Tết Nguyên Đán năm ấy, sau khi chụp xong quảng cáo, An Cửu Cửu vẫn thỉnh thoảng nhận vài công việc liên quan đến giới nghệ sĩ — chụp ảnh tạp chí, đóng vai quần chúng, hay nhận mấy vai phụ lướt qua màn hình.
Nhà cô chỉ là một gia đình ba người rất bình thường, không quan hệ, không chỗ dựa. Những cơ hội ấy đều do mẹ cô — Vương San San — kiên nhẫn phát danh thiếp trên phim trường mà có. Đó đều không phải công việc chính thức trong ngành giải trí, địa điểm quay thường quanh thành phố, cát-xê không cao, và dĩ nhiên không thể gặp được vai nào quá tốt.
Nhưng ít ra vẫn kiếm được chút tiền.
Bố cô, An Hoài Dân, đã được điều chuyển công tác sang thành phố khác từ khi cô mới học lớp Một. Sau đó, ông ta chỉ về nhà vài ngày vào các dịp lễ tết. Hàng tháng, ông vẫn đều đặn gửi tiền sinh hoạt về. Nhiều năm trôi qua, nghe nói mức lương của ông ở nơi đó cũng chẳng tăng bao nhiêu, số tiền gửi về mỗi tháng vẫn luôn như cũ. Sau khi đóng học phí, cuộc sống của cô và mẹ dần trở nên chật vật.
Cũng may là cô vẫn có thể kiếm thêm chút tiền.
Trong năm năm qua, An Cửu Cửu đã làm việc vặt ở rìa ngành giải trí. Tháng trước cô nhận được một cơ hội rất tốt.
Tháng trước buổi chụp ảnh mà Vương San San giúp cô nhận được là do một người quen giới thiệu, chính là chuyên viên trang điểm Tạ Kỳ, người đã trang điểm cho cô trong buổi quay quảng cáo đầu tiên. Năm năm trước, Tạ Kỳ chỉ là một chuyên viên trang điểm mới vào nghề chưa lâu, sau năm năm lăn lộn trong nghề, cô ấy đã có cơ hội tiếp xúc với một số nghệ sĩ hạng A, dĩ nhiên không phải với vai trò chuyên viên chính mà chỉ làm trợ lý. Thỉnh thoảng trong những lần không cần tạo hình chính, cô ấy mới được giao nhiệm vụ.
Tạ Kỳ rất say mê công việc trang điểm, thích sưu tầm những khuôn mặt đặc biệt ăn ảnh, phù hợp để tạo nhiều kiểu dáng. Khuôn mặt của An Cửu Cửu nằm trong danh sách yêu thích của cô ấy.
Năm đó, An Cửu Cửu mới mười hai tuổi, tính cách trầm tĩnh, lại có khuôn mặt và vóc dáng rất nổi bật, khiến Tạ Kỳ luôn ghi nhớ. Từ đó về sau, hễ có công việc phù hợp hoặc muốn kéo cô cùng tham gia, Tạ Kỳ đều sẽ gọi điện cho Vương San San để nhờ.
Thường xuyên qua lại, hầu hết những công việc mà An Cửu Cửu nhận được đều do Tạ Kỳ giới thiệu. Mỗi lần như vậy, Vương San San đều trích cho đối phương một khoản phí hoa hồng — tuy không nhiều, chỉ khoảng 20% thu nhập của An Cửu Cửu.
Năm năm quen biết, Tạ Kỳ dần nhận ra đường nét của An Cửu Cửu ngày càng sắc sảo, dáng người cao gầy, tinh tế, cả người đã toát lên khí chất của một ngôi sao. Các nguồn tài nguyên mà cô có thể tiếp cận cũng ngày càng bài bản hơn. Tạ Kỳ tin chắc cô bé này sớm muộn gì cũng nổi tiếng, liền thuận nước đẩy thuyền, bắt đầu giới thiệu cho cô một số công việc trong giới. Lần chụp hình lần này chính là một trong số đó.
Dự án này là một dự án quảng bá du lịch - văn hóa một thành cổ xưa. Họ muốn tìm một nhóm nam nữ để hóa thân thành những người ở từng triều đại khác nhau. Mục tiêu chính là quảng bá du lịch văn hóa nên để tiết kiệm chi phí, chỉ có một số thời kỳ trọng điểm là thuê minh tinh, còn các giai đoạn khác thì dùng những người mẫu có biểu cảm tốt để tiết kiệm chi phí.
Tạ Kỳ là một trong những chuyên viên trang điểm trong dự án nên đã cho người phụ trách dự án xem ảnh chân dung của An Cửu Cửu. Khuôn mặt nổi bật của cô đã được chọn vào nhóm đầu tiên trong số các ứng viên.
Đây có thể xem là công việc chính thức đầu tiên của An Cửu Cửu sau quảng cáo giày thể thao. Vào đúng kỳ nghỉ hè, cô cùng Vương San San đi đến thành cổ ở phương Bắc.
Vai diễn mà người phụ trách sắp xếp cho cô là một sinh viên đại học những năm thập niên 90. Nhà tạo mẫu đã chọn cho cô chiếc áo phông tay ngắn màu vàng có hình hoạt hình, quần yếm bò rộng và đôi giày thể thao trắng, tóc dài xõa tự nhiên.
Động tác trong ảnh không có gì mới mẻ: Dưới ánh mặt trời, máy thổi gió thổi bay mái tóc của cô, hai tay cầm quyển tạp chí, nheo mắt cười dưới nắng gắt.
Tổng cộng có 60 người mẫu, bao gồm cả minh tinh với những tạo hình cổ trang bắt mắt và hiện đại thu hút. Nhưng chỉ với bức ảnh tạo hình, động tác và bố cục bình thường ấy, cô đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn Dương Chính Nghị.
Dương Chính Nghị là một đạo diễn điện ảnh, năm mươi mấy tuổi, đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp. Trong mười năm qua, phim của ông hầu như bộ nào cũng đoạt giải lớn. Ông đang chuẩn bị một bộ phim điện ảnh trinh thám đã được ấp ủ nhiều năm, thiếu một diễn viên vào vai thời trẻ của nữ chính. Sau khi nhìn thấy bức ảnh của An Cửu Cửu, ông đã tìm cách liên lạc với Vương San San.
Dù chưa từng xem phim của đạo diễn Dương Chính Nghị nhưng Vương San San hiểu rõ tầm quan trọng của cơ hội đóng phim này. Vì vậy bà lập tức đồng ý buổi thử vai này.
Đó chính là kịch bản thử vai mà hiện giờ An Cửu Cửu đang cầm trên tay.
Thật ra kịch bản rất mỏng, phần đầu là các điều khoản bảo mật, nội dung thực sự chỉ vài trang cuối nhưng An Cửu Cửu đã xem đi xem lại rất nhiều lần.
Đây là lần đầu tiên cô được chạm vào thứ gọi là “kịch bản” — trước kia, khi đi đoàn phim đóng vai quần chúng, mọi thứ đều tính tiền công theo ngày. Diễn viên quần chúng chỉ cần chờ nhân viên chỉ tay xuống đất bảo: “Một lát nữa đứng ở đây, rồi đi đến chỗ kia”, hoặc “ngã ở chỗ này”, hay “nghe tín hiệu thì bóp túi máu giả trên người cho nổ tung”… Chưa bao giờ cô được một tháng chuẩn bị đàng hoàng cho một buổi thử vai như lần này.
Cô rất muốn chia sẻ niềm vui này với Trì Thác, nhưng rõ ràng anh không mấy hứng thú. Kịch bản đặt trước mặt anh bao nhiêu lần, anh cũng chẳng buồn cầm lên xem lấy một lần.
Cuối cùng, anh còn bắt cô làm lại toàn bộ mấy bài tập sai, không bỏ sót cái nào. Cô giở trò nũng nịu, anh thì chỉ cau mày trừng mắt.
Có lúc An Cửu Cửu tự nhủ, Trì Thác chẳng khác nào “người bố cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh” của mình — vì bố ruột cô hầu như vắng bóng trong quá trình cô trưởng thành, nên ông trời mới “tặng” cho cô một ông bố khác. Dĩ nhiên, những lời này cô không dám nói thẳng với Trì Thác. Cuối cùng, cô vẫn ngoan ngoãn làm xong bài tập, ngẩng lên nhìn đồng hồ: 11 giờ 10 phút tối.
Trong suốt thời gian đó, mẹ cô không gọi lấy một cuộc điện thoại.
Trì Thác cũng không, điện thoại của anh vẫn tắt màn hình.
“Có khi nào hôm nay mẹ tớ lại đi đến phim trường không?” An Cửu Cửu không thể tin được: “Chẳng phải đã nói là để tớ có một tháng chuẩn bị thử vai rồi sao!”
Cách Vọng Thành khoảng năm, sáu chục cây số có một phim trường. Khi rảnh rỗi Vương San San thường hay đến đó phát danh thiếp. Đôi khi gặp được cơ hội làm việc, bà sẽ ở lại đó qua đêm.
Mà giờ này đã hơn 11 giờ tối, không liên lạc được, thì khả năng cao là bà đang ở phim trường.
“Không lẽ tháng này bố không gửi tiền sinh hoạt…” An Cửu Cửu cau mày nghĩ.
“Mẹ tớ không liên lạc là vì hôm nay bà ấy ở bệnh viện chăm sóc người bệnh.” Trì Thác cắt ngang dòng suy nghĩ của An Cửu Cửu, nhìn đồng hồ rồi cũng hơi nhíu mày: “Không sao, đừng sợ, tớ đưa cậu về.”
Trong kỳ nghỉ hè, học sinh chuẩn bị lên lớp 12 thường học thêm nhưng lớp buổi tối sẽ kết thúc lúc 8 giờ. Họ chỉ mất khoảng 10 phút để về đến khu dân cư nên bài tập thường làm xong lúc 10 giờ, cùng lắm là 10 giờ rưỡi. Nhưng hôm nay đã muộn thế này mà Vương San San vẫn chưa gọi, điều này cũng khiến Trì Thác có chút lo lắng.
Ngoài đường không tiện đi sát bên nhau, Trì Thác đội mũ lưỡi trai như một kẻ khả nghi, đẩy xe đạp đi sau An Cửu Cửu. May mà giờ này khu dân cư gần như không có ai, chỉ vài phút là đến tòa nhà số 22 nơi An Cửu Cửu sống.
Họ lập tức hiểu vì sao Vương San San không liên lạc với An Cửu Cửu.
Nhà của An Cửu Cửu ở tầng ba, trong một tòa nhà cũ không có thang máy, tầng không cao. Nếu mở cửa sổ, tiếng cãi nhau có thể vọng xuống tận tầng một.
An Hoài Dân đã trở về và đang cãi nhau to với Vương San San.
Đã hơn 11 giờ đêm, cửa sổ và cửa ra vào của các nhà khác đều đóng kín, chỉ có ba mẹ cô là không hề bận tâm đến việc làm phiền hàng xóm, cứ thế cãi nhau không ngừng nghỉ.
“Diễn xuất, diễn xuất, diễn xuất!!!” Giọng của An Hoài Dân nghe như sắp bùng nổ: “Cô muốn làm mẹ của ngôi sao đến thế sao? Cô có biết mấy năm nay mình đang làm cái gì không? Năm năm rồi nó làm được trò trống gì không? Học thì dốt, đòi làm minh tinh thì chỉ chụp được vài bức ảnh vớ vẩn. Giờ khó khăn lắm mới lên được lớp 12, cô lại bảo nó đi đóng phim? Cô dạy con kiểu gì vậy? Cô ra đường mà hỏi! Có ai làm mẹ như cô không!!”
“Anh cũng biết là năm năm rồi sao?” Giọng Vương San San khàn đặc, có vẻ như đã khóc: “Anh đi công tác bao nhiêu năm, anh tự tính xem. Cả năm trời anh về được mấy ngày, anh đếm trên đầu ngón tay đi! Không phải anh nói được thăng chức sao? Không phải anh nói được chuyển vào tuyến kinh doanh tốt sao? Thế tiền đâu? Mười năm trước gửi về hai nghìn tệ một tháng, mười năm sau vẫn chỉ hai nghìn tệ. Anh có biết con gái anh giờ cao bao nhiêu không? Anh có biết học phí, tiền quần áo, tiền sinh hoạt một năm là bao nhiêu không? Anh có biết học đại học cần bao nhiêu tiền không?
Nếu không nhờ con bé chụp mấy bức ảnh ‘vớ vẩn’ đó, mẹ con tôi có đủ ăn không? Tôi chẳng sợ ai hỏi, còn anh, anh có dám ra ngoài hỏi xem có ông bố nào như anh không? Anh lấy tư cách gì mà dạy tôi nuôi con? Tôi nuôi con có gì sai? Anh bảo nó học dốt, vậy anh tưởng vào được trường Nhất Trung dễ lắm à? Anh tưởng thi Học viện Điện ảnh là chuyện dễ sao?…”
“Rầm!” — một tiếng động lớn vang lên, đèn cảm ứng hành lang tầng ba lập tức bật sáng.
An Cửu Cửu mím môi đứng ngoài hành lang, Trì Thác đứng cạnh, cả hai đều im lặng.
“Tôi cực khổ đi làm nuôi các người ăn, nuôi các người mặc!” An Hoài Dân thở hồng hộc, giọng gắt gỏng: “Cô còn bảo tôi không có tư cách dạy con?!”
“Hôm nay tôi nói thẳng ở đây — nếu cô dám đưa nó đi đóng phim, tôi mẹ nó sẽ đánh chết cô! Cùng lắm thì ly hôn, cưới cô còn không bằng sống một mình!”
Lại “Rầm!” một tiếng nữa vang lên. Đèn cảm ứng vừa tắt đã lại sáng lên, như bị chấn động.
Vương San San bật khóc, trong nhà vang lên một loạt tiếng động lộn xộn.
An Cửu Cửu mím chặt môi, chạy vội lên lầu, đẩy cửa nhà bước vào.
Ba mẹ cô đang đứng trong phòng khách, sàn nhà ngổn ngang chén đĩa vỡ tan tành.
“Đừng sống nữa.” An Cửu Cửu bình thản nói trong ánh mắt đầy ngạc nhiên bố mẹ: “Cùng nhau chết đi là vừa.”
Giọng cô nhẹ nhàng, gương mặt cũng bình thản.
“Việc con có đóng phim hay thi đại học liên quan gì đến bố?” Cô nhìn An Hoài Dân: “Con thi lên cấp hai, bố chê điểm con không đủ để vào lớp trọng điểm rồi mắng mẹ con một trận.
Thi vào cấp ba, bố lại bảo điểm con chỉ đủ vào ban 11, con gái thì chỉ là đồ vô dụng rồi mắng mẹ con thêm một trận. Một tháng bố gửi về hai ngàn tệ, giờ học sinh một tháng tiền ăn đã hết một ngàn rồi. Bố thử ra ngoài hỏi xem hai ngàn của bố đủ để mẹ con con ăn gì, mặc gì?
Con không công nhận bố nuôi con nên tốt nhất bố cũng đừng dạy con.”
An Hoài Dân giận dữ xông tới, giơ tay tát thẳng vào mặt cô. Rồi ông ta quay sang Vương San San mà mắng:
“Mày dạy con kiểu gì thế hả! Đây là đứa con ngoan mà mày dạy à?!”
An Cửu Cửu bị đánh, đầu nghiêng hẳn sang một bên. Trì Thác từ dưới cầu thang lao lên, chắn cô lại.
An Hoài Dân khựng một giây, rồi cười khẩy:
“Mẹ nó.” Ông ta nhổ nước bọt, nói: “Đây là đứa con gái cô bảo đi học thêm à? Đi với nó? Gần nửa đêm rồi, đây gọi là học thêm sao?”
“Cô có nghe thấy người ta nói gì sau lưng bọn nó không?” Lời của An Hoài Dân ngày càng khó nghe: “Cô còn muốn đào tạo con gái làm minh tinh sao? Nửa đêm nửa hôm đi với con trai của một thằng nghiên cứu viên nát rượu, bảo sao điểm số chẳng lên được, tâm trí nó dồn cả vào chuyện này rồi!”
Vừa nói, ông ta vừa định kéo An Cửu Cửu. Vương San San tóc tai rũ rượi lao tới kéo tay ông ta, cả căn phòng rơi vào hỗn loạn. Trong khi đó Trì Thác giữ lấy cổ tay An Hoài Dân.
Giọng anh rất bình tĩnh: “Chú, đã khuya rồi.”
Nhưng tay anh lại dùng lực mạnh khiến cả cánh tay của An Hoài Dân bị bẻ ngược, đau đến mức ông ta hét lên.
“Buông tay tao ra, thằng khốn này!” Ông ta cố dùng tay kia tát Trì Thác.
Trì Thác tránh được, tay càng siết chặt hơn.
An Hoài Dân đau đến vã mồ hôi lạnh, vừa vùng vừa chửi: “Thằng ranh này định đánh người hả? Không gọi cảnh sát đi à? Côn đồ đến tận nhà đánh người! Cứu mạng! Giết người!”
Ông ta chẳng sợ mất mặt, gào ầm đến mức cả tòa nhà ai cũng mở cửa ra xem.
“Đủ rồi chưa?” An Cửu Cửu cúi đầu, tay nắm chặt, nửa bên má đã sưng đỏ, mắt nhìn thẳng vào An Hoài Dân.
Vương San San như nhận ra điều gì đó, tay kéo An Hoài Dân cũng buông lỏng, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn con gái.
Nhưng An Cửu Cửu không nhìn mẹ, chỉ nhìn thẳng người cha trước mặt:
“Tâm ông dơ bẩn thì đừng nghĩ ai cũng bẩn như mình.”
Cô biết câu này không nên nói. Trước đây, Vương San San từng nắm tay nhắc cô rằng, khi chưa đủ mười tám tuổi thì không được nói ra.
Nhưng giờ đây, một bên má cô đau rát, trên mặt mẹ cô cũng có dấu năm ngón tay hằn đỏ, còn ông bố ruột này lại đứng chễm chệ trong nhà, nói những lời khó nghe như thế.
Cô không thể kiềm chế.
Và thế là cô nói hết:
“Là bồ nhí của ông mang thai, hay vì cô ta xúi ông ly hôn mẹ tôi?”