Đêm hè, dưới ánh đèn đường, từng đàn côn trùng nhỏ bay loạn thành từng đốm sáng li ti. Không khí oi ả vẫn bủa vây như cũ, ngọn gió thổi tới cũng chẳng mang theo chút mát mẻ nào, ngược lại nóng hầm hập như vừa lùa ra từ Hỏa Diệm Sơn, hệt như muốn nướng khô cả hơi nước trong người.

Thành phố này… tựa như sinh ra đã khiến người ta bực bội.

Kiều Mộc cầm tay lái chiếc xe đạp đã méo mó chẳng còn ra hình dạng, bước đi tập tễnh từng bước một về nhà. Mồ hôi túa ra từ trán, chảy dài xuống má, đọng ở khóe môi vị mằn mặn xen chút đắng chát. Vết thương nơi khóe miệng nóng rát, bỏng buốt — bọn khốn đó ra tay thật nặng.

Giây phút này, hắn thấy mình chẳng khác nào một cái xác không hồn, kéo lê thân thể rỗng tuếch trở về. Nhìn chiếc xe đạp hỏng nát, hắn chỉ muốn vứt quách nó vào bãi cỏ ven đường, rồi tốt nhất là… vứt cả chính mình xuống đó, ngủ một giấc thật say, mặc kệ ngày mai.

Kiều Mộc âm thầm hối hận. Đáng ra hắn đã chẳng cần thê thảm đến thế — lúc đó chỉ cần vung ống thép mà đập thẳng tới, mọi chuyện có lẽ đã khác. Nhưng hắn sợ rước họa, nên chỉ chần chừ… và để mình rơi vào thế yếu.

Con đường về nhà hôm nay dài như chưa từng có. Khắp người hắn đau nhức âm ỉ, chẳng rõ chỗ nào bị đánh bầm, chỗ nào đã rách da. Khi tới cổng khu dân cư, ngay cả bảo vệ cũng phải liếc nhìn hắn đầy cảnh giác, như sợ hắn là kẻ lạ mặt không đứng đắn.

Trong khu biệt thự này, Kiều Mộc quả thật là một kẻ lạc loài. Ai ở nhà lớn thế này mà cả ngày vẫn cưỡi một chiếc xe đạp chưa đến năm trăm tệ ra vào chứ?

Không, lần này hắn thậm chí chẳng buồn ngồi lên xe, mà chỉ lầm lũi đẩy cả cái “xác” xe tàn tạ về nhà. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, như thể mang theo bản năng của loài thú máu lạnh, khiến bảo vệ giật mình sững lại, rồi sau lưng lén rủa một tiếng xui xẻo.

Kiều Mộc vốn không thích đi đường vào ban đêm, lúc nào cũng lo lắng phía trước sẽ có thứ gì đó khủng khiếp đang chờ. Trong màn tĩnh mịch của đêm khuya, giữa bốn bề vắng lặng, những cảnh quỷ ảnh trong phim kinh dị mà hắn từng xem như hiện lên ngay trước mắt.

Trớ trêu thay, ngay phía trước lại có một lối tắt nhỏ, men qua vườn hoa, nhưng chẳng có lấy một ngọn đèn.

Hắn khẽ thở dài. Lúc này, trông hắn chẳng khác nào một kẻ đáng thương, hoàn toàn đối lập với vẻ hung dữ, lạnh lùng vừa trừng mắt với người khác ban nãy.

Không thể quay đầu lại.

Đúng vậy, đi đêm tuyệt đối không thể quay đầu lại.

Hắn khẽ xoay xoay trong tay một viên chu sa đỏ, như muốn mượn thứ ấy để tự khích lệ, dồn can đảm mà bước qua đoạn đường tối om, từ đầu đến cuối giữ ánh mắt nhìn thẳng. Nhưng dù cố tỏ ra bình thản, nhịp bước càng lúc càng nhanh đã tố cáo hết thảy sự căng thẳng trong lòng.

Trong sân, vài đốm sáng còn lay lắt, nhưng bên trong nhà lại tối đen như mực. Cảm tạ ông trời, hắn khẽ thở ra một hơi — kẻ đáng ghét kia chắc chắn đã ngủ rồi.

Băng qua khoảng sân, đối diện là cánh cổng bọc thép của biệt thự, nặng nề mà xa hoa, đậm chất chủ nhân nơi này.

Hắn cúi đầu, thò tay vào túi sờ soạng một lúc… Chết tiệt!

Chìa khóa đâu?

Kiều Mộc theo phản xạ cúi xuống nhìn kỹ, nhưng cả hai túi quần đều trống rỗng — ngoài cái điện thoại di động, chẳng còn gì cả.

Khi đã xui xẻo, dường như mọi thứ đều nối tiếp nhau không có điểm dừng — bánh xe hỏng, chìa khóa thất lạc, điện thoại rệu rã, người thì đầy thương tích.

Kiều Mộc khịt khịt mũi, lê bước từng đoạn, bàn chân đau đến mức như muốn lấy mạng, chắc là vừa đá phải hòn đá nào đó.

Hắn ngồi phịch xuống bậc thềm trước cửa nhà, kéo ống quần đồng phục thể thao lên để xem vết thương.

Xong đời rồi, Kiều Mộc nghĩ thầm.

Ra ngoài ngủ tạm, hay là gõ cửa gọi tên kia dậy — đây đúng là vấn đề nan giải.

Nhưng vấn đề này vừa thoáng qua đầu đã bị hắn quẳng đi ngay; mất mặt còn hơn là để muỗi hành xác ngoài trời.

Hắn đứng dậy, vẻ mặt hùng hổ như thể sắp đi chém người. Thế nhưng, khi bàn tay vừa giơ lên ngang cửa, lực đã nhẹ hẳn đi. Cuối cùng, hắn chỉ nhấc một ngón tay, ấn “leng keng” một cái.

Tiếng chuông cửa điện tử vang lên trầm trầm, Kiều Mộc ghé sát tai vào cánh cửa lắng nghe… Bên trong vẫn im lìm, không một động tĩnh.

Hắn nghiến răng, bấm thêm hai lần nữa — leng keng, leng keng.

…Vẫn chẳng ai thèm đáp.

Ngày gì mà nghẹn khuất đến thế này.

Kiều Mộc dứt khoát đứng ngoài cửa gọi lớn:
Cố Hủ Ngôn!

Hắn thừa biết, tên này ngủ cực nông, chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức tỉnh, tuyệt đối không thể “nghe không thấy”. Rõ ràng là cố tình phớt lờ.

Trong màn đêm, tiếng gào cùng tiếng chuông cửa hòa vào nhau vang dội. Kiều Mộc còn tự an ủi, may mà đây là biệt thự đơn lập, chứ ở chung cư thì chắc đã có người dưới lầu xách dao lên rồi.

Cố Hủ Ngôn! Cố Hủ Ngôn! Này! Cố…

Cửa bỗng bật mở từ bên trong. Ánh sáng trong sân tràn ra, hắt lên gương mặt người kia — một gương mặt tối sầm, như mây giông đang cuộn đến.

Kiều Mộc giơ tay định phá cửa, nhưng bàn tay khựng lại giữa không trung. Chỉ một giây thôi, hắn đã thấy hối hận — tại sao lúc nãy không dứt khoát tát thêm một cái cho xong?

Giờ mà đánh tiếp thì chẳng phải sẽ lộ rõ là cố tình khiêu khích sao?

Chẳng hiểu vì nguyên cớ gì, hắn lại đặc biệt thích chọc Cố Hủ Ngôn nổi giận. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia sa sầm, lửa giận bốc lên, là trong lòng hắn lại cảm thấy khoái trá như được uống rượu ngon.

Nhưng hôm nay… dường như có chút khác. Cố Hủ Ngôn vậy mà không ra tay với hắn, có lẽ vì thấy trên người hắn đã chẳng còn chỗ nào lành lặn để đánh nữa.

Đi đâu? — Cố Hủ Ngôn cau mày, giọng trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng như đang tra hỏi một kẻ phạm tội.

Liên quan gì đến anh? — Kiều Mộc gằn lại, rồi định luồn qua dưới cánh tay hắn để bước vào trong.

Ai ngờ dù cố gắng thúc giục nhanh bước, Kiều Mộc vẫn chậm một nhịp, bị Cố Hủ Ngôn kéo mạnh cổ áo, quăng phịch lên ghế sofa.

“Cố Hủ Ngôn! Anh điên rồi à? Buông tôi ra!” Kiều Mộc vùng vẫy dữ dội, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Hắn tưởng sẽ giáng cho Cố Hủ Ngôn một đòn đau, nào ngờ lại bị đối phương nắm chặt tay không cho cử động.

Nhiều năm qua, sức mạnh của Cố Hủ Ngôn luôn áp đảo hắn. Từ sáu tuổi, Cố Hủ Ngôn bắt đầu luyện võ, còn hắn cũng từ sáu tuổi đã bị đánh không ngừng. Thứ chiêu thức tầm thường nào có thể thắng nổi người chính quy như vậy? Hắn cay cú thầm nghĩ, cuộc đời này cứ mãi bị Cố Hủ Ngôn đạp dưới chân.

“Bị đánh thương tật như thế này, còn mặt mũi nào mà quay về sao?”

Sắc mặt Cố Hủ Ngôn trầm tối, như muốn đánh cho hắn một trận chết đi sống lại. Thật ra, hắn cũng muốn thế. Kiều Mộc giận dữ nghĩ vậy, nhưng cuối cùng chỉ rơi nước mắt, không chút tương lai. Hắn hung hãn lau vội, nhưng trên tay lại lẫn lộn giữa nước mắt, mồ hôi và máu.

Mày xem đi, mày lúc nào cũng chật vật như thế. Hắn gom hết mọi lửa giận, đổ dồn lên người trước mặt. Dưới ánh đèn êm dịu phủ xuống, Cố Hủ Ngôn trông càng thêm nổi bật — dáng người cao ráo, đường nét hoàn hảo. Mái tóc hơi dài khẽ bay theo luồng gió điều hòa, thoạt nhìn vừa tùy ý vừa cuốn hút. Khuôn mặt ấy, trong ánh sáng lúc sáng lúc tối, như được nét bút truyện tranh vẽ nên, tinh tế đến mức khiến người ta nghẹn lời.

Trong phòng tràn ngập hơi lạnh điều hòa, còn hắn thì đứng đó, cả người gọn gàng, thanh thoát.

Còn bản thân mình, trước mặt Cố Hủ Ngôn, lại chẳng khác nào một tên hề vụng về.

Cố càng hoàn mỹ, Kiều Mộc lại càng thấy ngột ngạt. Sự tồn tại của hắn dường như luôn nhắc nhở Kiều Mộc rằng, cả đời này, hắn chỉ có thể sống dưới cái bóng của Cố Hủ Ngôn — trong ngôi nhà này, hắn mãi mãi là một gánh nặng, một tai họa.

“Không cần anh lo!”
Hắn hất mạnh tay Cố Hủ Ngôn, không buồn ngoái lại mà lao thẳng lên cầu thang, chạy về phòng mình. Cố ý bỏ ngoài tai câu “ai thèm quản cậu” phía sau, để mặc tiếng bước chân cộp cộp cộp vang vọng khắp nhà.

Ừm, thật sự tốt.
Hắn thậm chí còn ước gì tiếng ồn đó có thể khiến Cố Hủ Ngôn phát điên, rồi mau chóng im bặt.

Trong khoảnh khắc cực kỳ xấu hổ ấy, Kiều Mộc tự thấy câu nói của mình thật ngầu, nhưng lại quên mất một điều: hắn chẳng có chìa khóa.

Vì để bảo đảm sự riêng tư tuyệt đối và tránh xâm phạm tài sản cá nhân, mọi thứ sở hữu của hắn đều khóa chặt trong phòng mình. Nói cách khác, hôm nay hắn thậm chí còn chẳng có nổi một cục xà phòng, hay một bộ quần áo lót để thay.

Cuộc đời thật gian nan, có những chuyện đừng nên phơi bày ra.

Trước mặt hắn chỉ có hai lựa chọn: thứ nhất, hỏi Cố Hủ Ngôn mượn chìa khóa; thứ hai, không mặc gì cả.

Có thể chọn làm cho cả vũ trụ nổ tung không?

Nhưng ngay khi Kiều Mộc quay lại, Cố Hủ Ngôn đã rời khỏi phòng khách từ lâu. Nói cách khác, hắn hiện giờ chẳng có tiền, điện thoại hỏng, xe hỏng, không thể tắm rửa, chìa khóa đã vứt đi, không thể vào phòng riêng cũng chẳng thể vào nhà tắm, hắn chán ghét tất cả mọi thứ ở nơi này. Không có quần áo để thay... 

Trong chớp mắt, hắn cảm thấy đôi mắt mình như sắp bị ngấn lệ che phủ.

Hắn vô lực ngồi bệt xuống bậc thang cầu thang, chỉ cần còn ở nơi này, hắn biết mình sẽ mãi mãi bị giam cầm.

“Sao lại xui xẻo đến vậy...”

Đó có lẽ là câu hỏi hắn đã tự đặt cho mình đến tận 10.800 lần.

Mẹ hắn là kẻ điên dại vì tình yêu mà bất chấp tất cả, biết rõ Cố Thành lúc ấy đã có gia đình, vợ con, vậy mà vẫn cố gắng leo lên giường hắn. Mơ một đêm phong lưu có thể hồi sinh lại trái tim Cố Thành.

Chỉ vì một người đàn ông không yêu mình mà phá hủy cả cuộc đời mình.

Bà là tiểu tam, sinh hắn ra trong tận xương tủy mang cái tiếng dơ bẩn.

Sau khi hắn ra đời, Kiều Nguyệt Nhi như chợt tỉnh lại, nhìn rõ Cố Thành không thể vì nàng mà bỏ vợ bỏ con. Nàng định kéo Kiều Mộc đi theo, xây dựng một cuộc sống riêng, nhưng dần dần, Kiều Mộc không còn là bến đỗ an ủi nàng như trước nữa, mà trở thành sự sỉ nhục. Chỉ cần vừa nhìn thấy Kiều Mộc, nàng lại nhớ đến bản thân mình ngày trước hèn hạ, tự nguyện chịu đựng khổ đau.

Giận dữ bùng lên, khuôn mặt bà ta trở nên hung dữ, vừa đánh vừa mắng Kiều Mộc không thương tiếc.

Cho đến khi bị đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần…

Đúng vậy, Kiều Nguyệt Nhi thật sự là người điên.

Vào năm đó, Kiều Mộc bị Cố Thành đưa trở về nhà.

Hắn nhớ rõ như in, lúc ấy Cố Thành với sắc mặt âm u và tàn nhẫn, ánh mắt nhìn hắn lạnh lùng đến tận xương tủy. Kiều Mộc không muốn đi, nhưng bị Cố Thành cứng rắn bẻ gãy tay, rồi mạnh mẽ đưa về bên bà ngoại.

Hắn luôn cảm thấy Cố Thành giống một kẻ lái buôn hơn là người cha.

Không có người cha nào lại đối xử với con mình như vậy.

Trên đường về nhà, hắn khóc nức nở không ngừng, Cố Thành đẩy nửa người hắn ra khỏi cửa sổ xe, dọa nếu còn khóc thì sẽ ném hắn ra ngoài.

Kiều Nguyệt Nhi là người điên, Cố Thành có lẽ cũng chẳng khá hơn. Kiều Mộc nghĩ thầm, chỉ có kẻ điên mới có thể yêu một kẻ điên khác. Hai người họ, đều mang một khuôn mặt dữ tợn.

Nữ chủ nhân nhà họ Cố thật xinh đẹp, nhưng luôn mang nét ưu phiền. Không bao giờ nở nụ cười với hắn, khiến Kiều Mộc cảm thấy bản thân mình như một vận đen, ai dính vào cũng sẽ gặp xui xẻo, như thể mất đi khả năng cười vui bên cạnh hắn.

Từ khi hắn bước chân vào nhà họ Cố, quan hệ giữa Cố Thành và Nghiêm Tình đã trở nên vi diệu. Sự tồn tại của cây cao to lúc nào cũng như một lời nhắc nhở không lời với Nghiêm Tình rằng chồng mình đã từng phản bội. Còn Cố Thành, mỗi khi nhìn thấy hắn co ro như một con chó lang thang trong góc, lại dấy lên chút áy náy với vợ con.

Về phần Cố Hủ Ngôn, hắn chưa bao giờ coi đó là anh trai, đương nhiên người ta cũng chẳng coi hắn là em.

Không ai thích hắn…

Cũng may, hắn cũng chẳng thích ai…

Nhưng lúc này đây, hắn lại thấy cô độc.

Rất cô độc…

Con người thật là loài sinh vật kỳ lạ — chỉ vì một chút tình yêu mà có thể trở nên điên cuồng và yếu ớt, như thể không có tình yêu thì chẳng thể sống nổi. Lớp giáp sắt bên ngoài bao bọc phần thịt mềm yếu, nhưng vẫn cứ tứ bề không chốn nương thân, chờ một sự cứu rỗi chẳng biết bao giờ mới tới.

Hắn không rõ đó là thứ cảm giác gì — không thuộc về nơi nào, thờ ơ với sự náo nhiệt xung quanh, như một kẻ lãng du bên cạnh thế giới đầy quỷ dữ. Cô đơn tột cùng, không ai nhìn thấy hắn, không ai để ý đến hắn.

Một đứa trẻ không có gia đình, sẽ lớn lên ra sao đây?

Kiều Mộc cũng chẳng biết, chỉ biết mình may mắn khi đã trưởng thành phần nào. Hai năm nữa trôi qua, hắn cũng bước vào tuổi thành niên.

Hắn ngước mắt nhìn ánh đèn phòng khách, thủy tinh như thác nước đổ xuống, ánh sáng phủ lên mọi vật màu trắng lạnh, pha chút xanh lam tĩnh mịch, không chút ấm áp. Chiếu lên người hắn, tất cả đều trở nên lạnh lẽo. Căn phòng lạnh giá, chỉ mười sáu độ, đúng kiểu Cố Hủ Ngôn ưa thích — như thể một nhà xác không chút hơi ấm.

“Tại sao không về phòng?”

Phía sau tiếng nói vang lên, hắn không cần quay đầu cũng biết là ai.

“Ngắm trăng” Giọng nói mỉa mai trợn mắt nói dối...

“Ai làm?”

Kiều Mộc nóng bừng mặt, bình thường cố hủ ngôn nói chuyện với hắn luôn tỏ vẻ lười biếng, trên mặt mang thái độ cao ngạo, như đang nhìn xuống người khác, như thể gắn hẳn tấm thẻ “Người sống tránh xa, đặc biệt là ngươi”. Một người suốt ngày như tránh dịch bệnh, giờ nhìn thấy hắn thân thương thế này, lại còn thò tay ra, giả vờ quan tâm nhưng thật ra chỉ là để trêu chọc.

“Anh quản được sao?”

Vừa nói xong, Cố Hủ Ngôn mặt càng thêm khó chịu.

Kiều Mộc liếc hắn một cái, thầm nghĩ mình chẳng thèm để ý Cố Hủ Ngôn có vui hay không, liền vung một quyền đánh thẳng lên mặt hắn, tấn công cái vẻ ngoài ngây thơ giả tạo kia đến tan nát không còn dấu vết.

Chờ đến ngày Cố Hủ Ngôn chết, hắn nhất định sẽ mời ban nhạc rock 'n' roll tới tổ chức buổi biểu diễn ngay trên mộ phần của hắn.

“Tôi hỏi cậu, ai làm?!” Giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm vang lên lần nữa, như từ một vị thế cao hơn, nhìn thấu tận tâm can hắn.

Kiều Mộc khó chịu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Hủ Ngôn rồi đứng dậy. “Bị anh đánh với bị người khác đánh có khác gì nhau? Anhmuốn đối đám người đó cảm ơn, thật sự chẳng cần làm thế, chờ đến lúc tôi bị đánh đến chết, anh lại đi mời họ tới chúc mừng cũng chưa muộn.”

Hắn khiêu khích, ánh mắt đầy thách thức. Hai người, tuy nét mặt khác biệt, nhưng biểu cảm lại vô cùng tương đồng.

“Không có thuốc nào cứu được!” Cố Hủ Ngôn có lẽ đã mệt mỏi đến mức không muốn bận tâm, chỉ thốt ra câu nói lạnh lùng rồi quay người rời đi.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Kiều Mộc không kìm nổi, ủy khuất vỡ tan trong ánh mắt, bước chân nặng nề lên phía trước. Mũi hắn đau nhói, trong lòng lại càng thêm lạnh giá.

Cười nhạo xong liền quay lưng bỏ đi, ung dung như thể vừa xem xong một màn diễn hay. Còn hắn, chẳng khác nào con thú xiếc bị người ta thưởng ngoạn, lấy vết sẹo làm trò cười cho kẻ khác. Rồi khi ánh đèn sân khấu tắt, khách khứa tản đi, hắn lại rơi xuống cái vực sâu không đáy của riêng mình.

Bước chân hắn vô thức đuổi theo vài nhịp. Cố Hủ Ngôn không phải muốn xem kịch sao? Hắn nhất định không để gã toại nguyện. Nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt, nhưng Kiều Mộc lại giữ vẻ lãnh đạm. Hắn tăng tốc, nhắm thẳng vào bóng lưng kia mà vung một quyền.

Cố Hủ Ngôn phản ứng gần như tức thì, xoay người và khóa chặt cổ tay hắn. Nhưng đòn đầu không trúng, Kiều Mộc vẫn không chịu buông tha. Oán khí tích tụ bấy lâu cần có chỗ trút ra — hắn tung cú đá thẳng vào đầu gối đối phương, song đổi lại là một cú đấm vững chắc giáng thẳng vào mặt. Vị tanh của máu ngay lập tức lan tràn, sắt lạnh và nồng nặc.

“Cậu con mẹ nó, điên rồi thì uống thuốc! Đừng ở chỗ tôi mà chơi trò tìm cảm giác tồn tại!” — Cố Hủ Ngôn quát lên, giọng the thé như cứa vào tai.

Kiều Mộc bực bội cực độ, cảm thấy hắn quá ồn, liền vung thêm một quyền nữa, dường như lần này đã trúng.

Hắn cười ngây ngô, nhưng tiếng mắng của Cố Hủ Ngôn lại lớn hơn, từng chữ như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Tai hắn ù đi, đầu óc ong ong, gương mặt của Cố Hủ Ngôn cũng trở nên nhòe đi như một bức tranh bị vò nát.

— Thật muốn đánh chết anh… — Kiều Mộc nghĩ.

Ngày nào đó, chỉ cần chuốc say hắn, mọi chuyện sẽ dễ thôi.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, thì dòng suy nghĩ như bị cắt đứt. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như thể mất đi trọng lực.

Có ai đó gọi tên hắn — giọng chua chát, nhưng lại mang theo thứ ấm áp hiếm hoi. Hắn để mặc mình chìm xuống, cảm giác thoải mái như rơi vào một giấc ngủ sâu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play