Miệng của Vương Nhất Thành, cứ như là được "khai quang" vậy. Tất nhiên, khi hắn vừa nói câu đó, mấy đứa trẻ không hề tin tưởng. Bọn trẻ con chẳng hiểu gì cả, không tranh giành thì làm sao mà nhặt được than đá chứ? Nhưng chúng cũng không dám xông pha vào đám đông, vì ai nấy đều mang trong mình vài phần nóng nảy, va chạm lung tung. Bọn chúng sợ bị thương!
Theo tính toán chi li của bà nội Điền Xảo Hoa, dù thế nào đi nữa cũng không được bị thương, hễ mà bị thương thì coi như lỗ vốn. Nhà họ Vương có thể ăn may, chứ không thể chịu thiệt. Thế nên mấy đứa trẻ chỉ nhặt những hòn than vụn nhỏ ở bên ngoài. Thu hoạch ít, nhưng an toàn.
Vương Nhất Thành thấy sắp tàn cuộc, cuối cùng cũng chịu rời khỏi "ốc đảo" của mình, cái ghế ván. Hắn đã bện được hai cái vòng hoa cơ đấy, còn đeo lên tay nữa chứ. Vương Nhất Thành chẳng quan tâm mấy đứa nhỏ nghĩ gì, gọi chúng lại, nói: "Các cháu đi theo chú ra đây, để chú xem các cháu nhặt được bao nhiêu rồi."
Mỗi đứa trẻ chỉ nhặt được một lớp than đá dưới đáy sọt, thật sự là quá ít. Vương Nhất Thành đổ than đá của mọi người vào sọt của mình, Thiệu Văn, Thiệu Võ giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Vương Nhất Thành nhìn đống than đá gộp lại cũng chỉ được nửa sọt, xách sọt lên rồi đi, trông như là đi trả ghế cho nhà người ta.
Thiệu Văn: "Chú út…"
Vương Nhất Thành nhướng mày: "Cháu làm chủ hay chú làm chủ?"
Thiệu Văn: "Chú ạ."
Vương Nhất Thành khẽ mỉm cười, quay người bước đi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT