Tiểu Bảo Nha kiên quyết không cần mẹ kế!

Trong thôn có thằng Cẩu Đản có mẹ kế, mẹ kế của nó đối xử với nó không tốt, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn đánh người nữa chứ, khổ sở lắm. May mà anh trai của Cẩu Đản có ông ngoại tốt bụng, ông ngoại là thầy thuốc, đón nó về. Nhờ vậy mà Cẩu Đản mới có cuộc sống no ấm.

Còn có con Táo Hoa trong thôn nữa, nhà Táo Hoa cũng có mẹ kế, nó phải làm rất nhiều việc, rất nhiều việc, mùa đông cũng phải ra sông giặt quần áo, Bảo Nha thấy thương lắm.

"Mẹ kế toàn là người xấu."

Vương Nhất Thành nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô bé, "Hả? Con còn muốn quản chuyện của ba nữa hả?"

Bảo Nha bĩu môi, lớn tiếng: "Con phải quản!"

Vương Nhất Thành cũng không giận, tươi cười hớn hở, xoa xoa cái đầu nấm của con gái, "Ừ ừ ừ, cho con quản."

Bảo Nha phồng má, "Vậy ba không được tìm mẹ kế, được không?"

Vương Nhất Thành: "Không được."

Bảo Nha lập tức trợn to mắt. Vương Nhất Thành chọc chọc má con gái, "Con gái à, ba cô đơn chiếc bóng khó ngủ lắm! Con xem con còn thích tìm bạn chơi, ba đương nhiên cũng muốn tìm người chơi cùng chứ. Nhưng Bảo Nha yên tâm, nếu con không đồng ý, ba chắc chắn sẽ không làm. Ba muốn hỏi ý kiến con, bởi vì ý kiến của Bảo Nha quan trọng nhất. Hơn nữa ba thề, dù ba có lấy vợ nữa, ba cũng thương Bảo Nha nhất, sẽ không sinh thêm em bé nào khác."

Vương Nhất Thành tuy không đứng đắn, nhưng không lừa con gái.

"Anh nói bậy bạ gì trước mặt con trẻ vậy hả!" Điền Xảo Hoa thật sự là ngứa mắt cái thằng con út này, cái gì mà chơi cùng? Mấy chuyện đó có phải là có thể nói với trẻ con đâu? Sao anh có thể như thế chứ? Điền Xảo Hoa muốn trừng mắt Vương Nhất Thành.

Mấy người anh trai và chị dâu của Vương Nhất Thành đều hơi đỏ mặt, quay đi. Thằng này cái gì cũng nói được, thật không ra gì.

Nhưng Vương Nhất Thành vẫn tỉnh bơ, anh ta nói: "Con không nói dối mà, con không lừa con gái con. Con thật sự không định sinh thêm. Sinh con đẻ cái đâu phải chuyện tốt đẹp gì, sinh càng nhiều, làm cha càng mệt. Lúc còn bé thì chăm bẵm từng miếng ăn giấc ngủ, lớn lên một chút thì lo cho chúng nó ăn học, vất vả cả đời, tương lai chưa chắc đã hiếu thảo, con không ngu."

"Sao có thể không có con trai?" Vương Lão Tam lẩm bẩm một câu.

Vương Nhất Thành nói rất ư là hợp lý: "Có con trai thì sao, chính phủ có chia thêm tiền cho chú không?"

"Thì không phải là... Con không tính đến chuyện dưỡng lão sao?"

Vương Nhất Thành: "Con gái con cũng dưỡng lão cho con chứ sao! Dưỡng lão thì có phân biệt trai gái đâu. Con cái không hiếu thảo thì cũng có dưỡng lão đâu, trong thôn mình đâu chỉ có một hai trường hợp như thế. Đâu phải cứ con trai là đáng tin. Con trai chưa chắc đã đáng tin, nhưng mà Bảo Nha nhà mình thì chắc chắn đáng tin. Bảo Nha nhà mình hiếu thảo lắm. Bảo Nha, con nói xem, tương lai con có dưỡng ba không?"

Bảo Nha lập tức lớn tiếng: "Dưỡng!"

Cô bé mắt to tròn xoe, vô cùng kiên định: "Bảo Nha sẽ dưỡng ba!"

Vương Nhất Thành kiêu hãnh ngẩng đầu, "Thấy chưa, con gái con nói sẽ dưỡng con."

Anh ta nói một cách chính đáng: "Tương lai con gái con tìm người yêu, con phải xem xét kỹ càng, nếu không dưỡng con thì con kiên quyết không đồng ý."

Điền Xảo Hoa thấy con trai càng nói càng kỳ cục, trừng mắt nhìn anh ta, "Anh im miệng cho tôi! Sau này đừng có mà nói mấy cái chuyện này trước mặt con trẻ!"

Vương Nhất Thành cười hề hề: "Vâng vâng vâng, con nghe mẹ hết."

Anh ta chủ động nói: "Mẹ ơi, mẹ phải đối xử tốt với con một chút nha, tương lai con sẽ có tiền đồ lớn đấy."

Điền Xảo Hoa đánh giá thằng con từ trên xuống dưới, hoàn toàn không thấy nó có tiền đồ gì cả. Bà nghi ngờ hỏi: "Anh có tiền đồ? Sao tôi không thấy?"

Vương Nhất Thành cười hì hì: "Mấy người bình thường thì đương nhiên không nhìn ra rồi."

"Xí, cút đi cho khuất mắt tôi."

Điền Xảo Hoa lười để ý đến cái thằng vô liêm sỉ này, trực tiếp đuổi người đi. Thật là nhìn nó một cái là thấy ghét rồi.

Vương Nhất Thành: "Ấy, mẹ sao lại thế nhỉ? À mà, mấy giờ thì ăn cơm vậy? Mẹ đừng có mà tranh thủ hôm nay được nghỉ, cố ý không cho chúng con ăn cơm đấy nhé!"

Điền Xảo Hoa: "Biến đi cho khuất mắt tôi!"

Vương Nhất Thành: "Hắc hắc."

Người dân bình thường, vào thời tiết này ít khi được nghỉ ngơi lắm. Thu hoạch mùa thu mệt mỏi mấy ngày, hôm nay mọi người cũng không vội ra đồng, mà ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Vương Nhất Thành sáng sớm đã ăn cơm rồi, gọi là cơm sáng, nhưng thật ra đã là gần trưa rồi.

Anh ta không ở nhà nghỉ ngơi, mà chuẩn bị ra ngoài. Bảo Nha đang nhảy dây thun với chị trong sân, vừa thấy ba, lập tức gọi: "Ba ơi, ba đi đâu đấy?"

Vương Nhất Thành: "Ba đi dạo trong trấn, con đi không?"

Bảo Nha chớp mắt to, vang oa oa: "Con muốn đi!"

Vương Nhất Thành liếc con gái, "Ba mượn xe đạp đi, ba phải đi bộ đấy, con đi không?"

Bảo Nha ừ một tiếng, dừng lại một chút, kiên định gật đầu, "Bảo Nha muốn đi!"

Trẻ con thì đứa nào mà không thích đi trấn, dù không mua gì cũng vui. Tuy đi bộ rất mệt, nhưng Bảo Nha có thể cố gắng. Bảo Nha lập tức nhảy cẫng lên, "Chị Tam Nha ơi, con không chơi nữa đâu!"

Tam Nha hâm mộ nhìn Bảo Nha, "Vậy hai ba con đi đi, có kịp về ăn cơm trưa không?"

Bảo Nha nhìn ba, Vương Nhất Thành nói: "Trưa không về ăn cơm, mình đến nhà cô con ăn chực."

Bảo Nha: "Dạ ~"

Lúc này mấy cô bé khác càng hâm mộ hơn, ngay cả mấy đứa con trai đang nô đùa trong sân cũng vậy. Nhà bọn nó ngại đến nhà cô ăn chực, chỉ có chú út, không khách sáo gì cả.

Tuy rằng, tuy rằng ba mẹ đều nói như vậy là không tốt, sẽ bị người ta khinh thường, nhưng mà bọn trẻ vẫn rất hâm mộ Bảo Nha.

Nó có đồ ăn ngon để ăn.

Tiểu Bảo Nha kiêu hãnh đi theo ba ra khỏi nhà, cảm thấy mình siêu ngầu. Trẻ con trong thôn, không ai được đi trấn nhiều như nó. Nó đi theo Vương Nhất Thành, hai người cùng nhau ra đầu thôn, "Bảo Nha nhanh lên nào."

Bảo Nha: "Dạ."

Nó đang đắc ý vừa đi vừa lắc lư, nghe thấy tiếng ba gọi thì nhanh chân hơn, chạy nhanh lên phía trước vài bước, bước chân ngắn ngủn đuổi kịp ba. Vừa ra khỏi thôn chưa được bao xa, Vương Nhất Thành dừng bước, bế con gái lên đứng ở ven đường.

Bảo Nha: "Sao không đi nữa ạ?"

Vương Nhất Thành liếc con gái, "Ba làm thế này còn không phải vì con sao?"

Vừa dứt lời, anh ta thấy một chiếc xe bò từ xa đi tới. Vương Nhất Thành vội giơ tay đón xe, cười ha hả tiến lên, "Chú Ngưu ơi, chú đi trấn đấy ạ? Cháu đưa con gái ra ngoài, con bé đi bộ không nổi, cứ nhõng nhẽo với cháu mãi. Vừa hay gặp chú, thật là tốt quá!"

Hắn thân mật ra chiều quen thuộc: "Này, làm điếu thuốc đi."

Bác Ngưu, người được gọi bằng cái tên thân mật ấy, đón lấy điếu thuốc, bật cười: "Ối dào, chuyện nhỏ ấy mà, mau ôm con bé lên xe đi, chen chúc một tí, lát nữa là tới ngay thôi."

Hắn kẹp điếu thuốc lên vành tai. Điếu thuốc này ngon đấy chứ, đúng là hàng xịn. Thằng nhóc này biết điều thật.

Vương Nhất Thành vội cảm ơn: "Cảm ơn bác Ngưu nhé, bác đúng là người tốt bụng."

Anh không ngớt lời khen ngợi, những lời dễ nghe cứ tuôn ra: "Con biết ngay bác là người trượng nghĩa mà. Bảo Nha, mau lên xe nào con."

Anh ôm Bảo Nha lên xe. Trên xe đã có mấy bà bác trong thôn bác Ngưu. Thấy Vương Nhất Thành xin đi nhờ xe, ai nấy thần sắc khác nhau. Vương Nhất Thành liền vội vàng chào hỏi: "Các thím vừa thu hoạch xong vụ mùa đã tất bật ra đồng làm việc nhà rồi à? Đúng là chăm chỉ thật, người ta bảo phụ nữ gánh nửa giang sơn, quả không sai mà."

Mấy bà bác nghe vậy mặt mày rạng rỡ hẳn lên.

"Chứ còn gì nữa, nhà tôi mà thiếu tôi thì hỏng bét, mọi việc phải đến tay tôi hết, phải tính toán từng ngày."

"Thằng nhóc này ăn nói khéo léo thật đấy, lời này đúng là không sai. Cậu là người thôn Thanh Thủy hả?"

Vương Nhất Thành đáp: "Bác gái tinh mắt thật, người ta mới bảo gừng càng già càng cay mà."

Mấy bà bác cười ha hả như gà mái gáy: "Thằng nhóc này nói chuyện lọt tai ghê."

"Đội của các bác thu hoạch xong vụ mùa rồi chứ?"

Vương Nhất Thành đáp: "Vâng, bề mặt là xong rồi, còn lại chút việc lặt vặt cũng không đáng kể. Đội của các bác năm nay thu hoạch tốt chứ ạ?"

"Tàm tạm thôi, không bằng năm ngoái, nhưng cũng không kém là bao."

Dân quê chú trọng nhất là lương thực, cứ hễ lương thực mà giảm sút chút ít là lòng họ lại thấp thỏm không yên. Những năm đói kém, họ đã nếm trải đủ rồi.

"Đội của các bác..."

Một đám người ngồi trên xe bò tán gẫu rôm rả, chẳng mấy chốc đã tới được thị trấn. Cả quãng đường tràn ngập không khí nhiệt tình và hòa thuận. Thế nhưng vừa vào đến thị trấn thì lại đụng phải những kẻ khó ưa. Vương Nhất Thành còn chưa kịp xuống xe đã thấy mấy thanh niên trí thức, trong đó có cả Trần Văn Lệ. Tuy rằng Trần Văn Lệ ở điểm thanh niên trí thức không được lòng mọi người cho lắm, nhưng dù sao cũng là thanh niên trí thức, nên khi ra ngoài họ vẫn đoàn kết với nhau.

Nhóm thanh niên trí thức cũng cùng nhau đến thị trấn. Vương Nhất Thành thấy họ, họ đương nhiên cũng thấy Vương Nhất Thành.

Lần này Triệu Quân không đi cùng, mà là Lâm Cẩm dẫn mọi người tới. Cô gật đầu với Vương Nhất Thành coi như chào hỏi. Trần Văn Lệ vừa thấy Vương Nhất Thành thì mặt mày cau có, hừ một tiếng. Cô ta ghét cay ghét đắng cái nhà này.

Đặc biệt là Vương Nhất Thành, một gã đàn ông góa vợ ở thôn quê mà dám chướng mắt cô ta.

Trần Văn Lệ mặt mày lạnh tanh, Vương Nhất Thành coi như không thấy. Anh ôm con gái xuống xe, tiến thẳng đến chỗ nhóm thanh niên trí thức, cười nói: "Các cậu cũng ra đây à?" Anh quay đầu nhìn Trần Văn Lệ, hòa nhã nói: "Chị Trần này, nghe nói mặt chị bị ong đốt, vẫn chưa khỏi hẳn à? Mặt chị có cần đi bệnh viện khám lại không? Sao trông sần sùi lồi lõm thế?"

Trần Văn Lệ lập tức nổi điên: "Cậu gọi ai là chị! Cậu mù à! Ai mặt rỗ, cậu bảo ai mặt rỗ hả?"

Vương Nhất Thành lặng lẽ lùi lại một bước, vô tội nhướng mày: "À, tôi cứ tưởng chị gần 30, ngại quá, là tôi hiểu lầm..."

Trần Văn Lệ gào lên: "Á! Á á! Đồ hỗn đản, cậu..."

Vương Nhất Thành nhíu mày: "Sao chị còn chửi bậy thế? Thế không hay đâu. Tôi đã bảo là tôi hiểu lầm rồi, sao chị còn hùng hổ dọa người chửi bới thế? Chị là phụ nữ mà ghê gớm quá."

Anh ra vẻ sợ hãi, vội nói: "Tôi đi trước đây, sợ quá."

Vương Nhất Thành vội vàng quay đi. Anh nhanh chóng tránh xa, còn Trần Văn Lệ thì run rẩy vì tức giận. Cô ta chửi: "Đồ khốn, đồ hỗn đản, đồ mù, đồ vô liêm sỉ, dựa vào cái gì mà bảo tôi 30, dựa vào cái gì mà bảo tôi mặt rỗ, hắn..."

"Chị Trần này, chị vừa vừa thôi chứ. Người ta chỉ lỡ lời hiểu lầm tuổi chị thôi, chứ có cố ý đâu. Chị làm gì mà chửi người ta ghê thế? Chúng ta là thanh niên trí thức, chị làm thế trông mất lịch sự quá đấy."

"Thảo nào Đường Khả Hân không ưa chị, chị ăn nói khó nghe quá."

"Đúng đấy, cũng may Vương Nhất Thành tính tình tốt, chứ người khác thì đã cho chị một trận rồi."

Trần Văn Lệ càng tức điên lên, cô ta hét: "Hắn cố ý đấy, chẳng lẽ không thấy tôi còn trẻ sao? Rõ ràng là cố tình chọc tức tôi. Mấy người mù hết rồi à? Đến thế này mà còn không nhìn ra còn bênh hắn. Chúng ta mới là thanh niên trí thức, mới là một phe. Mấy người có biết thân sơ thế nào không hả?"

Lâm Cẩm cạn lời, trợn mắt: "Thân sơ cái gì? Chúng tôi xem xét đúng sai thôi. Tôi thấy chị này tư tưởng phẩm chất thật sự có vấn đề. Chúng tôi không bênh chị mà chị chửi chúng tôi mù à? Coi chúng tôi dễ bắt nạt à? Tôi còn chẳng thèm chấp chị."

Nói rồi, cô quay người bỏ đi.

Mấy cô thanh niên trí thức vội vàng đuổi theo Lâm Cẩm.

Các chàng trai, trong đó có cả Giang Chu, cũng đi theo. Anh ta quay đầu lại nhìn Trần Văn Lệ một cái, cảm thấy Vương Nhất Thành chắc chắn không cố ý. Trần Văn Lệ quả thật trông không trẻ lắm.

Mấy người con trai cũng có chung ý nghĩ. Vô duyên vô cớ bị chửi, họ cũng chẳng vui vẻ gì. Thế là mọi người nhất loạt bỏ mặc Trần Văn Lệ. Nói thế nào nhỉ, nếu là ngày đầu Trần Văn Lệ mới đến, Vương Nhất Thành mà nói như vậy, mọi người sẽ không thể hiểu được.

Nhưng bây giờ, mấy ngày xuống đồng làm việc, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, hơn nữa mặt Trần Văn Lệ còn bị ong đốt, vẫn còn sưng húp. Nhìn đúng là không trẻ trung gì. Họ hoàn toàn có thể hiểu được lời Vương Nhất Thành nói, và cảm thấy Vương Nhất Thành thật đáng thương.

Tốt bụng hỏi han mà lại bị chó cắn.

Vương Nhất Thành được mọi người cảm thông, còn danh tiếng của Trần Văn Lệ thì lại "lên một tầm cao mới".

Trần Văn Lệ thấy mọi người đều bỏ đi, tức giận dậm chân, chửi rủa: "Lũ ngu ngốc, đáng đời các người phải ở lại cái chốn thôn quê này, cả đời làm nông dân, không có ngày ngóc đầu lên được, lũ tiện nhân! Rác rưởi!"

Từ khi sống lại, cô ta luôn cảm thấy sâu sắc rằng mình nhất định là người được ông trời chiếu cố, được ông trời cho sống tốt hơn. Rốt cuộc ai có thể có vận may lớn như vậy, chắc chắn là do ông trời chiếu cố cô ta.

Cô ta có thể sống lại một lần nữa, tức là cô ta hơn người khác vài chục năm kiến thức đấy.

Hiện tại tạm thời không nói, đợi thêm vài năm nữa, cải cách mở cửa, cô ta sẽ có cả đống cơ hội phát tài. Chỉ cần hở ra một chút kẽ tay, người khác cũng đuổi không kịp. Mấy người này, mấy thanh niên trí thức này, tính là cái rắm gì?

Chắc là mang trong mình cái ý nghĩ đó, nên mỗi khi Trần Văn Lệ xuống nông thôn, cô ta lại nhìn những người khác với vẻ cao cao tại thượng.

Hừ, tưởng cô ta không biết chắc.

Trong đám thanh niên trí thức này, chẳng có nhà nào có năng lực, gia cảnh tốt nhất như Đường Khả Hân cũng chỉ là trong nhà công nhân nhiều, bố mẹ làm lãnh đạo nhỏ thôi. Chứ nói đến loại bối cảnh hùng hậu, hồng mấy đời như trong phim truyền hình, thì không có đâu.

Cô ta đương nhiên cũng không để những người này vào mắt.

Cô ta khinh thường người khác, người khác đâu phải đồ ngốc mà không cảm nhận được, vì vậy Trần Văn Lệ ở điểm thanh niên trí thức không được lòng mọi người cho lắm. Lúc này cô ta nổi điên gào thét một trận, ấn tượng của mọi người về cô ta càng tệ hơn.

Trần Văn Lệ thật sự không ngờ rằng, chỉ trong chốc lát mà cô ta lại bị bỏ lại một mình. Cô ta hùng hùng hổ hổ, chỉ cảm thấy cái nhà họ Vương thật là đen đủi, cứ mỗi lần đụng đến người nhà họ là lại gặp chuyện không may. Lần trước cái con bé không mẹ kia đã hại cô ta ăn một trận đòn rồi.

Cô ta sớm muộn gì cũng có một ngày phải thu thập cái nhà đó!

Trần Văn Lệ đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm không chừng, không ngừng biến đổi. Người đi đường đi ngang qua thấy cô ta như vậy, vội vàng đi nhanh hơn. Bà ta trông thần kinh không ổn lắm. Vương Nhất Thành ôm Bảo Nha trốn vào một góc, nhìn Trần Văn Lệ lúc xanh lúc trắng mặt, tặc lưỡi một tiếng, rồi mới ôm con gái rời đi.

Bảo Nha: "Ba ơi, dì kia trông đáng sợ quá à."

Vương Nhất Thành gật đầu: "Ừ, thế nên sau này con thấy dì ấy thì trốn xa ra nhé."

Tiểu Bảo Nha nghiêm mặt: "Con biết rồi ạ."

"Biết là tốt."

Vương Nhất Thành đặt con gái xuống, nắm tay con bé đi. Bảo Nha nhảy chân sáo: "Ba ơi, chúng ta đi đâu ạ? Đi nhà cô hả ba?"

Vương Nhất Thành: "Không đi, chiều chúng ta đi. Ba đi mua chút đồ đã."

"Mua gì ạ?" Bảo Nha ngẩng đầu hỏi: "Mua cho con hả ba?"

Vương Nhất Thành véo má con bé: "Lại còn đòi quà à? Không phải cho con, ba đi mua ít giấy đỏ."

Đừng tưởng bây giờ có chính sách bài trừ tứ cựu, nhưng câu đối thì vẫn không bị cấm. Cái này cũng không đắt, nhà nào cũng phải dán lên cho có không khí Tết. Dù sao bây giờ những thứ có thể mang lại không khí Tết cũng chẳng còn nhiều. Nếu đến câu đối cũng không dán thì càng không có không khí Tết.

Vương Nhất Thành mua giấy đỏ, đương nhiên không phải để viết câu đối cho nhà mình. Đây là cái "nghề tay trái" của anh mỗi năm. Anh dắt con gái đến Cung Tiêu Xã. Ở đây người chen chúc như nêm, ai cũng tranh thủ dịp Tết để ra ngoài mua sắm. Người không chỉ chen chúc, mà Vương Nhất Thành còn phải luồn lách trong đám đông, suýt nữa thì Tiểu Bảo Nha bị ép cho bẹp dí.

Các quầy hàng đều chật kín người. Vương Nhất Thành phải tốn bao nhiêu sức lực mới chen vào được, thở không ra hơi. Anh nhanh chóng mua đồ, hít sâu một hơi, rồi lại bắt đầu chen ra ngoài.

Bảo Nha kêu: "Ô ô."

Cuối cùng Vương Nhất Thành cũng thoát ra được, dựa vào tường thở dốc. Hai cha con đều hết hồn.

Tóc của Bảo Nha cũng bị lệch cả sang một bên. Con bé ra vẻ người lớn nói: "Dạo này Bảo Nha không muốn đến Cung Tiêu Xã nữa đâu, sợ lắm ạ."

Vương Nhất Thành: "Còn không phải sao."

Hai người đã thoát ra được, còn những người khác vẫn đang chen chúc. Vương Nhất Thành bế con gái lên, Tiểu Bảo Nha nhanh nhẹn trèo lên lưng ba: "Đi thôi, ba dẫn con đi ăn cơm."

Bảo Nha: "Nhưng chúng ta không có tem phiếu gạo mà ba."

Tiểu Bảo Nha không giống những đứa trẻ khác trong thôn. Con bé theo ba ra ngoài nhiều, biết nhiều hơn. Ví dụ như ra ngoài ăn cơm thì phải có tem phiếu gạo. Mấy đứa trẻ trong thôn không biết đâu. Nhưng Tiểu Bảo Nha thì biết rõ.

Vương Nhất Thành: "Yên tâm đi, ba có để con chịu thiệt bao giờ đâu?"

Anh móc tem phiếu gạo ra, khoe khoang lắc lắc: "Xem này, ba có."

Bảo Nha reo lên: "A."

Vương Nhất Thành đắc ý cười: "Thế này thì đi được chưa? Người ta bảo dẫn con ra ngoài không lo con bị đói đâu."

Anh chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: "Hôm nay nếu không phải có con, ba đã chẳng đi nhờ xe bò của thôn bác Ngưu đâu, phí mất một điếu thuốc của ba đấy. Con xem, ba đối với con tốt thế nào, sau này con cũng phải đối tốt với ba đấy nhé."

Bảo Nha ghé vào lưng ba, vỗ vỗ vai anh, nói chắc nịch: "Ba yên tâm, con là Bảo Nha ngoan mà."

"Phụt!"

Một tràng cười vang lên. Vương Nhất Thành quay đầu lại thì thấy Đường Khả Hân đứng ở cách đó không xa, có vẻ như đã nghe hết cuộc trò chuyện của họ. Cô cười xong, lại có chút ngượng ngùng, nói: "Tôi không cố ý nghe lén đâu."

Vương Nhất Thành: "Cô Đường mua xong đồ rồi à?"

Đường Khả Hân gật đầu: "Mua xong rồi. Không ngờ hôm nay các anh cũng ra thị trấn. Các anh lát nữa về bằng gì? Hay là tôi đợi các anh rồi tôi chở hai cha con về?"

Cô sảng khoái mở lời, nhưng vừa nói xong thì lại hối hận. Cô là con gái mà lại đi xe đạp với một người đàn ông xa lạ, chuyện này không hay ho gì. Lại còn dễ bị đồn đại vớ vẩn nữa chứ. Nhưng cô đã lỡ lời rồi. Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?

Vương Nhất Thành vừa nhìn đã biết Đường Khả Hân hối hận. Lần trước khi cô mời bánh quy cũng thế. Anh lập tức cười nói: "Không cần đâu, tôi chỉ thu của cô một quả trứng gà thôi mà, giờ lại để cô chở cha con tôi về thì tôi lấy gì trả cô? Trứng gà xuống bụng hết rồi."

Đường Khả Hân: "Tôi đã bảo là bắt anh trả đâu. Tôi Đường Khả Hân có thiếu một quả trứng gà đâu."

Nói xong, lại muốn vả vào miệng mình. Sao lại không thuận theo người ta chứ?

Cái miệng hại cái thân mà.

Vương Nhất Thành nhìn biểu hiện của Đường Khả Hân là biết cô đang hối hận lắm. Anh cụp mắt cười rồi nói thật lòng: "Thật ra không phải là chuyện một quả trứng gà. Chủ yếu là sẽ có người dị nghị, đặc biệt là thanh niên trí thức như các cô, lại từ thành phố về, nhất cử nhất động đều bị mọi người chú ý, một chuyện nhỏ xíu cũng có thể bị xé ra to. Tốt nhất là không nên, hà tất phải tự gây thêm phiền phức cho mình, cô nói có đúng không?"

Đường Khả Hân: "Anh đúng là người tốt."

Vương Nhất Thành cười cười.

Đường Khả Hân: "Thôi được rồi, tôi nhập gia tùy tục, không gây phiền phức nữa."

Cô nhìn nhóc con bên cạnh Vương Nhất Thành, nói: "Tôi nhớ, tôi nhớ là con tên Bảo Nha đúng không?"

Bảo Nha đáp rõng rạc: "Đúng rồi ạ, con tên Bảo Nha."

Đường Khả Hân: "Bảo Nha à, đi nào, dì mời con ăn kem."

Bảo Nha mắt tròn xoe, lập tức nhìn về phía ba.

Dì này lại muốn mời con, lần trước cho con kẹo cũng là dì ấy.

"Ba con không cho con nhận đồ của người khác ạ." Tiểu Bảo Nha nói rành rọt.

Đường Khả Hân hào phóng: "Có gì đâu! Tôi Đường Khả Hân thiếu gì một cây kem? Đi nào, tôi mời cả hai cha con."

Vương Nhất Thành ngượng ngùng cười: "Như thế này thì ngại quá."

"Có gì mà ngại, các anh không đi là không nể mặt tôi đấy!"

Vương Nhất Thành: "Vậy... được thôi."

Hắn có chút ngượng ngùng, nhưng nụ cười lại tươi tắn rạng rỡ. Đường Khả Hân nhìn thoáng qua, mặt hơi đỏ, nhưng rồi nhanh chóng nói: "Chỗ các cậu ít đồ quá, tớ ra Cung Tiêu Xã mà chẳng mua được gì."

Vương Nhất Thành đáp: "Muốn mua đồ đủ loại thì phải ra huyện thôi, ở xã này làm gì có nhiều thế. Nhưng mà đồ dùng thông thường thì vẫn có đấy."

Hai người rẽ vào phía bên hông Cung Tiêu Xã, chỗ bày bán thực phẩm và cả kem. Đường Khả Hân chủ động mua ba que kem. Dù nói là mời khách, nhưng Đường Khả Hân cô nương thiếu tiền bao giờ?

Cô có cả một khoản tiền riêng kha khá đấy, lúc xuống nông thôn bố mẹ cũng cho thêm nhiều lắm.

Đường Khả Hân dứt khoát mua kem, đưa cho Bảo Nha và Vương Nhất Thành: "Đây, mời hai người ăn."

Vương Nhất Thành cười tít mắt: "Cảm ơn cậu, mát quá!"

Bảo Nha gật gù, tay cầm que kem, mặt cũng rạng rỡ: "Ngon quá!"

Hai bố con ngồi xổm ngay xuống bậc thềm bên đường, một lớn một bé ăn kem ngon lành, mắt híp lại. Đường Khả Hân thấy vậy, chợt nghĩ ăn thế này có vẻ thoải mái thật. Cô cũng ngồi xổm xuống theo: "Hay là ăn thế này ngon hơn hả?"

Vương Nhất Thành đáp: "Kem mà, ăn kiểu gì chẳng ngon? Hôm nay tớ được thơm lây con gái đấy. Bảo Nha này, nếu không phải cô Đường đây mời ăn kem, bố cũng chẳng có cơ hội ăn ké đâu. Nhanh cảm ơn cô đi con! Chà, ngọt thật, mát thật! Cô Đường này, kem que này bán hết mẻ này là nghỉ đấy, chắc mấy hôm nữa là dẹp tiệm. Nếu không có cậu nhắc, tớ cũng quên mất đấy. Đúng là kem này có duyên với cậu rồi."

Đường Khả Hân cười: "Thế thì trùng hợp thật."

Bảo Nha ngước khuôn mặt bầu bĩnh lên, lí nhí nói: "Cảm ơn cô Đường ạ."

Đường Khả Hân trêu: "Không phải cô Đường dì hả?"

Vương Nhất Thành xua tay: "Cô Đường dì gì, bằng tuổi tớ mới là dì chứ. Cậu trẻ thế này, bảo là chị của Bảo Nha cũng chẳng ai nói gì. Gọi dì là cậu già đi đấy."

Đường Khả Hân tươi cười rạng rỡ: "Cậu cũng khéo nói thật!"

Vương Nhất Thành nghiêm mặt: "Đâu có, tớ nói thật đấy chứ. Nói thật thì có gì gọi là khéo? Người khéo ăn nói là phải biến trắng thành đen được ấy. Tớ đây chỉ ăn ngay nói thật thôi, có gì đâu."

Đường Khả Hân nghe xong càng cười ngặt nghẽo.

Bảo Nha nhìn Đường Khả Hân, rồi lại nhìn bố, mím môi, cúi đầu cắn một miếng kem thật to.

Nhể mặt kem, con cho phép bố khoe mẽ một phút!

Bảo Nha cúi đầu ăn kem, Đường Khả Hân liếc nhìn khuôn mặt bé xíu của cô bé. Mặt tròn xoe, hàng mi dài cong vút như cái quạt nhỏ, nhìn yêu ơi là yêu. Cô chống cằm, nói: "Con bé nhà cậu nuôi khéo thật."

Vương Nhất Thành đắc ý: "Chứ còn gì nữa? Tớ đây làm bố, vất vả lắm mới nuôi được cái nhóc này, chỉ mong nó được sống tốt thôi. Nhà tớ ấy, cứ có cái gì ngon là tớ nhịn hết, để dành cho con bé hết đấy."

Đường Khả Hân cảm động: "Cậu là một người bố tốt."

Bảo Nha... Bảo Nha cúi gằm mặt, lại cắn một miếng kem thật to.

Vương Nhất Thành cười xòa: "Tốt với chả không tốt, tớ chỉ biết con gái tớ không thể thua kém ai được."

Đường Khả Hân gật đầu mạnh: "Cậu nói đúng."

Cô nhìn Bảo Nha, nói: "Con bé có một người bố tốt như cậu, sẽ là một đứa trẻ hạnh phúc."

Vương Nhất Thành gật đầu đầy tự tin: "Đương nhiên rồi, tớ còn muốn cho con bé học lên cấp ba đấy. Tiếc là giờ đại học đang tạm dừng, chứ nếu không tớ nhất định phải cho nó học đại học. Tớ có thể không có chí tiến thủ, nhưng con gái tớ thì không thể. Tớ làm bố chỉ mong con được tốt thôi, nó tốt thì tớ cũng thấy mình tốt. Làm cha mẹ mà chẳng toàn tâm toàn ý vì con cái sao?"

Bảo Nha: "A ô!"

Con bé dốc hết sức cắn một miếng, ăn hết phần kem còn lại.

Chắc là lạnh quá, mặt cô bé nhăn nhó hết cả lại.

Vương Nhất Thành âu yếm xoa đầu con gái: "Lạnh hả? Ăn gì mà vội thế?"

Bảo Nha nở một nụ cười ngượng nghịu, má phúng phính.

Đường Khả Hân cười hỏi: "Bảo Nha còn muốn ăn nữa không? Cô mua cho con một que nữa."

Bảo Nha lúc này mới lắc đầu thật sự, lí nhí nói: "Cảm ơn cô Đường, nhưng con không cần đâu ạ. Kem ngon lắm, nhưng ăn nhiều đau bụng lắm."

Đường Khả Hân ngạc nhiên nhìn Bảo Nha: "Cái này mà con cũng biết à?"

Bảo Nha vênh mặt lên: "Dạ, ba con dạy Bảo Nha đấy."

Đường Khả Hân tấm tắc khen Vương Nhất Thành, Vương Nhất Thành mỉm cười. Ba người ngồi xổm bên đường ăn kem nói chuyện, cũng chẳng để ý ai, ít nhất, Trần Văn Lệ đã thấy hết cả rồi. Cũng chẳng có cách nào, bây giờ có phải thành phố đâu mà phồn hoa, cái trấn này có mỗi một con phố là náo nhiệt, sáng không gặp thì trưa cũng gặp, trưa không gặp thì chiều cũng gặp. Trần Văn Lệ tức đến run người.

Con Đường Khả Hân này, quả đúng là cái đồ thấy trai là sáng mắt, mình kéo nó một phen, nó còn ra vẻ giữ khoảng cách, lại còn nhanh chóng cặp kè với cái gã Vương Nhất Thành kia.

Đáng chết!

Không có đàn ông thì chết à!

Đúng là đồ trời sinh hạ tiện, thảo nào sau này ly hôn!

Cô ta nghiến răng nhìn chằm chằm Vương Nhất Thành, Đường Khả Hân và con bé, hận đến mức nếu ánh mắt mà biến thành tên được thì đã bắn chết cả ba người rồi.

Trần Văn Lệ nhìn họ bằng ánh mắt căm hờn, Bảo Nha cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì thấy "cô ong mật".

Con bé lập tức nói: "Ba ba ba ba, cô ong mật lại lườm ba kìa."

Vương Nhất Thành trêu: "Sao không phải lườm con?"

Bảo Nha gãi gãi đầu: "Cũng có thể ạ."

Rồi con bé nói thẳng: "Hoặc cũng có thể là lườm cô Đường ạ."

Đường Khả Hân thật sự phục Trần Văn Lệ. Uổng công lúc gặp nhau trên tàu cô còn thấy Trần Văn Lệ cũng được, ai ngờ cô ta lại là cái loại người như vậy. Đường Khả Hân tự nhận mình là tiểu thư khuê các từ thành phố xuống, nhưng cũng không đến nỗi như Trần Văn Lệ, không biết điều.

Cũng chính vì Trần Văn Lệ không biết điều, thích làm lố, nên Đường Khả Hân nhanh chóng nhìn rõ được nhiều chuyện, hòa nhập cũng nhanh hơn dự kiến. Lúc ở nhà cô cũng kiêu căng lắm, nhưng mẹ cô khéo léo, thường xuyên giảng đạo lý cho cô nghe. Cô chỉ cần nghĩ mình vừa xuống đã chê bai cái này cái kia, lại còn tỏ vẻ giàu có, là hiểu mình làm chưa tốt. Cô vội vàng thu mình lại, tuy thời gian ngắn nhưng hiệu quả vẫn có. Cứ thích làm lố thế này thì dễ bị hố lắm.

Nhưng mà, cái con Trần Văn Lệ này làm sao thế nhỉ?

Cô thật sự không hiểu nổi Trần Văn Lệ.

Nhìn thì thông minh, nhưng hành động lại chẳng thông minh chút nào.

"Tớ thấy, có lẽ cô ta đang lườm tớ thật." Đường Khả Hân lẩm bẩm một câu, rồi nói: "Cậu không biết đâu, cái người này... Thôi, tớ không nói cô ta nữa, chuyện gì thế này!"

Vương Nhất Thành cười: "Người kỳ quặc ở đâu chẳng có. Mình về thôi? Cậu cũng về sớm đi, kẻo cô ta về lại đặt điều nói xấu cậu thì khổ."

Đường Khả Hân kêu lên: "Đúng rồi! Tớ phải về sớm mới được. Cái bà này suốt ngày nói ra nói vào, tớ không về trước ra tay phủ đầu thì không chừng cô ta sau lưng còn bày trò gì nữa."

Hai người nhanh chóng đứng dậy, Đường Khả Hân nói: "Cảm ơn cậu nhắc tớ nhé."

Vương Nhất Thành cười: "Cậu đã mời bố con tớ ăn kem rồi, chẳng lẽ lại để tụi này gây thêm phiền phức cho cậu à?"

Đường Khả Hân thật lòng cảm thấy, Vương Nhất Thành con người tính cách tốt.

Cô nói: "Vậy tớ về đây, sau này có việc gì cứ ra chỗ thanh niên trí thức tìm tớ nhé, tụi tớ quang minh chính đại, không cần lo lắng." Nói xong, lại có chút hối hận, ánh mắt lấp lánh.

Vương Nhất Thành bật cười: "Ừ, về nhanh đi."

Đường Khả Hân: "Ừm."

Cô phóng xe đi nhanh, Vương Nhất Thành nhìn theo bóng dáng Đường Khả Hân, cũng không nhịn được cười. Con Đường Khả Hân này cũng thú vị đấy chứ, tính tình rất sảng khoái, chỉ là đôi khi nói chuyện không suy nghĩ, nhưng lại phản ứng rất nhanh, nên lúc nào cũng nói xong lại hối hận, nhìn cũng rất đáng yêu.

Anh cười cười, vỗ mông con gái: "Đi thôi con, mình đi quán ăn thôi."

Bảo Nha lập tức nhảy cẫng lên: "Tuyệt ạ!"

Cái năm này, được đi quán ăn là một chuyện rất đáng khoe khoang đấy, phải gọi là sang chảnh, người thành phố cũng chưa chắc được đi thường xuyên, dân quê thì càng hiếm. Như mấy đứa trẻ trong thôn, thì càng không có cửa.

Nhưng Bảo Nha thì khác nha, Bảo Nha đi rồi nha.

Con bé vui vẻ đi theo bố, nói: "Ba ơi, cái cô hư kia..."

Con bé liếc mắt.

Vương Nhất Thành nhìn thoáng qua Trần Văn Lệ, nói: "Không sao đâu con, cô ta rảnh quá ấy mà, suốt ngày đầu óc có vấn đề, cứ nhìn chằm chằm người khác. Chắc là bị vả cho mấy cái thì sẽ tỉnh ra thôi."

Bảo Nha nghiêng đầu: "Bị vả ạ?"

Vương Nhất Thành: "Con còn ăn không?"

Bảo Nha: "Ăn ạ."

Bảo Nha một giây bỏ qua cô hư, trời đất bao la ăn cơm là quan trọng nhất.

Hai bố con thẳng tiến đi, Trần Văn Lệ nhìn theo bóng lưng họ, khó chịu nhổ một bãi nước bọt. Cái đồ xui xẻo này còn dám khinh mình. Dựa vào cái gì chứ? Đời trước anh ta lạnh nhạt với mình, đời này mình sẽ cho anh ta không ngóc đầu lên được.

Cô ta nhất định phải làm phú bà, Cố Lẫm, đúng rồi, Cố Lẫm!

Cô ta có chút lẫn lộn rồi, trọng điểm của cô ta bây giờ, không phải Vương Nhất Thành cũng không phải Đường Khả Hân.

Trọng điểm của cô ta là Cố Lẫm, sao cô ta lại hồ đồ thế này?

Nghĩ đến đây, Trần Văn Lệ có chút bực bội, cô ta lập tức cảm thấy mình đã làm sai, cô ta lại quên mất cái gì mới là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là phải nhanh chóng làm thân với Cố Lẫm, người đàn ông này mới là chỗ dựa của cô ta.

Đến lúc đó cô ta có mấy chục năm kinh nghiệm, chồng cô ta có năng lực, đến lúc đó chồng cô ta đừng nói là phú hào, mà có là đại gia số một thì cũng chưa chắc không thể. Nghĩ đến đây, Trần Văn Lệ cười ngặt nghẽo, cảm thấy tương lai của mình thật sự là một mảnh tươi sáng.

Bất quá, tình địch của cô ta cũng không ít, cô ta có thể kể ra được mấy người. Như là vợ tái hôn của Cố Lẫm đời trước là Vu Chiêu Đệ, còn có Từ Tiểu Điệp kế toán Từ. Hai người này đều là đối thủ nặng ký của cô ta.

Cô ta nhớ rõ đời trước, Vu Chiêu Đệ cứu Cố Hương Chức, dưới sự tác hợp của hai nhà, Vu Chiêu Đệ gả cho Cố Lẫm làm vợ kế, thoạt nhìn thì cả nhà hòa thuận. Nhưng rồi chẳng được bao lâu, sau này nghe nói Vu Chiêu Đệ ngược đãi Cố Hương Chức. Cuối cùng Cố Lẫm ly hôn với cô ta, ngoài dự đoán của mọi người cưới Từ Tiểu Điệp kế toán Từ, bởi vì tình yêu của anh ta và Từ Tiểu Điệp quá mức gây sốc, kế toán Từ suýt chút nữa đánh chết con gái, Từ Tiểu Điệp lấy tự sát ra uy hiếp, cuối cùng cũng được như nguyện gả cho Cố Lẫm.

Sau này, cô ta cũng không biết nữa, lúc ấy đã có tin thi đại học, cô ta căn bản là mặc kệ như vậy nhiều. Ai mà chẳng muốn về thành phố.

Lúc này cô ta liền phải may mắn Cố Lẫm không phải Vương Nhất Thành, anh ta kết hôn ba lần, cô ta đều nhớ rõ. Chứ nếu thay bằng Vương Nhất Thành, kết hôn vô số lần, người quá nhiều, trừ Đường Khả Hân ở đội thanh niên trí thức ra, cô ta hoàn toàn không nhớ được...

Ấy khoan, sau này hình như còn có một cô thanh niên trí thức nữa thì phải...

Á phi!

Trọng điểm, trọng điểm là Cố Lẫm!

Kệ cái gã Vương Nhất Thành kia đi tìm chết!

Cô ta chỉ cần nghĩ đến Cố Lẫm thôi.

Cho nên tình địch của cô ta vẫn rất nhiều, bất quá đời này đi, không hiểu vì sao, diễn biến không giống với đời trước lắm, Vu Chiêu Đệ không vì cứu người mà gả vào nhà họ Cố, hai nhà còn trở mặt.

Tuy nói không hiểu sự tình vì sao thay đổi, nhưng cô ta cảm thấy, đây là biểu hiện khác của việc cô ta là con cưng của trời. Đây là trời đang dọn sạch chướng ngại vật cho cô ta, không thấy sao? Mọi chuyện đều khác hoàn toàn, nhưng cái khác này đối với cô ta lại có lợi.

Nghĩ đến đây, cô ta khúc khích cười.

Trời đều giúp cô ta!

Trần Văn Lệ đắc ý, cô ta chính là người được trời chiếu cố.

Cho nên việc cấp bách, cô ta phải nắm giữ được trái tim của Cố Lẫm. Không có gì quan trọng hơn một gương mặt đẹp. Cô ta à, lúc đầu còn đi sai hướng. Nhưng cũng may cô ta phản ứng nhanh, lại có trời giúp đỡ, cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Cô ta xoay người đi vào Cung Tiêu Xã, đã đến lúc mua chút kem dưỡng da rồi.

Đáng tiếc, bây giờ cũng chỉ có loại này thôi.

Trần Văn Lệ lắc mông, cảm thấy mình phải đi đến bên Cố Lẫm biểu hiện một chút mới được, bắt đầu từ những người bên cạnh anh ta. Cố Lẫm rất hiếu thảo đấy. Cô ta ngân nga, tâm trạng vô cùng vui sướng. Cô ta vui thì người khác còn vui hơn cô ta.

Bảo Nha liền cảm thấy mình vui vẻ lắm, con bé ôm một bát cơm, đôi đũa nhỏ múa may, gắp từng miếng thịt kho tàu, thứ này ở nhà làm gì có mà ăn. Mấy đứa trẻ như bọn con bé ngày thường không phải đi làm công, nhưng đến mùa thu hoạch thì đều phải đi làm việc vặt, ai cũng không được lười biếng.

Cho nên à, mỗi năm thu hoạch xong, bố con bé đều sẽ tìm một ngày đưa con bé ra ngoài ăn thịt để khen thưởng cho sự chăm chỉ của con bé.

Bảo Nha mới 6 tuổi đầu, mà đã chén hết một bát cơm, thịt cũng ăn rất nhiều. Hai bố con gọi một đĩa thịt kho tàu, một đĩa trứng gà xào. Ăn sạch sành sanh, cả hai đều cảm thấy mãn nguyện.

"Ba ơi, mình đi đâu đây ạ?" Bảo Nha ngước đôi mắt tròn xoe lên hỏi.

Vương Nhất Thành xoa đầu con gái, giọng đầy tính toán: "Đi chứ! Ba đưa con qua nhà cô Tư chơi một lát, tối mình xin xe bò ở xóm Ngưu về nhà."

"Dạ!" Bảo Nha reo lên. Con bé biết, ba nó luôn có cách mà.

Vương Nhất Thành dẫn con gái thẳng đến nhà cô Tư. Vương Nhất Hồng và Triệu Xuân Dương vẫn ở chung với bố mẹ chồng. Cả gia đình sáu người sống chung dưới một mái nhà, may mà nhà cô Tư cũng thuộc dạng rộng rãi, gần 90 mét vuông. So với mấy căn hộ công nhân ở thị trấn bây giờ thì thuộc hàng ngon lành rồi.

Hai cha con đến nơi khi mọi người vừa ăn cơm xong. Lúc này, Vương Nhất Hồng đang giặt quần áo ngoài sân. Cứ như vậy đó, mấy gia đình công nhân viên chức, hết giờ làm là lại tất bật không ngơi tay. Nghe tiếng gọi cửa, Vương Nhất Hồng vội vàng chạy ra: "Ai đấy ạ?"

"Cô Tư ơi, cháu Bảo Nha đây ạ!"

Vương Nhất Hồng mừng rỡ mở toang cửa: "Ối chà, Bảo Nha đến chơi à!"

Cô Tư véo má Bảo Nha, cười nói: "Cháu cô Tư càng lớn càng xinh gái ra đấy nhé!"

Bảo Nha lập tức vênh mặt lên, khoe mẽ: "Dạ, đương nhiên rồi! Bảo Nha lớn lên sẽ càng xinh đẹp mà!"

Con bé được ăn uống đầy đủ thì phải đẹp thôi.

Đứa trẻ con này làm sao mà biết, người ta chỉ nói xã giao thôi chứ có gì đâu.

"Mau vào nhà đi cháu!" Vương Nhất Hồng giục.

Cô Tư mời hai cha con vào nhà. Vương Nhất Thành đảo mắt nhìn quanh: "Chỉ có mình em ở nhà thôi à?"

Vương Nhất Hồng đáp: "Thì còn sao nữa! Ông bà già dẫn thằng Bình với con An đi công viên rồi, chồng chị thì đi sửa xe."

Cô Tư rót cho hai người cốc nước đường đỏ, đây là đặc sản đãi khách quý đấy nhé! Bảo Nha ôm cốc nước đường đỏ, thấy hôm nay mình đúng là trúng mánh đậm. Cô bé chẳng khách sáo gì, ngả lưng ra ghế sô pha, dáng vẻ lười biếng.

Biết sao được, bản năng con người mà. No bụng là buồn ngủ thôi.

Vương Nhất Hồng ân cần: "Con bé làm sao thế kia? Chắc là mệt rồi hả? Đi, vào phòng cô Tư ngủ một giấc đi con."

"Dạ!" Bảo Nha ngoan ngoãn đáp.

Cô bé lon ton nhảy xuống sô pha. Vương Nhất Hồng dẫn cháu vào phòng, dỗ dành: "Nào, cháu nằm ngủ một lát đi. Tí ba cháu về rồi cô Tư gọi dậy."

Bảo Nha gật đầu lia lịa, tự giác xỏ dép lê trèo lên giường nằm. Vương Nhất Hồng mỉm cười đắp chăn mỏng cho cô bé. Cô chưa kịp ra khỏi phòng thì Bảo Nha đã ngáy khò khò rồi.

Vương Nhất Hồng lắc đầu: "..."

Đúng là con nhà ai giống nấy mà.

Cái nết của con nhà thằng Năm giống hệt nó.

Nhưng cô Tư chỉ thích mấy đứa trẻ con bạo dạn thế này thôi, chứ mấy đứa nhút nhát rụt rè thì cô chẳng ưa.

Vương Nhất Hồng bước ra ngoài, hỏi: "Năm nay chú vẫn viết câu đối à?"

Cô Tư thấy cả chồng giấy đỏ kia.

Vương Nhất Thành gật đầu: "Viết chứ! Sao lại không viết. Em còn kiếm được chút tiền đấy!"

Anh chẳng hề ngại ngùng, nói luôn: "Chị Hai à, cho em mượn bút lông với mực tàu của chị nhé!"

Vương Nhất Hồng phì cười: "Chú đấy! Chị biết ngay là chú đến đây để ăn trực mà."

Nói vậy thôi, chứ cô Tư vẫn nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ cho em trai: "Đây, của chú cả đấy. Bố mình dặn để dành cho chú dùng. Chú phải để lại cho nhà chị mấy bức đẹp đẹp đấy nhé!"

Vương Nhất Thành cười: "Yên tâm đi, em đảm bảo dồn hết tâm huyết vào mà!"

Vương Nhất Hồng lườm: "..."

Anh là ai chứ? Cái vụ kiếm tiền này, anh có cần ai nhắc đâu?

Nhưng cô Tư vẫn dặn dò: "Sau này chú cẩn thận chút đấy nhé! Tuy người ta không cấm dán câu đối, nhưng lỡ chú bán mà bị ai đó nhìn ra, chụp cho cái mũ thì phiền đấy."

Cô ở trong trấn, thấy nhiều chuyện hơn em trai. Mấy cái người đó hay giở trò lắm.

Vương Nhất Thành chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp: "Chị đừng lo. Chị cũng biết em rồi đấy. Em ranh ma hơn khỉ. Chỉ có em tính kế người khác, chứ ai tính kế được em. Lúc trước thấy hơi động tĩnh là em chuồn nhanh hơn cả thỏ. Chị cứ yên tâm đi."

Vừa nói chuyện, anh vừa thoăn thoắt xé giấy. Chẳng mấy chốc, ngòi bút đã múa trên giấy...

Vương Nhất Hồng thở dài: "Chú biết thì tốt rồi. Chị không yên tâm, nhưng chị cũng tin chú hiểu rõ mọi chuyện."

Vương Nhất Thành xua tay: "Em có kiếm tiền gì đâu. Em chỉ đổi chút đồ ăn thôi. Em còn chẳng lấy tiền, ai nói được em cái gì? Nếu nói cho cùng, thì cái này gọi là giúp đỡ lẫn nhau. Với lại, họ có ai biết em đâu. Em có lộ mặt đâu. Muốn kiếm tiền thì ra chợ đen chẳng phải kiếm được nhiều hơn à? Nhưng em có điên đâu! Ham tiền mà bỏ mạng à? Em đâu phải thằng ngốc. Chị yên tâm đi. Em quý cái mạng này lắm. Hễ cái gì làm em thấy không an toàn là em không làm đâu. Dù thế nào đi nữa, chợ đen em nhất quyết không bén mảng, đầu cơ trục lợi em không làm. Em chỉ viết chữ đổi đồ ăn thôi mà, em còn che mặt kín mít đấy."

Vương Nhất Hồng gật đầu: "Chú nói thế thì chị yên tâm rồi."

Cô Tư đứng bên cạnh nhìn một lát, cảm thấy chữ nghĩa của em trai mình quả thực có vài phần khí phách và ý vị khó tả. Người bình thường không viết được chữ đẹp như vậy đâu. Ngay cả bố chồng cô cũng bảo chữ của thằng út hơn đứt người thường. Hồi trước, nó đúng là số khổ. Nếu không thì với thành tích của nó, thi đỗ cấp ba là chuyện dễ như bỡn. Giá mà nó thi được cấp ba, thì đâu đến nỗi bây giờ phải ở nhà làm ruộng.

Vẫn là quá khổ. Hồi đó đúng vào thời kỳ đói kém, thằng bé choai choai lại háu ăn, đói lả người, vớ được cái gì là ăn cái nấy, kết quả ăn phải đồ hỏng, thổ tả lên xuống rồi ngất xỉu. Giá mà, giá mà không bị đói như thế...

Mấy năm nay, thằng em trai trong lòng khổ sở lắm, nhưng sợ mọi người lo lắng nên vẫn phải tỏ ra tươi cười. Cô biết hết, nó giấu hết nỗi buồn vào trong lòng. Đúng là khổ thân nó.

Người khác không hiểu, nhưng chị gái hiểu!

Vương Nhất Hồng nhìn em trai, lòng quặn thắt. Cô nói: "Tối nay ở lại đây ăn cơm đi. Chị làm thịt cho chú."

Vương Nhất Thành ngẩng phắt đầu lên: "Có cả chuyện tốt thế này nữa cơ à?"

Hôm nay đúng là trúng mánh đậm rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play