Đêm hôm khuya khoắt, trăng mờ gió lạnh.
Trong cái đêm giá buốt, Vương Nhất Thành một mình rón rén đi trên con đường nhỏ trong thôn, anh co ro, khom lưng, hai tay giấu trong ống áo, đôi mắt láo liên nhìn ngang ngó dọc.
Chỉ cần là người bình thường, thì không thể bảo đây là một người tốt.
Một cơn gió thổi qua, Vương Nhất Thành kéo cổ áo lên, vẫn lạnh quá, anh đi vòng qua sân phơi thóc của thôn. Phải biết rằng, dạo này đang mùa thu hoạch, già trẻ trai gái trong đội sản xuất đều thay phiên nhau canh gác, hai ca thay nhau, đến con chuột cũng đừng hòng trộm được hạt thóc nào.
Vương Nhất Thành tuy bụng dạ khó lường, nhưng cũng không dại gì mà lấy thân thử hiểm, anh đâu lại được đám ông già bà cả trong thôn, lại còn có bà mẹ già "sĩ diện" sẵn sàng cào nát mặt anh, chưa kể đến ông cậu làm đội trưởng đội sản xuất.
Anh không muốn dính vào mấy chuyện tanh tưởi đó, vòng qua sân phơi thóc, nhanh như chớp chạy vào con đường nhỏ trong thôn, hướng về phía đầu thôn phía đông. Vùng núi rừng Đông Bắc này thì vô vàn, anh đi dọc theo chân núi, đi được non nửa tiếng thì dừng chân.
Anh nhìn trước ngó sau, tìm được một cái bẫy thú, cười gian rồi động tay vào.
Vương Nhất Thành dứt khoát mở bẫy ra, ơ kìa, trống không.
Anh cũng không nản lòng, tiếp tục đi tìm, lại tìm thêm hai cái, đến cái thứ ba thì đắc ý bật cười.
Quả nhiên, thấy một con gà rừng nằm bên trong, thoi thóp. Vương Nhất Thành nhanh tay bóp cổ gà rừng lôi ra, nhét vào túi. Rồi lại khôi phục bẫy về trạng thái ban đầu...
"Gâu gâu, gâu gâu uông!"
Một tràng chó sủa vang lên, sắc mặt Vương Nhất Thành lập tức biến đổi, không nói hai lời, anh giơ chân lên bỏ chạy.
Lúc này không biết từ đâu xông ra mấy người đàn ông, một người còn dắt chó, gào lên: "Thằng trộm kia! Dám lấy con mồi của ông, mày đừng hòng trốn!"
Vừa dứt lời, Vương Nhất Thành đã bay nhanh về phía trước, chạy như thỏ. Đừng nhìn đêm nay không trăng không sao, chẳng nhìn rõ đường, nhưng nhờ quen thuộc địa hình, Vương Nhất Thành vẫn chạy nhanh như gió, bốn ông già dắt chó đuổi theo, mà vẫn còn cách một đoạn.
Vương Nhất Thành thoăn thoắt, anh tránh trái tránh phải, chẳng cần suy nghĩ, hoàn toàn dựa vào bản năng!
Anh chạy băng băng, thấy phía trước là một cái dốc, anh cũng chẳng kịp nghĩ gì, đưa tay bám vào rồi nhảy lên...
"Gâu gâu gâu!"
Con chó đuổi càng sát, hình như sắp cắn được người, Vương Nhất Thành không hề ngoái đầu lại, anh gào thét chạy trối chết, lúc này vẫn còn tiếc của, không nỡ vứt con gà rừng.
"Mẹ kiếp, thằng nhãi ranh nhà ai kia đứng lại cho tao! Nhanh chân thật đấy."
"Đồ hỗn đản, dám trộm trên đầu ông, chờ tao bắt được mày, tao cho bố mày phải nặn ra đấy. Đại Hoàng, cắn nó, cắn chết nó!"
"Gâu gâu gâu!"
"Thằng nhóc này chạy nhanh như thỏ ấy, mẹ kiếp! Hôm nay tao nhất định cho mày đẹp mặt!"
"Lại còn dám đến trộm con mồi, hôm nay không đánh chết mày thì tao đổi họ! Mẹ kiếp, còn chưa chịu dừng lại."
Vương Nhất Thành mặc kệ bọn họ, anh ở trong rừng quả thực như một con nai, chạy thoăn thoắt. Không chạy thì chờ ai bắt sao? Anh rất nhanh đã chạy đến lưng chừng núi, ngay từ đầu anh đã không chạy về phía thôn. Anh nhanh chóng vòng đến một con dốc, huỵch một tiếng, trượt thẳng xuống.
Con dốc này dẫn thẳng xuống vũng bùn lầy, anh lăn một thân bùn, xiêu vẹo đứng dậy tiếp tục chạy, chưa chạy được mấy bước thì nghe thấy tiếng người ngã xuống vũng bùn.
"Mẹ cha nó, cái quái gì thế này, sao lại là đường bùn."
"Con mẹ nó, tao giết nó, tao nhất định phải giết thằng trộm này!"
"Á á á! Tao không tha cho mày!"
Mấy người kia không như Vương Nhất Thành, đã biết rõ địa hình từ trước, nên lập tức ngã vào bùn, hoảng hốt giãy giụa trong cái vũng lầy không sâu lắm. Nhân cơ hội đó, Vương Nhất Thành nhanh chóng chạy xuống chân núi, anh chạy như bay xuống, nước bùn trên người đã văng hết.
Lúc này anh mới dám chạy về nhà, anh không dám dừng lại ở sân, chạy thẳng vào nhà rồi ngã phịch xuống đất, dựa vào cửa thở dốc.
"Ui cha ơi, suýt chút nữa bị bắt rồi!"
Anh thở hổn hển, cảm thấy bắp chân và bụng đều đau nhừ.
Anh ngồi nghỉ một hồi lâu, lúc này mới vào nhà, mặc kệ tay chân lấm lem, chọc chọc vào mặt Bảo Nha, lẩm bẩm: "Con nhãi ranh này, nếu không phải vì mày thèm thịt, hôm nay tao có đến nỗi bị chó rượt không?"
Bảo Nha ngủ say sưa, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, ú ớ một tiếng, rúc sâu vào túi ngủ, muỗi đốt mặt, khó chịu!
Vương Nhất Thành hừ một tiếng, vén túi ngủ lên nhìn, vui sướng ra mặt: "Dám để con dâu nhà mày mắng con gái tao là con hoang, tao đào sạch bẫy của nhà mày, lũ bạch nhãn lang, hắc hắc. Hời cho tao."
Hắn thoăn thoắt giấu con gà rừng vừa săn được vào gầm giường đất trong động, đoạn lạch bạch chạy ra sân tắm rửa. Hắn cố ý ngã lăn ra vũng bùn, lăn qua lộn lại một hồi. Hắn tin chắc con chó ngốc trong thôn không đời nào tìm ra được hắn.
Đời trước, hắn cũng từng gặp những con chó nghiệp vụ siêu hạng, chỉ cần ngửi được một chút mùi là lần ra dấu vết ngay. Nhưng chó nhà quê trong thôn thì làm gì có tài cán ấy. Vương Nhất Thành cuỗm được chiến lợi phẩm của người ta, trong lòng chẳng mảy may áy náy, còn thấy phơi phới ấy chứ.
Tắm rửa sạch sẽ, hắn mới về phòng thay bộ quần áo khô. Ban nãy còn trằn trọc mãi không ngủ được, giờ thì chỉ hận không thể ngủ một giấc tới ngày tận thế.
"Cô chẩm nan miên" ư? Vớ vẩn! Chẳng hề hấn gì.
Nửa đêm ba chân bốn cẳng chạy trốn, hao tổn bao nhiêu sức lực chứ!
Còn việc người khác sau lưng xỉa xói hắn thế nào á? Ừ, kệ thây họ. Cơm nhà hắn cũng chẳng vơi đi miếng thịt nào.
Vương Nhất Thành ngủ một giấc thẳng tới tận hừng đông hôm sau. Anh ta còn đang mơ màng, mồm miệng chóp chép như đang gặm gà quay thì bỗng dưng thấy khó thở. Con gà rừng này, làm thế nào mà mãi không vào được mồm thế nhỉ…
"Ba ba, ba ba ơi, dậy đi mà."
Bảo Nha lay lay mặt ba. Vương Nhất Thành lờ đờ tỉnh lại, than thở như kẻ chẳng còn thiết sống: "Con làm gì thế… Ba đang mơ đẹp mà!"
Bảo Nha khoanh chân ngồi bên cạnh ba, nói: "Ba mà không dậy, bà nội lại chửi cho bây giờ."
Vương Nhất Thành liếc mắt nhìn ra cửa sổ, quả nhiên trời đã sáng. Anh ta thở dài thườn thượt, lồm cồm bò dậy, bực dọc: "Cái kiếp nhà nông chết tiệt này!"
Bảo Nha chớp chớp mắt, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau nghịch ngợm, cũng bập bẹ theo: "Bảo Nha cũng không thích làm việc."
Vương Nhất Thành liếc con gái một cái, nói: "Chỉ có thằng ngốc mới thích làm việc thôi. Chẳng qua là không làm thì lấy gì mà ăn?"
Anh ta xỏ quần áo xuống giường, quay lại dặn: "Sang năm con đi học rồi, phải học hành cho tử tế đấy. Học hết tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, hoắc! Mười năm nữa là khỏi phải làm việc. Không thì con cứ xác định ở nhà mà làm quần quật đi."
Anh ta sầu não: "Ba mày đây cũng tại không đỗ nổi cấp ba, không thì cũng được hỗn thêm ba năm nữa, tha hồ chơi bời."
Bảo Nha chớp mắt, nói: "Không sao đâu!"
Cô bé an ủi ba, đứng trên giường đất vỗ vỗ vai anh: "Ba lười được mà."
Vương Nhất Thành cạn lời.
Khóe miệng anh ta giật giật, nhìn con gái: "Cái con bé này, dám bóc mẽ ba hả? Đúng là uổng công ba thương."
Dừng một chút, anh ta lại lẩm bẩm: "Nhưng mà con bé nói cũng đúng! Ba mày là chúa lười biếng. Mà lười cũng có sao đâu, làm nhiều làm ít cũng thế thôi, làm hùng hục chỉ có thiệt thân. Ba mày thông minh thế này dại gì mà làm thế. Với lại, con nhìn cái mặt ba mày xem, đẹp trai ngời ngời thế này, suốt ngày đầu tắt mặt tối thì có mà rỗ hết à? Đàn ông ấy à, có thể không có năng lực, nhưng không thể không có điểm nào nổi bật. Ba làm việc thì dở thật, nhưng được cái mặt mũi sáng sủa, biết đâu lại lừa được bà mẹ kế nào về nuôi hai ba con đấy."
Bảo Nha bĩu môi, ra vẻ không vui.
Cô bé nói: "Con không cần mẹ kế đâu, mẹ kế toàn đánh trẻ con, con không thích đâu!"
Vương Nhất Thành véo cái má phúng phính của con gái, nói: "Con có phải là ngốc không đấy!"
Anh ta chọc chọc vào trán con: "Ba để ai bắt nạt con chắc? Ba còn trông con dưỡng già đấy, dại gì mà đối xử tệ với con. Kể cả ba có lấy ai thì cũng là để người ta nuôi hai ba con mình thôi."
Bảo Nha bĩu môi: "Dù sao con cũng không cần."
Hai cha con đang cãi cọ thì bỗng thấy tấm mành cửa lay động. Vương Nhất Thành lập tức nhìn ra, hỏi: "Ai đấy?"
Người ngoài cửa ngập ngừng một chút rồi vén mành bước vào, nói: "Chú Năm, cháu là Mỹ San, bà nội bảo cháu gọi chú với Bảo Nha ra ăn cơm."
Người đến là Mỹ San, con của bác cả. Nhà bác cả đông con, chật chội, nên Mỹ San từ bé đã ở với bà nội Điền Xảo Hoa. Cô bé là tai mắt của bà, chuyện gì trong nhà, to nhỏ lớn bé, đều được cô bé rỉ tai cho bà nghe hết.
Sau lưng, mợ Ba Liễu Lai Đệ đặt cho cô bé biệt danh "Mõ Làng".
Vương Nhất Thành giơ tay giật nhẹ bím tóc của Mỹ San, nói: "Sau này đừng có thập thò thập thụt ngoài cửa phòng chú, không chú giật trụi tóc đấy."
Mái tóc tết của Mỹ San bị giật lỏng ra, cô bé tức giậm chân: "Chú ghét quá đi, cháu tết mãi mới được thế này!"
Vương Nhất Thành cười hề hề: "Không khéo chú còn bỏ sâu róm vào cặp sách của cháu nữa."
Mỹ San câm nín.
Cô bé giậm chân thật mạnh, tức điên lên được. Ông chú này còn đáng ghét hơn cả mấy thằng con trai trong lớp!
Bảo Nha chống nạnh cười khanh khách, nói: "Ba ba con giỏi nhất!"
Mỹ San lườm nguýt rồi hậm hực bỏ đi. Sao trên đời lại có cái loại trưởng bối hư đốn như thế cơ chứ!
Cô bé nhất định phải mách bà!
Quả nhiên, lúc Vương Nhất Thành dắt Bảo Nha ra ăn cơm, mọi người đã ngồi vào bàn cả rồi. Mợ Hai Trần Đông Mai mang giọng châm chọc hỏi: "Thằng Năm ơi, nghe đâu chú định tìm cho Bảo Nha một bà mẹ kế hả?"
Ánh mắt của cả nhà đồng loạt đổ dồn về phía Vương Nhất Thành.
Bảo Nha vội nắm chặt tay ba. Vương Nhất Thành ngẩng đầu cười, tiện tay giật bím tóc của Mỹ San một cái nữa. Mái tóc tết công phu của cô bé lại xổ tung ra…
Cô bé mếu máo nép vào người bà Điền Xảo Hoa. Bà trừng mắt lườm cậu con út, nói: "Đúng là đồ vô tích sự, chỉ giỏi bắt nạt trẻ con!"
Vương Nhất Thành vô cùng lý sự, cười hề hề nói: "Con chỉ bắt nạt trẻ con thôi. Quá mười tuổi là con đánh không lại rồi. Không bắt nạt trẻ con thì bắt nạt người lớn à, chẳng khác nào tự vả vào mặt?"
Lời này… không chê vào đâu được.
Nhưng cả nhà đều cạn lời, chẳng biết nói gì. Sao trên đời lại có người mặt dày đến thế cơ chứ?
Anh ta không biết xấu hổ mà nói ra được à?
À, hóa ra là không biết thật.
Vương Nhất Thành cười tủm tỉm gắp thức ăn, nói: "Con có đi tìm ai hay không, chủ yếu là phải xem ý của Bảo Nha nhà mình. Con thương con bé nhất mà. Bảo Nha nói một thì con không dám nói hai. Trên đời này kiếm đâu ra ông bố tốt như con chứ."
Điền Xảo Hoa cười khẩy: "Ha ha."
Vương Nhất Thành tiếp tục: "Bảo Nha à, con xem ba đối với con tốt thế này, lại còn phải làm việc đồng áng vất vả thế kia. Bánh ngô cho ba xin một miếng đi."
Bảo Nha ôm khư khư miếng bánh ngô, lắc đầu: "Không cho! Con cũng phải làm việc mà."
A ô, cô bé đớp trọn miếng bánh vào mồm!
Cô bé không cần mẹ kế đâu!