Giang Bán Nhứ và Đinh Tụng đều tham gia câu lạc bộ tình nguyện của viện.
Vì các hoạt động của câu lạc bộ này khá ít, phần lớn chỉ là các buổi khám bệnh từ thiện vào thời gian cố định, nên với Giang Bán Nhứ thì việc có lịch sẵn như vậy lại càng tiện hơn.
Đinh Tụng thì thích náo nhiệt, tham gia không ít câu lạc bộ, còn gia nhập câu lạc bộ tình nguyện chỉ vì muốn đi chung với Giang Bán Nhứ mà tiện tay đăng ký luôn.
Cuối kỳ tới gần, các buổi liên hoan của các câu lạc bộ cũng nhiều hơn.
Câu lạc bộ tình nguyện thì vẫn ít hoạt động như mọi khi, chỉ có một buổi liên hoan vào cuối học kỳ, sau khi buổi khám bệnh từ thiện cuối cùng kết thúc.
Ai nấy đều mang tâm thế “chơi xong rồi mới yên tâm ôn tập” nên nhiệt tình cực cao, ăn xong lẩu lại kéo nhau đi hát karaoke rồi đánh vài ván trò chơi. Khi tuyên bố kết thúc thì cũng đã gần 11 giờ đêm.
Giang Bán Nhứ ngày thường bận rộn, thỉnh thoảng tham gia một buổi liên hoan như thế đối với cậu là một kiểu thư giãn, nên tối nay cậu cũng chơi rất vui.
Mọi người đều có uống rượu, giải tán tại chỗ, ai có người nhà đón thì về, ai tự đi thì gọi xe hoặc nhờ người lái hộ, không bao lâu đã tản gần hết.
Giờ này xe buýt đã hết, hướng nhà Giang Bán Nhứ và Đinh Tụng lại không cùng đường, nên cậu định tự mình gọi xe về.
Nhưng Đinh Tụng nhất quyết không chịu.
Tửu lượng Giang Bán Nhứ kém, kiểu chỉ cần uống chút rượu là đã chếnh choáng. Tuy rằng chỉ uống một ly lúc hát karaoke nhưng giờ phản ứng đã chậm lại.
Đinh Tụng uống nhiều hơn hẳn nhưng tửu lượng tốt nên đầu óc vẫn tỉnh táo.
Cậu ta nhớ chuyện Giang Bán Nhứ từng kể bị mấy tên côn đồ bám theo, nên liền khoác tay, kéo cậu đang lảo đảo định gọi xe về: “Không được, tuyệt đối không được, đường vào nhà cậu taxi không chạy vào được, cậu vậy mà còn dám đi một mình ban đêm à?”
Giang Bán Nhứ lúc này phản ứng chậm, lại dễ mềm lòng, nghe vậy cũng không vùng vẫy nữa.
Đinh Tụng liền gọi thêm hai nam sinh cùng tổ khám bệnh từ thiện, mấy người cùng nhau đưa Giang Bán Nhứ về.
Gió đêm thổi một lúc, lại đi thêm một quãng, đến trước cổng khu thì Giang Bán Nhứ đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu lần lượt cảm ơn từng người đã đưa mình về. Mọi người đều là cùng một tổ, mà cậu lại là tổ trưởng, ngày thường giúp đỡ không ít nên ai cũng xua tay bảo cậu đừng khách sáo.
Mấy người đang chuẩn bị rời đi thì thấy Ứng Điều mặc một bộ đen từ đằng xa đi tới.
Một dáng người cao gầy bỗng xuất hiện trong bóng tối, hai nam sinh đi cùng Đinh Tụng đồng loạt lùi lại vài bước.
“Này này, phía trước có người đúng không? Không phải cái kẻ bám đuôi mà cậu từng nói chứ?” Một nam sinh hoảng hốt túm tay Đinh Tụng.
Đinh Tụng đã nhận ra đó là Ứng Điều, vội xua tay: “Không phải không phải, làm gì có kẻ bám đuôi nào, đó là bạn cùng phòng của Tiểu Nhứ.”
“À… à.” Hai nam sinh lập tức thở phào.
Giang Bán Nhứ cũng khá bất ngờ khi đúng lúc này lại gặp được Ứng Điều, nhưng từ sau khi biết hắn là kiểu sợ xã hội thì cậu đã không còn nghĩ theo hướng đáng sợ nữa.
Thậm chí còn thấy tính cách hướng nội của hắn khiến cậu nên chủ động quan tâm nhiều hơn.
Giang Bán Nhứ nhón chân vẫy tay về phía hắn, Ứng Điều tất nhiên cũng nhìn thấy.
Khi hắn lại gần, Giang Bán Nhứ giới thiệu với các bạn mình: “Đây là bạn cùng phòng của tớ, tên Ứng Điều.”
Đinh Tụng thì không cần giới thiệu nữa, còn hai nam sinh kia thì cười có chút gượng gạo, giữ khoảng cách vài bước mà tự giới thiệu: “Chào anh, chào anh.”
Ứng Điều gật đầu coi như đáp lại, rồi ánh mắt lại dừng trên người Giang Bán Nhứ, thần sắc hơi thay đổi.
Hắn không ngửi thấy mùi thơm ngọt của máu, mà bị một ít mùi rượu khó ngửi bao phủ, khiến quỷ hút máu dễ dàng bực bội.
Mấy người tản ra, ba nam sinh dính sát nhau đi xa, trong đó một người vẫn chưa yên tâm nên lúc bước đi mà còn ngoái đầu nhìn lại.
“Tiểu Đinh, cậu chắc chắn đó thật là bạn cùng phòng của tổ trưởng tớ à? Sao tớ cứ cảm giác hắn… không giống người vậy?”
Một người khác khoanh tay xoa xoa, cũng nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ bảo tầm hơn 11 giờ đêm là lúc âm khí nặng nhất, chẳng lẽ thật sự gặp quỷ rồi à? Có nên quay lại cứu tổ trưởng không?”
Bị câu này làm dựng hết cả tóc gáy, Đinh Tụng bật nhảy chụp lấy cậu ta: “A a a, nửa đêm rồi đừng nói mấy lời này!”
Người kia vừa vô tội vừa sợ hãi: “Vậy cậu nói xem, sao mặt hắn lại trắng thế? Tớ còn thấy tay hắn cũng trắng bệch luôn.”
Chuyện này Đinh Tụng đã từng bàn qua với Giang Bán Nhứ, nên cậu ta khẳng định chắc nịch: “Tiểu Nhứ nói là vì cậu ấy bị sợ xã hội, không thích ra ngoài nên bị trắng thế thôi.”
“……”
Bên này, Giang Bán Nhứ và Ứng Điều một trước một sau đi vào trong tòa nhà.
Xung quanh tối om, đêm khuya lại yên tĩnh đến lạ thường. Giang Bán Nhứ bước không nhanh, nhưng chẳng hiểu sao Ứng Điều luôn chậm hơn cậu một bước.
Đối phương không nói một lời, cũng chẳng phát ra tiếng bước chân nào. Cậu chỉ có thể cảm giác được phía sau có một bóng người đang lặng lẽ đi theo, cùng với một ánh nhìn dán chặt vào gáy mình mà chẳng che giấu chút nào. Điều này khiến cậu nghi ngờ không biết trên người mình có dính thứ gì.
Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Khi đi đến hành lang, Giang Bán Nhứ đắn đo một lúc, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu nhìn.
Đối phương cũng nhìn lại theo động tác của cậu, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cậu lại thấy mắt Ứng Điều đỏ như máu.
Giang Bán Nhứ giật mình, chỉ cho là mình uống rượu nên hoa mắt, vội vàng quay đầu đi.
Thấy không khí càng lúc càng đặc quánh, cậu đành chủ động bắt chuyện: “… À đúng rồi, sao giờ này anh mới về?”
Vừa nói, hai người cũng tới trước cửa thang máy. Ứng Điều chủ động bước lên bấm nút.
Giờ này đã chẳng còn ai, cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau bước vào. Ánh đèn sáng rực bên trong khiến Giang Bán Nhứ lập tức thấy an toàn hơn.
Cậu còn tranh thủ lúc lên thang máy liếc sang nhìn mặt Ứng Điều, xác nhận tròng mắt đối phương đen thuần khiết.
Quả nhiên là cậu nhìn nhầm.
Giang Bán Nhứ thở phào, thầm nhủ chắc do tửu lượng mình kém, đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Ở công ty tăng ca.” Ứng Điều đáp câu hỏi vừa nãy của cậu.
Giang Bán Nhứ nghe xong thì không giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt.
Nói thật, cậu cứ tưởng bạn cùng phòng suốt ngày không ra khỏi cửa nên chắc là chẳng đi làm. Nghe Ứng Điều nói “tăng ca” lại khiến cậu thấy hơi lạ lẫm.
Có lẽ cậu chỉ nhìn vào bề ngoài rồi mặc định như thế.
“Cậu bất ngờ lắm à.” Ứng Điều hình như luôn chú ý tới biểu cảm của cậu, vừa nói vừa lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ nhân viên, đưa cho Giang Bán Nhứ.
“Tôi là nhân viên chính thức của Ngô thị, nhưng thường làm việc online.”
Giang Bán Nhứ vội liếc một cái, chỉ thấy ảnh trên thẻ cũng rất soái.
Cậu chỉ hơi ngạc nhiên thôi, chứ nào có lý do gì mà cầm thẻ người ta xem tới xem lui. Đối phương đã giải thích nghiêm túc thế, cậu lại thấy hơi ngượng.
“Ra là vậy. Tôi nghe nói Ngô thị yêu cầu tuyển dụng cao lắm, anh giỏi thật đấy.” Cậu cười cười rồi thôi, Ứng Điều cũng thu lại thẻ.
Ngô thị là một công ty lớn chính quy, nghe đã thấy đáng tin cậy.
Giang Bán Nhứ âm thầm hít sâu, tự nhủ đừng nghĩ linh tinh nữa.
…
Vài ngày sau mọi việc đều bình thường. Các môn tự chọn lần lượt kết thúc, Giang Bán Nhứ rảnh rỗi hơn nhiều, cơ hội vào bệnh viện thăm ông cũng nhiều hơn.
Gần đây, ông tập phục hồi chức năng có tiến triển, nửa người bị liệt đã có chút sức, nói chuyện cũng rõ ràng hơn trước.
Nghe ông cố gắng phát âm được mấy câu rõ ràng, Giang Bán Nhứ vui mừng đến suýt rơi nước mắt.
Năm năm trước, cậu từng bị bắt cóc rồi mất tích. Cảnh sát tìm thế nào cũng không ra nên ai cũng tưởng cậu đã chết.
Giang Vi Vinh coi cậu còn quý hơn cả mạng sống. Chuyện đó với ông chẳng khác nào trời sập, cũng từ khi ấy mà ông phát bệnh tai biến.
Vì thế mà Giang Bán Nhứ luôn áy náy về bệnh của ông, chẳng ai mong ông khỏe lại hơn cậu.
Sáng nay vừa tỉnh dậy, Giang Bán Nhứ đã nhận được điện thoại từ bệnh viện báo rằng rạng sáng nay Giang Vi Vinh đột ngột sốt.
Cậu hoảng hồn, vội vàng lao tới bệnh viện. May mà không nghiêm trọng, chỉ là hôm qua hộ lý để ông ngồi ngoài gió hơi lâu nên bị cảm.
Bác sĩ đã kịp thời cho thuốc, xác nhận nhiệt độ tạm thời được kiểm soát thì lúc này cậu mới thở phào.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, dì hộ lý vội vàng xin lỗi.
Dì nói thẳng là do mình sơ suất. Thấy hôm qua tâm trạng ông không tệ nên nghĩ ngồi thêm một chút cũng không sao, ai ngờ lại thành ra thế.
Dì hộ lý vốn là hàng xóm khi cậu và ông còn ở khu phòng gần trường, tính tình rất tốt.
Biết ông phải nằm viện, dì thương cậu còn là sinh viên chưa tốt nghiệp nên chủ động giảm giá chăm sóc, giúp cậu bớt được không ít áp lực.
Sợ dì thấy áy náy nên Giang Bán Nhứ vội an ủi, nói chỉ cần ông không sao là được.
Ông hạ sốt xong, cậu bảo dì về nghỉ ngơi.
Cậu vẫn thấy lo, nên tính ở bệnh viện trông vài ngày.
Trước đây không ở lại vì việc học bận, ngủ bồi bệnh nhân không ngon sẽ ảnh hưởng trạng thái hôm sau, hơn nữa bệnh viện cách trường không gần nên buổi sáng dễ bị trễ học.
Nhưng giờ các môn học gần như kết thúc hết, cậu có thể ôn tập ở bệnh viện, nên liền thu dọn quần áo và vài đồ dùng hằng ngày mang tới.
Để phòng bạn cùng phòng lo lắng, cậu còn cố ý nhắn WeChat cho hắn, nói mấy hôm nay buổi tối sẽ ở bệnh viện, ban ngày thỉnh thoảng về nhà lấy đồ.
Tin nhắn gửi đi rồi, đối phương vẫn chẳng trả lời cậu.
Giang Bán Nhứ ở bệnh viện ngủ liền ba đêm, ban ngày có tiết thì đi học, không thì lại quay về bệnh viện. Thỉnh thoảng Đinh Tụng cũng ghé qua ngồi với cậu cho đỡ buồn.
Đêm ngày thứ tư, đúng 11 giờ, người đã mấy ngày liền không thấy bóng là Ứng Điều lại lặng lẽ xuất hiện ở bệnh viện.
Giờ này, hầu hết các phòng bệnh đều tối om, đèn hành lang cũng đã hạ xuống, chỉ còn vài bóng đèn đêm mờ mờ, khiến cả tòa nhà trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vốn rất giỏi ẩn mình nên hắn đi một mạch tới trước cửa phòng bệnh của Giang Vi Vinh mà không kinh động bất kỳ ai.
Phòng này có ba giường, nhưng ngoài Giang Vi Vinh thì chỉ còn hai bệnh nhân nữa. Đèn lớn đã tắt, hai người kia ngủ say từ lâu. Giang Bán Nhứ kéo rèm ngăn giữa các giường, bật đèn đầu giường rồi ngồi bên mép rồi cúi xuống làm đề.
Khi hắn đến, cậu quay lưng về phía hắn, chống khuỷu tay lên giường, dùng tay đỡ má mà ngủ gật.
Ngủ không yên, đầu cứ gật gù, tay kia trong mơ vẫn nắm chặt cây bút. Đến khi ngủ sâu hơn một chút thì khuỷu tay bỗng mất lực, đầu cậu nghiêng hẳn sang một bên, suýt nữa đập xuống.
Vừa giây trước còn đứng ngoài cửa, giây sau Ứng Điều đã ở ngay cạnh, bàn tay vững vàng đỡ lấy gò má cậu.
Cậu quá mệt, ngủ say đến mức hàng mi cũng chẳng động đậy.
Lạnh buốt trong lòng bàn tay hắn lập tức bị hơi ấm nóng rực truyền sang. Ứng Điều hiếm khi ngẩn ra một thoáng.
Da dẻ cậu tinh tế sạch sẽ, mềm mại đến mức đối với một ma cà rồng như hắn là cảm giác vô cùng xa lạ.
Mặt cậu nhỏ nhắn, đặc biệt khi nằm gọn trong bàn tay tái nhợt với những ngón tay thon dài của hắn, lại càng trông yếu ớt và vô hại.
Chỉ cần hơi nghiêng tay, hắn có thể chạm vào ngay mạch máu nơi cổ cậu – chỗ chứa đầy sức sống và đang đập đều đặn.
Hắn cúi mắt nhìn chăm chăm vào đó, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Là một ma cà rồng sống nhờ máu, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Giang Bán Nhứ, hắn đã khao khát được nếm thử máu của cậu.
Càng nhẫn nhịn lâu, khát vọng ấy chỉ càng thêm dữ dội. Mà mấy ngày liên tiếp không được ngửi mùi máu của cậu, khả năng kiềm chế của hắn đã gần như chạm giới hạn.
Răng nanh không kìm được mà trồi ra, cơn ngứa ngáy khó chịu dâng tràn.
Ma cà rồng hoàn toàn có thể lợi dụng lúc con người đang ngủ để cắn vỡ mạch máu ở cổ mà hút máu. Nước bọt của chúng còn có tác dụng gây tê và làm vết thương mau khép lại, để người bị hút hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hơi thở ấm áp, đều đặn phả vào lòng bàn tay. Sắc mặt hắn bình thản, ánh mắt lại dừng ở quầng xanh nhạt dưới mắt cậu.
Lặng đi một lúc, răng nanh của hắn bỗng biến mất, đôi mắt đỏ như máu cũng dần trở lại màu đen bình thường.