Tập đoàn Ngô thị là gia tộc doanh nghiệp nổi tiếng ở Tĩnh Sơn thị, nghe nói đứng vào hàng vài tập đoàn lớn nhất. Ngay từ khi đời trước lập nghiệp, Ngô gia đã sở hữu tiềm lực tài chính vô cùng hùng hậu.

Truyền qua bao thế hệ, của cải tích lũy càng thêm đáng nể, nhưng chỉ là hiện tại Ngô thị so với trước đã kín tiếng hơn nhiều.

Tổng giám đốc đương nhiệm của Ngô thị là Ngô Tương Đình, từ nhỏ đã biết mình là hậu duệ của cả ma cà rồng và con người. Năm đó, Ngô gia có thể vang danh và phát đạt chính là nhờ một vị quý tộc ma cà rồng mang đến của cải cùng vốn liếng.

Ngô gia nhiều đời được hưởng lợi từ ma cà rồng, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm cung cấp những dịch vụ cần thiết cho tộc ma cà rồng. Đây là điều mỗi người cầm quyền của Ngô gia đều phải tuyệt đối giữ bí mật và tuân thủ.

Trách nhiệm này không chỉ là lời hứa và sự báo đáp của Ngô gia với ma cà rồng, mà còn như một bản năng khắc sâu trong huyết mạch họ.

Dù đến đời Ngô Tương Đình, gen ma cà rồng trên người ông đã mờ nhạt đến mức gần như chẳng khác gì một con người bình thường.

Thế nhưng, từ khi ma cà rồng bị nội đấu và chiến tranh tàn sát gần như tuyệt diệt nhiều năm trước, ngay cả bảy đại thị tộc từng có địa vị tôn quý cũng hoàn toàn biến mất chỉ trong một đêm, thì bí mật này của Ngô gia chỉ còn được truyền lại âm thầm trong nội tộc, không cần phải thực hiện thêm hành động gì.

Vài thế hệ sau đó của Ngô gia cũng chưa từng gặp một ma cà rồng thực sự.

Ngô Tương Đình vốn cho rằng đến lượt mình cũng sẽ như thế, nhưng không ngờ rằng năm năm trước lại một ma cà rồng có thân phận cao quý lại đột ngột xuất hiện trước cửa mà không hề báo trước.

Đối phương có vai vế còn cao hơn cả vị đại ma cà rồng từng giúp đỡ Ngô gia năm xưa, yêu cầu ông giúp tạo cho hắn một thân phận con người hợp lý và tiện lợi, đồng thời định kỳ cung cấp máu nhân tạo. Chừng đó thì chẳng phải yêu cầu gì quá đáng, nên Ngô Tương Đình tất nhiên lập tức đồng ý.

Phần lớn ma cà rồng hành sự bí ẩn, xuất quỷ nhập thần. Cho đến nay, Ngô Tương Đình vẫn biết rất ít về hắn.

Chỉ biết rằng đối phương từng là người thừa kế của một trong bảy đại gia tộc, từng “chết” trong cuộc nội đấu gần như diệt tộc của ma cà rồng, rồi ngủ say suốt nhiều năm, cho đến năm năm trước thì tình cờ được một thanh niên loài người đánh thức. Lý do hắn hòa nhập vào xã hội loài người cũng chính là vì chàng thanh niên đó.

Ứng Điều xuất thân đủ cao quý, mà đã là quý tộc ma cà rồng thì từ nhỏ đều trải qua huấn luyện khắc nghiệt, nên máu của người thường từ lâu đã chẳng thể khiến hắn dao động.

Nhưng máu của người đánh thức hắn lại là một ngoại lệ.

Trong quần thể ma cà rồng, những người loài người như vậy được gọi là “người đánh thức”. Đối với một ma cà rồng mới sống lại, máu của người đánh thức thơm ngọt vô cùng, không chỉ giúp tăng cường năng lực mà còn có thể giúp chống đỡ ánh sáng mặt trời trong một khoảng thời gian nhất định.

Sức hấp dẫn này với một con ma cà rồng lớn đến mức nào thì nghĩ cũng biết.

Ngô Tương Đình thường cảm thấy thương cảm cho chàng thanh niên vô tình đánh thức ma cà rồng ấy — bị một con ma cà rồng bám theo, với một người bình thường mà nói thì đúng là tai bay vạ gió.

Nhưng giờ đây, vị kia lại đột ngột tìm đến và nói với ông rằng hắn và chàng trai trẻ đã “cãi nhau”.

Trong căn phòng tiếp khách sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp, Ngô Tương Đình khó xử không biết nên tiếp đón ra sao, cuối cùng chỉ đổ một ống máu nhân tạo vào ly cà phê rồi đặt trước mặt hắn.

“Ý ngài là, chính ngài đã chọc giận cậu ấy?” Ngô Tương Đình ngồi xuống sofa, ngẩng đầu nhìn đối diện.

Vì nhiều lý do, gương mặt đối phương vĩnh viễn dừng ở độ tuổi 27.

Năm năm trước khi Ứng Điều tìm đến, Ngô Tương Đình chưa đến ba mươi tuổi. Giờ đây ông đã thay đổi nhiều, còn Ứng Điều thì không chút biến chuyển.

Mỗi lần nhận ra điều này, Ngô Tương Đình lại đoán trong lòng là có lẽ ma cà rồng trước mắt đã sống vài trăm năm.

Nghĩ thế nên khi tiếp xúc, ông luôn cẩn thận từng chút.

“Đúng vậy.” Ứng Điều tựa lưng vào sofa, tóm tắt ngọn nguồn mọi chuyện chỉ bằng vài câu.

Hắn vẫn nhớ rõ, ngay sau khi nói xong câu kia thì hương máu trong không khí bỗng trở nên đậm hơn.

Khi con người xúc động, máu sẽ chảy nhanh hơn. Hắn đoán Giang Bán Nhứ khi đó chắc là tức giận hơn bình thường.

Ngô Tương Đình nghe xong lời thuật lại điềm nhiên kia, liền nghẹn họng.

Nói khó nghe thì… thật sự là hết chỗ nói.

Nhưng nghĩ lại, EQ của ma cà rồng này thấp như vậy, về tình cũng có thể thông cảm.

Ngô Tương Đình từng đọc vài ghi chép về ma cà rồng, biết bảy đại gia tộc có quy định cực nghiêm: thành viên và đời sau của họ phải sống ẩn dật, hạn chế tiếp xúc với con người. Nên trước khi ngủ say, Ứng Điều chắc hẳn rất hiếm khi tiếp xúc với nhân loại.

Mà hắn mới bị đánh thức cách đây 5 năm. Một mặt phải xử lý công việc còn dang dở của tộc, một mặt phải học cách sinh sống trong xã hội loài người. Đạt đến mức độ này đã là không dễ, đòi hỏi hắn còn phải có EQ cao thì e là quá sức.

“Như cậu ấy nói, dù là ném đi thì ngài cũng không nên để cậu ấy nhìn thấy. Cơm ấy chắc chắn cậu ấy đã làm rất dụng tâm, ngài ném thẳng thế thì chắc chắn cậu ấy sẽ buồn.” Ngô Tương Đình vừa lựa lời, vừa coi như dạy hắn một bài xã giao.

“Ngài không thích đồ ăn loài người thì sau khi cảm ơn ý tốt, có thể uyển chuyển nói ra. Lần sau cậu ấy sẽ tặng ngài thứ khác.”

Nói đến đây, ông hạ giọng bổ sung: “Với lại lần sau chú ý là lần này ném trước mặt, lần sau lại ném tiếp thì tôi e cậu ấy chẳng còn muốn tặng gì nữa…”

“…”

Đôi mắt của ma cà rồng vốn rất thính, nay khẽ nâng lên.

Ngô Tương Đình lập tức ngậm miệng, nuốt hết lời còn lại.

Hôm ấy, sau khi Ứng Điều nói xong câu “lần sau chú ý”, Giang Bán Nhứ suýt thì bật cười vì tức.

Mắt không thấy, tâm không phiền, cậu lười chẳng nói thêm câu nào mà quay về trường học, mãi đến tối mới về nhà.

Trong nhà tối om, không một tiếng động, không biết bạn cùng phòng có ở nhà hay không.

… Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm.

Hôm sau trời âm u, gió bên ngoài khá lớn, như báo hiệu sắp mưa.

Giang Bán Nhứ dậy muộn, lên WeChat hẹn Đinh Tụng cùng đi thư viện.

Chín giờ sáng, Đinh Tụng tới đón, hai người cùng ra cửa.

Vừa bước ra khỏi phòng, lúc Giang Bán Nhứ cúi đầu khóa cửa thì Đinh Tụng bỗng hét lên: “A a! Ai kia kìa!”

Tiếng hét làm Giang Bán Nhứ giật mình, suýt đánh rơi chìa khóa, vội vàng trấn an bạn mình.

Vì trời âm u nên hành lang hơi tối, một bóng dáng cao lớn đứng ngược sáng quả thực trông khá đáng sợ.

Nhận ra đó là Ứng Điều thì Giang Bán Nhứ lập tức bình tĩnh.

Đúng vậy, vì bạn cùng phòng của cậu luôn xuất hiện theo kiểu xuất quỷ nhập thần như thế, gặp nhiều thì cũng quen, chẳng còn giật mình nữa.

Ứng Điều đã về nên cậu cũng khỏi phải khóa cửa, liền kéo Đinh Tụng đi ấn thang máy.

Thấy hắn hôm nay có vẻ không vui, Giang Bán Nhứ quyết định không chủ động chào hỏi.

Dù sao thì bạn cùng phòng lạnh lùng này cũng chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với cậu.

Nhưng khi cậu vừa quay đi, bóng dáng kia đã sải vài bước đến gần, đưa thứ gì đó ra trước mặt.

Cả Giang Bán Nhứ lẫn Đinh Tụng đều ngẩn người.

Lại gần mới thấy, trong tay hắn là một chiếc bánh kem hoạt hình nhỏ xinh, được đóng trong chiếc hộp trong suốt màu lam trông tinh xảo và ngon lành vô cùng.

Giang Bán Nhứ có chút không tin nổi.

Đối diện với gương mặt đầy bất ngờ của chàng thanh niên, Ứng Điều vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm quen thuộc.

“Hôm qua xin lỗi, cái này coi như nhận lỗi.” Hắn nói.

Giang Bán Nhứ ngẩn người, nhận lấy bánh kem.

Đinh Tụng thì trốn sau lưng cậu thò đầu ra, vẻ mặt ngơ ngác, hết nhìn bánh kem lại nhìn Ứng Điều cả người âm trầm kia.

Ứng Điều vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt Giang Bán Nhứ, nhưng không nhận ra cậu là thích hay không thích.

Người đàn ông trầm mặc một chút: “Nếu không thích thì cậu cũng có thể ném lại một lần.”

“…”

Giang Bán Nhứ vốn dễ dỗ, vừa nãy còn âm thầm quyết định không thèm để ý tới Ứng Điều, giờ đã chẳng còn giận nữa.

Đôi mắt cậu sáng rực, nói thật ngay không giấu: “Tôi thích.”

Thanh niên ngẩng khuôn mặt trắng trẻo sáng ngời, không hề che giấu cảm xúc, niềm vui và bất ngờ lấp lánh hiện rõ trong mắt. Ứng Điều nhìn thêm một lát rồi dời mắt đi, không để lộ cảm xúc.

Vừa ra khỏi cổng khu, Đinh Tụng đã ôm lấy tay Giang Bán Nhứ, cọ tới cọ lui, giọng kích động: “Mau mau mau, nói cho tớ biết là rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chuyện này là sao! Bạn cùng phòng cậu không phải kiểu sát thủ lạnh lùng à?”

Giang Bán Nhứ sợ nhột, bị lay đến phải né tránh, vừa cười vừa giơ bánh kem lên để tránh bị làm hỏng.

Cậu kể lại chuyện Ứng Điều giúp mình giải vây, còn chuyện bữa sáng mình đưa thì bị ném đi.

Đinh Tụng nghe tới đoạn Ứng Điều ném bữa sáng thì tức đến nắm chặt tay: “Lần sau chú ý cái gì chứ, cơm cậu làm ngon như vậy! Cái tên bạn cùng phòng đáng ghét kia đúng là vừa giận vừa không biết điều!”

Sau đó hai người chạy tới quán trà sữa hay đi, gọi hai ly rồi ngồi ăn bánh kem. Đinh Tụng cắn một miếng đầy mồm, vẻ mặt hạnh phúc: “Bánh kem này ngon quá! Bạn cùng phòng cậu chắc không xấu đâu, chỉ là EQ hơi thấp với nói chuyện vụng về, thỉnh thoảng hơi dọa người… nhưng mà chọn bánh kem cũng có gu ghê.”

“…”

Giang Bán Nhứ cũng ăn bánh kem, bơ tan trong miệng béo ngậy, ngon tới mức cậu nheo cả mắt.

Dù bị bánh kem mê hoặc, nhưng Giang Bán Nhứ vẫn thấy Đinh Tụng nói có lý.

Ban đầu bọn họ không hiểu về Ứng Điều, bị khí chất khác thường và thói quen sinh hoạt của hắn dọa cho, nên mới nghĩ hắn giống người xấu.

Nhưng vài lần tiếp xúc thì Giang Bán Nhứ nhận ra bạn cùng phòng vẫn khá bình thường, chỉ là không giỏi giao tiếp.

Còn việc hắn suốt ngày ở lì trong nhà, ít nói và lạnh nhạt thì có lẽ là do sợ xã hội.

Một kẻ sợ xã hội như Ứng Điều còn lấy hết can đảm đưa bánh kem cho cậu để xin lỗi, thật không dễ dàng chút nào.

Giang Bán Nhứ nghĩ, hắn như vậy chắc là muốn làm bạn tốt với cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play