Hôm nay Vương Nhất Thành và Bảo Nha kiếm được một mớ. Hậu quả là hai cha con lỡ chuyến xe bò về nhà buổi tối.
Hai người ăn no căng bụng, lững thững đi bộ về nhà dưới ánh hoàng hôn. Vương Nhất Thành vừa đi vừa cằn nhằn: "Cái số em ăn khỏe mà chẳng béo ra được. Ăn bao nhiêu thứ ngon cũng tiêu hóa hết. Em là vì con cả đấy. Nếu không vì muốn con ăn nhiều một chút thì tối nay em đã không ở lại ăn cơm rồi."
Bảo Nha nhìn ba, ngây thơ vạch trần: "Ba tự dưng cũng muốn ăn mà. Ba thích ăn nhất đấy! Ba còn bảo làm gì thì làm cũng không được chậm trễ việc ba ăn thịt cơ. Nên không trách Bảo Nha đâu ạ."
Vương Nhất Thành nhéo má con gái: "Hả, cái con bé này, con còn dám vạch mặt ba hả? Ba là người cha vất vả cần cù vì con mà con không tôn trọng ba gì cả."
Bảo Nha xoa xoa má: "Thôi thôi, con biết rồi ạ!"
Con bé lẽo đẽo theo ba về. Đi được chừng 40 phút, cô bé lẩm bẩm: "Sao mãi vẫn chưa đến nhà vậy ba? Mệt quá đi à!"
Hai cha con cũng chẳng có khái niệm thời gian gì cả. Chỉ là cảm thấy đi mãi mà vẫn chưa đến. Vương Nhất Thành nói: "Hay mình nghỉ một lát nhé?"
Bảo Nha ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Dạ được!"
Hai cha con chẳng nghĩ ngợi nhiều, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Một cơn gió thu thổi qua, mấy sợi tóc rối bời của Bảo Nha bay vào mặt, ngứa ngáy. Cô bé đưa tay dụi dụi mặt rồi thần bí hề hề ghé sát lại gần ba, nói: "Ba ơi, con mách cho ba một bí mật nhỏ nhé!"
Vương Nhất Thành hớn hở: "Gì đấy?"
Anh ghé sát mặt vào con gái, ra vẻ lắng nghe. Bảo Nha lập tức tỉnh táo hẳn. Cô bé đắc ý móc ra một đồng tiền: "Xem này!"
Vương Nhất Thành trợn mắt: "Ối giời ơi, con lấy đâu ra đấy?"
Đây là cả một gia tài đấy nhé!
Một đồng tiền này đủ mua cả cân thịt lợn còn thừa tiền tiêu vặt.
Thịt lợn bây giờ mới có tám hào một cân thôi mà.
Vương Nhất Thành nhìn con gái. Bảo Nha lí nhí: "Cô Tư cho con đấy ạ. Cô Tư bảo con giấu đi, để dành làm tiền riêng. Ba ơi, tiền riêng là gì ạ?"
Khóe miệng Vương Nhất Thành giật giật: "Cái con người Tư này, em có còn là em trai yêu quý nhất của chị không đấy?"
Anh lẩm bẩm một hồi rồi nghiêm mặt giải thích: "Tiền riêng, là lén lút đưa tiền cho con để dành mua đồ ăn ngon, không cho ai biết đấy."
Bảo Nha bừng tỉnh đại ngộ, gật gù: "Ra là thế ạ!"
Cô bé hào phóng đưa tiền cho ba: "Đây, cho ba này!"
Cô bé líu lo: "Ba phải mua đồ ăn ngon cho Bảo Nha đấy nhé!"
Cô bé nghiêm túc dặn dò ba. Vương Nhất Thành nghe lời nhét tiền vào túi, vỗ vỗ túi, nói: "Con yên tâm đi. Ba ăn gì ngon mà không nghĩ đến con à? Con nói xem, ba có ăn vụng bao giờ không?"
Bảo Nha dứt khoát lắc đầu: "Không ạ!"
"Thế thì còn gì nữa?"
Bảo Nha nở nụ cười tươi rói.
Tiền riêng của con bé đã đổi chủ rồi.
Vương Nhất Thành xoa đầu con gái, nói: "Con phải tin ba chứ. Con xem trên đời này có ai tốt với con hơn ba không? Con xem mấy ông bác cả, bác hai, bác ba của con, họ có đối xử với con tốt như ba không?"
Bảo Nha lắc đầu: "Không ạ."
Vương Nhất Thành vênh mặt tự hào: "Cho nên, có một người cha tốt như ba, con cứ âm thầm mà sung sướng đi nhé!"
Bảo Nha mím môi cười khúc khích. Cười xong, cô bé ngả đầu vào đùi ba, nũng nịu: "Ba ơi, Bảo Nha đi không nổi nữa rồi. Ba ơi, ba ơi, ba cõng Bảo Nha về nhà đi mà..."
Vương Nhất Thành cạn lời: "..."
Anh đánh giá con gái từ trên xuống dưới, nghi ngờ sâu sắc rằng cô con gái ngốc nghếch nhà mình đang diễn kịch. Có phải nó đã mai phục ở đây chờ anh không đấy?
Bảo Nha chớp mắt long lanh: "Con mệt quá, đi không nổi nữa..."
Vương Nhất Thành thở dài: "Chỉ có con gái ba mới tính kế được ba thôi."
Anh thở dài một tiếng, nói: "Lên đi, ba cõng con."
Bảo Nha lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên: "Cảm ơn ba ạ!"
Vương Nhất Thành cõng con gái hướng về nhà. Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, trời nhá nhem tối. Anh bước từng bước một, không nhanh không chậm. Ai bảo anh vốn dĩ không phải là người siêng năng gì cho cam. Giờ còn cõng thêm một đứa bé nữa thì lại càng chậm.
Bảo Nha nằm trên lưng ba, lại chẳng thấy mệt mỏi gì.
Cô bé đón gió đêm, cảm thấy thật thoải mái.
Vương Nhất Thành vừa đi vừa trò chuyện với con gái: "Bảo Nha à, trời tối con có sợ không?"
Bảo Nha lắc đầu: "Con không sợ. Con là Bảo Nha dũng cảm mà."
Vương Nhất Thành cười: "Ba lại hơi sợ đấy. Con hát một bài đi, cho ba thêm can đảm."
Bảo Nha nhăn cái mũi nhỏ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thế con hát bài 'Hai con thằn lằn' nhé..."
Cô bé nhanh chóng cất giọng hát trong trẻo. Vương Nhất Thành bật cười, giọng hát của con gái anh quả nhiên là di truyền từ anh, nghe hay mà. Đúng là con cưng của anh. Vương Nhất Thành từng bước một tiến vào thôn. Cũng không biết đi được bao lâu nữa thì cuối cùng cũng đến thôn. Nhà anh cách đầu làng không gần. Vương Nhất Thành lẩm bẩm: "Giá mà nhà mình ở ngay đầu làng thì đến nhà rồi."
Vừa dứt lời, anh đã thấy người đàn ông vạm vỡ đang chuẩn bị ra ngoài dừng chân, trừng mắt nhìn anh một cái rồi sầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Vương Nhất Thành bĩu môi: "Xùy." Đúng là đồ hung dữ!
Ở ngay đầu ngõ, cái nhà mà mọi người hay bảo là "lão Hà gia" chính là nhà Hà Tứ Trụ đấy. Mà cái lão Hà gia này thì lại chẳng ưa gì nhà Vương Nhất Thành. Nhà lão Hà có bốn anh em trai, theo thứ tự là Hà Đại Trụ, Hà Nhị Trụ, Hà Tam Trụ và Hà Tứ Trụ. Ba người đầu đã yên bề gia thất cả rồi, chỉ còn mỗi Hà Tứ Trụ là vẫn còn độc thân.
Bốn anh em đều đã dựng vợ gả chồng và ra ở riêng, mỗi người một gian nhà liền kề nhau ở ngay đầu làng. Nhà Hà Tứ Trụ nằm ngoài cùng, sát với bờ ruộng. Điều kiện gia đình nhà họ Hà cũng thuộc dạng khá giả trong làng, nhưng Hà Tứ Trụ, vì đông anh em, lại thêm tính tình cục mịch, lại có chút ngông nghênh ngang tàng, nên dù cũng có của ăn của để, anh ta vẫn nhất quyết phải kén cho được một cô vợ vừa xinh đẹp, vừa hiền lành nết na, thế nên đến giờ vẫn chưa tìm được ai ưng ý.
Hà Tứ Trụ còn hơn Vương Nhất Thành những ba tuổi lận. Ấy thế mà con gái nhà Vương Nhất Thành đã sáu tuổi rồi, còn Hà Tứ Trụ vẫn đi về lẻ bóng. Vương Nhất Thành mười tám tuổi đã cưới vợ, giờ hai mươi lăm, còn Hà Tứ Trụ thì hai mươi tám. Thời buổi này, đâu chỉ ở quê mà ngay cả thành phố, mười tám tuổi người ta đã bắt đầu xem mắt rồi. Hai mươi mấy tuổi là cơ bản đã yên bề gia thất cả. Hà Tứ Trụ như vậy là thuộc hàng hiếm có đấy.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, ở cái làng này, mấy người trạc tuổi Vương Nhất Thành cũng toàn lấy vợ muộn cả. Chẳng phải vì hưởng ứng lời kêu gọi của Nhà nước gì đâu, vì thời đó làm gì có chuyện khuyến khích kết hôn muộn, sinh con muộn. Tất cả là tại Vương Nhất Thành cả đấy.
Dĩ nhiên, bản thân Vương Nhất Thành thì chẳng nhận đâu.
Chuyện Vương Nhất Thành cưới vợ năm xưa thật sự đã làm cho cả làng trên xóm dưới được phen kinh ngạc. Phải biết rằng, trừ mấy vụ ở rể ra, cả chục năm trời chẳng ai thấy cái chuyện cưới vợ mà không tốn tiền cả. Đằng này, không những không tốn một xu, mà vợ còn "cho không" nữa thì đúng là xưa nay hiếm có.
Một cô gái phố huyện xinh xắn đàng hoàng lại chấp nhận "gả đổ" về cái làng quê này, không cần một đồng sính lễ lại còn tự bỏ tiền ra làm đám cưới, mang cả của hồi môn về nữa chứ. Hỏi sao mà không gây chấn động cả vùng cho được! Quả thực, pha "cua gái" của Vương Nhất Thành đã làm lóa mắt bao nhiêu người.
Anh ta làm được thì cũng khiến cho người ta có cảm giác "hắn làm được thì mình cũng làm được".
Thời gian đó, đâu chỉ mỗi làng này, mà cả vùng, đến cả mấy anh thanh niên ở xã bên cũng đổ xô đi tìm vợ thành phố vừa xinh đẹp lại không cần sính lễ, mang cả của hồi môn về. Nhưng cuối cùng thì chẳng ai thành công, để rồi lỡ dở cả tuổi xuân.
Cũng may là nhiều người đã kịp thời tỉnh ngộ và "quay đầu là bờ".
Nhưng vẫn còn một số người kiên trì đến cùng, Hà Tứ Trụ là một ví dụ điển hình.
Hà Tứ Trụ thì khỏi phải nói, ghen tỵ với Vương Nhất Thành ra mặt. Mỗi lần gặp mặt là y như rằng anh ta nhìn Vương Nhất Thành bằng nửa con mắt.
Còn Vương Nhất Thành thì vẫn cứ tươi cười niềm nở chào hỏi. "Hì hì, tôi còn định đến bái nhà anh để đặt bẫy cơ mà, gặp mặt tất nhiên là phải hòa nhã rồi. Cứ tươi cười ba tháng, may ra cũng bù đắp được phần nào nỗi đau mất con mồi chứ?"
Vương Nhất Thành chẳng để ý đến thái độ của Hà Tứ Trụ, vừa cõng con gái vừa lắc lư, nói: "Con bé này có phải lại béo lên không đấy? Sao bố thấy con nặng thế?"
Bảo Nha vội vàng ngừng hát, nũng nịu cãi: "Bảo Nha không béo đâu, Bảo Nha gầy lắm. Bảo Nha có ăn nhiều đâu mà béo!"
Vương Nhất Thành cười khẩy: "Hahaha!"
Anh ta liếc mắt: "Lời này đến con còn chẳng tin nữa là bố."
Bảo Nha nhà anh là đứa bé bụ bẫm hiếm có của cái làng này. Tay chân thì có ngấn, bụng thì phệ ra. So với mấy đứa trẻ còi xương trong làng thì con bé chẳng phải dạng vừa gì.
Đó cũng là lý do vì sao Vương Nhất Thành đôi khi phải lén lút ăn vụng. Bản thân anh thì không sao, chứ con bé này mà bảo nó không được ăn ngon thì ai mà tin cho được. Thôi thì Vương Nhất Thành cứ quang minh chính đại vậy, ngược lại lại bớt chuyện.
Anh ta lại lắc lư con bé, nói: "Chắc chắn là con béo rồi."
Bảo Nha che mặt lại, làm bộ không nghe thấy.
Vương Nhất Thành hừ một tiếng.
Hai bố con vừa đi vừa lẩm bẩm, cuối cùng cũng về đến nhà. Vừa đến cổng đã thấy cả nhà đang hóng mát ngoài sân. Ừm, tiết trời đầu thu, có gì mà phải hóng mát, chẳng qua là đang đợi anh thôi.
Điền Xảo Hoa cằn nhằn: "Giờ này anh mới về đến nhà."
Vương Nhất Thành kêu oan: "Tại con có xe đâu. Con đi bộ về, lại còn phải cõng con bé này nữa, đi không nổi luôn ấy chứ."
Anh ta ngó nghiêng rồi thấy chiếc xe đạp của mình đã được mang về: "Thằng Đường trí thức trẻ nó trả xe cho con rồi à, cũng được."
Điền Xảo Hoa chẳng quan tâm đến chuyện đó, chỉ hỏi: "Hôm nay anh đi chỗ Nhất Hồng, nó có nói khi nào về không?" Con gái về thì cuộc sống mới dễ thở hơn được.
Vương Nhất Thành than thở: "Trời ạ, con vừa về đến nhà mẹ đã không hỏi thăm xem con có mệt không, cứ như là đang xét xử con vậy. Mẹ, mẹ đối xử với con quá đáng đấy!"
Khóe miệng Điền Xảo Hoa giật giật: "Sao? Hôm nay con Tứ cho anh ăn mật gấu gan hùm à? Mà anh dám cãi lại tôi thế hả?"
Bà ta trợn mắt: "Có tin tôi cho anh ăn đấm không? Anh tưởng anh lớn rồi thì tôi không đánh được anh chắc?"
Thấy mẹ định ra tay, Vương Nhất Thành lập tức xuống nước: "Mẹ ơi, con sai rồi!"
Anh ta hét lớn một tiếng, dứt khoát: "Mẹ đừng giận mà, giận thì hại sức khỏe đấy, con không muốn thế đâu. Con chỉ đùa với mẹ thôi mà. Mẹ ơi, mẹ ruột của con ơi, con là đứa con trai mẹ thương nhất mà. Mẹ không được đánh con đâu, con còn phải giữ mặt mũi để làm ăn nữa chứ."
Điền Xảo Hoa đã quen với cái miệng dẻo quẹo của anh rồi.
Bà ta trợn mắt: "Con chị anh khi nào về?"
Vương Nhất Thành: "Ngày kia ạ. Chị con dạo này khó xin nghỉ lắm, sớm nhất là ngày kia mới xin được. Chị ấy bảo sẽ mua một con gà mái già về bồi bổ cho cả nhà."
Vừa nghe thấy thế, cả nhà đều mừng rỡ đến trào nước mắt, à không, là nước miếng chảy ra từ khóe miệng mới đúng.
Mấy anh em trai thì vui mừng, mấy chị dâu thì càng hớn hở ra mặt. Mẹ chồng tuy có keo kiệt, nhưng mỗi lần cô em chồng về là thể nào cũng có đồ ngon để ăn. Sau vụ thu hoạch này mà được bồi bổ thì còn gì bằng.
Mọi người đều rạng rỡ cả lên. Điền Xảo Hoa cũng đã có kế hoạch trong đầu. Bà ta dứt khoát phân phó: "Ngày mai thằng cả và mấy đứa cứ đi làm công như thường lệ. Còn thằng Năm, con đừng đi làm công nữa. Mấy cái công điểm con kiếm được chả đáng là bao. Con dẫn thằng Thiệu Văn, Thiệu Võ và mấy đứa nhỏ ra bờ sông mà nhặt than đá. Nhớ mang theo cơm nắm, nhặt được càng nhiều càng tốt."
Vương Nhất Thành khổ sở: "Mẹ à, con..."
Điền Xảo Hoa trừng mắt: "Sao, con không thích à?"
Vương Nhất Thành vội vàng: "Dạ dạ dạ, con thích chứ. Đi thì đi thôi."
Sau khi phân công xong xuôi, mọi người ai về phòng nấy. Bảo Nha tắm rửa xong nằm trên giường đất, vỗ tay: "Bố ơi, chúng ta quên lấy giấy hồng rồi."
Vương Nhất Thành: "Không quên đâu, bố để ở nhà bác Tứ rồi."
Anh ta cũng trèo lên giường nằm xuống, nói: "Hôm nay mệt rã rời, ngủ một giấc cho ngon đi, ngày mai còn phải đi bờ sông nữa. Mẹ con đúng là không ưa thấy ai được rảnh rỗi."
Chỗ họ ở cách bờ sông cũng không gần, mà cái "bờ sông" đó lại không phải là một xã hay một thôn gì cả. Nó chỉ là một địa danh. Ngày xưa ở đó có một con sông nên mới có cái tên như vậy. Nhưng đây không phải là một nơi vô danh tiểu tốt, mà là một cái "mỏ vàng" trong mắt dân địa phương.
Bờ sông là một đoạn đường sắt chạy dọc, mà ở ngay chỗ đó lại có một khúc cua rất lớn và dốc. Bình thường thì không sao, nhưng cứ đến mùa thu, là lại có những chuyến tàu chở than đá từ phương xa chạy về xuôi.
Chính cái khúc cua này đã làm vương vãi không ít than đá ra ngoài.
Mà than đá thì lại là một thứ có giá trị. Nhà nào không nỡ dùng thì có thể đem bán. Một sọt than đá nhỏ cũng đổi được một quả trứng gà.
Nếu than đá chất lượng tốt, nhiều vụn than, thì có khi đổi được cả hai quả ấy chứ.
Hỏi ai mà không ham?
Cứ đến mùa này là ở đó lại tấp nập người qua lại.
Điền Xảo Hoa năm nào cũng sai người nhà đi nhặt, nhặt được nhiều hay ít không quan trọng, có thu hoạch là tốt rồi.
Vương Nhất Thành thì chẳng thích thú gì cái việc này. Đi bộ ra đó cũng mất đến hai tiếng rưỡi, mệt chết người. Nhưng anh có cãi lại được mẹ đâu. Anh buồn rầu nhắm mắt lại, đi ngủ.
"Ước gì có ngày người ta được vô công rồi nghề!"
Đêm đó, Vương Nhất Thành chẳng mơ thấy gì ngoài than đá, một màu đen kịt. Anh ngủ không ngon giấc, trong mơ cũng toàn là than đá. Dù không thích làm nhưng sáng ra thân thể vẫn cứ thành thật mà bò dậy.
Không thành thật thì mẹ anh đánh cho sưng mặt chứ chẳng chơi. Cái bà già này hung dữ quá sức.
Cũng may là sáng nay bà già không bớt xén phần ăn của anh. Vương Nhất Thành cắm cúi ăn cơm, hỏi: "Mẹ, hôm qua mẹ bảo con dẫn bọn trẻ đi cùng, nhưng mà mấy đứa nhóc tì con không dẫn đâu nhá. Vừa vướng chân vừa thêm phiền phức, lỡ có va phải vấp ngã lại ăn vạ con. Con đi làm chứ có phải đi trông trẻ đâu."
Mấy anh em anh tuổi tác sàn sàn nhau nên con cái cũng xấp xỉ tuổi nhau. Tuy vậy vẫn có mấy đứa còn bé tí.
Vương Nhất Thành không khách khí: "Thằng Thiệu Văn, Thiệu Võ, Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha gì đó đi thì con không ý kiến, nhưng mấy đứa nhóc con là con không dẫn đâu."
Mấy đứa lớn kia thì đều đã đi học, nhưng chúng nó học ở trường làng, đi học cũng kiểu "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới". Dạo này đang được nghỉ vụ thu hoạch nên Vương Nhất Thành nhất định phải mang chúng đi. Không có chúng nó thì ai làm cho chứ?
Nhưng mấy đứa bé hơn thì anh chịu.
Điền Xảo Hoa: "Con dẫn thêm mấy đứa nữa đi, chúng nó cũng làm được việc đấy."
Ở nông thôn, chuyện trẻ con sáu bảy tuổi đã bắt đầu làm việc là chuyện thường.
Vương Nhất Thành khổ sở: "Mẹ, không phải là con không muốn dẫn, mà chúng nó làm được việc đấy, nhưng mà đi bộ thì đã mất toi bao nhiêu thời gian rồi, đến nơi là mệt rã rời, còn làm được gì nữa? Trẻ con sức lực có hạn mà mẹ. Nếu mẹ thấy chúng nó rảnh quá thì mẹ bảo chúng nó đi lượm phân trâu đi. Dù sao gom góp lại cũng đổi được công điểm ở trong đội."
Điền Xảo Hoa: "Cũng đúng."
Bà ta lại phân công nhiệm vụ cho đám trẻ con ở nhà. Tất nhiên, đừng tưởng Điền Xảo Hoa phân công nhiệm vụ cho trẻ con là bắt chúng phải làm cho bằng được. Trẻ con thì thế nào chả ham chơi, có lượm được chút nào về cũng là tốt rồi. Coi như là vừa chơi vừa làm thôi.
Chứ trông chờ chúng nó lượm phân trâu bán cho đội sản xuất thì chắc chết đói mất.
Bảo Nha ngước mắt lên nhìn: "Ba ơi, ba không mang con đi ạ?"
Vương Nhất Thành liếc con: "Đến lúc đấy ba còn phải cõng con về à?"
Bảo Nha xoa xoa mũi, cười làm lành.
Vương Nhất Thành: "Con tự chơi đi, hôm nay ba không mang con đi đâu."
Anh dừng lại một chút rồi nói: "Con đi lượm phân trâu với Tứ Nha đi, nhưng mà đừng để ai bắt nạt nhá. Nếu đánh thắng được thì đánh, không đánh được thì chạy. Đừng có thiệt. Nếu ai bắt nạt con thì về nhà ba sẽ trả thù cho con!"
Điền Xảo Hoa: "Có ai dạy con kiểu đấy không?"
Vương Nhất Thành: "Cứ bị người ta bắt nạt thì chỉ có mà làm thằng hèn."
Anh ta duỗi người một cái rồi nói: "Trưa phải về nhà ngủ trưa, đừng có chạy lung tung. Trẻ con phải ngủ đủ giấc thì mới lớn được."
Bảo Nha: "Biết rồi, biết rồi."
Cô bé Bảo Nha cảm thấy ba mình thật là lắm lời.
Nhưng Bảo Nha thích nghe lắm.
Cô bé Bảo Nha ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười tươi rói, mềm mại nói: "Ba ơi, con lượm xong phân trâu thì có được đi chơi với anh Hầu không ạ?"
Vương Nhất Thành: "Đi đi."
Bé Bảo Nha lập tức cười toe toét.
Điền Xảo Hoa xoa xoa thái dương, nói: "Thôi được rồi, anh nhanh thu xếp đi đi. Nhớ mang theo cơm trưa."
Vương Nhất Thành gọi mấy đứa lớn ra cửa, nói: "Nhanh lên, mang đồ đạc chuẩn bị đi thôi."
"Dạ."
Phải nói là bọn trẻ vẫn rất thích đi theo cậu út. Mấy người lớn thì có nề nếp, chỉ có cậu út là không thôi. Bọn trẻ cảm thấy mấy người lớn như vậy rất thú vị. Vương Nhất Thành dẫn sáu đứa trẻ ra khỏi nhà, vừa ra đến đã thấy con bé Đại Lan hàng xóm đuổi mấy đứa cháu ra khỏi nhà, nói: "Chúng mày đi nhặt than đá đi, không nhặt đủ một sọt thì đừng có về ăn cơm, nhà Cố này không nuôi lũ ăn hại."
Đúng là một con mụ hà khắc.
Nó vừa vênh váo xong thì đã thấy Vương Nhất Thành, lập tức có chút ngượng ngùng, nhưng rồi cũng nhanh chóng tươi cười rạng rỡ, sáp đến: "Nhất Thành ca, anh cũng đi nhặt than đá ạ? Người nhà anh thật là, việc này sao lại để anh làm! Thật là quá đáng."
Nó đứng tại chỗ thẹn thùng dậm chân!
Không biết còn tưởng là nói cái gì ghê gớm lắm.
Trong sân, đôi mắt to tròn của bé Bảo Nha lập tức khóa chặt mục tiêu. Tam Nha chạy về phía Bảo Nha, nhỏ giọng vào tai Bảo Nha nói: "Người này muốn làm mẹ kế của mày đấy."
Bảo Nha bĩu môi, lè lưỡi với Tam Nha: "Tao không thích nó, tao không đồng ý, ba tao cũng sẽ không đồng ý."
Cô bé kiêu ngạo ngẩng đầu. Ba cô bé bảo là sẽ hỏi ý kiến cô bé mà, cô bé không đồng ý thì ba cô bé sẽ không đồng ý đâu.
Tam Nha "ồ" một tiếng rồi lại vội vàng chạy ra.
Nó định đem câu chuyện này kể cho cậu út, đúng là một con chim sâu chính hiệu. Nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Vương Nhất Thành mỉm cười hỏi: "Đại Lan Tử, nhà cô không phải đòi chia nhà sao? Sao vẫn chưa chia thế?"
Sắc mặt Đại Lan Tử lập tức thay đổi. Về chuyện chia nhà, trong nhà vẫn luôn không vui vẻ gì cho cam. Nhưng lần này mấy anh chị dâu túm được cơ hội, nhất định không buông, đòi chia cho bằng được. Vốn dĩ vụ thu hoạch kéo dài khiến chuyện này tạm gác lại, không ngờ con Hương Chức kia lại gây chuyện khiến mọi người lại nhắc đến, ba mẹ đều vì thế mà rất bất mãn, đối với nó cũng có vài phần oán trách.
Đại Lan Tử nghe đến hai chữ "phân gia" là lập tức khó chịu.
"Nhà chúng ta không có chuyện phân chia gì hết!" Giọng cô ta nghẹn lại, nghe như nghiến răng ken két.
Vương Nhất Thành ngạc nhiên hỏi: "Không phân á? Không phải bảo là thu hoạch xong vụ mùa thì tính chuyện đó sao? Nhà các cậu mà phân, cậu tính sao? Còn chưa có chồng con gì, có được chia phần không?"
Đại Lan Tử thoáng bối rối: "Con gái thì làm sao mà được chia?"
Nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Nhà tôi không phân chia gì hết."
Vương Nhất Thành cười nhẹ: "Ra là tôi nghĩ sai rồi."
Đại Lan Tử nhìn Vương Nhất Thành, trong lòng thầm xuýt xoa, anh Nhất Thành càng lớn càng đẹp trai.
Trước đây, cô không để ý đến anh Nhất Thành đâu, mục tiêu của cô là được như cô Hồng, làm công nhân nhà máy, lấy chồng thành phố, được ăn gạo nhà nước, không phải vất vả chân lấm tay bùn. Thỉnh thoảng về quê, được lũ bạn bè nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, nghĩ thôi đã thấy sướng rơn rồi.
Không chỉ mình cô, biết bao nhiêu cô gái trong thôn đều mơ ước được như cô Hồng.
Cô bắt đầu để ý đến Vương Nhất Thành từ khi nào ấy nhỉ? Hình như là lúc anh đột ngột đòi cưới vợ. Chuyện đó làm cả làng ngớ người. Họ chưa từng thấy ai cưới vợ dễ dàng như vậy.
Cô nghĩ bụng, gái thành phố còn ham lấy anh Nhất Thành, chắc chắn anh phải có gì đó khác biệt. Thế là cô để ý quan sát, ít nhất cũng học hỏi được điều gì đó!
Càng nhìn càng thấy anh Nhất Thành đẹp trai, mà không chỉ đẹp trai, anh còn khác hẳn đám đàn ông trong thôn.
Những lúc không làm đồng áng, anh lúc nào cũng sạch sẽ, mặt mũi không đen thui như người ta mà trắng trẻo, ngay cả móng tay cũng sạch bong. Khác hẳn đám đàn ông lôi thôi trong làng. Anh nói chuyện cũng nhẹ nhàng chứ không quát tháo om sòm, càng không cục cằn như mấy ông anh trai, hễ trái ý là thượng cẳng chân cẳng tay với vợ. Anh lúc nào cũng tươi cười, lịch sự. Không chỉ với phụ nữ mà với cả trẻ con, anh cũng khách khí.
Cô càng nhìn càng thích, chỉ hận không thể nghênh ngang bước vào nhà anh. Mãi mới thấy vợ anh ta qua đời, thế mà anh lại chẳng đoái hoài đến mình?
Rõ ràng là mình thật lòng mà!
Đại Lan Tử nhìn Vương Nhất Thành đắm đuối, ánh mắt si mê.
Vương Nhất Thành vừa định mở miệng thì nghe tiếng quát lớn: "Hai người làm cái gì đấy!"
Vương Nhất Thành quay đầu thì thấy Cố Lẫm đang sầm sập bước tới. Anh ta kéo xốc em gái mình, nhìn Vương Nhất Thành cảnh giác như thể sợ bị cướp mất báu vật: "Đại Lan Tử, con gái chưa chồng chưa con mà lại đứng gần gúi với đàn ông góa vợ thế kia hả? Để người ta thấy thì còn ra thể thống gì? Cậu còn chưa có mối nào đấy! Tránh xa hắn ra!"
Rồi anh ta quay sang cảnh cáo Vương Nhất Thành: "Tao nói cho mày biết, đừng có mà tơ tưởng đến em gái tao, không thì tao cho mày biết tay. Em gái tao không phải thứ để mày mơ mộng!"
Vương Nhất Thành nhìn Cố Lẫm, thấy người này có vẻ đầu óc không được bình thường. Anh nhướn mày, bật cười, ôn tồn nói: "Cố Lẫm à, cơm ăn có thể ăn bậy chứ lời nói không được nói bậy. Tôi chỉ hỏi thăm Đại Lan Tử chuyện nhà cậu định phân chia thôi mà cậu đã làm ầm lên. Cậu cố tình đấy à? Ai biết cậu thương em thật hay là muốn bôi tro trát trấu vào mặt em gái? Chúng tôi có nói gì quá đáng đâu, cậu đã vu cho chúng tôi đủ thứ, nào là tôi tơ tưởng em gái cậu... Trời ơi, đến sói trong rừng nghe còn phải lắc đầu. Nghe có lọt tai không? Tôi biết, tôi biết cậu không ưa em gái, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà. Cậu không nên thế chứ? Tôi là hàng xóm, lại là góa vợ, chẳng để ý đến tiếng tăm gì, nhưng cậu cũng không nên bôi nhọ em gái mình như thế chứ! Nhìn kìa, mặt em cậu đỏ hết cả lên rồi kìa. Làm anh trai mà thế là không được đâu. Tính toán thế không xong đâu."
Cố Lẫm nhíu mày, giọng trầm xuống: "Mày nói bậy bạ gì đấy! Tao làm gì có ý đó? Tao chỉ không muốn loại người như mày đến gần em gái tao thôi. Đừng có mà xúi bẩy ly gián."
Vương Nhất Thành nhún vai vô tội: "Sao lại là xúi bẩy ly gián? Chuyện nhà cậu thì liên quan gì đến tôi? Tôi oan quá! Đấy, con gái cậu còn đứng đây kìa, nó nói có lý không? Trời đất chứng giám, tôi với Đại Lan Tử chỉ buột miệng hỏi chuyện phân chia thôi. Hương Chức này, cháu nói xem... Thôi, cháu đừng nói gì cả, cháu cũng chẳng dám cãi lời bố."
Cố Lẫm nghe xong thì bực bội, cứ như anh là người vô lý lắm ấy. Anh có phải người như thế đâu. Cố Lẫm nghiêm mặt nói, giọng có phần nặng nề: "Vương Nhất Thành, mày xúi bẩy em gái tao, lại còn xúi bẩy cả con gái tao, có ai đời lại làm thế không?"
Vương Nhất Thành: "Cậu đúng là hay suy diễn. Thôi được, cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi chịu."
Anh ta "thương cảm" liếc Đại Lan Tử và bé Hương Chức một cái rồi quay sang mấy đứa trẻ nhà mình: "Đi thôi các con, còn phải đi nhặt củi than nữa. Đúng là đời tôi, lại phải đi nhặt củi than với lũ trẻ con."
Anh ôm bọn trẻ định đi thì Đại Lan Tử lại giậm chân, tức tối đẩy Cố Lẫm một cái: "Anh làm cái gì thế! Anh bớt xía vào chuyện của tôi đi!"
Cố Lẫm hạ giọng quát: "Tao làm sao mà không quan tâm được? Mày là em gái tao, tao không quan tâm đến mày thì còn quan tâm đến ai? Chẳng lẽ tao cứ để mày đi lại với cái loại người đó sao? Em gái à, nhìn người không được nhìn mỗi cái mặt, hôm nào anh giới thiệu cho một người tốt hơn. Giới thiệu một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, oai phong lẫm liệt. Cái loại này không được đâu, nhất định phải nghe anh, không được nói chuyện với hắn nữa! Nghe chưa! Phải hứa với anh đấy!"
Dịu giọng lại, anh ta nói tiếp: "Mày cũng đừng có mà thích cái loại đàn ông cưới vợ chẳng ra gì kia. Thằng Vương Nhất Thành đó ngoài cái mặt búng ra sữa thì có cái gì?"
Trong lòng Cố Lẫm, anh ta khinh thường Vương Nhất Thành lắm.
Loại người đó thì làm nên cơm cháo gì, không phải chỗ để gửi gắm cả đời.
Đàn ông đích thực phải là người đỉnh thiên lập địa!
Anh ta kiên quyết: "Tóm lại là mày phải nghe tao, không thì tao mách bố mẹ."
Đại Lan Tử nhìn anh trai mình với vẻ khó tin, giận dữ kêu lên: "Tôi không cần anh quản! Anh muốn quản thì quản con gái anh đi. Tôi cũng không cần anh giới thiệu ai hết. Anh có giúp gì cho tôi đâu mà mong tôi coi anh là anh trai!"
Cô còn nhớ như in cái lần cô và Hương Chức cãi nhau, anh trai cô đã bênh Hương Chức.
Cô nghĩ đến con bé Hương Chức đáng ghét kia là lại bốc hỏa, tức giận nói: "Anh có coi tôi là em gái đâu mà chạy đến quản tôi làm gì! Tôi có lấy thằng lưu manh ngoài đường cũng không liên quan đến anh!"
Thằng lưu manh vừa hay đang xỉa răng đi ngang qua, nghe thấy thế thì dừng bước, ngạc nhiên: "Có chuyện tốt thế này à?"
Hắn ta hớn hở: "Đại Lan Tử, không ngờ cô lại thích tôi sau lưng đấy."
Đại Lan Tử ngớ người, rồi hét lên: "Á! Á á!"
Cố Lẫm tức đến nổ phổi, nhảy dựng lên túm lấy thằng lưu manh đấm cho một quả: "Mày là cái thá gì mà dám tơ tưởng đến em gái tao? Mày nằm mơ à?"
Thằng lưu manh: "Á á á... Đánh người rồi! Cứu mạng! Cố Lẫm mày lên cơn điên à! Không phải Đại Lan Tử nhà mày vừa nói thế sao? Sao mày lại ăn hiếp người ta!"
Thằng lưu manh đáng thương, hắn ta đâu phải đối thủ của Cố Lẫm, ăn hai đấm đã nằm bẹp dí, kêu la thảm thiết.
Vương Nhất Thành đi chưa được bao xa đã vội vàng chạy về hóng chuyện. Không phải anh không muốn làm việc, mà chủ yếu là chuyện vui như này mà không nhanh chân đến xem thì lát nữa ông Cố già ra mặt, lại dĩ hòa vi quý thì phí. Ông Cố già ấy mà, toàn ôm cục tức vào người.
Cứ có chuyện gì là lại ủ dột ở trong nhà.
Lần này liên quan đến người ngoài, sao mà nhịn được?
Anh ta tức tốc quay lại, chiếm vị trí đẹp nhất để xem, ngẩng đầu lên thì thấy.
Ối!
Thằng lưu manh bị đánh cho tơi bời.
Cố Lẫm ra tay cũng ác thật.
Không chỉ Vương Nhất Thành, lúc này có vài nhà cũng xúm xít chạy ra. Nhà cửa ở đây san sát nhau, người ta sống thành từng cụm mà.
"Cái gì thế này? Sao lại đánh người?"
"Thằng lưu manh bị đánh kìa."
Cố Lẫm chẳng sợ ai, hùng hồn nói: "Thằng lưu manh giở trò với em gái tôi, tôi làm anh trai không thể làm ngơ, phải cho nó một bài học."
Thằng lưu manh tức điên lên, gào: "Mày nói bậy! Sao mày lại vu oan cho người ta, rõ ràng là em mày nói..."
Hắn ta oan thật mà.
Đại Lan Tử đứng chết trân tại chỗ, Cố Lẫm nói: "Em gái tôi, tôi sẽ che chở."
"Á! Á á á!"
Đại Lan Tử bỗng bùng nổ, giận dữ đạp anh trai một cái rồi mắng: "Anh thiên vị, anh đừng có mà quản tôi!"
Nói xong, cô giơ chân bỏ chạy.
"Ối dào!"
"Đại Lan Tử làm sao thế?"
"Mau đuổi theo đi."
Cố Lẫm lập tức đuổi theo. Vương Nhất Thành khoanh tay đứng xem thì thấy Cố Hương Chức từ đầu đến cuối hầu như không nói gì, cô xách giỏ, nói: "Con đi nhặt than đá ở bờ sông đây."
Thật là chăm chỉ làm việc.
Mọi người lại không nhịn được mà bàn tán: "Con Hương Chức này làm việc giỏi thật, lớn lên nhà ai cưới được nó thì đúng là vớ được của trời."
Cố Hương Chức đang xách giỏ chuẩn bị đi, nghe thấy câu này thì sắc mặt tối sầm lại, lầm lũi quay đầu nhìn thoáng một cái rồi quay đi, bước nhanh hơn.
Vương Nhất Thành có vẻ chưa đã thèm, anh không hiểu sao chuyện vui lại không kéo dài được. Lần nào cũng mở màn hoành tráng rồi kết thúc nhạt nhẽo, làm người ta bực mình. Vương Nhất Thành bực bội: "Thôi được rồi, cuối cùng thì cũng phải đi."
Lúc này anh ta mới bước nhanh đuổi kịp lũ trẻ. Lũ trẻ kêu: "Chú nhỏ nhanh lên, vừa nãy chú Ba Cố đuổi theo cô Đại Lan Tử chạy rồi."
Vương Nhất Thành nhổ toẹt một cái, nói: "Nhà hắn lúc nào cũng đầu voi đuôi chuột, cứ như đi tiểu không hết ấy, chán chả buồn xem."
Anh dẫn mấy đứa trẻ ra khỏi làng, chưa đến cổng làng đã thấy Cố Lẫm túm Đại Lan Tử quay về. Có lẽ vì Đại Lan Tử phản kháng nên mặt anh ta càng lạnh lùng hơn. Lúc đi ngang qua Vương Nhất Thành, anh ta không nhịn được mà bước nhanh hơn.
Ngay lúc họ lướt qua nhau, Cố Lẫm đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng sẽ đi nhặt than đá, dù là nhặt than đá, tôi cũng sẽ làm tốt nhất."
Vương Nhất Thành: "?"
Anh bị điên à?
Anh ta thật sự muốn hỏi thăm Cố Lẫm một câu, nhưng Vương Nhất Thành không phải loại người như vậy, ngược lại anh cười nói: "Tôi chờ xem."
Cái...
Cố Lẫm bừng bừng ý chí chiến đấu, nắm chặt tay nói: "Tôi nhất định làm được."
Anh không thể kém hơn cái loại gian xảo đó được. Vương Nhất Thành hít một hơi sâu, nói: "Đi nhanh thôi."
Thiệu Văn Thiệu Võ tò mò hỏi: "Chú nhỏ, sao chú Ba Cố cứ nhìn chằm chằm chú thế?"
Vương Nhất Thành nghĩ ngợi rồi nói: "Chắc là... ghen tị đấy."
Anh nhún vai nói: "Biết làm sao được, đẹp trai quá cũng khổ."
Mấy đứa trẻ: "..."
Vương Nhất Thành: "Không ai ghen tị mới là tầm thường, mà chú có phải tầm thường đâu, đương nhiên là bị ghen tị rồi."
Mấy đứa trẻ: "..."
Thiệu Văn hít một hơi sâu, nói: "Chú đừng nói nữa, nhỡ hắn cũng đi theo chúng ta tranh thì chúng ta lại nhặt được ít, đến lúc đó về nhà bà lại không vui."
Vương Nhất Thành cười hắc hắc: "Hắn đi càng tốt."
"Hả?"
Lũ trẻ không hiểu gì cả. Vương Nhất Thành không giải thích mà cười đầy ẩn ý: "Các cháu cứ xem chú đi."
Mấy đứa trẻ: "?"
Bọn nó thật sự không hiểu gì cả.
Vương Nhất Thành tiện tay bẻ một cành cây nhỏ rồi thoăn thoắt làm thành cái còi, còn thổi ra mấy giai điệu đơn giản.
Tam Nha: "Chú nhỏ giỏi quá đi?"
Quả nhiên, chú nhỏ trừ việc đồng áng ra thì cái gì cũng biết.
Thiệu Văn Thiệu Võ thân thiết hơn với Vương Nhất Thành, kêu: "Chú nhỏ, chúng cháu cũng muốn một cái."
Vương Nhất Thành: "Được thôi, chú làm cho mỗi đứa một cái, chú tốt bụng không? Trên đời này làm gì có chú nào tốt hơn chú."
Anh ta tự tâng bốc mình rồi vừa đi vừa làm còi.
"Chú làm cho các cháu cái còi hay thế này, các cháu có phải báo đáp chú một chút không? Chú đâu phải bố các cháu mà đã nhiệt tình làm còi cho các cháu thế này, các cháu có nên thể hiện chút gì không?"
Mấy đứa trẻ: "..."
Cũng may là mọi người quen rồi.
Đồ của chú nhỏ, không có cái gì là cho không cả.
Nhìn thấu.
"Nhỏ người mà lòng đau đáu nỗi đời!"
Vương Nhất Thành cười hề hề: "Ta cũng chẳng cần các ngươi thứ gì ngon lành, trên đường gặp hoa đẹp thì hái cho ta, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, ta tết cho con gái cưng cái vòng hoa."
Mấy đứa Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha nghe vậy thì "!"
Bọn nó cũng là con gái mà, cũng thích chứ bộ.
Nhưng nhìn thái độ của chú út là biết, chú chẳng hề nghĩ đến bọn nó, mấy đứa cháu gái buồn hiu, mắt rưng rưng nhìn Vương Nhất Thành. Nhưng Vương Nhất Thành vẫn chẳng mảy may.
Nực cười, hắn là người dễ mềm lòng chắc?
Nếu hắn đáp ứng hết, thì phải làm bao nhiêu cái đây?
Nghĩ thôi đã thấy mệt, dẹp!
"Chú út..."
"Thích thì về bảo bố các cháu tết cho." Vương Nhất Thành thẳng thừng từ chối.
Mấy đứa nhóc đồng loạt cúi gằm mặt, chú út thật là phũ phàng.
Vương Nhất Thành chỉ cười khẩy: "Hề hề."
Hắn đi chầm chậm, còn chưa đi được nửa đường, đã thấy Cố Lẫm dẫn Cố Hương Chức đuổi theo. Hai cha con chạy bán sống bán chết, mồ hôi nhễ nhại, đi một quãng đường dài như vậy, Cố Hương Chức mồ hôi tuôn như tắm, mà Cố Lẫm cũng chẳng hề có ý định bế con một đoạn.
Mà lạ là không thấy mấy đứa con khác của nhà họ Cố đâu.
Cố Lẫm đuổi kịp Vương Nhất Thành, khẽ mỉm cười, bước nhanh hơn, tiến lại gần.
Vương Nhất Thành vừa nhìn Cố Hương Chức là biết con bé đi không nổi nữa rồi, nhưng ông bố kia hình như chẳng thấy gì, cứ nắm tay con gái kéo đi, Cố Hương Chức bị kéo muốn bay cả người.
Hắn khẽ lắc đầu, hắn nào có nỡ để con gái rượu nhà mình lặn lội đường xa như vậy làm việc, con bé mới có sáu tuổi, không đến mức, thật sự không đến mức phải khổ thế. Đâu phải là nghèo đến không sống nổi nữa đâu.
Hai cha con Cố Lẫm vội vã đi qua, Thiệu Văn, Thiệu Võ cuống cuồng: "Chú út, nhanh lên, chúng con không thể bị bỏ lại."
Vương Nhất Thành nhìn hai thằng nhóc choai choai, xua tay: "Đi không nổi, các cháu muốn đuổi theo thì cứ đuổi, chú thì chịu."
Trên đời này làm gì có ai ép được hắn phải cố gắng.
Mơ tưởng mà làm gì.
Thiệu Văn, Thiệu Võ than ngắn thở dài: "Ôi giời ơi..."
Hai đứa đều sốt ruột, nhưng Vương Nhất Thành vẫn thản nhiên như không, nói: "Trước béo không phải béo, sau béo đè bẹp giường đất, câu này ở đâu ra ấy nhỉ, bọn nó đi nhanh thì sao. Mình cứ đi mình, mình xem kết quả, chứ ai thèm so đo ai sớm ai muộn."
Mấy đứa nhóc ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý.
"Nào, chú út đây sẽ giảng cho các cháu một đạo lý sống, đó là, biết dùng đầu óc, lúc nào cũng hơn dùng sức trâu." Hắn chỉ chỉ vào thái dương, nói: "Tàu hỏa mấy giờ đến, chú nắm rõ trong đầu rồi, bọn họ đi sớm thì cũng phải chờ thôi. Mình cứ đi chậm rãi, kết quả cũng có khác gì đâu, thế thì việc gì phải cắm đầu cắm cổ mà chờ cho mệt xác? Cứ từ từ mà tiến."
Một ngày chỉ có vài chuyến tàu, mỗi lần lên huyện có việc, hắn đều để ý lịch trình cẩn thận.
Có điều chỉnh gì không, đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Thế mới là làm việc chứ.
Phải biết dùng cái đầu.
Hắn liếc mấy đứa nhóc, nói: "Đừng có mà mải đi nhanh quá không hái hoa cho ta đấy nhé, cái vòng hoa của ta mà không làm được, ta cho mấy đứa biết tay."
Mấy đứa nhỏ: "..."
Tam Nha đi mệt, than thở: "Không biết Bảo Nha ở nhà làm gì."
Vương Nhất Thành: "Con gái ta chắc chắn thông minh hơn các cháu, chắc đang ở nhà chơi đấy."
Mấy đứa nhóc méo xệch cả mồm, chú út đúng là không giống một người lớn đàng hoàng chút nào.
Quả không sai, biết con không ai bằng cha, Tiểu Bảo Nha đang cùng Tứ Nha và các bạn đi nhặt phân trâu, con bé chê bẩn, nhặt được mấy cục rồi thôi, cứ hễ gặp là lại lùi lại, làm Thiệu Dũng phải lắc đầu: "Con còn chẳng bằng cả ta nữa."
Đừng tưởng Trần Đông Mai cưng chiều Thiệu Dũng, nhưng ở nhà Điền Xảo Hoa đối xử công bằng, dưa muối đều chia đều như vắt chanh, nên bọn trẻ con cũng chẳng có cái cảm giác hơn người vì là con trai. Thiệu Dũng bằng tuổi Bảo Nha, lớn hơn một chút, hai đứa chơi với nhau khá hợp.
Hai đứa nhóc này nghịch thì thôi rồi, Bảo Nha không thích nhặt phân trâu, nhảy lò cò đề nghị: "Mình đi tìm anh Hầu đào trứng chim đi?"
Mắt Thiệu Dũng sáng lên: "Ý kiến hay đấy!"
Ngũ Nha lo lắng: "Mợ bảo phải nhặt phân trâu mà..."
Thiệu Dũng xua tay: "Kệ đi, cùng lắm thì bị đánh. Bảo Nha, đi thôi!"
Bảo Nha hớn hở: "Đi!"
Rồi ba chân bốn cẳng chạy mất hút!