lòng cũng vậy. Kiều Mộc vẫn im lặng, bởi trong thâm tâm hắn vốn chẳng nỡ để Khương Dã đi học xa nơi khác.

“Phải tập tự chăm sóc bản thân.” Khương Dã nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Ừ.” Kiều Mộc qua loa đáp lại.

Khương Dã ngẩng đầu, trong mắt lấp ló chút trách móc:

“Em biết anh đang muốn nói đến điều gì mà.”

“Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Còn không chịu học ngoan sao? Nếu lần này anh không trở về, có phải sẽ chẳng ai phát hiện ra chuyện này không?”

Hắn vừa nói, vừa kéo ống tay áo của Kiều Mộc lên, không cách nào tránh khỏi mà nhìn thấy những vết bầm xanh tím, trên cổ tay còn hằn rõ những vết lằn nhạt nhòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play