Hứa Dã Văn cắn một cái khiến tâm trí Trình Tun bâng khuâng, không lập tức đề cập đến việc rời đi. Cậu không hiểu tại sao muỗi chỉ đốt mình mà không cắn Hứa Dã Văn, liệu có phải vì cậu là nhóm máu O không?
Hứa Dã Văn bảo Trình Tung nhìn những cái cây bên kia bờ sông, ánh sáng từ đèn màu không thể chiếu sáng bóng của chúng. Anh hỏi Trình Tung: “Cậu có biết đó là cây gì không?”
Trình Tung nói: “Tôi không biết.” Đây thậm chí là lần đầu tiên cậu đến nơi này, nơi đây thực sự hơi hẻo lánh, cậu có hơi sợ.
Hứa Dã Văn nói: “Đó là cây bông gòn.” Trình Tung ồ lên hai tiếng: “Vậy mùa hoa đã qua lâu rồi nhỉ?” Hứa Dã Văn đáp: “Đúng vậy.”
Sau đó, họ ngồi thêm một lúc, cho đến khi Hứa Dã Văn nói: “Đi thôi”, Trình Tung mới đứng dậy. Họ không quay lại theo đường cũ mà đi một con đường khác. Lúc này là khoảng 10h20 đến 10h30, trên đường đã vắng bóng người. Trình Tung khá vui, hôm nay Hứa Dã Văn rất dễ nói chuyện. Họ bước đi dưới những cột đèn đường cách nhau khá xa, lúc sáng rõ, lúc lại tối om.
Không ngoài dự đoán, Hứa Dã Văn định đưa Trình Tung về nhà trước, vì Trình Tung không quen đường.
Phố xá yên tĩnh, trống trải, hai bên đường là những cánh cửa khóa chặt, con đường kéo dài như vô tận. Ánh sáng từ đèn đường màu cam, chụp đèn cũ kỹ và những xác côn trùng chất đống bên trong làm ánh sáng mờ nhạt, không đủ trong trẻo. Trình Tung nhớ lại những buổi tự học tối thời đi học, khi cả lớp thay nhau kể chuyện ma quỷ, vừa hồi hộp vừa kích thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT