*Lão quang côn :lão độc thân 250 năm ,không vợ vẫn là trai tân á ಥ‿ಥ 

•••

Chạng vạng, mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà nhuộm đỏ rặng mây, gió đêm dìu dặt. Tháng tám ở Thượng Hà thôn, buổi tối các nhà các hộ cũng chẳng mấy việc gấp, liền tụ tập lại, nhà Đông kể dài, nhà Tây chen ngắn, rôm rả bàn chuyện bát quái.

“Ngươi nghe nói chưa? Đại Lang nhà họ Bỉnh nhảy sông!” – Lý thị quay sang người phụ nhân bên cạnh mà tỏ vẻ bí mật.

Vương thị bĩu môi:
“Giờ thì cả Thượng Hà thôn này còn ai không biết nữa? Huống hồ khi ấy ta còn ở ngay đó, tận mắt trông thấy lúc cứu người!”

Mấy phụ nhân thấy bên cạnh có người chứng kiến tận mắt thì vội ghé sát lại, mồm năm miệng mười hỏi:

“Ta nghe bảo là Đại Lang nhà họ Bỉnh tự mình nhảy xuống sông?”

“Ta lại nghe nói là vì chuyện tình cảm mà khốn quẫn nên mới nhảy?”

“Ta còn nghe bảo, người cứu hắn vốn chẳng phải người nhà họ Bỉnh, mà là một song nhi. Chỉ là vị song nhi ấy sợ liên lụy đến danh tiết, nên sớm bỏ đi!”

Thôn dân kẻ nói câu này, người chen câu nọ, chẳng khác gì bầy ruồi ong ong bên tai Vương thị, khiến bà phát bực, hét to:
“Được rồi, được rồi! Đừng ồn nữa, nghe ta nói đây!”

Chúng phụ nhân đồng loạt im lặng, từng đôi mắt đầy tò mò đều nhìn về phía Vương thị.

Vương thị ho một tiếng, điều chỉnh giọng, rồi dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, bắt đầu kể như thật:

“Đại Lang nhà họ Bỉnh chỉ biết ôm sách, chẳng chịu làm việc. Bởi thế, dù nhà họ Bỉnh giờ nghèo túng, chẳng có gì bỏ bụng, cả nhà đều phải kéo nhau lên núi đào rau dại, thì hắn vẫn chẳng chịu đi, chỉ ru rú trong nhà.

Hôm nay cũng vậy, là Lương thị (thê tử của cha hắn) đi đào rau dại về, không thấy hắn trong phòng đọc sách mới sinh nghi, liền đi tìm. Kết quả, phát hiện ra hắn đã… nhảy xuống sông tự vẫn.

Khi ta chạy tới, hắn đã được vớt lên bờ, cả người ướt sũng, sắc mặt trắng bệch như người đã chết, e rằng khó qua khỏi.

Lương thị lúc đó ôm lấy hắn mà khóc lóc trời đất, trông tình cảnh ấy thì tám phần là không giữ được!” – Vương thị vừa kể vừa rung đùi đắc ý.

“Thật đáng tiếc, Đại Lang nhà họ Bỉnh năm nay mới hai mươi ba tuổi, còn chưa kịp cưới tức phụ, đã thành đoản mệnh quỷ rồi.” – Trương Lý thị cảm thán.

“Nhưng đang yên đang lành, hắn sao lại nhảy sông?” – Triệu Vương thị hỏi.

Vương thị liếc sang Lý thị:
“Chẳng phải bởi vì khuê nữ nhà ngươi sao?”

Lý thị lập tức dựng đứng như gà chọi bị chọc, “Vương thị, ngươi đừng nói bậy! Khuê nữ nhà ta đã gả vào nhà phú hộ họ Triệu ở trấn làm nương tử, danh tiết sao cho phép ngươi bôi nhọ!”

Song, chuyện “làm nương tử” ai chẳng rõ là giả. Thực ra, nhị khuê nữ của Lý thị chỉ tiến Triệu gia làm th·iếp (vợ lẽ), mà Triệu gia chủ đã bốn mươi bảy tuổi, con trai hắn còn lớn hơn cả nàng mấy tuổi, lại sớm có chính thê.

Vương thị nhếch môi:
“Ta nói sai chỗ nào? Việc nhị nương tử nhà ngươi từng đính hôn với Đại Lang nhà họ Bỉnh, ai ở Thượng Hà thôn này không biết?

Nay khi Lương thị ôm xác hắn mà khóc, còn mắng nhà ngươi đó!

Nàng bảo, chính vì nhị nương tử nhà ngươi thấy người sang bèn quàng, bội ước bỏ hôn, mới khiến Đại Lang luẩn quẩn trong lòng mà nhảy sông.”

“Ngươi nói xằng bậy!” – Lý thị vừa giận vừa hoảng, ánh mắt né tránh, giọng chột dạ – “Nữ nhi nhà ta trong sạch, ta đây phải sang tìm Lương thị lý luận!”

Nói xong, Lý thị bỏ chạy vội vàng. Chúng phụ nhân cũng chẳng buồn đuổi theo.

Trương Lý thị khẽ hỏi:
“Bà ta thật sẽ đi tìm Lương thị sao?”

Vương thị khẩy môi:
“Ngươi nghe giọng bà ta kìa! Bà ta nào dám? Đại Lang chết vì nhị nương tử nhà bà ấy, Bỉnh gia không sang tận cửa gây chuyện đã là phúc rồi, bà ta sao dám đến trước mặt Bỉnh gia!”

Lý thị thoát ra khỏi đám người, trong lòng vẫn thấp thỏm. Thấy không ai theo, bà khom lưng, rón rén dọc chân tường, lén lút tiến về phía nhà họ Bỉnh.

Cửa lớn nhà họ Bỉnh mở toang, trong ngoài đều chật người, huyên náo đến chẳng nghe rõ ai nói gì.

Lý thị thò cổ ngó vào, vừa hay trông thấy Tứ Lang nhà họ Bỉnh tiễn lang trung ra cửa, khiến bà sợ hãi rụt ngay lại, men tường lẩn đi.

Trong phòng ngủ, Lương thị ngồi bên giường ván đơn sơ, nước mắt không ngừng rơi:
“Con của ta ơi, sao con lại nghĩ quẩn như thế! Dù đời này ngoài nhị nương tử nhà họ Lý, con chẳng cưới được tức phụ nào khác, thì mạng sống vẫn quan trọng hơn chứ!”

Bỉnh Ôn Cố chỉ thấy tiếng khóc của Lương thị ồn ào như cả trăm con ruồi vo ve, khiến hắn chẳng thể yên giấc.

Bấy giờ, hắn đã không còn là Đại Lang nhà họ Bỉnh ban đầu nữa. Đại Lang thật sự đã chết đuối, chẳng cứu nổi. Thân xác này giờ là của Bỉnh Ôn Cố – một hồn phách từ ngàn năm sau, đến từ tinh tế thời đại (thời đại tương lai, loài người đã du hành vũ trụ).

•••

tinh tế thời đại, nhân loại được chia thành ba loại: lính gác (ngũ cảm nhạy bén, sức chiến đấu mạnh, tính tình táo bạo, có xu hướng khát máu), dẫn đường (tinh thần lực cường đại, tính tình ôn hòa, chuyên giúp lính gác ổn định tinh thần), và người thường.

Lính gác bắt buộc phải định kỳ để dẫn đường khai thông tinh thần, bằng không tinh thần sẽ hỗn loạn, thậm chí nổ tung mà chết.

Bỉnh Ôn Cố chính là một lính gác. Nhưng hắn lại mắc chứng “tinh thần thói ở sạch” (dị ứng tinh thần, không thể chấp nhận bất kỳ dẫn đường nào ngoài bạn lữ của mình), nên 250 năm qua chưa từng cho ai khai thông tinh thần. Vì vậy, trạng thái tinh thần của hắn đã cực kỳ bất ổn.

Trong một lần đối chiến với Trùng tộc chi mẫu (nữ hoàng của loài côn trùng ngoài hành tinh), Bỉnh Ôn Cố bỗng thấy nhân sinh vô nghĩa, thà cùng chết với trùng mẫu để đổi lấy trăm năm hòa bình cho nhân loại. Hắn tự bạo (tự cho nổ bản thân), trở thành anh hùng của Nhân tộc.

Có lẽ nhờ công đức ấy, linh hồn hắn xuyên qua ngàn năm, nhập vào thân xác vừa mới chết của Đại Lang nhà họ Bỉnh – và từ đây, hắn trở thành Bỉnh Ôn Cố.

Bỉnh Ôn Cố vừa mở mắt định bảo Lương thị đừng khóc nữa, thì đột nhiên một đống ký ức không thuộc về mình tràn vào như thác đổ. May thay, tinh thần lực hắn cường đại, bằng không đã bị những ký ức này dồn đến hôn mê.

Thượng Hưng huyện vốn là huyện nghèo nhất vùng, Hưng Hà trấn lại nghèo nhất huyện, mà Thượng Hà thôn lại là thôn nghèo nhất trấn. Nhà họ Bỉnh lại nghèo nhất thôn.

Nhà đông miệng: cha mẹ sinh tám đứa, ba gái năm trai. Hai gái đã gả đi, hai trai đã thành thân, mỗi người đều có mấy đứa con nhỏ. Người khác trong thôn nghèo là vì ăn chẳng đủ no, còn nhà họ Bỉnh thì nghèo đến mức nghèo cùng cực, chẳng còn cách xoay xở.

Đại Lang nhảy sông vì sáng nay bị nhà họ Lý huỷ bỏ hôn ước. Năm xưa, cha của hắn từng cứu mạng Lý Đại Xuyên – phụ thân Lý nhị nương. Để báo đáp, Lý Đại Xuyên gả con gái chưa chào đời cho Bỉnh Đại Lang.

Khi đó hắn mới bảy tuổi, còn Lý nhị nương chưa từng quen thân. Về sau nàng lớn lên thành thiếu nữ, chẳng muốn gả cho một kẻ vừa nghèo vừa hơn tuổi, liền tìm đường gả vào nhà phú hộ họ Triệu ở trấn làm th·iếp.

Sáng nay, Lý gia chính thức lui hôn. Đại Lang vừa hổ thẹn vừa phẫn uất – không ngờ nàng thà gả cho lão nhân làm th·iếp, còn hơn gả cho hắn làm chính thê – liền nghĩ quẩn mà nhảy xuống sông.

Vì không ai kịp cứu, Đại Lang đã chết thật. Linh hồn Bỉnh Ôn Cố nhập vào thân xác ngay sau đó.

Bình thường hắn bơi giỏi, chẳng cần ai cứu cũng sống được. Nhưng khi vừa tự bạo ở tinh tế, tinh thần lĩnh vực còn hỗn loạn, ý thức mơ hồ, chẳng biết chuyện gì, nên không thể tự cứu – thậm chí còn có thể chết ngay vì tinh thần sụp đổ.

Giữa hỗn loạn ấy, dường như có người thiết lập thần giao (liên kết tinh thần), dịu dàng an ủi, khiến tinh thần hắn ổn định trở lại. Nhờ thế hắn mới được cứu.

Khi ý thức dần rõ ràng, hắn cảm giác có người chạy tới – chính là mẫu thân của thân xác này, Lương thị.

Lương thị ôm hắn về nhà, mời lang trung, sắc thuốc. Lang trung bắt mạch, thở dài:
“Người này có qua khỏi hay không chỉ còn trông vào trời. Nếu nửa đêm sốt cao, e là tám phần không giữ được.”

Lương thị thấy hắn tỉnh lại, liền ôm chặt:
“Nhi tử ơi, sao con lại ngu dại như vậy! Có nghĩ đến nương không? Nếu con xảy ra bất trắc, nương biết sống sao đây?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play