Bỉnh Ôn Cố chính là nhờ nắm gạo thô nhị nương mang tới, nấu cháo uống từng chút một mà vượt qua được cơn nguy kịch.
Vừa hơi có chút sức, hắn liền rời giường ra phòng chính ăn sáng, tiện thể rửa mặt súc miệng.
Vừa vào bếp, hắn đã thấy một bé gái đầu to người nhỏ, tỷ lệ thân thể giống như người que ba đầu. Cô bé đứng trên chiếc ghế gỗ nhỏ, nhón chân nấu thứ gì đó trong cái nồi to cao bằng người nó.
Cô bé ăn mặc rách rưới, quần áo vá chồng lên vá, không nhìn ra nổi màu gốc. Đôi giày rõ ràng không vừa chân, to hơn nhiều, hẳn là giày cũ người lớn sửa lại, năm ngón chân thì lòi ra ba.
Dựa theo ký ức của Bỉnh đại lang, đây là con gái trong cặp song sinh của Lương thị và Bỉnh phụ - Bỉnh tam nương, năm nay bảy tuổi.
Nhưng theo Bỉnh Ôn Cố thấy, cô bé nhìn chỉ như bốn tuổi đổ lại.
Ở góc bếp, một phụ nữ gầy gò cũng đang cúi người vào cái rổ, vai run run không biết đang làm gì.
“Đại ca, huynh dậy rồi à? Nước vỏ cây liễu sắp xong rồi, huynh ra ngoài đợi chút đi.” Tam nương tử nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn thì nói.
Người phụ nữ bên góc nghe thế cũng quay đầu lại, thấy Bỉnh Ôn Cố thì giật mình run lẩy bẩy, vội vàng lau mép, nơi còn vết tích vụng trộm ăn uống.
“Đại ca, sao huynh vào bếp vậy? Mau ra ngoài đi, tam nương sắp nấu xong nước rồi.” Người phụ nữ nở nụ cười lấy lòng.
Lúc này Bỉnh Ôn Cố mới nhận ra người này bụng bầu vượt mặt, chính là vợ của tam lang, dâu thứ ba trong nhà, còn hai tháng nữa là sinh.
Trước mặt nàng ta là rổ rau dại đào trên núi về, là lương thực chính của Bỉnh gia. Vừa rồi nàng ta lén ăn chính là thứ này.
Bỉnh Ôn Cố thu ánh mắt lại, nói với tam nương: “Để ta làm.”
“Đại ca, huynh xưa nay không vào bếp mà? Trước kia còn hay nói gì mà ‘quân tử tránh xa bếp núc’ cơ mà?” Tam tiểu nương còn nhỏ, nghĩ gì nói nấy.
Tiền thị thì suy nghĩ nhiều hơn. Bỉnh đại lang trước kia luôn lấy thân phận người đọc sách để tránh việc bếp núc, giờ đột nhiên lại muốn làm, rõ ràng là bất mãn vì nàng ta sai tam tiểu nương nấu nướng.
Ở nông thôn, chuyện nữ nhân mang thai vẫn phải làm việc là chuyện thường, không liên quan đến giàu nghèo. Thời đại này, chẳng ai xem sinh nở là chuyện gì to tát, như chuyện trời mưa thôi. Có người còn đang làm ruộng thì đẻ luôn ngoài đồng.
Đặc biệt là Bỉnh gia nghèo rớt mồng tơi, càng không có chuyện nghỉ dưỡng an thai.
Tiền thị được ở nhà những ngày này cũng vì Bỉnh Ôn Cố bệnh nặng, Lương thị sợ có chuyện bất trắc, mà trong nhà toàn trẻ con không giúp gì được, nên mới giữ nàng ta lại chăm sóc hắn.
Cho nên khi bị bắt gặp vừa lười vừa trộm ăn, nàng ta càng hoảng hơn, vội vàng chạy đến giành lấy cái xẻng từ tay tam tiểu nương: “Tam nương, để tẩu, để tẩu làm cho.”
Tam nương nhảy xuống ghế nhỏ: “Tam tẩu, tẩu không cần ta nữa thì ta lên núi với mẹ và mọi người đào rau nhé.”
Lương thực Bỉnh gia đã hết sạch, may là đang mùa hè, rau dại trên núi còn nhiều, cả nhà chỉ sống nhờ vào chúng.
“Ừ ừ, đi đi đi.” Càng nghe tam nương nói, Tiền thị càng chột dạ.
Cảm giác như mình cố tình giữ cô bé lại để sai khiến làm việc.
Bỉnh Ôn Cố không nói gì, định đi súc miệng.
Nhà nông không có kem đánh răng, bàn chải. Nhà khá thì dùng muối, trà hoặc rượu súc miệng cũng coi như chải răng rồi. Chỉ tiếc là Bỉnh gia nghèo đến muối còn hết nửa năm nay rồi.
Hắn ra ngoài tìm một nhánh liễu sạch đem ngâm nước. Thấy còn sót lại cành cũ mà nguyên chủ dùng, hắn liền ném đi.
Tiền thị bưng hai cái bát ra, đặt trước mặt hắn: “Đại ca, nước vỏ cây liễu và rau dại nấu xong rồi, huynh ăn đi.”
Bỉnh Ôn Cố nói: “Nước vỏ cây liễu là dược liệu, có tác dụng hạ sốt, nữ nhân mang thai không nên uống. Ta không biết nó ảnh hưởng đến thai nhi thế nào.”
Tiền thị vội vã giải thích: “Ta không cố ý đâu, chỉ là đói quá...”
Bỉnh Ôn Cố không trả lời, chỉ uống hết nước vỏ cây liễu, rồi lại uống sạch bát canh rau.
Tiền thị thấy hắn chẳng thèm để ý lời mình, ngượng ngùng dọn bát đũa, trên đường quay vào còn rầy hai đứa trẻ đang nghịch trong sân.
Một đứa là con trai nhị lang, mới một tuổi. Một đứa là con gái tam lang, mới hai tuổi. Cả hai còn quá nhỏ, chưa giúp được gì nên bị để lại chơi trong sân.
Bỉnh Ôn Cố ngồi phơi nắng một lúc, cảm thấy cành liễu đã đủ mềm, liền mang cành và nước ra đánh răng.
Hắn thấy hai đứa nhỏ quá ồn, liền cầm nước ra góc hàng rào súc miệng.
Vừa đánh răng xong, ngẩng đầu lên liền thấy ngoài hàng rào Bỉnh gia có một bóng người lén lút đang thập thò rình vào trong.