“Này, Trì Thác, kia chẳng phải bạn thân của cậu sao?” Bạn cùng bàn là một cậu thiếu niên trông chững chạc, để vài sợi râu tượng trưng cho “đàn ông trưởng thành”, dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào nam sinh bên cạnh đang cúi đầu làm bài thi, hạ giọng nói: “Sao cậu ấy lại chạy bộ dưới trời nắng thế kia? Bọn họ lớp 11, lên lớp 12 rồi mà vẫn còn bị phạt kiểu này sao?”
Trì Thác bị gọi tên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt không có biểu cảm gì, lại tiếp tục cúi xuống làm bài thi.
Buổi tự học chiều mùa hè, bạn cùng bàn rõ ràng không phải kiểu người ngồi yên được, cậu ta xê dịch ghế lại gần Trì Thác hơn: “Hai người trước đây không phải rất thân sao? Sao mấy năm nay lại không chơi với nhau nữa?”
Khuôn mặt trưởng thành sớm với hai cái mụn tuổi dậy thì của cậu bạn lộ ra vẻ hóng hớt đầy phấn khích: “Không lẽ thật sự giống lời đồn, hồi cấp hai hai người yêu nhau, lên cấp ba thì chia tay rồi đúng không?”
Trì Thác liếc cậu ta một cái.
Nụ cười trên mặt bạn cùng bàn cứng lại một giây, cậu ta có chút khó chịu gãi mũi: “Tớ chỉ đùa một chút thôi mà, không cần nhìn người ta bằng ánh mắt đó đâu.”
Cậu ta từng bị Trì Thác đánh.
Lý do cũng vì cô bạn thân xinh đẹp của Trì Thác. Có lần cậu ta thấy cô bạn thân ấy đi qua cửa lớp, không kìm được huýt sáo một tiếng, nói câu: “Ngực này, chân này, eo này.” Chỉ mới vậy thôi, câu cảm thán phía sau còn chưa kịp thốt ra đã bị Trì Thác đấm một phát vào bụng.
Đến cơm tối hôm đó cũng đều nôn sạch.
Lúc đó Trì Thác cũng nhìn bằng ánh mắt như vậy.
Cậu ta vẫn nhớ rõ lời Trì Thác nói khi đó: “Giữ mồm miệng sạch sẽ.”
Thật ra cậu ta còn chưa kịp nói gì bậy bạ. Mặc dù trong lòng thì đúng là nghĩ thế thật. Vì vậy cậu ta chỉ r*n rỉ vài tiếng, cũng không làm lớn chuyện.
Chủ yếu là do Trì Thác vốn không phải người dễ chọc vào. Anh luôn học vật lộn tự do. Lúc học lớp 11 từng có lần chạm trán với một nhóm côn đồ ở cổng sau trường, anh một mình đánh gục bốn người bên kia. Bọn kia đều nằm dài dưới đất còn anh thì chỉ bị thương nhẹ. Điều tra ra thì mấy tên kia đúng là đang chặn học sinh trong trường để tống tiền, nên Trì Thác coi như ra tay nghĩa hiệp.
Hơn nữa Trì Thác là người có chút gì đó lạnh lẽo, không giống như cậu bạn để râu ra vẻ già dặn. Anh không cần để râu cũng có thể dọa được người khác. Rõ ràng gương mặt trắng trẻo, nhìn khá đẹp trai nhưng lại khiến người ta sợ hãi.
Bình thường anh không nói nhiều nhưng khi có chuyện không vừa ý thì ánh mắt đen thẫm luôn nhìn chằm chằm vào người ta.
Bạn cùng bàn xê ghế về chỗ ngồi của mình, ngượng ngùng không nói thêm gì nữa.
Trì Thác đứng dậy, xin phép ra ngoài đi vệ sinh. Trước khi đi, anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần.
Lớp 12 của Nhất trung Vọng Thành chiếm hai tầng lầu, lớp số 2 nằm ở tầng 5. Có một nhà vệ sinh ở góc tầng không có cửa sổ, không thông gió. Những ngày nắng nóng như thế này hiếm có người sử dụng. Trì Thác đi vào, lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, gửi một dấu hỏi cho người được ghim ở đầu danh bạ.
Khi mồ hôi đã thấm ướt toàn thân, tin nhắn trả lời mới được gửi đến. Là một avatar hình chú ngỗng hoạt hình đội mũ tai mèo lông xù, gửi đến một đoạn voice.
Trì Thác áp tai nghe, đầu dây bên kia vừa thở dốc vừa nói: “Buổi trưa tớ ăn nhiều quá, tối về vòng eo to ra lại bị mẹ càm ràm nên tranh thủ giờ tự học chạy vài vòng.”
Trì Thác nhắn lại: [Trời đang nắng nóng, cẩn thận bị sốc nhiệt.]
Chú ngỗng nhỏ gửi lại một sticker che miệng, tỏ vẻ anh quá lắm lời.
Chú ngỗng nhỏ: [Tớ chạy xong rồi, sắp về lớp đây.]
[Tối nay tan học xong thì như thế nào?]
Trì Thác: [Vẫn như cũ.]
Chú ngỗng nhỏ: [Hôm nay cậu không cần đến bệnh viện với bà ngoại à?]
Trì Thác: [Ừ, không cần.]
Chú ngỗng nhỏ: [Người anh em à, cậu có phát hiện chứng ám ảnh cưỡng chế của mình càng ngày càng nặng không? Bây giờ cậu không phải bội số của ba là không chịu nhắn tin đúng không?]
Trì Thác: [.]
Khóa màn hình lại, vì thời tiết oi bức, mồ hôi trên trán anh đã chảy dọc theo gò má rơi xuống. Thế nhưng anh vẫn đứng trong đó một lát, ước lượng thời gian rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng cô gái đang chạy lên cầu thang.
...
Tên của cô bạn thân Trì Thác là An Cửu Cửu, một nhân vật nổi tiếng ở Nhất trung Vọng Thành, bởi cô xinh đẹp. Khi còn học lớp 6, trong đại hội thể thao, cô cầm cờ lớp với gương mặt không chút biểu cảm, hình ảnh ấy được lan truyền sau đó được một người săn tìm minh tinh phát hiện và mời quay quảng cáo giày thể thao dành cho thanh thiếu niên.
Dù quảng cáo ấy chỉ mang về hơn 6.300 đồng sau thuế nhưng với một thành phố nhỏ vùng Giang Nam như Vọng Thành, đó cũng là một chuyện lớn. Từ đó trong tất cả các buổi biểu diễn văn nghệ hay đại hội thể thao ở trường, An Cửu Cửu đều được yêu cầu làm MC. Dần dần, mọi người trong trường cũng đều biết đến cô.
An Cửu Cửu và Trì Thác bắt đầu "thân" hơn sau sự kiện đó.
Họ thực sự là đôi bạn lớn lên cùng nhau từ những ngày còn mặc tã. Cả hai sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm tại cùng một phòng sinh của bệnh viện.
Bố của An Cửu Cửu, An Hoài Dân và bố của Trì Thác, Trì Định Bang đều làm việc tại nhà máy nước thành phố. Một người thuộc phòng kinh doanh, người kia thuộc bộ phận nghiên cứu vốn dĩ không có mối liên hệ. Nhưng vì cùng tuổi và tình cờ tham gia lễ cưới tập thể cùng khóa, sau đám cưới, cả hai gia đình lại chuyển đến sống trong cùng một khu. Hai người vợ mang thai trước sau không lâu, cùng lập hồ sơ khám thai, cùng đi khám định kỳ, cuối cùng cùng nhập viện vì chuyển dạ. Trì Thác sinh vào rạng sáng còn mẹ của An Cửu Cửu, Vương San San nằm chờ sinh tại phòng bên cạnh. Đến trưa hôm đó, An Cửu Cửu cũng chào đời.
Theo lời mẹ Trì Thác, Trương Nhu, hai đứa trẻ sơ sinh ở cùng một phòng bệnh. Một đứa đỏ lừ một đứa vàng vọt, xấu như hai trái quýt héo, đặt cạnh nhau trên giường là đánh nhau.
Trương Nhu nói rằng Trì Thác ra tay trước, còn Vương San San khẳng định An Cửu Cửu đá trước.
Dù sao thì nhờ mối duyên kỳ lạ này, hai đứa trẻ chơi chung từ nhỏ. Từ những lần cãi nhau chỉ để tranh ai lớn ai nhỏ đến việc tay trong tay đi mẫu giáo. Chúng quen với việc luôn có người bên cạnh khi làm bài tập, quen với việc mỗi lần đánh nhau khóc lóc, chỉ nửa tiếng sau lại ngồi bên nhau, rì rầm trò chuyện và chia nhau bánh quy.
Tuổi thơ của họ chưa từng cô đơn.
Thời gian trôi qua, mẹ của cả hai lần lượt rời bỏ công việc để làm nội trợ. An Hoài Dân được điều chuyển đến một nhà máy nước ở thành phố khác, còn Trì Định Bang thì được thăng chức làm trưởng phòng hành chính.
Hai đứa trẻ cũng từ những đứa trẻ ngây thơ lớn lên thành những thiếu niên bỡ ngỡ.
Vì An Cửu Cửu quay quảng cáo mà trở nên nổi tiếng ở trường, trên phố hay trong khu dân cư. Trì Thác luôn đi bên cạnh cô cũng bắt đầu trở thành đối tượng chú ý.
Những đứa trẻ 13, 14 tuổi, ở độ tuổi lòng tự trọng mạnh mẽ nhất, cả hai bắt đầu nhạy cảm trước những ánh mắt soi mói. Trong lớp học hay cả trường bắt đầu xuất hiện những lời đồn kỳ quặc. Lúc đầu người ta nói An Cửu Cửu và Trì Thác là sinh đôi, bố mẹ ly hôn, mỗi người nuôi một đứa. Sau này lời đồn ngày càng vô lý, nói rằng hai gia đình đã định hôn ước từ nhỏ, sống cùng một khu, đợi đến tuổi hợp pháp để kết hôn.
Ánh mắt của mọi người chuyển từ kỳ lạ sang đầy ẩn ý. Khi thấy Trì Thác một mình, họ sẽ hỏi: “Cô vợ nhỏ của cậu đâu rồi?” Còn khi thấy An Cửu Cửu, họ không hỏi gì, chỉ cười với vẻ mặt nham nhở.
Trì Thác từng đánh nhau với những người tung tin đồn nhưng phát hiện rằng nắm đấm không đấu lại được miệng lưỡi. Những lời đồn vô căn cứ này lan nhanh đến mức không tưởng. Chỉ cần hai người họ xuất hiện cùng nhau, miệng lưỡi người khác lại càng không thể khép lại.
Và theo thời gian, những lời đồn ấy lại càng trở nên khó nghe hơn
Cuối cùng một ngày nọ, An Cửu Cửu không còn đi học cùng Trì Thác nữa. Hai người cũng không còn ăn trưa chung ở trường, ngay cả khi tình cờ chạm mặt nhau ở hành lang, họ cũng quay mặt đi.
Dĩ nhiên điều đó lại sinh ra những lời đồn khác rằng họ đã chia tay, rằng hai gia đình đã xảy ra xích mích.
Nhưng An Cửu Cửu và Trì Thác vốn không phải là người hướng ngoại, hòa đồng. Ngoài đối phương ra, họ không có bạn thân nào khác. Vì vậy những lời đồn chỉ dừng lại ở phỏng đoán bởi không có thông tin mới để tiếp tục bàn tán. Những chuyện liên quan đến họ dần dần cũng nhạt đi.
Chỉ trừ khi An Cửu Cửu mặc chiếc váy dạ hội thuê lên sân khấu dẫn chương trình trong các buổi biểu diễn thì lớp Trì Thác lại có người hò hét trêu chọc.
Những lần đó, họ bị Trì Thác lạnh lùng nhìn một lần cũng tự ngại ngùng im bặt.
Cuộc sống cấp ba bận rộn dần cuốn mọi người đi. Tin đồn ấy cũng theo thời gian trở thành chuyện cũ. Vốn đã chẳng ai thực sự quan tâm thật hay giả, nên khi hết “thời hạn giải trí”, nó cũng tự nhiên biến mất, bị mọi người quên lãng.
Vì vậy không ai biết rằng bề ngoài không giao du nhưng trong năm lớp 10, hai người họ đã có một “căn cứ bí mật” riêng. Sau khi học tối hoặc vào cuối tuần, họ thường đến nơi đó ngồi một lúc, làm bài tập, trò chuyện, giúp An Cửu Cửu kéo hạng trong trò chơi điện tử.
Thật ra họ vẫn làm những việc giống như trước kia nhưng vì lén lút nên lại có thêm chút cảm giác mới mẻ kỳ lạ.
Căn cứ bí mật nằm ngay trong khu dân cư của họ. Người thầy dạy Trì Thác học vật lộn tự do có một căn hộ một phòng ở tầng trệt dùng làm kho chứa đồ. Sau khi lên cấp ba, vì bận học hành nên Trì Thác không còn thời gian đến tập luyện. Thầy giáo bèn đưa chìa khóa nhà kho đó cho anh, bảo anh thỉnh thoảng đến tập, giúp thầy quét dọn và bảo quản các bao cát, găng tay đấm bốc để tránh bị mối gặm.
Sau này thầy chuyển đến một thành phố khác, chìa khóa nhà kho vẫn chưa lấy lại. Thầy nhắc Trì Thác đừng quên tập luyện và giúp giữ gìn kho đồ.
Hai người mẹ của Trì Thác và An Cửu Cửu đều biết về nhà kho này. Có lẽ vì hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau và thật sự không có bạn bè khác nên hai người mẹ cũng không quá nhạy cảm về việc cần tránh điều tiếng giữa chúng. Cũng có thể do hoàn cảnh gia đình bận rộn khiến hai người mẹ không có thời gian để nghĩ nhiều.
Vì vậy căn cứ bí mật này trở thành nơi hai người cùng làm bài tập. Vì ở ngay trong khu dân cư nên hai người mẹ cũng yên tâm.
Tuy nhiên hôm nay Trì Thác đến muộn mười phút. Áo thun đồng phục trắng của anh dính bụi, dưới cằm có vết trầy xước.
“Đánh nhau hả?” Đôi mắt của An Cửu Cửu có hình dáng như mắt mèo tròn trịa với đuôi mắt hơi nhếch lên. Khi ngạc nhiên, đôi mắt cô trông lại càng tròn vo.
“Không.” Trì Thác không nhiều lời, ngồi xuống bên cạnh An Cửu Cửu, đưa tay ra: “Bài thi.”
An Cửu Cửu bĩu môi, lôi từ cặp sách ra tờ bài thi của lần thi thử đầu tiên trong kỳ nghỉ hè.
Trì Thác nhìn chằm chằm vào con số trên đó, rất lâu mà không nói gì.
“…” An Cửu Cửu lo lắng nhìn anh: “Cậu đừng tức đến ngất nhé…”
Trì Thác: “…”
“Tớ thật sự…” An Cửu Cửu khó nói thành lời: “Mẹ tớ còn không quan tâm điểm thi thử của tớ như cậu đâu. Đưa mẹ tớ xem bài này tớ chẳng thấy áp lực gì nhưng áp lực duy nhất lại toàn từ cậu mà ra.”
“Môn Toán của cậu…” Trì Thác gần như phát điên: “Sao mà thi được số điểm này thế?”
Ngày nào anh cũng dạy cô nửa tiếng môn Toán, tháng trước còn đoán đề rất chuẩn, thế mà cô lại chỉ được hơn 90 điểm.
An Cửu Cửu co người lại, ôm lấy đầu gối, chiếc quần đồng phục màu xanh che đi nửa khuôn mặt. Cô chớp mắt, cười hì hì.
Trì Thác không nói thêm lời nào, lôi cặp sách của An Cửu Cửu qua, rút ra hai cuốn tiểu thuyết và một cuốn… kịch bản.
Anh phớt lờ chúng, cương quyết rút ra cuốn sổ ghi lỗi sai.
An Cửu Cửu nhìn thấy khớp tay anh có vài chỗ đỏ tấy.
“Cậu thật sự đánh nhau à?” Cô nhíu mày, đứng dậy lấy hộp cứu thương trong kho.
“Trên đường gặp hai tên du côn ngược đãi mèo.” Trì Thác không muốn nói thêm.
Thật ra còn một lý do khác là gần đây trong lòng Trì Thác luôn có một ngọn lửa vô danh. Gặp phải những kẻ như vậy, anh coi như có cơ hội để trút giận.
Toàn là ức hiếp kẻ yếu. Ít nhất anh ức hiếp còn có lý do chính đáng.
“Cậu đang học lớp 12 đấy.” An Cửu Cửu ngửa đầu, dùng cồn i ốt lau vết thương trên cằm anh: “Nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ cậu chắc sẽ phát điên mất.”
“Cậu cũng đang học lớp 12.” Trì Thác đáp trả: “Không thể vì mẹ cậu không quan tâm điểm số mà buông thả bản thân được.”
“… Tớ đã đủ điểm chuẩn rồi mà. Lần trước chủ nhiệm còn nói với mẹ tớ rằng nếu giữ vững phong độ thế này, năm sau thi nghệ thuật chắc chắn không vấn đề gì.”
Buông thả gì chứ…
Điểm của cô đã tính là cao lắm rồi, được không?
Trì Thác ngả đầu ra sau, tránh cây bông tẩm cồn mà An Cửu Cửu lại sắp đưa tới rồi lặng lẽ bắt đầu làm cuốn sổ ghi lỗi sai cho cô.
An Cửu Cửu nhún vai, ném cây bông trong tay đi, cầm lấy cuốn kịch bản thử vai.
Tiếng động cơ cũ kỹ của chiếc điều hòa trong kho phát ra những âm thanh lách cách. Hai người ngồi cạnh nhau, mỗi người đều bướng bỉnh làm công việc của riêng mình, chẳng ai nói gì nhưng cũng hiểu ngầm ý nhau.
An Cửu Cửu biết Trì Thác không muốn cô đi theo con đường thi nghệ thuật, bởi những chuyện xảy ra sau khi cô quay quảng cáo đã khiến anh cảm thấy không thích ngành này.
Trì Thác cũng biết mẹ của An Cửu Cửu đặt tất cả kỳ vọng vào con gái mình. Bà hy vọng An Cửu Cửu sẽ trở thành một minh tinh.
Không ai thuyết phục được ai.
“Này.” An Cửu Cửu dùng bút dạ quang đánh dấu một câu thoại trong kịch bản, đưa cho Trì Thác: “Câu này có phải sai chính tả không?”
Trì Thác liếc qua: “Phải.”
An Cửu Cửu mỉm cười rạng rỡ, cầm kịch bản lại, cẩn thận viết lại chữ đúng lên trên.
“Này.” Lần này đến lượt Trì Thác: “Câu hỏi này tớ đã giảng bốn lần rồi.”
An Cửu Cửu nheo mắt nhìn qua, sau đó dịch mông sang bên cạnh, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.
Trì Thác: “…”
Có một số chuyện, rất khó để công bằng.
Giống như việc cậu sẽ không bao giờ mặc kệ An Cửu Cửu, nhưng cậu biết cô không có cái “vĩnh viễn” đó.
Giống như cậu biết cuối cùng An Cửu Cửu chắc chắn sẽ thi vào trường nghệ thuật, bởi cô đang từng chút từng chút một cắt đứt các khả năng khác của mình.