Cả tòa nhà bỗng im phăng phắc.

Những người mở cửa định hóng chuyện hay định can ngăn đều khựng lại, ánh mắt đồng loạt dừng ở căn hộ 301 — nơi mà nam chủ nhân vốn rất hiếm khi lộ diện, giờ đây lại đứng đó với vẻ mặt như vừa phải nuốt sống một quả trứng đà điểu.

Sững sờ.

Bàng hoàng.

Vương San San thì suy sụp ngồi bệt xuống sàn, ánh mắt trống rỗng, biểu cảm chết lặng như thể tất cả sức lực đã bị rút cạn.

Đây vốn là một bí mật không thể nói ra.

Bà đã biết An Hoài Dân có người phụ nữ khác bên ngoài từ lâu. Người đó sống tại thành phố mà An Hoài Dân được điều công tác tới, chỉ cách Vọng Thành vài giờ lái xe. Họ sống chung với nhau, An Hoài Dân có một ngôi nhà riêng ở đó.

Lý do An Hoài Dân không ly hôn, Vương San San cũng đoán được phần nào. Ông ta vẫn còn làm ở nhà máy nước, cần giữ thể diện, mà người phụ nữ kia vẫn chưa sinh con. An Cửu Cửu vẫn là đứa con duy nhất của ông.

An Cửu Cửu biết được chuyện này từ khi học lớp mười. Ông bố đã ngoại tình suốt bao năm qua thực ra cũng chẳng che giấu điều đó một cách cẩn thận. Vào đêm giao thừa, khi các nhóm gia đình và đồng nghiệp trên WeChat thi nhau phát lì xì, An Hoài Dân mải mê chơi mạt chược không có thời gian nhấn nhận bèn đưa điện thoại cho An Cửu Cửu bảo cô tranh thủ nhấn hộ, tranh được bao nhiêu thì sẽ chia đôi cho cô.

Đó là cách ông ta thường qua loa với con gái mình, An Cửu Cửu cũng chẳng buồn nỗ lực để tranh.

Điện thoại của ông ta có cấu hình tốt hơn điện thoại của cô nên An Cửu Cửu tiện tay tải game và bật đồ họa cao để chơi. Và rồi cô nhìn thấy tin nhắn từ người phụ nữ kia: "Hoài Dân, mùng hai anh có thể về được không? Em nhớ anh."

Khoảnh khắc đó, An Cửu Cửu như chết lặng, ngẩn ngơ mở tin nhắn, và rồi đọc hết những đoạn trò chuyện giữa họ — vì An Hoài Dân thậm chí còn lười xóa lịch sử. Tất cả những gì nên và không nên để con gái thấy, cô đều thấy cả.

Cuối cùng chính Vương San San là người phát hiện con gái có biểu hiện khác thường, ngăn cản cô lao ra chất vấn.

Lý do mà Vương San San đưa ra rất thực tế. Nếu ly hôn, có thể mỗi tháng An Hoài Dân sẽ không còn gửi đều đặn hai nghìn tệ nữa. 

Quan trọng hơn là căn nhà họ đang ở.

Ngôi nhà này ban đầu là nhà tập thể của nhà máy nước cấp cho, sau được chuyển đổi sang sở hữu hoàn toàn, chỉ cần khoảng bốn mươi nghìn tệ để làm sổ đỏ. An Hoài Dân là người địa phương ở Vọng Thành và là con trai trưởng trong nhà, nên khi mua, ông bà nội của Cửu Cửu cũng góp một phần tiền. Họ còn yêu cầu giấy chứng nhận quyền sở hữu phải ghi tên cả hai ông bà — vì với họ, đây coi như “căn nhà sỡ hữu đầu tiên” của gia đình.
An Hoài Dân là người con hiếu thảo, thuyết phục Vương San San rằng theo quy tắc, sau này hai ông bà sẽ do nhà họ chăm sóc. Khi các cụ qua đời, phần thừa kế chắc chắn sẽ nhiều hơn so với các anh chị em khác. Đều là người một nhà cả, chi bằng nghe theo ý các cụ, đừng để họ thất vọng hay buồn lòng.

Khi ấy, An Cửu Cửu mới hơn hai tuổi, vợ chồng còn đang trong giai đoạn ngọt ngào mặn nồng, tính tình Vương San San lại thẳng thắn, chẳng nghĩ ngợi nhiều mà gật đầu đồng ý.

Chính vì thế, nếu bây giờ vạch trần chuyện An Hoài Dân ngoại tình, thật sự làm ầm lên tới mức ly hôn, thì An Cửu Cửu vẫn chưa đủ tuổi thành niên, Vương San San lại không có nhà riêng, cũng chẳng có việc làm ổn định. An Hoài Dân hiện giờ chỉ có mỗi An Cửu Cửu là con, chắc chắn sẽ giành quyền nuôi dưỡng. Lúc đó, hai mẹ con sẽ phải tốn thời gian, sức lực để ra tòa tranh chấp.

Thế nên, Vương San San đã nói với con gái: “Chúng ta đợi đến khi con đủ mười tám tuổi, đợi đến khi con thi đậu đại học.”

An Cửu Cửu đã cố nhịn suốt hai năm, nhưng cuối cùng, vẫn không thể nhịn nổi nữa.

“Ai… ai…” An Hoài Dân trợn mắt nhìn con gái hồi lâu, môi run run, nghẹn mãi mới bật ra được một câu:

“Ai xúi mày nói mấy lời này hả?”

Vào lúc thế này, ông ta vẫn còn đứng ở cái vị trí đạo đức của “người làm cha” mà bóng gió mỉa mai Vương San San không biết dạy con.

An Cửu Cửu suýt nữa bị chọc tức đến bật cười, rồi lại thật sự cười, mang theo chút khí thế giống hệt hắn mà hỏi ngược:

“Còn muốn đứng trước cửa tiếp tục gào nữa không?”

Khoảnh khắc đó, An Hoài Dân đứng trong nhà, nhận ra ánh mắt con gái khi phẫn nộ cũng giống y hệt mình. Lấy lý do nuôi gia đình, ông ta rời xa tổ ấm nhiều năm. Ông ta khinh thường người vợ tóc tai bù xù, khóe mắt đầy nếp nhăn và thực lòng cũng chẳng ưa nổi đứa con gái của mình.

Chẳng hiểu sao, dù tuổi còn nhỏ, nó lại mang một gương mặt đầy vẻ quyến rũ chướng mắt, còn cái người vợ vô tri kia thì cứ khăng khăng muốn cho con đi làm minh tinh. Vì thế, mỗi lần về nhà, hắn đều chê bai đủ kiểu, kén cá chọn canh.

Thế mà hôm nay, ông ta mới chợt nhận ra — An Cửu Cửu lớn lên lại giống ông đến kỳ lạ, nhất là khi cả người toát ra khí thế dữ dằn.

Cụm từ "huyết mạch tương thông" bất chợt xuất hiện trong đầu An Hoài Dân. Ông ta lùi vào phòng, trong đáy mắt thoáng qua một chút bối rối.

~~~~~~~

Tối hôm đó, màn kịch ầm ĩ rốt cuộc lại kết thúc trong sự trống rỗng.

Trì Thác, ngay khi họ vừa vào nhà, đã lặng lẽ rời đi. An Cửu Cửu tiễn cậu xuống tận dưới lầu. Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Trì Thác hiểu rõ trong nhà cô có chuyện gì. Trước khi đi, cậu chẳng kiêng dè ai, cúi xuống nhìn kỹ mặt cô, dặn bằng giọng nghiêm túc:

“Tối nay nhớ chườm đá.”

An Hoài Dân cũng bỏ đi ngay trong đêm, không tiếp tục gây sự hay thử “ra oai” gì nữa. Chỉ quăng lại một câu đầy hằn học:

“Liệu mà sống cho yên ổn, bắt lão tử phải xin nghỉ làm về trông nom chắc?”

Giọng ngoài mạnh trong yếu, chẳng ai thèm để tâm.

Vương San San thì ngồi lì ngoài phòng khách suốt cả đêm.

 Sáng hôm sau, An Cửu Cửu xin nghỉ buổi học thêm mùa hè năm cuối cấp. Trên đường đến trường Trì Thác liên tục nhắn tin cho cô nhưng không nhận được hồi âm.
Tám giờ tối, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối và tới bệnh viện chăm người nhà, Trì Thác nhận được tin nhắn của cô.

Chú ngỗng nhỏ: [Tớ ngủ quên mất.]

Trì Thác: [???]

Chú ngỗng nhỏ: [Buồn ngủ quá, tối qua tớ ngủ từ lúc đó đến giờ mới dậy.]

Trì Thác: [???]

Chú ngỗng nhỏ: [Không chịu nổi nữa, tớ ngủ tiếp đây.]

Sau đó mặc cho Trì Thác phá lệ gửi cho cô những tin nhắn không phải số lượng bội của ba vẫn không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

Ngày hôm sau An Cửu Cửu vẫn không đến trường. Trong giờ nghỉ, Trì Thác trông thấy Vương San San đi ra từ phòng giáo viên.

"Dì." Trì Thác chạy tới: "An Cửu Cửu sao vậy ạ?"

 “A, Thác Thác.” Vương San San trông có chút mệt mỏi, nhưng khi thấy cậu lại nở nụ cười dịu dàng. “Vừa hay dì đang định đến lớp tìm con.”

“Cửu Cửu hơi sốt nhẹ, đang ở nhà nghỉ ngơi. Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là hơi uể oải thôi. Con cũng biết đấy, con bé từ nhỏ đã đặc biệt thích ngủ.”

“Cậu ấy ngủ nguyên một ngày hôm qua hả dì?” Trời hè oi bức, mồ hôi Trì Thác chảy ròng, đôi môi khẽ mím lại khiến cậu trông nghiêm túc hơn so với một thiếu niên 17-18 tuổi bình thường. “Có cần đưa đi bệnh viện kiểm tra không ạ?”

Vương San San lặng nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

Thật ra, hôm qua khi An Hoài Dân nổi giận và nhắc đến Trì Thác ở lớp học thêm, lòng bà đã thoáng chột dạ.

Những năm qua, bà mải mê tìm đường cho An Cửu Cửu bước vào giới giải trí: chuẩn bị danh thiếp, nghe chỗ nào có đạo diễn hay hạng mục tuyển người mẫu là lập tức đưa con đến thử. Bà quả thật đã lơ là chuyện học của con.

May mắn là An Cửu Cửu vốn hiểu chuyện, thành tích không tệ. Ngày thường, nếu bà bận không nấu cơm, cô bé sẽ tự dậy sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cả ngày, cất vào tủ lạnh. Thầy cô hay phụ huynh trong trường đều khen Cửu Cửu ngoan, biết giúp đỡ mọi người, thông minh và lạc quan. Dù đôi khi giáo viên chủ nhiệm khéo léo nói bóng gió rằng con bé tuy luôn cười với mọi người nhưng lại chẳng có mấy bạn thân.

Giờ ăn trưa hay tối, Cửu Cửu đều ăn một mình. Ở tuổi này, phần lớn các nữ sinh đều có một vài người bạn thân tới mức “nắm tay nhau vào WC”, nhưng Cửu Cửu thì dường như không có.

Hồi tiểu học An Cửu Cửu từng có một người bạn rất thân tên là Sầm Dĩnh. Hai người thường nắm tay nhau đi khắp nơi, kể cả nhà vệ sinh. Nhưng sau khi lên cấp hai, họ học khác trường. Cộng thêm việc cô từng quay một quảng cáo nổi tiếng, Sầm Dĩnh vốn có tính cách hướng nội, mỗi lần đi chơi cùng An Cửu Cửu đều bị người khác chú ý, dần dần họ xa cách lúc nào không hay.

Từ đó, An Cửu Cửu cũng mất hẳn hứng thú với chuyện kết bạn mới.

Nói cho đúng ra, bạn bè thật sự của An Cửu Cửu chỉ có mỗi Trì Thác.

Vương San San không phải chưa từng nghĩ đến chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân”. Ở cái tuổi này, trong khu nhà cũng có vài cặp đôi thiếu niên lén nắm tay, trốn vào bụi cỏ. Bà cũng từng nghĩ đến tình huống xấu nhất — lỡ như hai đứa trẻ này ngày ngày ở chung, rồi nảy sinh chút tình cảm khác thì sao? Lúc đó bà phải làm thế nào?

Không phải bà không thích Trì Thác — ngược lại, bà khá quý mến cậu bé này. Nhưng… yêu sớm thì dù sao cũng không tốt. Hơn nữa, với điều kiện ngoại hình của con gái mình, nếu cứ ở lại thị trấn nhỏ này thì thật sự quá uổng phí.

Chỉ là Trì Thác quá chững chạc. Không biết từ nhỏ cậu ăn uống thế nào mà lớn nhanh đến vậy, trưởng thành sớm đến mức khiến người khác phải ngẩn ra. Khoảng bốn tuổi, có lần bố mẹ Trì Thác không ở nhà nên gửi cậu ở nhà họ. Khi đó, trong mắt bà, hai đứa vẫn là trẻ con, buổi tối trước khi ngủ sẽ tắm rửa, bà vẫn chuẩn bị như mọi lần — cởi sạch quần áo của cả hai, thả vào chậu tắm.

Kết quả, Trì Thác từ chối.

Cậu nghiêm túc nói: “Dì ơi, con là con trai, không thể tắm chung với con gái.”

Khi ấy bà sững người. Kể lại cho Trương Nhu, bà ấy cũng sững người, nghĩ rằng chắc giáo viên mẫu giáo đã dạy gì đó nhưng khi hỏi lại, giáo viên bảo rằng nội dung này là chương trình học kỳ sau.
Có lẽ vì cú sốc đó quá lớn, ấn tượng của Vương San San về Trì Thác luôn dừng lại ở việc anh có thể tự mình kiểm soát tốt mọi chuyện.

Quả thực anh có thể kiểm soát tốt. Ở cùng An Cửu Cửu, họ cũng chơi game, đùa giỡn nhưng bà đã quan sát nhiều lần và nhận ra rằng từ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, những trò đùa của hai đứa chỉ còn là đấu khẩu, hầu như không còn đụng chạm thân thể.

Vương San San từng tận mắt thấy An Cửu Cửu cầm lá thư tình của một bạn học khác đưa, liền bị Trì Thác nghiêm khắc dạy dỗ ngay tại chỗ. Cậu nói, kiểu “yêu thầm” ở tuổi này của mấy cậu con trai chẳng đáng giá gì, đừng nhận quà của người ta, cũng đừng để bị mấy lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.

“Không cần đến bệnh viện đâu, bệnh buồn ngủ của nó lại tái phát rồi, lần nào cũng chỉ muốn ngủ liền mấy ngày thôi.”

Cuối cùng Vương San San nói ra điều muốn nhờ Trì Thác. Thực ra bà không còn cách nào khác, bởi bệnh của An Cửu Cửu khiến bà cảm thấy không ổn nhưng cũng không muốn để người ngoài biết.

“Thác Thác, tối nay tan học con có thể giúp dì về nhà một chuyến không?”

“Hôm nay dì phải qua chỗ chú An, có thể sẽ không về kịp. Nếu Cửu Cửu buồn ngủ mà không buồn ăn, con giúp dì xem xem con bé có lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra không. Nếu không, con đánh thức nó dậy, bắt nó ăn một chút nhé.”

“Cô giáo chủ nhiệm của nó vừa đưa cho dì tập tài liệu này, tiện thể giúp dì đưa cho nó nhé.” Bà đưa túi đựng bài kiểm tra cho Trì Thác.

Trì Thác nhận lấy, chỉ khẽ “Vâng” một tiếng, không vội vàng, cũng không tỏ vẻ miễn cưỡng.

Vương San San ngập ngừng một chút, giọng hạ xuống:

“Dì lần này sang chỗ chú An cũng vì mấy chuyện rắc rối đó thôi. Chậm nhất mai tối dì sẽ về. Dì cũng đã để lại giấy cho Cửu Cửu, nhưng con bé mệt thì hay quên lắm. Nếu nó có làm ầm lên, con cứ gọi điện cho dì.”

Bà còn dặn:

“Đừng để nó ăn nhiều tinh bột hay đồ dầu mỡ, con bé ăn nhiều là mặt sưng ngay. Bệnh này trước đây dì từng đưa đi bệnh viện, bác sĩ nói có thể do áp lực quá lớn, một số đứa trẻ sẽ chọn cách trốn tránh. Mệt mỏi của Cửu Cửu chắc cũng là một dạng trốn tránh.”

Bà khựng lại khi nghĩ đến chuyện xảy ra hai đêm trước, việc đó chắc chắn phải được giải quyết… nhưng để nói với một đứa trẻ như Trì Thác, quả thật khó mở miệng.

“Con biết rồi.” Trì Thác cắt lời, giọng bình thản:

“Hai ngày này nếu cậu ấy tỉnh, con sẽ nói chuyện với cậu ấy.”

Điềm tĩnh.

Vững vàng như núi Thái Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play