Bỉnh Ôn Cố đứng bật dậy, quát khẽ: “Ai ở ngoài kia?”

Một phụ nữ trông có vẻ lén lút bước ra, ban đầu còn hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó, chút xíu chột dạ ấy liền bị cơn thèm hóng chuyện mãnh liệt thay thế.

“Bỉnh đại lang, thân thể ngươi hồi phục rồi à, không sao nữa chứ?” Nữ nhân hỏi.

Bỉnh Ôn Cố lục lại ký ức của nguyên chủ, nhận ra người này là Vương thị, một trong những bà tám nổi tiếng nhất làng. Bình thường bà ta không ít lần mỉa mai, cười cợt Bỉnh gia nghèo túng.

Ngay cả nguyên chủ, một người cả ngày chỉ lo đọc sách Thánh hiền, hai tai không màng chuyện ngoài cửa sổ, ít khi giao du với ai, cũng không tránh khỏi bị Vương thị cùng đám người đó châm chọc.

Mỉa mai rằng Bỉnh gia đã nghèo rớt mồng tơi, vậy mà còn bán cả nồi niêu xoong chảo để nuôi một kẻ chỉ biết đọc sách như nguyên chủ. Đã thế, nguyên chủ lại còn thật sự xem việc học là lẽ đương nhiên, mặc nhiên tiếp tục học hành.

Họ càng giễu cợt hắn là kẻ bất tài, học bao nhiêu năm, thi huyện bao nhiêu lần mà chưa một lần đỗ.

Trong lòng Bỉnh Ôn Cố tất nhiên sinh ra chán ghét nữ nhân trước mặt, chỉ hờ hững “ừ” một tiếng, thái độ lạnh nhạt đến mức trẻ con ba tuổi cũng nhận ra được

Thế nhưng Vương thị dường như không biết nhìn sắc mặt người khác, hoặc là rõ ràng thấy hắn đang nổi giận nhưng vẫn cứ như không, cố tình rướn sát vào, cái mặt to lù lù gần như dán vào mặt Bỉnh Ôn Cố, đôi mắt đầy rẫy ham muốn hóng hớt, thô lỗ nói: “Bỉnh đại lang, người cứu ngươi dưới sông là ai thế, có phải là Nam ca nhi không?”

Bỉnh Ôn Cố vốn đang lơ đãng, nghe đến tên người sẽ trở thành phu lang tương lai của mình, lại nghĩ đến thời đại này rất khắt khe với danh tiết của song nhi, trong lòng liền bốc hỏa.

Vương thị là đang định hủy hoại danh tiếng phu lang hắn, dồn hắn vào chỗ chết.

Đôi mắt Bỉnh Ôn Cố nheo lại, nguy hiểm hẳn đi.

Nhưng Vương thị là kiểu người chẳng biết nhìn mặt người, hoặc có nhìn thấy Bỉnh Ôn Cố nổi giận cũng chẳng thèm để tâm.

Bà ta vẫn tiếp tục nói một mình: “Theo ta thấy, nếu thật sự là Nam ca nhi cứu ngươi, ngươi không nên vong ân phụ nghĩa, nên cưới người ta mới phải.”

Nhắc đến tiểu ca nhi Nam Cẩm Bình Nam gia, Vương thị bỗng mang theo giọng điệu bề trên đầy khó chịu: “Tuy rằng Nam ca nhi có nốt ruồi con cháu không rõ ràng, sau này sợ là khó sinh nở. Nhưng nhà ngươi cũng nghèo đến chẳng có cái mà ăn, hai bên đều chẳng có gì tốt, ai chê ai được? Một người không sinh nở được, một người nghèo xác xơ, quả thật là trời sinh một đôi.”

Ý trong lời Vương thị nói rõ ràng là: nếu Bỉnh Ôn Cố không cưới Nam Cẩm Bình thì sau này chẳng cưới nổi ai, mà Nam Cẩm Bình không gả cho Bỉnh Ôn Cố thì cũng chẳng ai lấy. Nói trắng ra, trong mắt Vương thị, Bỉnh Ôn Cố và Nam Cẩm Bình đều là đồ bỏ đi, chẳng ai xứng với ai ngoài chính họ.

“Nếu đúng là Nam ca nhi cứu huynh, thì ngươi phải cưới người ta đấy, bằng không cậu ta lại càng không gả được. Thế rốt cuộc có phải là cậu ta cứu ngươi không?”

Vương thị vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Bỉnh Ôn Cố, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn thẳng vào bà ta, khiến bà ta sợ đến mức run lên bần bật, chân tay lùi liền mấy bước, ngã bịch mông xuống đất.

Ánh mắt Bỉnh Ôn Cố chứa đầy tàn độc và sát khí, đó là loại ánh mắt chỉ kẻ từng chứng kiến vô số máu tanh, xem mạng người như cỏ rác, kẻ sát nhân hung tàn mới có. Đầy rẫy khát máu và bạo lực, đi đến đâu không ai sống sót.

Một nữ nhân nông thôn tầm thường như Vương thị, bình thường chỉ hay cãi vã đôi câu với hàng xóm, làm sao từng thấy qua ánh mắt kiểu đó. Trong mắt bà ta, chỉ cần mình thốt thêm một câu, Bỉnh Ôn Cố sẽ lập tức xông lên, xé xác bà ta thành thịt vụn.

“Ngươi... ngươi... muốn làm gì?” Vương thị hoảng loạn, liên tục lê mông lùi lại.

Tiền thị trong bếp nghe tiếng động bước ra, vừa thấy Vương thị ngã dưới đất, bộ dạng chật vật, ánh mắt hoảng hốt, không khỏi kinh ngạc: chẳng lẽ vị đại ca vốn luôn trầm lặng nhút nhát của nàng ta đã làm gì khiến bà ta sợ đến thế?

“Đại ca, có chuyện gì vậy?” Tiền thị mở cổng rào, đỡ Vương thị dậy, vừa quay đầu thì bất ngờ đối diện với ánh mắt cuồng bạo của Bỉnh Ôn Cố, lập tức bị dọa đến mức ngã ngồi xuống đất, kéo theo cả Vương thị ngã lại lần nữa.

“Đại... đại ca...” Tiền thị cũng sợ đến mức ngồi bệt dưới đất lùi ra sau, lắp bắp nói: "Huynh... huynh làm sao thế?”

Bỉnh Ôn Cố không hề che giấu, cứ thế dùng đôi mắt chứa đầy sát ý và thù hằn kia nhìn chằm chằm vào Vương thị, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Liên quan cái khỉ gì tới ngươi? Cút!”

Có lẽ nhờ có Tiền thị làm “đệm tinh thần”, Vương thị cuối cùng cũng lấy lại được một chút lý trí, run rẩy nói: “Ta... ta không chấp nhặt với kẻ vắt mũi chưa sạch như ngươi, không thì chỉ riêng chuyện hôm nay thôi, ta đã có thể đòi lại số bạc nhà ngươi nợ ta rồi, ngươi định làm sao hả?”

Miệng thì cứng như vậy, nhưng chân bà ta đã chạy trối chết.

Sau khi Vương thị bỏ đi, Bỉnh Ôn Cố cụp mắt xuống, giấu hết mọi cảm xúc trong đáy mắt, Tiền thị lúc này mới dần bình tĩnh lại, từ từ bò dậy.

Vừa rồi Bỉnh Ôn Cố đúng là cố ý, cũng có phần vô thức phóng ra toàn bộ khí thế của bản thân. Một lính gác hai trăm năm năm chưa từng được trị liệu tinh thần, trạng thái tâm lý vốn đã không bình thường, ánh mắt càng thêm u ám đáng sợ.

Huống chi Bỉnh Ôn Cố còn là tướng quân nhiều năm chinh chiến tuyến đầu chống lại Trùng tộc, thế giới tinh thần của hắn ngập tràn khát máu và sát ý không thể kìm chế. Loại ánh mắt ấy, chứa đựng vô số cảnh máu đổ đầu rơi, đến tướng quân từng lăn lộn sa trường lâu năm cũng phải rùng mình.

Và đây chính là hiệu quả hắn muốn, không ai được phép bắt nạt phu lang của hắn.

Bỉnh Ôn Cố chưa từng có ý định che giấu tính cách thật. Lòng kiêu hãnh của lính gác không cho phép hắn đóng vai ai khác. Hắn chính là hắn, nguyên vẹn như thế.

Huống chi hiện tại chính là thời cơ hoàn hảo để thay đổi tính cách. Trải qua một phen sống chết, có thay đổi thế nào người đời cũng dễ chấp nhận, không đến nỗi bị nghi là bị quỷ ám nhập xác gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play