Đầu bị người ta không mấy dịu dàng đặt lại xuống mép giường, Giang Bán Nhứ giật mình, hàng mi khẽ run, rồi tỉnh hẳn.

Mở mắt ra, vừa kịp thấy những đốt ngón tay vừa rời khỏi gò má mình, cậu sững lại rồi lập tức tỉnh táo hơn hẳn.

Ban đầu cậu tưởng là y tá trực hoặc bác sĩ đến nhắc đi ngủ, quay đầu lại thì thấy người đứng sau mình lại là Ứng Điều. Giang Bán Nhứ rõ ràng bị dọa, vội vàng đẩy chiếc ghế thấp ra, đứng bật dậy.

"Giờ này… sao anh lại tới đây?" Phòng bệnh rất yên tĩnh, cậu sợ đánh thức bệnh nhân khác nên cố hạ giọng xuống.

Lúc này, cậu mới lờ mờ nhận ra, đưa tay xoa mặt vẫn cảm giác nửa bên má vừa bị đỡ kia còn lạnh lạnh. Ánh mắt không khỏi bị bàn tay vừa rụt lại của hắn thu hút, cậu lại hỏi:

“Tay anh lạnh vậy, bị bệnh à?”

"Không." Ứng Điều không giải thích vì sao tay mình lạnh, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt cậu.

Cậu đứng trước mặt hắn, đôi mắt hơi trũng, sắc mặt tái đi vì thiếu ngủ, không còn chút hồng hào khỏe mạnh thường ngày.

"Mấy ngày rồi mà cậu không về nhà, nên tới xem một chút." Ứng Điều cũng hạ thấp giọng như cậu.

Bạn cùng phòng lại còn cố ý tới thăm mình, Giang Bán Nhứ vừa ngạc nhiên vừa có chút vui.

Chỉ là… giờ đến thăm của hắn thật sự hơi kỳ quặc.

Cậu khẽ cười: “Cũng không phải nhiều ngày lắm đâu. Nếu mai sáng đo nhiệt độ cơ thể ông mà vẫn bình thường thì tôi không cần ở lại nữa.”

Vừa chăm ông vừa ôn tập, cơ thể cậu đúng là hơi quá sức.

Nghe được câu trả lời mình muốn, hắn gật đầu: “Vậy mai gặp.”

Giang Bán Nhứ bỗng thấy mình hơi tự nghĩ nhiều, sao lại cảm giác hắn như rất nôn nóng muốn cậu về nhà vậy.

Hôm sau trời nắng đẹp. Giang Bán Nhứ ngồi bên giường bệnh, chờ bác sĩ khám xong và xác nhận tình hình của Giang Vi Vinh đã ổn định thì cậu mới hoàn toàn yên tâm.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Giang Vi Vinh nằm trên giường vừa nhẹ nhàng đẩy tay cậu vừa lắc đầu, ra hiệu muốn cậu về nhà nghỉ ngơi, không cần ở lại trông.

"Cháu biết rồi, ông ạ." Giang Bán Nhứ đang vui lắm, cười tủm tỉm, nắm tay ông cọ cọ.

“Chút nữa Đinh Tụng tới giúp cháu thu dọn đồ, trưa ăn cơm với ông xong bọn cháu sẽ đi.”

Giang Vi Vinh lúc này mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói thêm gì.

Ở bệnh viện mấy hôm nay, đồ dùng sinh hoạt của cậu không nhiều, nhưng sách thì lại mang khá nhiều. Ngoài ra còn có quần áo và đồ lặt vặt của ông đã giặt sạch mang về.

Đinh Tụng và Giang Bán Nhứ, một người ngồi ghế, một người ngồi mép giường, vừa thu dọn vừa trò chuyện.

"Chuyện thực tập hè với thầy Thẩm, cậu quyết xong chưa?" Đinh Tụng vừa xếp sách vào túi vừa hỏi.

“Tớ nói thật, dù cơ hội khó kiếm nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”

Giờ ôn thi cuối kỳ rồi còn lại phải trông ông, đến mức sắc mặt cậu trắng bệch cả ra.

Nếu thực tập yêu cầu làm cả ngày, tối lại đi làm thêm, còn phải tranh thủ thời gian vào viện thăm ông thì Giang Bán Nhứ có mà kiệt sức.

"Tớ không đồng ý cậu đi đâu. Hoặc là, nếu nhất định muốn đi thực tập thì đừng làm thêm nữa," Đinh Tụng bĩu môi.

“Cùng lắm lúc nào kẹt tiền thật thì tớ mượn bố mẹ tớ cho cậu, họ chắc chắn sẽ cho mượn.”

Nhưng thật ra cũng chưa đến mức phải làm vậy.

Giang Bán Nhứ đi làm thêm để tích góp tiền đơn giản chỉ vì lo, lỡ một ngày nào đó bệnh tình của ông trở nặng và cần phải vào phòng phẫu thuật gấp, mà cậu lại không có tiền xoay sở.

Điều đó là thứ cậu sợ nhất.

Hơn nữa, mỗi ngày nằm viện, làm phục hồi chức năng rồi thuê hộ lý, tất cả đều là những khoản chi tiêu không biết đến bao giờ mới dừng lại.

Thế nên Giang Bán Nhứ mới muốn cố gắng hết sức để tiết kiệm, cũng coi như đề phòng mọi tình huống.

Còn chuyện bây giờ để cậu đi mượn tiền nhà Đinh Tụng thì chắc chắn cậu không muốn.

“Mấy hôm nay tớ nghĩ rồi, sẽ không đi thực tập nữa.” Giang Bán Nhứ vừa gấp quần áo nhanh gọn, đầu hơi cúi xuống.

“Bây giờ là giai đoạn quan trọng để ông hồi phục, vẫn là tiết kiệm thêm chút tiền thì hơn.”

Vì mấy hôm nay nghỉ ngơi không tốt, đến giờ cậu vẫn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Giang Bán Nhứ không bao giờ làm chuyện gì bất chấp sức khỏe, ngược lại, cậu luôn rất trân trọng cơ thể mình và hiểu rõ nguyên tắc làm gì cũng phải vừa sức.

Hơn nữa, cậu vốn luôn nhìn mọi chuyện rất lạc quan: “Chúng ta mới năm nhất thôi, sau này mỗi năm nghỉ hè đều sẽ có cơ hội thực tập, biết đâu sang năm ông đã khỏe hẳn thì lúc đó tớ có thể toàn tâm toàn ý mà đi.”

Chỉ là, cũng không chắc sang năm có thể được học cùng thầy Thẩm nữa.

Thẩm Khánh Ngôn vốn rất được sinh viên yêu thích, suất thực tập này nếu Giang Bán Nhứ từ bỏ thì sẽ có người lập tức thế vào, còn sang năm thì tình hình thế nào lại là chuyện khó nói.

Cậu và thầy Thẩm vốn rất hợp tính, chỉ tiếc ở điểm này.

“Thế thì tốt quá, cậu nghĩ vậy thì tớ cũng yên tâm rồi.” Đinh Tụng vui hẳn.

“Đi đi, dẫn cậu đi ăn ngon!”

Hai người nấn ná ở bệnh viện thêm một lúc, đến khi ăn xong cơm trưa đi ra thì đã quá trưa.

Từ bệnh viện bắt xe về khu nhà Giang Bán Nhứ mất ít nhất nửa tiếng.

Chiều Đinh Tụng có tiết đầu, nếu đưa Giang Bán Nhứ về thì chắc chắn sẽ trễ, nên đến một điểm dừng giữa đường là cậu ấy phải xuống xe để đi thẳng về trường.

“Mặt mày cậu kém quá, về thì ngủ bù ngay đi nhé.” Đinh Tụng vẫn lo lắng khi thấy Giang Bán Nhứ xách hai túi đồ, trước khi xuống xe còn dặn.

“Tớ nhớ cậu bảo hôm qua bạn cùng phòng còn cố ý đến bệnh viện, hắn cũng khá tốt đấy, hay là cậu nhắn tin bảo hắn ra bến xe đón một chút?”

“Không cần!” Giang Bán Nhứ thấy Đinh Tụng phản ứng hơi quá, hai cái túi thôi mà.

“Cậu mau đi học đi.”

Gần hai giờ chiều là lúc nóng nhất trong ngày, ánh mặt trời gay gắt lại oi bức đến mức người ta khó thở.

Vừa xuống xe buýt, Giang Bán Nhứ đã nhíu mày: thật sự quá nóng.

Cậu mới đi được mấy bước đã đổ mồ hôi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Bình thường cậu vẫn hay đi đoạn đường này vào tầm nắng gắt, hai cái ba lô cũng chẳng đáng gì, nhưng có lẽ vì mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt nên sức lực rõ ràng giảm hẳn.

Suốt quãng đường, cậu toàn tìm bóng râm mà đi, vốn chỉ mất hơn mười phút nhưng hôm nay lại lê lết gần nửa tiếng.

Rõ ràng trời nóng như đổ lửa, vậy mà khi vào đến khu chung cư, Giang Bán Nhứ lại toát đầy mồ hôi lạnh.

Cậu hoàn toàn không biết sắc mặt mình lúc này kém đến mức nào.

Vừa đến chân tòa nhà thì đúng lúc thấy Ứng Điều từ thang máy bước ra, đối phương vừa ngẩng đầu nhìn thấy cậu liền khựng lại.

Giang Bán Nhứ còn tưởng hắn định ra ngoài, vốn muốn chào một tiếng, nhưng chưa kịp giơ tay thì bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người lập tức mất sức.

Ý thức vẫn còn, trước khi ngất cậu còn nghĩ phải cố ngã đè lên mấy cái túi để tránh bị thương, nhưng cảnh tượng đó lại không xảy ra. Cậu bị kéo vào một vòng tay lạnh buốt.

Má cậu áp lên bờ ngực rắn rỏi qua lớp sơ mi, cảm giác lạnh lẽo ấy lại khiến cậu thấy dễ chịu đến lạ.

Lúc này Giang Bán Nhứ mới nhận ra, cả người mình đang nóng ran, không biết là sốt hay bị cảm nắng, khả năng nào cũng có thể.

“Cậu bị bệnh rồi.”

Giọng Ứng Điều không vui vang lên bên tai, khiến Giang Bán Nhứ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu nhớ rõ vừa rồi hắn còn đứng ngoài hành lang, cách mình mấy chục bước, sao ngay giây tiếp theo đã có thể đỡ được cậu?

Giang Bán Nhứ choáng váng đến mức đứng không vững, vẫn cố mở mắt.

Dù tầm nhìn đã mờ đi, đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy Ứng Điều dưới ánh nắng.

Vì bị ôm trọn trong ngực hắn, từ góc nhìn của cậu chỉ thấy được cánh tay người đàn ông.

Giữa mùa hè, hắn lại mặc áo khoác dài màu sẫm chỉ lộ ra một đoạn cổ tay tái nhợt, gân xanh nổi lên khi siết chặt.

Làn da Ứng Điều trắng đến chói mắt, nhưng dưới ánh mặt trời, Giang Bán Nhứ lại thấy da tay hắn dần cháy xém thành tro, trở nên dữ tợn và đáng sợ.

Cậu kinh hoảng run lên, theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn mặt Ứng Điều, nhưng đầu lập tức bị một bàn tay giữ lại, rồi cả người bị bế lên nhẹ nhàng.

Giang Bán Nhứ mơ mơ màng màng, rất muốn giãy ra, nhưng vừa hơi động đậy thì Ứng Điều đã siết chặt hơn.

Sức hắn mạnh đến mức đáng sợ, ôm cậu chặt đến xương cốt cũng thấy đau.

Bên tai vang lên tiếng gió rít qua, đến khi Giang Bán Nhứ kịp phản ứng thì đã thấy mình được bế vào một góc hành lang.

Cả người cậu mềm nhũn, nên Ứng Điều vẫn chưa buông ra.

Cậu cảm thấy mình càng lúc càng hôn mê, đầu choáng váng, nhưng vẫn rất muốn nhìn lại tay và mặt Ứng Điều.

Lần này đối phương không ngăn cản, để mặc Giang Bán Nhứ khẽ ngả đầu lên vai hắn rồi kiểm tra lại.

Cánh tay Ứng Điều đã hoàn toàn lành lặn như cũ, gương mặt kia cũng vẫn hoàn hảo không tì vết. Người đàn ông chẳng khác gì thường ngày, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Giang Bán Nhứ chẳng phát hiện được gì, thậm chí còn hơi sốt ruột.

“Sao vậy?” Ứng Điều cúi mắt hỏi.

Giang Bán Nhứ nhíu chặt mày, nghiêm túc nhìn hắn vài giây rồi khàn giọng nói:

“Vừa rồi… hình như anh không có tim đập.”

Sắc mặt người đàn ông khựng lại, rồi khẽ bật cười.

“Có chứ.” Hắn ôm cậu cao lên một chút.

“Nghe lại thử xem.”

Mơ hồ cảm thấy động tác này có chút không thích hợp, nhưng trước mắt Giang Bán Nhứ liên tục tối sầm lại, ý thức dần tan rã, cậu chẳng còn quản nổi gì nữa.

Cậu áp tai lên ngực Ứng Điều, lần này rõ ràng nghe được nhịp tim đều đặn vang lên.

Bình thường và mạnh mẽ.

Xác nhận được điều này xong, toàn thân Giang Bán Nhứ mềm nhũn, cuối cùng yên tâm mà ngất lịm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play