An Cửu Cửu đói bụng.

Cô mở mắt, xung quanh tối om. Tiếng điều hòa cũ kĩ vẫn ầm ầm thổi ra những luồng gió lạnh ẩm mang hơi nóng. Điện thoại đã tự tắt vì quá lâu không sạc, còn ly nước trên tủ đầu giường cũng đã cạn sạch.

An Cữu Cữu cố gượng ngồi dậy, chịu đựng cơn choáng váng rồi bước xuống giường, cầm ly đi ra mở cửa phòng. Bật đèn phòng khách, ánh sáng bất ngờ khiến cô phải nhắm mắt lại, khẽ gọi:

“Mẹ… con đói.”

“Tới đây ăn.” Có giọng đáp lại, “Tớ đang nấu cho cậu tô hoành thánh.”

Không phải mẹ cô.

Là Trì Thác.

An Cửu Cửu với mái tóc rối như tổ quạ đứng trong phòng khách hai giây, cô đã ngủ quá lâu, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ, chỉ phát ra một âm đơn: "Hả?"
"Mẹ cậu đi Lâm Thành rồi." Trì Thác tự động giải thích ý nghĩa của từ "hả" ấy: "Bà ấy sợ cậu ngủ quá lâu mà đói chết nên nhờ tớ qua xem một chút, tiện mang bài kiểm tra phát trong hai ngày qua cho cậu."

An Cửu Cửu vẫn đứng đó, đầu tóc rối bời khẽ lắc lắc, trước tiên lê dép đến bàn trà lấy điều khiển bật điều hòa trong phòng khách, sau đó lại lảo đảo bước đến bàn ăn.

"Cậu đi thay đồ trước đi." Trì Thác vẫn không nhìn cô.

An Cửu Cửu đưa tay gãi cổ, cúi xuống nhìn bộ đồ mát mẻ trên người — áo hai dây và quần short — rồi mơ màng đáp một tiếng “Ờ”, lê dép quay vào phòng.

Năm phút sau, cuối cùng cô cũng mặc đồ tử tế bước ra, ánh mắt đã có thể nhìn thẳng vào người đối diện.

“Cậu đến lâu chưa?” Cô ngồi xếp bằng đối diện Trì Thác, chờ anh nấu hoành thánh, “Cho nhiều rong biển nhé.”

“Vừa làm xong một bài kiểm tra.” Nước trong nồi vừa sôi, Trì Thác múc súp, tiện quay lại nhìn trán cô còn hằn nguyên vết gối, lại thấy cô ngáp đến mức mặt mũi méo xệch, anh nhíu mày ghét bỏ: “Cậu đánh răng rửa mặt chưa?”

“Rồi, sạch sẽ.” An Cửu Cửu chống cằm lên bàn ăn, chờ tô hoành thánh được bưng ra.

“Còn sốt không?” Trì Thác múc xong canh, quay vào cặp lấy nhiệt kế đưa cho cô, “Đo thử đi.”

“Có sốt đâu mà.” Cô lẩm bẩm nhưng vẫn kẹp nhiệt kế vào nách, rồi lại gục xuống bàn ăn như cũ.

Trên ghế cạnh bàn ăn, Trì Thác để cặp sách của mình. Nửa chiếc bàn bị chiếm bởi chồng bài kiểm tra và sổ ghi lỗi sai. Bên cạnh là chiếc quạt điện dự phòng mà mẹ An Cửu Cửu hay dùng khi nấu ăn, đang bật ở mức gió nhỏ nhất, đầu quạt xoay qua xoay lại. Mỗi lần gió quét ngang, mép bài kiểm tra lại bay lên một chút.

Trong bếp, máy hút mùi kêu rì rì. Trì Thác bỏ vào nồi nước đang sôi mấy viên hoành thánh anh tiện đường mua lúc tan học, bên cạnh là tô canh trắng bằng sứ, nóng hổi, đã nêm nếm vừa miệng.

Hoành thánh chín tỏa ra mùi thơm thanh dịu, khiến căn phòng khách vốn bừa bộn mấy hôm trước giờ như được lấp đầy bởi thứ hương vị yên bình của những tháng ngày an ổn.

An Cửu Cửu vẫn còn lim dim, cặp mắt mơ màng chưa tỉnh hẳn. Mãi đến khi một tô hoành thánh nóng hổi, thơm mùi tôm khô và rong biển được đặt trước mặt, cô mới khẽ động cái mũi, hít một hơi thật sâu.

“Không bỏ tiêu trắng đâu,” Trì Thác rút nhiệt kế từ nách cô ra, “Trong tủ lạnh chỉ tìm được đúng một quả ớt Triều Thiên, tớ cắt hết bỏ vào rồi.”

Chắc là “kẻ sống sót cuối cùng” trong tủ lạnh, nằm chờ cô đơn ở một góc cho đến ngày bị đem ra “xử lý triệt để”.

36,8℃.

Quả thật không sốt.

"Chỉ có một trái thôi à..." An Cửu Cửu hơi tiếc nuối, trước tiên húp một ngụm nước súp.

Trì Thác băm ớt rất nhuyễn, nước súp vẫn cay.

Rất hài lòng.

An Cửu Cửu bắt đầu cắm cúi ăn.

Ăn được nửa bát hoành thánh, cô mới cảm giác sống lại, nhai rong biển trong miệng rồi ngó qua bài kiểm tra trên tay Trì Thác.

Bài kiểm tra toán.

"Đây là của cậu." Trì Thác lấy bài tập của An Cửu Cửu từ trong cặp ra: "Tớ xem qua rồi, tiến độ lớp chúng tớ khác lớp các cậu. Ghi chú trên lớp này của tớ, có lẽ cậu sẽ dùng được."
Các lớp chọn như ban một, ban hai của khối mười hai đã học xong chương trình từ lâu, còn những lớp trung bình như lớp của An Cửu Cửu gần đây mới hoàn thành. Ghi chú trước đây của Trì Thác đúng lúc phù hợp.

An Cửu Cửu khó khăn nuốt xuống miếng hoành thánh cuối cùng, đứng lên rửa bát và nồi sau đó quay lại bàn, cam chịu bắt đầu làm bài tập.

 Thực ra, cô phân biệt rất rõ ràng — cô có thể vì trò chơi bị tụt hạng mà giận dỗi ăn vạ để bắt Trì Thác giúp mình lấy lại thành tích, cũng có thể vì nước canh hoành thánh không đủ cay mà lầm bầm chê bai. Nhưng thành tích của Trì Thác tốt hơn cô nhiều, tiến độ học cũng nhanh hơn, và từ trước đến giờ, chưa một lần nào cô để Trì Thác làm bài tập thay mình.

Cô rất rõ mình nên làm gì và không nên làm gì.

Có lẽ đây là căn bệnh chung của những đứa trẻ lớn lên trong gia đình không hạnh phúc — trưởng thành sớm, và ngay cả khi trêu đùa với người thân nhất cũng tự biết giữ giới hạn.

Ghi chép bài học của học bá Trì Thác gọn gàng, ngăn nắp hơn của An Cửu Cửu nhiều. Làm bù lại bài tập của hai ngày trước cũng không tốn quá nhiều thời gian.

An Cửu Cửu mất khoảng nửa tiếng để hoàn thành bài thi Tiếng Anh. Vừa ăn hoành thánh no bụng, vừa làm xong bài tập khiến cô thấy tâm trạng tốt hơn hẳn. Cô cắn đầu bút, dùng chân đá dép lê của Trì Thác.

Trì Thác làm xong bài tập từ lâu, đang chơi điện thoại. Nghe tiếng động dưới bàn, cậu duỗi chân, kéo dép lê về dưới chân mình. Xem nốt trang đang đọc dở, cậu mới ngẩng đầu liếc cô một cái:

“Làm gì vậy?”

Vừa nãy, cậu vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào cô. Bởi lúc cô giống như mộng du bước ra, trên người chỉ mặc chiếc áo hai dây rộng thùng thình. Cô hoàn toàn không ý thức được là mình gần như… lộ hết, lại còn thong thả đi đi lại lại trong phòng khách.

Khiến cậu suýt nữa nhúng cả tay vào nồi nước đang sôi.

Cô vừa ngủ dậy luôn không phòng bị trước cậu.

"Cậu đang xem gì vậy?" Cô nhổm người qua nhìn điện thoại của anh: "Biểu cảm khó chịu thế kia."

Trang web trên màn hình toàn chữ. Mở đầu là một đoạn tiếng Anh, bên dưới chi chít chữ tiếng Trung, trông rất chuyên nghiệp.

"Nghiên cứu về chứng ngủ nhiều?" An Cửu Cửu cảm thấy thú vị, gần như đổ cả người lên bàn ăn: "Có nghiên cứu nào giống triệu chứng của tớ không?"
Thỉnh thoảng An Cửu Cửu bị chứng ngủ nhiều. Điều này khác với người bình thường chỉ đơn giản là buồn ngủ mỗi ngày. Cô có thể ở trạng thái ngủ cả ngày, dù bị gọi dậy vẫn có thể ngay lập tức ngủ tiếp. Ngắn thì hai, ba ngày, lâu nhất từng kéo dài nửa tháng.

Cơn phát bệnh không thường xuyên, mỗi năm chỉ xảy ra một hoặc hai lần.

Cô từng đi khám, nhưng Vọng Thành chỉ là một thành phố nhỏ ở Giang Nam, bệnh viện trong thành phố đã khám hết một vòng. Các chỉ số cơ thể đều bình thường, phát bệnh lại không có quy luật, nên bác sĩ chỉ nói có thể là “thích ngủ ở tuổi dậy thì”, liên quan đến áp lực hoặc kỳ kinh nguyệt…

Gia đình An Cửu Cửu điều kiện cũng bình thường, sau khi biết sức khỏe không có gì bất thường thì cũng không để tâm nữa. Mỗi lần phát bệnh, mẹ cô lại lấy lý do sốt hoặc ốm để xin nghỉ học cho cô.

Vì vậy, Trì Thác bắt đầu chú ý tìm kiếm các nghiên cứu về giấc ngủ trên mạng.

Nhưng dù sao cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ dưới 18 tuổi, kiến thức hạn chế. Tìm được không ít tài liệu nghe có vẻ đúng nhưng phần lớn đều liên quan đến bất thường ở các chỉ số cơ thể. Trường hợp như của An Cửu Cửu, Trì Thác chưa từng gặp qua.

“Không có ai bị giống cậu cả…” Trì Thác ngẩng đầu, nói được nửa câu thì nuốt lại, im lặng một giây, rồi tiện tay lấy một quyển tập sửa đề trên bàn đưa lên che phần cằm trở xuống của cô.

An Cửu Cửu: “???”

Cô vừa thay cái áo thun cũng là đồ cũ mặc ở nhà, giặt bao nhiêu lần đến cổ áo cũng đã rộng. Giờ cô nằm sấp xuống, từ góc nhìn của Trì Thác… quả thật, cái gì cũng có thể thấy hết.

Lúc nãy mơ mơ màng màng ngủ dậy, cô cũng mặc áo hai dây mà đi ra ngoài y như vậy. Vào phòng thay đồ mới phát hiện mình chỉ cách “khoe hết” có… hai milimet. 

Nhưng cô chẳng mấy để ý, còn kéo cổ áo lên một chút rồi tự nhiên hỏi anh: “Như vậy thì sẽ không thấy nữa đúng không?”

Trì Thác: “… Ừ.”

Có lẽ nét mặt bất lực của anh quá rõ, An Cửu Cửu còn lẩm bẩm thêm: 

“Có gì lạ đâu, ai mà chẳng có.”

Nói thì cũng đúng.

Trì Thác không thèm đáp, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

An Cửu Cửu lại lôi đề toán ra, vừa nhìn hai dòng đã thấy hoa mắt, liền bắt đầu lấy dép lê khều khều anh.

Anh “tách” một tiếng, đặt điện thoại xuống:

“Mau làm bài tập, xong rồi tớ còn về.”

“Cậu nói xem…” An Cửu Cửu vẻ mặt chán đời, lôi giấy nháp ra, “Bố tớ… An Hoài Dân, sao lại không muốn tớ đi đóng phim?”

Cô đổi cách xưng hô, vì đối với người đàn ông mà từ nhỏ đến lớn chỉ gặp được vài lần ấy, cô chẳng có chút tình thân máu mủ nào, chỉ thấy buồn cười.

Những gì ông ta dành cho cô chỉ là khoản hai nghìn tệ mỗi tháng, mà đây cũng là do mẹ cô phải nghỉ việc để lo toan cho gia đình nên ông ta, người duy nhất có thu nhập trong nhà mới chu cấp khoản sinh hoạt phí đó.

Vì vậy, ông ta nghiễm nhiên có quyền chỉ trỏ, mỗi lần về nhà là chê nhà bẩn, chê cô học kém, chê mẹ cô không làm việc đàng hoàng, cứ như thể mình đã hy sinh cả đời mà chịu biết bao ấm ức. Nhưng rõ ràng là ở nhà ngay cả chậu nước rửa chân cũng bắt mẹ cô bưng cho.

Cô thật sự không hiểu nổi.

Cô biết rõ mình không giỏi chuyện học hành. Cô không thể giống như Trì Thác, dù xảy ra chuyện gì vẫn có thể yên tâm hoàn thành bài tập, thành tích luôn ổn định.

Năng lực học tập của cô chỉ giới hạn ở việc cố gắng giữ cho mình nằm trong mức trung bình. Cô chỉ là một người bình thường, ý chí thường thường, IQ cũng thường thường, không thể nào học sâu hiểu rộng như Trì Thác.

Nếu cứ học hành thi đại học như mọi người, với tình hình hiện tại, có lẽ cả năm cuối cấp ba cô phải cật lực lắm mới đậu được một ngành ít người chọn trong nhóm trường 985. Sau khi tốt nghiệp, tìm việc cũng chẳng khá khẩm, mà kinh tế gia đình rõ ràng không đủ để nuôi cô học tiếp. Còn thi công chức ở cái thành phố nhỏ Vọng Thành này thì cạnh tranh khốc liệt thế nào, nghĩ thôi cũng biết.

Dự án 985 (985工程) là một chương trình của chính phủ Trung Quốc nhằm xây dựng một số trường đại học hàng đầu của nước này thành các trường đại học đẳng cấp thế giới. Các trường đại học thuộc dự án 985: Thanh Hoa, Bắc Kinh,……

Thế nên, đối với cô, con đường vào giới giải trí tuy mạo hiểm nhưng lại rộng mở hơn so với việc học hành bình thường. Nếu thành công, thu nhập còn cao hơn nhiều. Cô thật sự không hiểu vì sao An Hoài Dân lại phản đối dữ dội như vậy.

Nghĩ thế, cô lại nhớ đến Trì Thác — người cũng không mấy ủng hộ cô chọn con đường này.

"Ông ta không phải phản đối việc cậu đi diễn." Trì Thác cười nhạt: "Ông ta chỉ đơn giản là kiếm chuyện thôi."

Cho dù Vương San San nói rằng con gái mình chuẩn bị thi Thanh Hoa hay Bắc Đại, An Hoài Dân cũng có thể tìm ra lý do để cãi nhau. Ông ta chỉ muốn khẳng định quyền làm chủ của mình trong gia đình, không hài lòng khi Vương San San tự quyết định mọi chuyện.

Có lẽ còn xen lẫn chút áy náy vì "có người bên ngoài" nên khi về nhà, thấy chẳng ai quan tâm đến ý kiến của mình, cảm giác tội lỗi biến thành sự tức giận.

Tật xấu của một vài người đàn ông.

An Cửu Cửu lờ mờ hiểu: "Vậy còn cậu? Chẳng phải cậu cũng không ủng hộ tớ đi diễn sao?"

Trì Thác đặt điện thoại xuống, mặt đột nhiên sa sầm.

Cô dám đặt anh và An Hoài Dân vào cùng một vị trí.

Hai người bọn họ giống nhau sao?

“Lần đầu tiên cậu quay xong quảng cáo, về nhà ngủ liền một tuần liền.” – Trì Thác thản nhiên nói, “Sau đó quảng cáo nổi tiếng, trạm xe buýt trước cổng khu nhà thay ảnh của cậu, vậy mà mỗi ngày cậu thà dậy sớm nửa tiếng để vòng qua đường khác chứ không muốn đi ngang qua trạm đó.

Những năm nay cậu chụp biết bao nhiêu bộ ảnh, cậu từng tự lấy ra ngắm mấy bức ảnh đấy lại chưa?”

Trì Thác cảm thấy cô gái này thật là… chẳng biết quý trọng chút nào. Cậu và bố cô sao có thể so sánh được chứ?!

“Sau đó, vì muốn cậu nhận thêm vài việc tương tự, mẹ cậu bị lừa mất một nghìn tệ, còn cậu thì buồn bã ngủ liền mười ngày.”

“Không phải tớ không đồng ý cậu đi đóng phim.”

“Chỉ là tớ thấy giới giải trí này quá phức tạp. Nếu thật sự bước vào, áp lực chỉ có thể nhiều hơn bây giờ.”

Trì Thác biết đây vốn không phải là thứ An Cửu Cửu thật lòng yêu thích.

Cậu chỉ lo cho cô.

Cậu không muốn bị đặt chung với những người như An Hoài Dân, nên hôm nay mới nói nhiều hơn bình thường, tốc độ cũng nhanh hơn.

An Cửu Cửu im lặng suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung:

“Nhưng… đóng phim có thể kiếm được tiền.”

“Tớ không muốn mẹ tớ phải ngủ lại nhà trọ cạnh phim trường để phát danh thiếp nữa.”

“Tớ cũng không muốn tiếp tục ở căn phòng này.”

"Vì vậy tớ phải kiếm thật nhiều tiền mới có thể giúp mẹ tớ rời khỏi An Hoài Dân, mới có thể để mẹ tớ có chỗ ở tốt hơn."

Cô không muốn mẹ mình phải nhẫn nhịn, tiếp tục bưng trà rót nước cho An Hoài Dân.

Trì Thác lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau, anh khẽ gật đầu.

“Được.” – Cậu nói – “Vậy tớ giúp cậu.”

An Cửu Cửu nhướng mày:

“Giúp thế nào?”

Trì Thác đáp:

“Cậu đi đóng phim mà bỏ lỡ bài vở thì tớ sẽ giúp cậu học bù.”

An Cửu Cửu: “… Cảm ơn nha.”

Trì Thác lại nói:

“Sau này khi tớ làm luật sư, tớ sẽ chuyên xử lý mảng giải trí, lúc đó mẹ cậu sẽ không bị lừa nữa.”

An Cửu Cửu: "… Ồ."

Trì Thác ngừng một lúc rồi nói: "Tớ cũng sẽ không như Sầm Dĩnh."

Bầu không khí đột nhiên im lặng.

Một lát sau, Trì Thác nghe thấy tiếng "ừ" khẽ khàng của An Cửu Cửu.

Khóe miệng anh nhếch lên, ngẩng đầu nhìn cô rồi lập tức dùng vẻ mặt không chút cảm xúc dựng cuốn sổ ghi lỗi sai lên che phần cằm dưới của cô: "… Cậu vứt cái áo này đi nhé."

Cổ áo cũ đến mức bên trong có thể chui thêm một người nữa luôn rồi.

Lúc này chiếc quạt điện vẫn đang làm việc chăm chỉ, xoay đầu thổi về phía bàn ăn. Những tờ bài kiểm tra không được đè xuống bị gió thổi bay, như đang chuyển động chậm, rơi vãi khắp bàn.

Trong cơn hỗn loạn, An Cửu Cửu tức tối giữ cổ áo trước ngực: "Cậu không nhìn là xong chứ gì!"

Trì Thác: "… Là cậu tự lao đến trước mặt tớ."

"Nhắm mắt lại không được sao!"

"… Cậu còn định làm bài nữa không? Ngày mai không đi học à?"

"Cậu phiền quá!"

Sau mấy ngày buồn bực vì chuyện gia đình, An Cửu Cửu cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ tươi tắn, vừa cau có vừa hì hục làm bài toán.

Trì Thác ở lại, cùng cô làm xong bài toán cuối cùng, vừa ngáp vừa chê cô “đầu gỗ”, nhưng vẫn kiên nhẫn lấy công thức ra giảng lại một lần nữa.

Vì vậy, An Cửu Cửu nghĩ, chỉ cần có Trì Thác là đủ rồi.

An Hoài Dân, Sầm Dĩnh hay bất cứ người nào từng bước vào đời cô mà lập tức quay lưng bỏ đi… tất cả đều không quan trọng.

Bên cạnh cô luôn có Trì Thác.

Mười tám năm qua, Trì Thác vẫn luôn đứng về phía cô.

Vậy là đủ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play