Vương Nhất Thành quả nhiên hiểu con gái, làm chưa được bao lâu đã vứt xẻng, cùng anh bạn nhỏ chạy đi chơi.

Ngũ Nha lắc đầu ngao ngán, thầm cảm thán hai đứa kia gan lớn thật, nó nắm tay em gái và Thiệu Kiệt nhà bác cả, nói: "Hai em đi theo chị đi." Đừng tưởng Ngũ Nha cũng bằng tuổi Bảo Nha và Thiệu Dũng, nhưng có người nâng đỡ và không ai nâng đỡ khác nhau một trời một vực, bọn trẻ con tự biết điều đó.

Tiểu Ngũ Nha biết, bố mẹ sẽ không bênh nó, nên nó ngoan ngoãn làm việc, nó hiểu, làm ít cũng được, nhưng không thể không làm. Thiệu Dũng có mợ hai che chở, Bảo Nha có chú út cưng chiều, còn ba chị em nó thì chẳng có ai.

Bảo Nha và Thiệu Dũng chạy đến đầu thôn phía đông, gọi lớn: "Anh Hầu, anh Hầu ơi."

Một thằng nhóc thoăn thoắt trèo từ trên cây xuống, hỏi: "Sao hai đứa đến đây?"

Thằng nhóc này cao gầy khẳng khiu, đúng là không hổ danh Hầu ca, trông cứ như con khỉ, nó trượt từ trên cây xuống, hỏi: "Hôm nay không phải làm việc à?"

Bảo Nha cười toe toét: "Tìm anh chơi."

Hầu ca lập tức khoe khoang: "Hai đứa đến đúng lúc đấy, để anh kể cho mà nghe, dạo này anh mới phát hiện ra một thứ hay lắm."

"Ồ?"

Hầu ca tên Tôn, trời đất chứng giám, thật là trùng hợp. Lúc mới sinh ra, bố mẹ nó nhìn thấy đã bảo: "Hầy, thằng nhãi này xấu xí, cứ như con khỉ ấy nhỉ," rồi đặt cho nó cái tên Hầu. Thằng nhóc này đúng là có chút tính cách của khỉ, thích trèo trèo trèo, trong sân nhà nó có một cây đại thụ, nó còn làm cả một cái tổ trên cây. Trời không lạnh thì nó lại chui vào đó chơi, cứ như là nhà trên cây ấy.

Bố nó là bạn bè chí cốt với Vương Nhất Thành, Vương Nhất Thành thường xuyên đến chơi, Bảo Nha đi theo bố, tự nhiên cũng quen với Hầu ca. Bảo Nha hay tìm Hầu ca chơi, thằng nhóc này lớn hơn Bảo Nha một tuổi, nhưng gan dạ, tay chân nhanh nhẹn. Lại còn nghịch ngợm nữa chứ... À không, lại còn có thể dẫn bọn trẻ tìm được những thứ hay ho nữa chứ.

Kiểu trẻ con như vậy, trong mắt bạn bè là rất có sức hút, Thiệu Dũng chính là bị cái khí chất vương bá của nó hấp dẫn đấy thôi. Nó cứ lẽo đẽo theo Bảo Nha suốt ngày. Mẹ nó, Trần Đông Mai cũng chịu thua luôn.

Bảo Nha nghe nói có thứ hay, hai bím tóc đuôi sam khẽ rung rung, có chút kích động: "Thứ hay là gì ạ?"

Hầu ca nhìn hai đứa nhóc, nói: "Là nho dại, ở trên núi ấy, không xa lắm đâu, đi không?"

Bảo Nha không cần nghĩ ngợi: "Đi!"

Tiểu Bảo Nha chẳng hề do dự.

Hầu ca: "Vậy được, mình cùng đi nhé, ăn xong nhớ về rửa tay đấy."

"Không thành vấn đề."

Ba đứa trẻ cùng nhau chạy ra, nhanh như cắt lên núi.

Trẻ con trong thôn chẳng ai là chưa từng lên núi, cả nhà đời đời ở đây, ai mà chẳng từ bé đã quen với chuyện này, thành nếp rồi. Nhặt củi này, hái quả này, đều phải vào rừng.

Nhưng vào rừng thì vào rừng, kiểu trẻ con như bọn nó chỉ chơi loanh quanh ở những chỗ dễ đi thôi, chứ nếu mà vào sâu trong núi, thì thể nào cũng bị đánh. Hầu ca trấn an: "Chỗ anh tìm không xa đâu, hai đứa cứ yên tâm đi."

Bảo Nha từng bước đi theo hai anh bạn, chẳng hề sợ hãi, mắt to tò mò nhìn ngó xung quanh, núi ở đây to lớn lắm. Tuy rằng bọn trẻ con thường xuyên lên núi, nhưng cũng không thực sự hiểu rõ ngọn núi này.

Rất nhiều chỗ, bọn nó còn chưa từng đặt chân đến nữa là.

Chỗ này cũng vậy.

Hầu ca dẫn hai đứa đi chưa bao xa, chỉ về phía trước nói: "Đến rồi đến rồi."

Ba đứa trẻ lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến, quả nhiên, rất nhanh đã nhìn thấy một cây nho dại to tướng, cả bọn mừng rỡ vung tay múa chân, niềm vui của trẻ con thật là đơn giản. Bảo Nha reo lên: "Tuyệt vời quá đi, có quả nho để ăn rồi!"

Hầu ca đắc ý: "Anh có lừa hai đứa đâu."

Bảo Nha xuýt xoa: "Anh giỏi nhất luôn!"

Thiệu Dũng cũng gật đầu lia lịa: "Anh Hầu oai phong."

Bảo Nha nếm thử một quả, lập tức gật gù: "Ngọt thật!"

Trong rừng có nhiều loại quả chua lắm, nhưng cái này thì không.

Hầu ca cười tít cả mắt, nói: "Ngon không? Anh biết ngay là hai đứa sẽ thích mà, cả một vùng này, là của bọn mình."

"Tuyệt vời!"

Bảo Nha và Thiệu Dũng lập tức vui vẻ vừa hái vừa ăn.

Còn cái vụ đào trứng chim?

Quên béng rồi!

Ba đứa trẻ vui vẻ hái lượm, Bảo Nha ăn đến mắt híp cả lại, con bé lí nhí nói: "Hay thật, giá mà ngày nào bọn mình cũng có quả ngon để ăn thì tốt."

Hai thằng nhóc lẩm bẩm: "Mơ đi cưng."

Nhưng Hầu ca vẫn nhanh nhảu nói: "Sau này mà có chuyện này, anh sẽ gọi hai đứa, anh phát hiện ra chỗ này mấy hôm rồi, sợ bị người ta hái mất, nên đợi hai đứa đấy."

Bảo Nha cảm động rơm rớm nước mắt: "Anh đúng là bạn tốt của em."

Hầu ca ngẩng cao đầu ưỡn ngực: "Chứ còn gì nữa."

Thiệu Dũng vội vàng chen vào: "Còn có em, còn có em nữa."

Đừng tưởng nho dại nhìn nhiều, nhưng ăn thì cũng nhanh hết lắm, ba đứa trẻ đều thuộc dạng "mồm không đáy", loáng một cái đã chẳng còn gì. Ba đứa sung sướng dựa vào thân cây, Bảo Nha nói: "Lần sau có gì ngon, em cũng sẽ bảo cho các anh biết."

Hầu ca nhìn mái tóc bím của nó lắc lư, không nhịn được kéo một cái, nói: "Em là con gái, không được tự ý lên núi một mình đâu, không an toàn."

Bảo Nha chớp chớp mắt, rồi biết nghe lời sửa miệng: "Em sẽ bảo bố em giúp em tìm."

Thiệu Dũng: "..."

Hầu ca: "..."

Lời này thì cũng chẳng có gì sai.

Người lớn khác thì chắc chắn không làm, nhưng chú út thì có khi lại làm thật.

Bọn nó chỉ lo chú út mà biết thì có khi lại ăn hết mất phần của bọn nó thôi.

Thật là một người lớn thích tranh ăn với trẻ con mà.

Hầu ca: "À mà này, anh nghe nói con Cố Hương Chức nhà hàng xóm nhặt mạch tuệ, một ngày được tận tám công điểm cơ à?"

Tuy rằng bọn nó cùng một thôn, nhưng không thuộc cùng một đội sản xuất, mọi người làm việc riêng, đấy cũng là lý do vì sao lúc nhặt mạch tuệ không thấy Hầu ca đâu, nó phải nhặt ở đội bên nó cơ.

Bảo Nha gật đầu: "Đúng rồi."

Thiệu Dũng: "Con bé ghê gớm lắm, bọn trẻ con trong đội ta chẳng ai thích nó."

Hầu Ca Nhi bĩu môi: "Bọn tớ trong đội, chẳng đứa nào ưa cái cô Hương Chức ấy."

Chả là Hương Chức làm gì cũng hăng hái quá, thành ra lũ trẻ trong làng bị bố mẹ lôi ra so sánh suốt ngày. Kiểu như "Người ta làm được, sao con lại không? Có phải lười biếng không?". Thế nên bọn trẻ ghét Cố Hương Chức lắm.

"Cứ thích thể hiện ấy mà!"

Bảo Nha nhún vai: "Hương Chức thích làm thì cứ làm thôi. Bố tớ bảo mấy đứa đua đòi làm việc toàn đồ ngốc."

Thiệu Dũng gật gù: "...Tiểu thúc nói phải."

Hầu Ca Nhi cười hì hì.

Ba đứa nhóc ngồi dưới gốc cây, tận hưởng cuộc đời từ thuở bé tí. Bảo Nha đổi tư thế, chống tay nhìn ra xa: "Ê?"

Nó huých Hầu Ca Nhi: "Hầu Ca Nhi, xem kìa, có thanh niên trí thức mới đến làng mình đấy."

Bảo Nha thì thầm. Nghe vậy, hai thằng nhóc lập tức cảnh giác, dán mắt vào lưng người thanh niên trí thức kia. Chẳng ai xa lạ, chính là Trần Văn Lệ. Sáng sớm ra cô ta đã xin nghỉ, không đi làm. Dạo này công việc trong đội cũng gần hết rồi, nên đội trưởng cũng chẳng quản.

Điền Kiến Quốc là vậy, lúc quan trọng thì yêu cầu ghê lắm, còn ngày thường, nếu không quá đáng, ông cũng chẳng ép ai. Nhất là vào cái thời buổi lúa má chẳng còn bao nhiêu thế này, ai không đi làm thì ông mừng còn hơn bắt được vàng.

"Để phần cho người thật sự làm được, còn hơn lũ lười biếng chỉ giỏi đục nước béo cò lấy công điểm."

Thế nên mấy ngày nay, ai nghỉ việc thì đội trưởng mặc kệ, thích làm gì thì làm.

Trần Văn Lệ xin nghỉ để lên núi một mình, tính kiếm chút gì đó. Đúng vậy, kiếm đồ ấy mà. Là dân trọng sinh, cô ta có khối "kinh nghiệm" hơn người khác.

Hôm qua về nhà, cô ta đã cẩn thận suy xét tình hình hiện tại, nhận ra mình đang thiếu tiền nhất. Cô ta nhớ lại xem dạo mới về làng có chuyện gì đáng chú ý không, để kiếm chút lợi lộc. Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là có một chuyện.

Cô ta nhớ, đời trước, sau vụ gặt hái không lâu, mấy đứa cháu gái của bà Hội Phụ nữ lên núi chơi, phát hiện một con lửng bị dây leo quấn chặt. Mấy đứa bé sợ không dám làm gì, chạy xuống núi gọi người. Kết quả con lửng lại bị Cố Lẫm trên đường lên núi "tiệt hồ".

Cũng phải nói, thằng Cố Lẫm số má đỏ thật.

Nhà Cố Lẫm thịt lửng, nấu mỡ. Thịt lửng thì chẳng đáng là bao, nhưng mỡ lửng lại bán được cho trạm thu mua, coi như một vị dược liệu, giá cũng không tệ, trong mắt dân làng là của hiếm. Bán được tận mười đồng đấy.

Với Trần Văn Lệ thì mười đồng chẳng đáng là bao, nhưng giờ mười đồng sức mua khác hẳn sau này. Mà cô ta đang thiếu tiền, dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội này.

Lần này Trần Văn Lệ lên núi là để nhặt cái món hời ấy.

Thật ra cô ta muốn tìm nhân sâm, linh chi hơn, nhưng ngẫm lại, chẳng ai đào được bao giờ. Thôi thì cứ nắm chắc cái mối trước mắt đã. Tiền trong tay cô ta, sắp hết veo rồi.

Cô ta chỉ có thể nắm bắt cái trước mắt thôi.

Cô ta cũng chẳng định đi theo mấy đứa nhóc lên núi. Cô ta đâu cần đi theo ai, cô ta nhớ mang máng vị trí rồi. Đời này cô ta đến là để tìm đồ, mấy đứa nhóc sợ lửng thì cô ta, người lớn cả rồi, sợ gì.

Nếu bắt được con lửng, cô ta sẽ tìm Cố Lẫm, nhờ anh ta nấu mỡ giúp. Đến lúc đó có tiền, cô ta sẽ dùng thịt lửng mời cả nhà anh ta một bữa, vừa hay để làm quen, qua lại với họ.

Trần Văn Lệ càng nghĩ càng thấy hay, cười tủm tỉm.

Cô ta đi lên núi, vừa hay thấy ba đứa nhóc ngồi dưới gốc cây, lười biếng, chắc đang ăn quả dại gì đó, tay chân miệng mũi lấm lem.

Cô ta khẽ cười khẩy, liếc nhìn từ trên xuống dưới, ghét bỏ: "Lũ ăn mày."

Hầu Ca Nhi gắt gỏng: "Ai thèm cô lo! Đồ đàn bà hư!"

Cái bà hư đốn này còn hay bắt nạt Bảo Nha nữa chứ, chẳng phải người tốt lành gì.

Bảo Nha cũng lớn tiếng: "Người xấu!"

Bên cạnh nó có đồng minh, Bảo Nha không sợ.

Thiệu Dũng bĩu môi: "...Phì!"

Nó cũng không thể kém cạnh.

Mấy đứa nhóc trừng mắt nhìn Trần Văn Lệ, cái dì này đúng là đáng ghét thật.

Trần Văn Lệ thấy bọn nó ở đây, đoán chắc hôm nay là cái ngày bọn nó phát hiện ra con lửng. Nhưng lũ nhóc đang ngồi đây, chứng tỏ chúng chưa phát hiện ra. Cô ta đảo mắt, nói: "Mấy đứa nhóc con mau xuống núi đi, cái chỗ này có phải chỗ lũ nhãi ranh như các cháu đến đâu? Lên núi nữa, sói tha đấy!"

Hầu Ca Nhi lớn giọng: "Bọn tớ không sợ đâu, đừng có dọa người!"

Trần Văn Lệ hừ một tiếng: "Đúng là đồ không biết tốt xấu. Nếu vậy thì đừng có đi theo ta!"

Cô ta không thể để lũ trẻ thấy cô ta bắt được lửng, đến lúc đó đại đội bắt cô ta nộp ra thì toi. Đời trước nhà Cố Lẫm lén lút làm, sau này trong nhà lỡ lời, người ta mới biết Cố Lẫm "tiệt hồ".

Ở cái làng này, lén lút thì được, chứ công khai thì không thể rút ruột của tập thể được. Nghĩ đến đây, cô ta quát lớn: "Còn không đi? Định theo ta ăn hôi hả? Ta nói cho biết, số ta đỏ lắm đấy, các cháu tránh xa ta ra, đừng hòng lại gần ta ăn ké!"

Mấy đứa nhóc ngơ ngác.

Bảo Nha gãi đầu: "Cô ta nói gì vậy?"

Thiệu Dũng lắc đầu: "Ai mà biết."

Hầu Ca Nhi nghiêm mặt: "Cô ta lên cơn rồi. Cái bà này thần thần kinh kinh, mình kệ bả đi. Đi, anh dẫn mấy đứa đi đào trứng chim!"

"Hay quá!"

Mấy đứa nhóc đồng loạt kéo mí mắt trêu Trần Văn Lệ, lè lưỡi chọc tức.

Trần Văn Lệ tức run người: "Lũ nhãi ranh, thảo nào ăn không đủ no mặc không đủ ấm ở cái chốn nông thôn này!"

Bảo Nha chống nạnh, vẻ mặt hung dữ: "Ai thèm cô lo, đồ đàn bà hư!"

Thiệu Dũng nhanh nhảu: "Đồ xấu xa, ăn cứt chó!"

Hầu Ca Nhi kéo tay hai đứa: "Mình đi thôi, nhìn cái mặt bả kìa, y như sắp gặp xui xẻo ấy. Đúng là phải tránh xa ra, không khéo mình lại bị vạ lây thì toi. Đi thôi."

"Ừ!"

Ba đứa nhóc cùng nhau đi đường vòng. Trần Văn Lệ nhổ toẹt một cái: "Đồ xui xẻo!"

Chửi xong, cô ta lại thấy vui vẻ trong lòng. Cái món này, phải là của cô ta mới được. Tuy nói cô ta cũng coi như "tiệt hồ" Cố Lẫm, nhưng... Cô ta hơi đỏ mặt, tương lai đều là người một nhà, anh ấy nhất định sẽ không so đo với cô.

Cô ta bây giờ, đang thiếu tiền nhất đấy.

Trần Văn Lệ thấy mấy đứa nhóc đi xa, hừ một tiếng, đắc ý đi tiếp. Cô ta nhớ mang máng, là ở chỗ này, nhưng phải đi sâu vào trong kia một đoạn nữa. Cô ta đã hơi mệt, nhưng vẫn giậm chân, đi tiếp.

Con lửng này, nhất định là của cô ta.

Trần Văn Lệ càng thêm đắc ý, lại nghĩ vẩn vơ. Đời trước bị Cố Lẫm "tiệt hồ", vậy chắc Cố Lẫm cũng ở quanh đây. Nếu họ có thể gặp nhau, cùng nhau phát hiện ra, thì càng tốt. Đây là duyên trời định.

Đến lúc đó anh ấy sẽ biết cô, người con gái định mệnh này, có thể mang đến cho anh ấy bao nhiêu điều tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, cô ta cười ha hả.

Trong lòng cô ta, vui sướng vô cùng.

Trần Văn Lệ cảm thấy, cả thế giới đang nằm dưới chân cô! Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát!

Thật là sảng khoái!

Cô ta không biết, ba đứa nhóc đã đi xa lại vòng trở lại, lén lút theo dõi cô ta. Hầu Ca Nhi nhỏ giọng: "Tớ cứ thấy cái bà này không có ý tốt gì, mình phải để ý xem bà ta định làm gì."

Bảo Nha và Thiệu Dũng cẩn trọng gật đầu.

Hầu Ca Nhi hay theo bố vào rừng, quen thuộc địa hình hơn. Nó dẫn hai đứa đi vòng, rất nhanh đã đuổi kịp, lén lút theo sau Trần Văn Lệ.

Hầu Ca Nhi đắc ý: "Tớ là Tiểu Binh Trương Ca đấy, tớ giỏi lắm."

Bảo Nha vội vỗ ngực: "Tớ cũng giỏi, tớ luôn biết bả không phải người tốt."

Thiệu Dũng: "Tớ nữa, tớ nữa."

Lúc này không thể отстать được.

Nhưng...

Bảo Nha túm chặt tay Hầu Ca Nhi: "Sao bả lại cười đáng sợ thế?"

"Lên cơn, mấy thằng ngốc trong làng hay cười thế đấy."

Bảo Nha bừng tỉnh: "Ra là vậy."

Nhưng nó thấy cái dì thanh niên trí thức này, không giống người ngốc, mà giống người xấu hơn.

"Mình theo dõi bả!"

Mấy đứa nhóc đi theo phía sau, Trần Văn Lệ không hề hay biết. Cô ta càng đi càng nhanh, sao vẫn chưa thấy cái con lửng bị mắc bẫy đâu? Cũng không thấy Cố Lẫm đâu cả. Cô ta không nhịn được, gọi: "Cố Lẫm, Cố Lẫm..."

Bốn bề im lặng, không ai đáp lời.

Bảo Nha lập tức nhìn xung quanh. Dì thanh niên trí thức tìm chú Cố hả? Chú Cố chẳng phải đi nhặt than ở mỏ rồi sao? Lúc chú đi, Bảo Nha còn thấy mà. Mắt Bảo Nha to lắm, nhìn rõ lắm.

Nó nghi hoặc nhìn quanh, quả nhiên không thấy ai. Nó lại nhìn Hầu Ca Nhi, ngưỡng mộ: "Hầu Ca Nhi giỏi thật, bả đúng là ngốc."

Chú Cố không có ở đây mà bả cũng gọi.

Trần Văn Lệ thật ra cũng không biết Cố Lẫm có ở đó không, nhưng nghĩ đời trước anh ta "tiệt hồ" được, chắc cũng ở gần đây thôi. Nhưng gọi mấy tiếng, cô ta không nghe thấy ai đáp lời. Trần Văn Lệ mím môi, hiểu ra anh ta thật sự không ở đây.

Trong lòng cô ta vừa vui vừa tiếc.

Vui vì món hời này rơi vào tay mình, tiếc vì không có cơ hội làm quen với Cố Lẫm.

Cô ta khẽ thở dài, tiếp tục tìm kiếm. Đột nhiên, cô ta khẽ kêu lên: "A!" rồi nhảy cẫng lên, mừng đến phát cuồng: "Tuyệt vời, thật là tuyệt vời!"

Cuối cùng cô ta cũng thấy một con lửng. Con lửng không lớn lắm, chỉ to hơn con mèo một chút, toàn thân màu xám. Cô ta mừng rỡ tiến lên, đắc ý: "Có thật này, ở đây thật sự có một con lửng!"

Quả nhiên ký ức không sai.

Cô ta là người có bàn tay vàng mà. Cô ta nhanh chóng xông tới, thấy con lửng đúng là bị mắc bẫy thật. Nói chính xác hơn, con lửng này không phải vô tình bị cành cây quấn vào, mà có người đặt bẫy ở đây.

Con lửng, trúng kế rồi.

Cô ta mừng rỡ tiến lên. Con lửng phát ra tiếng gầm gừ, định tấn công Trần Văn Lệ. Trần Văn Lệ giật mình lùi lại, kêu á một tiếng, ngồi phịch xuống đất.

Bảo Nha lập tức che mắt, nhỏ giọng: "Bả phát hiện ra con mồi rồi kìa."

Bảo Nha không biết cái đó là gì, nhưng biết chắc chắn là thịt, chắc chắn ăn được. Cô bé nuốt nước miếng. Thiệu Dũng bên cạnh đã bắt đầu chảy nước dãi, nó nói: "Trông to hơn cả gà rừng!"

Hầu Ca Nhi: "Hai đứa đừng có thèm. Mau trốn đi, cái bà này nhìn là biết không trị được con lửng đâu."

Nó nhìn quanh: "Leo cây được không?"

Hai đứa nhóc đồng loạt gật đầu. Bảo Nha tuy là con gái, nhưng cũng biết leo cây. Cô bé làm động tác đứng tấn, nói: "Tớ mặc quần, tớ leo cây được."

Mặc váy thì không được.

Mấy đứa nhóc nhanh chóng tìm cây, hì hục leo lên. Bảo Nha ngồi trên cành cây, lúc này nhìn Trần Văn Lệ từ trên cao xuống. Trần Văn Lệ đang đi vòng quanh con lửng, có vẻ không biết phải làm gì. Con lửng dường như cảm nhận được nguy hiểm, trở nên hung dữ, cáu bẳn.

Không cáu mới lạ. Không trốn thì thành đồ ăn trên mâm người ta rồi.

Con lửng gầm gừ tại chỗ, nhưng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Trần Văn Lệ mấy lần định đưa tay ra đều suýt bị cắn. Cô ta tức nghiến răng nghiến lợi: "Đồ chó chết, dám tấn công ta, xem ta có ăn thịt mày không!"

Cô ta hạ quyết tâm, tìm một hòn đá to, ném thẳng vào.

Con lửng né tránh. Trần Văn Lệ thấy không ổn, cô ta cũng mệt thở hồng hộc. Cô ta xoa eo, nhìn con lửng, chửi: "Đồ súc sinh đáng chết."

Cô ta đảo mắt, cuối cùng tìm được một cái gậy, nhặt lên ném thẳng vào. Lúc này con lửng cũng bị đánh chảy máu, gầm gừ nhảy tới định tấn công cô ta. Trần Văn Lệ sợ hãi lùi lại, ngã nhào xuống đất, chật vật vô cùng. Nếu không nhanh chân, cô ta đã bị cắn vào mắt cá chân rồi.

Trần Văn Lệ thấy cái gậy gỗ bị nứt toác, tức tối chửi: "Mẹ kiếp, xem ra mình hiền quá rồi!"

Nói rồi, chị ta vung mạnh cây gậy gỗ, "quang quang quang" giáng xuống đầu con lửng. "Bạch bạch bạch", từng nhát như trời giáng. Bảo Nha sợ quá, vội che kín mắt, không dám nhìn. Đúng là dì này dữ dằn thật!

Nhắm tịt mắt một hồi lâu, con bé khẽ hé một khe hở giữa các ngón tay. Vừa nhìn, Bảo Nha suýt chút nữa kêu lên, vội vàng bịt chặt miệng, hai má phúng phính phồng lên. Máu bắn lên mặt Trần Văn Lệ, trông chị ta chẳng khác nào mụ phù thủy trong truyện cổ tích, chuyên ăn thịt trẻ con!

"Ô ô ô", Bảo Nha sợ quá!

Con bé úp mặt vào thân cây, cố gắng thu mình lại nhỏ nhất có thể, sợ mụ điên kia nhìn thấy. Bảo Nha nín thở, không dám hé răng.

Lúc này, Trần Văn Lệ cũng vừa vặn đánh chết con lửng đáng ghét. Chị ta thở không ra hơi, mệt lả cả người. Nhưng vẫn cố gượng, lẩm bẩm: "Đã bảo là không có việc gì Trần Văn Lệ này không làm được mà! Con lửng bé tẹo cũng đòi làm khó ta á? Mơ đi!"

Chị ta quệt tay lau mặt, chợt nhớ đến lời người ta vẫn nói, dính máu vào người thì phải nhanh chóng rời khỏi núi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Chị ta vội xách con lửng chết lên, bước nhanh ra về. Cảnh tượng Trần Văn Lệ vừa rồi thật sự đã dọa cho lũ trẻ sợ mất vía.

Trong thôn, bọn trẻ con cũng từng chứng kiến "việc đời", cũng thấy người ta đi săn bắt, nhưng toàn là thú đã chết cứng rồi. Chứ chưa ai từng thấy cảnh tượng đánh chết thú vật sống sờ sờ như thế này bao giờ.

Trần Văn Lệ vừa đi khuất, Hầu Ca liền tụt xuống khỏi cây, gọi: "Xuống đi!"

Bảo Nha vẫn ngồi trên cành cây, lẩm bẩm: "Dì này... đáng sợ thật sự."

Con bé vừa định trèo xuống, bỗng thấy ngay gần chỗ mình ngồi có một vật kỳ lạ. Trông nó có vẻ đẹp mắt, một cục nhựa cây màu vàng óng, có một con ong mật nhỏ xíu đậu trên đó. Trông nó như đang sống vậy, sinh động như thật.

Con bé nghiêng nghiêng đầu, đưa tay chạm vào. Vừa chạm, nó đã thấy vật kia chực rơi. Bảo Nha vội vàng túm lấy.

"Bảo Nha, nhanh lên!"

"Dạ!", Bảo Nha đáp.

Con bé không kịp xem xét kỹ, nhét cục nhựa cây vào túi, nhanh như cắt trèo xuống.

Ba đứa trẻ gặp lại nhau. Thiệu Dũng thốt lên: "Xí! Bà phù thủy đáng sợ quá!"

Tuổi còn nhỏ mà đã thấy sợ phụ nữ rồi.

Vẻ mặt Trần Văn Lệ dính đầy máu, múa may cây gậy đánh lửng, thật sự khiến lũ trẻ khiếp vía.

Bảo Nha cũng gật đầu lia lịa, con bé cũng sợ hãi thật sự. Nó nói: "Tớ đã bảo là dì ấy đáng sợ mà."

Bọn trẻ xúm lại gần xem con lửng. Bỗng nhiên, cả ba đứa cùng đồng thanh "dị" một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn nhau. Bảo Nha lắp bắp: "Ơ...này..."

Con bé gãi gãi đầu, nói: "Này này này... dì ấy không nhìn thấy hả?"

"Kệ dì ấy có thấy hay không, mình chuồn lẹ thôi!", Hầu Ca nói.

Thì ra, ngay gần chỗ con lửng, còn có một con gà rừng nửa sống nửa chết. Gà rừng bị mấy cái que gỗ nhọn hoắt đâm trúng, vẫn còn giãy giụa, nhưng sắp chết đến nơi rồi. Hầu Ca quyết đoán: "Mau vác đồ đi thôi! Bố tớ bảo, thấy máu là phải nhanh chóng rời khỏi núi."

Bảo Nha và Thiệu Dũng rối rít gật đầu. Hai đứa nhóc chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, răm rắp theo sau Hầu Ca.

Hầu Ca không ngần ngại nhổ mấy cái cành cây cắm trên mình gà rừng xuống, xách con gà lên rồi nói: "Đi mau, tớ dẫn đường tắt xuống núi."

Bố cậu bé thường xuyên lên núi, cậu bé đôi khi cũng đi theo nên hiểu biết hơn hẳn mấy đứa trẻ khác. Cậu ra vẻ người lớn, vừa đi vừa hắng giọng, dẫn hai đứa kia xuống núi. Bảo Nha vội vã bám theo sát phía sau Hầu Ca. Hầu Ca nhắc: "Bảo Nha cẩn thận đấy!"

"Vâng ạ!", Bảo Nha đáp.

Ba đứa trẻ hối hả đi, không biết đi được bao lâu thì cũng xuống đến chân núi. Lúc này đã gần trưa. Mấy đứa nhóc đã thấm mệt. Hầu Ca nói: "Đi, đến nhà tớ chia gà rừng."

"Ăn gà rừng, ăn gà rừng!", Bảo Nha reo lên.

Thảo nào con bé mũm mĩm thế kia, ở nhà có bố mẹ chăm bẵm, ra ngoài có bạn bè rủ rê.

Thiệu Dũng ngập ngừng: "Mình ăn vụng ở ngoài, có ổn không?"

Bảo Nha đáp ngay: "Thế cậu không muốn ăn à? Bảo Nha có thể ăn hết cho."

Thiệu Dũng á khẩu: "... Ai cần cậu ăn hộ cái thứ ngon lành này chứ!"

Bảo Nha bĩu môi: "Thế cậu nói gì!"

Thiệu Dũng cười hề hề: "Hì hì hì."

Lên núi gặp được gà rừng đâu phải chuyện thường ngày. Bọn trẻ con cả năm may ra mới vớ được một lần. Thực ra, cậu bé cũng đang phấn khích lắm đây.

"Tớ muốn ăn cơm trưa!", Bảo Nha nói.

Hầu Ca liền nảy ra ý: "Hay là mình giấu gà rừng đi, các cậu về nhà, chiều ra đây, mình cùng nhau tìm chỗ nướng gà ăn, thế nào?"

"Hay!", Bảo Nha đồng ý ngay.

Thiệu Dũng thì vẫn còn chút nghi hoặc, nhìn Hầu Ca hỏi: "Hầu Ca, cậu không định ăn vụng một mình đấy chứ?"

Hầu Ca nổi giận: "Tớ là loại người không giữ chữ tín thế à?"

Bảo Nha hùa theo: "Đúng đấy đúng đấy! Hầu Ca không phải loại người đó đâu. Hầu Ca tốt bụng lắm, hay dẫn bọn mình đi ăn ngon. Quả nho hôm nay, không có Hầu Ca thì cậu có được ăn không?"

Con bé chống nạnh, ra vẻ người lớn, cảm thấy Thiệu Dũng nói thế là không đúng.

Thiệu Dũng rụt cổ lại: "Tớ sai rồi mà."

Bảo Nha gật gù: "Thế mới phải chứ."

Hầu Ca gật đầu: "Cũng tạm được."

Ba đứa trẻ nhanh chóng chia tay nhau. Bảo Nha tin tưởng Hầu Ca nên vừa đi vừa nhún nhảy phía trước. Thiệu Dũng gọi: "Chờ tớ với!"

Bảo Nha nói: "Mình phải nhanh về nhà thôi, không bà lại mắng cho."

"Ừ, đúng rồi!", Thiệu Dũng đáp.

Hai đứa trẻ vội vàng chạy về. Vừa về đến nhà, chúng đã thấy Ngũ Nha và mấy đứa khác đã về cả rồi. Điền Xảo Hoa đã dọn cơm xong, đang chờ hai đứa. Thấy chúng nó tay không trở về, bà trợn mắt: "Hai đứa còn biết đường về cơ đấy! Sáng cho đi làm việc, thì lại đi chơi bời lêu lổng. Có phải là chẳng làm được tích sự gì không?"

Bảo Nha kéo kéo vạt áo, ngẩng đầu nói: "Bà ơi, cứt trâu bẩn lắm!"

Điền Xảo Hoa thấy con bé còn dám cãi, cười khẩy: "Mày nhìn lại mày xem, mày sạch sẽ hơn cứt trâu được bao nhiêu? Đây là chạy đi đâu về thế này? Nhìn mặt mày xem, như cái mặt hoa kia kìa!"

Vương gia liếc nhìn Bảo Nha, thật đúng là buồn cười. Sáng sớm còn là một cô bé da dẻ hồng hào, sạch sẽ, giờ thì mặt mày xám xịt, cả người lấm lem. Ai mà tin nó không lên núi cơ chứ.

Hai bím tóc nhỏ xinh cũng xộc xệch cả rồi.

Tất nhiên, Thiệu Dũng bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao.

May thay, Điền Xảo Hoa chỉ nói vài câu rồi thôi. Bà là người có văn hóa, có học thức, chứ không phải kiểu người chỉ biết đánh chửi con cái.

Điền Xảo Hoa nói: "Thôi được rồi, mau đi rửa mặt rửa tay rồi ăn cơm. Chiều còn phải đi nhặt cứt trâu đấy, không được lười biếng nghe chưa!"

"Vâng ạ!", Bảo Nha đáp.

Con bé nhanh chân đi rửa tay. Cô con gái út lấy xà bông thơm từ trong phòng ra. Thiệu Dũng mắt sáng lên: "Cho tớ dùng ké với!"

Cậu bé hít hà: "Thơm quá!"

Bảo Nha đắc ý: "Đương nhiên rồi! Cái này quý lắm đấy. Cô bán hàng bảo, loại này là thơm nhất."

Hôm bố mua, con bé cũng đi cùng mà, nhớ hết cả. Cô bán hàng còn khen con bé đáng yêu nữa đấy.

Điền Xảo Hoa thấy hai đứa nhãi con rửa tay rửa mặt mà dùng tốn xà bông quá, mắt giật giật. Bà nhịn đi nhịn lại, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: "Hai đứa rửa nhanh lên cho bà nhờ! Cái gì mà xà bông thơm không mất tiền à? Rửa mỗi cái mặt cái tay mà dùng như cúng giỗ thế hả? Chị cả còn chưa được dùng xà bông thơm bao giờ, hai đứa thì lại xài sang. Cái thằng Vương Nhất Thành kia đúng là đốt tiền, ông già rồi còn mua xà bông thơm, làm như thế thì lên trời được à? Có tiền thì làm việc khác có phải hơn không? Thật là không biết lo toan thì không biết củi gạo mắm muối nó đắt đỏ thế nào!"

Điền Xảo Hoa xót hết cả ruột. Bà tiến lên nhìn kỹ hơn, rồi quả quyết: "Thôi, cái này bà thu lại cho. Hai đứa còn nhỏ không biết dùng đâu."

Bảo Nha kêu lên: "Đừng có giật xà bông thơm của con!"

Điền Xảo Hoa trừng mắt: "Ai giật của mày? Không có bà trông thì chúng mày phá hết à? Đến khi bố mày về thì bảo bố mày đến xin bà."

Bà dứt khoát tịch thu luôn.

Đúng là đồ con gấu, lại còn mua cả xà bông thơm, mà cũng không biết chia cho mẹ nó một tí. Nuôi con trai đúng là vô dụng. Bà cất xà bông đi, mấy cô con dâu khác đều im thin thít, không dám hé răng. Trần Đông Mai vừa nãy còn đắc ý vì con trai được dùng ké, giờ cũng cúi gằm mặt, sợ bị bà già để ý. Tiền riêng của họ có chút xíu thôi, nếu bị bà già để mắt đến thì chẳng mấy mà bà lừa hết.

Họ cũng không nghĩ bà già biển thủ, nhưng bà moi móc lắm. Tiền mà vào tay bà thì coi như chẳng còn liên quan gì đến họ nữa. Cơ bản là để đóng góp một chút ít ỏi cho quỹ tiết kiệm của gia đình.

Vì số tiền riêng ít ỏi còn lại, ai nấy đều chẳng dám nói nhiều một lời.

Tiểu Bảo Nha bĩu môi trở về chỗ ngồi. Lục Nha ghé sát vào mặt Bảo Nha, hít hít rồi nói: "Thơm thật!"

Con bé ngưỡng mộ nhìn Bảo Nha, chọc chọc tay chị: "Chị ơi...!"

Lục Nha làm vẻ nịnh nọt, cười nói: "Chị Bảo Nha, lần sau Lục Nha cũng có thể... cũng có thể dùng một tí được không ạ?"

Bảo Nha liếc nhìn Điền Xảo Hoa, nói: "Không có đâu, bị bà nội lấy đi rồi."

Điền Xảo Hoa nói: "Ai lấy của mày? Đợi bố mày về bà trả lại cho. Mày đừng có ăn nói lung tung. Bà là không muốn chúng mày phá hoại đồ thôi."

Bảo Nha không tin cho lắm. Bố con bé bảo, một con chim bay vào phòng bà nội, bay ra cũng phải gầy đi một vòng. Cái bánh xà bông thơm nhà nó, chắc chắn là phải "gầy" đi rồi mới có thể trở về. Bảo Nha thở dài thườn thượt. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Lục Nha, nó nói: "Đợi khi nào xà bông thơm nhà tớ về, tớ cho cậu rửa một lần."

"Thật ạ!", Lục Nha mừng rỡ.

Ngũ Nha ngưỡng mộ nhìn theo, không nói gì.

Lúc này Điền Xảo Hoa cất xà bông thơm đi rồi mới ra, nói: "Ăn cơm thôi!"

Bà chia cơm cho mọi người. Bảo Nha lập tức nói: "Bà ơi, sao củ cải của con lại ít đi ba miếng?"

Con bé giơ tay lên, tỏ vẻ bất mãn.

Thiệu Dũng cũng nói: "Của cháu cũng ít ba miếng ạ."

Điền Xảo Hoa nói: "Sao lại ít, hai đứa tự biết chứ hả? Sáng người ta đi làm cả, hai đứa thì đi chơi lông bông. Nếu không sợ chúng mày đói, thì bà còn chẳng muốn cho chúng mày ăn bánh ngô ấy chứ. Bớt có ba miếng thôi mà cũng xồn xồn lên. Suốt ngày chỉ biết chơi bời!"

Bảo Nha lẩm bẩm: "Bố con bảo, trẻ con làm nhiều thì không lớn được. Lúc nhỏ không chơi, lớn lên không có cơ hội chơi. Nếu lớn lên mà còn đi chơi, thì là du côn du đãng. Tuy rằng cũng không sao, nhưng mà nghe không hay."

Con bé bĩu môi.

Điền Xảo Hoa cạn lời: "Mày xem nhà ai trẻ con không làm việc hả? Bố mày ấy, chính hắn không phải người tốt đẹp gì, lười biếng giở mánh khóe, lại còn xúi mày không làm gì. Mày xem nó dạy cho mày cái gì đấy!"

Bà thật sự lo lắng cho con trai út. Bà cố kìm không cho chia gia sản, thứ nhất là vì hiện tại cả gia đình sống chung với nhau sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Thứ hai cũng là vì bà thật sự không yên tâm về thằng con út. Cái thằng này lười đến chết, bà sợ nếu chia gia sản thật thì nó có thể để cho mình chết đói mất.

Làm mẹ mà, tuy rằng trong lòng đối xử công bằng, nhưng ít nhiều gì cũng lo lắng cho đứa yếu hơn.

Nhưng bà vẫn lẩm bẩm: "Bố mày làm tao lo, mày cũng làm tao lo. Mày cái con bé này, việc thì không làm được, mồm thì cứ bô bô."

Tiểu Bảo Nha lập tức ôm lấy cái bánh ngô, không dám nói gì nữa. Con bé biết rằng, nếu mà nói chuyện lúc này, thì bà nội sẽ nói cả tràng dài dằng dặc. Bảo Nha ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, không sao cả, Bảo Nha vẫn còn đồ dự trữ!

Bảo Nha là đứa trẻ giàu có nhất nhà họ Vương.

Ăn cơm trưa xong, tiểu Bảo Nha lon ton về phòng ngủ. Trẻ con không ngủ trưa thì không lớn được. Bảo Nha muốn lớn lên cao như bố.

Nó trở lại phòng, đóng cửa lại, rồi leo lên giường đất, ôm xuống một cái hộp gỗ nhỏ từ trên tủ. Hộp gỗ vuông vắn, không lớn lắm, nhưng đây là hộp châu báu của Bảo Nha, bên trong có những thứ tốt đẹp mà Bảo Nha thích. Bảo Nha bỏ cục đá hình ong mật màu vàng nhặt được hôm nay vào trong hộp.

Bên trong, ngoài mấy viên đá cuội đẹp mắt, còn có giấy gói kẹo xinh xắn.

Đây đều là bảo bối của Bảo Nha.

Bảo Nha nghĩ ngợi một lát, rồi giơ cục đá vừa nhặt được lên, soi ra cửa sổ. Con bé mím môi, càng ngắm càng thấy đẹp. Bảo Nha vui vẻ cất nó vào, nói: "Tớ lại có thêm đồ sưu tầm rồi."

Con bé ngắm nghía một lúc, rồi lại cầm mấy viên đá cuội khác ra chơi. Mấy viên đá cuội của con bé đều do bố tìm cho, đủ mọi màu sắc, mà lại rất đặc biệt, không ai có. Chúng là những viên đá rất đẹp.

Bảo Nha chơi một hồi lâu, lúc này mới đóng hộp lại, tự mình trải chăn, ngoan ngoãn đi ngủ.

Nàng vốn định mua chút đồ ăn vặt, nhưng nghĩ đến chiều nay còn có gà quay, cô bé liền quyết định từ bỏ. Dù sao nàng đã là một đứa trẻ sáu tuổi, đâu phải không biết đếm tiền chứ.

Bảo Nha nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong mơ vô số viên đá cuội xinh xắn vây quanh nàng, Bảo Nha vui vẻ nhảy múa, những viên đá cuội đều là của Bảo Nha cả…

Bảo Nha đang ngủ trưa ở nhà, bố nàng lúc này cũng đang ngủ say. Vương Nhất Thành đúng là một người kỳ lạ, luôn tự tạo cơ hội để hưởng thụ. Người khác thì đi bộ xung quanh, hoặc dán mắt vào đường ray, chăm chú chờ tàu, còn Vương Nhất Thành thì ngược lại, nhờ cái miệng dẻo quẹo, mượn được một chiếc ghế ván dài của nhà dân gần đó, rồi ung dung ngủ một giấc.

Dạo này mỗi ngày có năm sáu chuyến tàu vào kinh, bến sông lúc nào cũng tấp nập. Mỗi khi tàu hỏa ầm ầm chạy qua, lại có người tranh nhau như bay lao ra nhặt than đá, đủ cả lớn bé. Than to thì chắc chắn ít, vì rơi xuống cũng vỡ vụn hết. Ai nấy đều cố gắng giành giật, Vương Nhất Thành dù có đông người, nhưng thu hoạch cũng chẳng đáng là bao. Mấy thằng nhóc choai choai hung hăng lắm, cứ như là đi cướp không vậy.

Hôm nay lại có chút khác biệt, vì có cả Cố Lẫm. Bố con Cố Lẫm và Cố Hương Chức đều rất hăng hái, Cố Hương Chức còn khỏe hơn mấy đứa trẻ khác, lại còn dữ dằn nữa, tranh giành thì không nể nang ai, lại thêm có Cố Lẫm che chở.

Hai bố con nhặt cả buổi sáng được cả một sọt, thành quả tốt như vậy, người khác thu hoạch chẳng được bao, thế nên hai bố con nhà này bị không ít người lườm nguýt. Ai nấy đều trừng mắt nhìn họ, vô cùng căm ghét. Bầu không khí ở đó thật sự không được tốt cho lắm.

Cả Cố Lẫm và Cố Hương Chức đều cảm nhận được điều đó. Hai bố con ngồi cạnh nhau, Cố Lẫm lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, như thể hễ ai dám động tay cướp đồ, hắn sẽ không khách khí. Một mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây.

So với họ, Vương Nhất Thành dẫn cả đám người mà nhặt được chẳng bao nhiêu, nên chẳng ai thèm để ý. Đừng tưởng là ai cũng có thể đến đây, thực ra vẫn có những quy tắc ngầm. Thường thì những người đến nhặt than đá đều là đám nhóc choai choai.

Đàn ông trưởng thành mà đi "cướp ăn" của trẻ con thì bị coi thường lắm. Không phải là không có người lớn đến, nhưng họ chỉ nhặt chút ít thôi, chủ yếu là để bọn trẻ con làm. Nếu có người lớn đến, thì thường là người nhà lo lắng cho con cái, sợ chúng bị bắt nạt. Chứ còn người lớn mà đi tranh giành với trẻ con thì thật là xấu hổ. Chính vì vậy, Vương Nhất Thành dù lười biếng, nhưng trong mắt mọi người vẫn là chuyện bình thường.

Chỉ có chuyện Cố Lẫm xúi con gái đi tranh giành mới bị khinh bỉ. Anh là đàn ông trưởng thành, lũ nhóc choai choai sao mà tranh lại được. Người ta nói, anh là trai tráng, sao không đi làm lấy công điểm trong thôn, cứ phải đến đây tranh giành với trẻ con làm gì?

Mặt ai nấy cũng khó đăm đăm, chỉ có Vương Nhất Thành là ngủ say như chết. Buổi trưa mùa thu, nắng vàng như mật, chiếu lên người hắn, khiến hắn ngủ càng ngon giấc.

Thiệu Văn, Thiệu Võ: "Thật ghen tị với chú út quá đi."

Đại Nha, Nhị Nha mấy đứa con gái cũng gật đầu. Cả buổi sáng, chú út chỉ có mỗi việc là bện vòng hoa, ngủ, hoặc sai bảo bọn chúng làm đi làm lại một việc. Chứ có nhặt được hòn than nào đâu.

"Tàu đến!"

"Nhanh lên!"

"Mau chuẩn bị."

Một đoàn tàu chở than chạy qua, lập tức vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Vương Nhất Thành giật mình tỉnh giấc, dụi mắt, ngồi khoanh chân trên ghế.

Tam Nha xót xa nhìn cái ghế, cái ghế này là để đổi than đá mà! Mệt chết đi được. Nhưng Tam Nha đâu dám trách chú út. Huhu, chú út toàn bắt nạt trẻ con.

Nó chỉ dám liếc nhìn rồi lại vội vàng chạy theo mọi người khi đoàn tàu ầm ầm đi qua. Vương Nhất Thành thấy mấy đứa trẻ chạy như điên, vội hét: "Thiệu Văn, Thiệu Võ, Đại Nha, cẩn thận một chút, chúng bay muốn chết à! Đừng có tranh giành, đứa nào bị thương tao không tha đâu, lùi lại hết cho tao, đừng tranh giành nghe chưa…"

Người ta thì gào thét tranh nhau cướp, hắn thì lại kêu đừng giành.

Thiệu Văn bất đắc dĩ: "Chú út ơi, đừng có cản chân bọn cháu nữa!"

Vương Nhất Thành: "Chúng mày là chú hay tao là chú? Bảo đừng giành thì đừng có giành, nhặt chút ít thôi được rồi!"

Hắn còn đang nói thì thấy Cố Lẫm một mình một ngựa xông lên, gạt phăng mấy đứa trẻ con, nhanh chóng chọn nhặt những hòn than to, động tác nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Vương Nhất Thành thốt lên: "Ái chà chà!"

Mọi người giành nhau thành một đống, nhà hắn thì thu hoạch được chẳng bao nhiêu, Đại Nha, Nhị Nha suýt khóc đến nơi.

Vương Nhất Thành thấy mấy đứa cháu sắp toi đời đến nơi, liền vẫy tay, gọi mấy đứa nhóc mặt mày lấm lem lại gần, hạ giọng nói: "Các cháu yên tâm đi, hôm nay chúng ta nhất định sẽ về nhà với đầy ắp sọt."

Mấy đứa trẻ: "?"

Giữa ban ngày ban mặt, chú út bắt đầu mơ mộng rồi à?

Vương Nhất Thành cười đầy ẩn ý, nói: "Các cháu còn non lắm, cứ chờ mà xem!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play