Người phụ nữ bên ngoài sinh con, đưa đến cửa Cố gia — chuyện này chẳng khác nào một cái tát thẳng vào mặt Nghiêm Tình. Thế nhưng Cố Thành lại khăng khăng nói mình hoàn toàn không hay biết gì. Lý do thoái thác kiểu này, đổi lại là ai thì cũng sẽ không tin nổi.
Cố Thành có con riêng.
Hơn nữa còn muốn đưa về Cố gia để nuôi dưỡng.
Chuyện có con riêng vốn dĩ trong tầng lớp của bọn họ cũng không hiếm gặp, nhưng để được công nhận chính thức thì lại cực kỳ khó. Bọn họ không thiếu con cái, càng không hiếm lạ một đứa trẻ do một người phụ nữ không hề có xuất thân, gia thế sinh ra. Huống hồ, trường hợp của Cố Thành lại càng khác — hắn vốn là người trèo cao mà lấy được con gái nhà họ Nghiêm, cả đời nên an phận thủ thường mới phải. Đừng nói đến con riêng, ngay cả chuyện có tình nhân mà bị phơi bày ra ánh sáng cũng đủ để hắn mất nửa cái mặt mũi. Thế mà giờ lại gây ra loại chuyện này… muốn xử lý ổn thỏa, còn khó hơn cả lên trời.
Những khúc mắc bên trong, Cố Hủ Ngôn cũng không hiểu rõ lắm. Hắn chỉ biết, khi đó Cố Thành ngày ngày trong bộ dạng chật vật đứng chờ trước cổng nhà họ Nghiêm, bị vệ sĩ đuổi đi rồi lại quay trở về, chẳng màng chữa trị thương tích, cũng mặc kệ chuyện sản nghiệp. Cuối cùng, Nghiêm Tình đã chịu đi gặp hắn một lần, rồi chẳng bao lâu sau liền đồng ý để đứa con riêng kia bước vào cửa, cho phép nó sống trong nhà.
Trong mắt người ngoài, chuyện này gần như không thể xảy ra. Một tiểu thư nhà họ Nghiêm được nuông chiều như ngọc, sao có thể chịu đựng loại sỉ nhục như vậy?
Thế nhưng, Nghiêm Tình đã nhẫn nhịn.
Chỉ là, đứa con riêng còn chưa kịp bước chân vào cửa, thì Nghiêm Tình đã bị sinh non. Vài ngày liền, cảm xúc dao động quá mức kịch liệt, thân thể vừa mới mang thai căn bản không chịu nổi.
Đứa bé ấy, còn chưa kịp để cha mẹ biết đến tin vui nó đã tới, liền hóa thành một bãi máu loãng.
Từ dạo đó, Cố Hủ Ngôn rất hiếm khi còn thấy Nghiêm Tình mỉm cười.
Đó là vết rạn vĩnh viễn giữa bọn họ.
Kiều Mộc thở dài, rồi phát điên, bất lực, âm u như loài bò sát, cuối cùng chỉ biết co rút trong góc tường mọc nấm. Hắn cảm thấy Cố Hủ Ngôn chính là kẻ mà ông trời phái xuống để tra tấn mình. Căn biệt thự này, chẳng qua là nơi dùng để đuổi hắn – một đứa con riêng – ra rìa.
Khốn nỗi có vài người lại chẳng hề có chút tự giác của phú nhị đại, cứ nhất quyết phải tụ tập về nơi này.
Trên trang web chính thức, giá quần áo toàn sáu con số, nhìn thôi cũng hoa mắt. Chấp nhận hiện thực, Kiều Mộc lăn ra giường giả chết một hồi, trong lòng ngấm ngầm mắng chửi Cố Hủ Ngôn xa hoa dâm dật, chẳng có việc ác nào không làm! Đúng là kẻ có tiền vạn ác, một bộ quần áo rách nát thôi mà cũng đắt đến mức ấy!
Hắn oán hận, cắn lấy con gấu nhỏ rách nát vừa được lấy ra phơi cho thoáng khí, coi như thứ để xả stress.
Nếu không mua bộ mới mà đưa cho hắn, e rằng đêm nào cũng sẽ mơ thấy cái gương mặt lạnh lùng của Cố Hủ Ngôn. Nhưng nếu mua… thì Kiều Mộc lại chính mình mất ngủ.
Hai mươi tám vạn! Bên trong chẳng qua có trộn vài sợi tơ vàng, cũng đâu đến mức phải đắt như thế chứ? Hả?
Cái giá này… thật sự hợp lý sao?
Ta muốn báo công an aaaa!
Oán trời trách đất, đem tất cả mọi người nguyền rủa một lượt, hắn mới chịu buông tha cho con gấu đáng thương kia.
Con gấu nhỏ ấy rõ ràng đã vượt quá tuổi “nghỉ hưu” từ lâu. Nó bị giặt đến mức bạc trắng, thân thể bẹp dí, lông tơ khô xác, chiếc đuôi còn bị bung chỉ, đường may xiêu vẹo loang lổ, trông chẳng đẹp mắt chút nào. Ngoài cái ưu điểm duy nhất là sạch sẽ, thì những thứ khác đều chẳng khác gì một món đồ chơi bị vứt trong bãi rác — đáng thương lại yếu ớt.
Kiều Mộc xoa xoa cái đầu nó, để lại vài vệt nước miếng, sau đó ném nó vào góc mép giường, chỗ chiếc tủ đầu giường hé mở.
Hắn có tiền, nhưng những thứ đó lại không thật sự là tiền của hắn. Hắn không có mặt mũi để tiêu xài khoản sinh hoạt phí khổng lồ mà Nghiêm Tình cho, mỗi tháng chỉ cho phép bản thân dùng một phần nhỏ. Mỗi khoản chi tiêu đều được ghi lại, hắn cố gắng khống chế trong vòng hai ngàn tệ —— để sau này còn có chút tích góp.
Ở Cố gia, hắn đã nhận được quá nhiều: nền giáo dục ưu tú, chỗ ở rộng rãi thoải mái, cuộc sống cơm áo không lo. Nếu còn tham lam không biết đủ, thứ gì cũng muốn ôm hết vào lòng, vậy thì thật sự quá đáng.
Chỉ là Cố Hủ Ngôn đối với đồ dùng luôn bắt bẻ, có chút thói quen sạch sẽ đến mức cực đoan. Ngay cả căn phòng của hắn, thường ngày cũng không cho phép dì giúp việc bước vào quét dọn. Bộ quần áo này, chỉ cần Kiều Mộc đã mặc qua một lần, cho dù có ngâm trong dung dịch khử trùng bảy bảy bốn mươi chín ngày, Cố Hủ Ngôn cũng sẽ không thèm đụng đến nữa.
Mua hay là không mua, đó mới thật sự là một vấn đề đáng để suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại thấy mình như đang mơ mộng vào cõi thần tiên. Đưa quần áo lên mũi ngửi, thoang thoảng mùi hương thơm sạch sẽ, hắn lại chẳng thể phán đoán nổi Cố Hủ Ngôn có từng mặc qua hay chưa.
Đối diện với con số trên trời — 28 vạn, chỉ để đổi lấy quần áo mới cho Cố Hủ Ngôn, trong lòng Kiều Mộc càng muốn biến số tiền ấy thành từng cọc tiền mặt, rồi hung hăng ném thẳng vào mặt hắn. Tuy rằng với Cố Hủ Ngôn, chút tiền này chẳng thấm vào đâu, nhưng nếu đổi thành tiền giấy, từng tờ, từng tờ một, thì hắn chắc chắn sẽ cảm nhận được sức nặng của đồng tiền.
Đúng là đồ xui xẻo, Kiều Mộc lại thấy có chút đáng thương cho Cố Hủ Ngôn. Rõ ràng đã tốt bụng cho cậu em trai tiện nghi kia mặc quần áo của mình, vậy mà bản thân hắn lại chẳng ra gì, lúc nào cũng tìm cách chọc tức.
Thế nhưng cuối cùng, Kiều Mộc cũng không thể để mặc cho lương tâm trách móc. Hắn thay bộ áo ngủ đắt đỏ đến mức “trên trời”, chỉnh lại thật ngay ngắn, rồi trong thoáng chốc ngẩn người khi cởi quần lót.
Thứ này vốn không thuộc về mình, vậy mà ngoài ý muốn lại vừa vặn đến mức đáng ngạc nhiên.
Còn tưởng Cố Hủ Ngôn cái gì cũng đều xuất sắc hơn mình, hóa ra cũng chỉ tầm thường như vậy thôi. Ha ha ha. Nam nhân lòng tự trọng được thỏa mãn, hắn liền đại phát từ bi, tha cho cái quần lót kia, chỉ thay áo ngoài mà thôi.
Hắn cầm điện thoại dự phòng, mở WeChat. Bên trong chỉ lác đác vài tin nhắn, phát nhiều nhất chính là từ Tề Hạ, lảm nhảm không ngừng.
[9:30] Tề Hạ: Sao mày không tới học?
[9:36] Tề Hạ: Rốt cuộc sao không tới học vậy? [Kêu to jpg]
[9:42] Tề Hạ: Ai tới chơi với tao đi! [lăn lộn đầy đất jpg]
[10:20] Tề Hạ: Tiểu Kiều đồng học, giả bệnh để xin nghỉ là không đúng đâu.
Vết thương nhẹ cũng không rời chiến trường, hiểu chưa hả?
[11:03] Tề Hạ: Này này này! Không lẽ mày thật sự bị bệnh rồi?
Kiều Mộc gửi lại cho hắn một tin nhắn.
.: Ngày mai đi
Bên kia lập tức bắn tin nhắn tới ào ào.
Tề Hạ: Nhà mày mạng có phải kém quá không, chỉ gửi được mấy chữ thôi hả?
Tề Hạ: Chứ sao lại có người dùng cái kiểu trả lời lạnh tanh như vậy để hồi đáp tin nhắn của người bạn thân cùng bàn đáng yêu là tao được chứ?
Tề Hạ: Như này thì tao sẽ đau lòng đó nha, huhu ~
Kiều Mộc yên lặng trợn trắng mắt trong lòng.
.: Bình tĩnh chút đi
Tề Hạ gửi một loạt sticker cười lăn cười bò, cuối cùng còn thêm một câu: “Mày thật đáng yêu.”
… Đáng yêu cái đầu mày, cả nhà mày đều đáng yêu.
Kiều Mộc lơ luôn tin nhắn đó, mở cửa phòng đi ra ngoài. Lúc xuống lầu, từ chỗ cầu thang truyền đến từng tiếng trầm đục nặng nề —— là Cố Hủ Ngôn đang tập đấm bốc dưới tầng hầm.
Cố Hủ Ngôn nhất định có khuynh hướng bạo lực, nếu không sao lại có thể đánh bao cát đến mức thê thảm như vậy.
Khi ôm hết “gia tài” của mình bước vào cửa hàng, trong lòng Kiều Mộc đã sụp đổ hoàn toàn. Cô nhân viên bán hàng nhỏ nhắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười chuyên nghiệp:
“Tiên sinh, ngài thật sự muốn mua sao?”
“Muốn.”
“Tiên sinh, ngài thật sự, thật sự xác định chứ?”
“Tôi xác định.”
“Tiên sinh…?”
“Đừng hỏi nữa.” Kiều Mộc cắt ngang, hốc mắt đỏ hoe như thể bị ép đến đường cùng. “Tôi muốn.”
Tiền đúng là khó kiếm, mà cũng chẳng phân biệt sang hèn gì. Trong đầu cô nhân viên đã gào thét một trận bão tố thô tục, nhưng trên mặt vẫn phải cố nặn thêm một nụ cười, lần thứ năm nhắc lại:
“Quần áo đã gói xong rồi ạ.”
“Ừm.” Kiều Mộc đáp ngắn gọn, đôi mắt gắt gao dán chặt vào món đồ trong tay. Các ngón tay anh nắm thẻ ngân hàng căng đến trắng bệch, như đang giằng co cùng cô nhân viên ở quầy.
“Ngài có thể quẹt thẻ, trước—tiên si—” cô nhân viên vẫn nghiến răng, cố duy trì lễ phép.
“Ừm.” Kiều Mộc đáp lại, mà dáng vẻ chẳng khác nào thiếu nữ thanh cao bị hái hoa tặc dồn ép, thà chết không chịu khuất phục, dùng hết sức nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng, như thể đó là mạng sống của mình.
—— Chiếc thẻ kẹt cứng giữa hai bàn tay, run run vì bị kéo giằng, chẳng ai chịu nhường ai, như một trận chiến không phân thắng bại.
Cuối cùng, cô nhân viên chịu hết nổi, nụ cười chuẩn mực trên mặt vẫn còn mà trong lòng đã chửi thề không biết bao nhiêu lần. Nhịn đến giây cuối, cô bèn “tôn kính” mà vỗ mạnh hai cái vào mu bàn tay khách, thẳng tay đoạt lấy thẻ.
“Tích” một tiếng, như thể quẹt thẻ xong thì cũng quẹt luôn cả mạng sống của Kiều Mộc. Môi run run, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến việc bị đánh hai cái vừa rồi.
Kiều Mộc nghe giọng mình lạc đi:
“Quẹt… xong rồi sao?”
Cô nhân viên đưa thẻ lại bằng cả hai tay, giọng ngọt lịm như mía:
“Xong rồi thưa ngài. Hân hạnh chào đón lần sau ghé thăm.”
“À…” Kiều Mộc ôm quần áo, thần hồn phiêu tán như hồn ma, thất thểu bước ra khỏi cửa hàng.
Phía sau, cô nhân viên vừa xoa bàn tay lẩm bẩm:
“Thần kinh thật! Mua có một bộ quần áo thôi mà làm như bị cướp, trả tiền mất tận nửa tiếng đồng hồ…”
Đồng nghiệp bước lại an ủi:
“Không ngờ cậu ta thực sự quẹt thẻ thành công. Vừa nãy còn tưởng phải đuổi đi, may mà nhịn, chứ không thì đơn này coi như vứt xuống sông.”
“Còn buồn cười nữa chứ, trông như chưa tới mười sáu mà lại mua loại áo ngủ tình nhân này.”
“Chậc.” Đồng nghiệp líu lưỡi. “Thế sao lúc nãy cô không bán cho cậu ta luôn hai bộ?”
“Tôi còn nghi ngờ anh ta mua nổi một bộ hay không, sao dám gợi thêm?” Cô nàng vừa nói vừa như sực nhớ ra điều gì, liền quay sang đồng nghiệp với vẻ hồ nghi:
“Cô nói xem… trên đời này liệu có tồn tại cô gái nào cao 1m84, nặng 75 ký không?”
Cô nhân viên quầy C cũng đồng loạt quay đầu lại, mắt sáng long lanh như dính đầy sao nhỏ, mặt mày hớn hở chẳng khác gì khán giả xem kịch vui.
“Cá luôn hai cái đùi gà, bạn gái thằng nhóc đó tuyệt đối không cao tới 1m84!”
“Hay là mua cho bạn?”
“Hừ!” Cô nhân viên vừa mới bị dày vò lúc nãy bực bội nói:
“Không có cửa đâu! Nhìn cái dáng cậu ta ôm khư khư như sắp mất, cứ như đi ăn buffet còn phải gói mang về ấy, thì làm sao nỡ bỏ tiền mua cho bạn mấy bộ đồ đắt đỏ thế này?”
Cả đám người nghe xong đồng loạt gật gù, tỏ vẻ đồng ý.
Người có tiền đến tiêu xài thì không thiếu, khách mua đồ trị giá hàng trăm hàng ngàn vạn cũng chẳng hiếm. Thậm chí, loại khách phải chắt chiu dành dụm rất lâu mới dám đến mua cũng đã gặp rồi. Nhưng cho dù là kiểu người đó, tuyệt đối cũng không ai khi trả tiền lại im lặng đến mức nghẹn ngào như thế này.
Người như hôm nay, bọn họ thật sự chưa từng thấy qua.
Im lặng hồi lâu, cô em nhân viên nhanh miệng buông một câu:
“Bạn trai à?”
Câu nói vừa ra khỏi miệng, lập tức nhận được ánh mắt đồng tình tán thưởng của mọi người.