Lương thị không biết, chỉ bất lực lắc đầu, âm thầm cầu khấn trong lòng mong con trai qua được kiếp nạn này.

Bỉnh gia nghèo đến mức như vậy, vệ sinh cá nhân của Bỉnh tứ lang cũng không khá hơn, huống chi mấy ngày nay lương thực trong nhà đã cạn sạch, cả nhà chỉ có thể lên núi đào rau dại sống qua ngày. Thời tiết thì nóng nực, ngày nào cũng mồ hôi đầm đìa, người chẳng thể thơm nổi.

Tối đến, quần áo vừa cởi, giày vừa đá ra, mùi hôi mồ hôi pha lẫn với mùi hôi chân chua lét suýt nữa khiến Bỉnh Ôn Cố bỏ mạng.

Giờ phút này, Bỉnh Ôn Cố chân thành cảm ơn ông trời đã không để thân thể thật của hắn xuyên sang, mà là dùng thân thể của Bỉnh đại lang. Nếu không, với khả năng cảm nhận mùi nhạy bén của lính gác như hắn có khi đã toi luôn, độ sát thương y hệt lựu đạn thúi.

Nhưng hắn thật sự chẳng thể oán trách được gì, triều đại này điều kiện chỉ có vậy, nhà ai cũng thế.

Điều hắn có thể làm là... né qua một bên.

Bỉnh Ôn Cố vừa động, Bỉnh tứ lang đã cảnh giác hỏi: “Huynh lại định làm gì?”

Bỉnh Ôn Cố thản nhiên đáp: “Đệ mùi quá, ta tránh xa một chút.”

Bỉnh tứ lang cúi đầu ngửi ngửi bản thân, đúng là mùi hơi bị... nổi bật. Tự cậu ta còn suýt ngất vì mùi chính mình.

Cậu ta lồm cồm bò lên giường, mặt không phục, lầm bầm: “Hừ, huynh thì cả ngày chẳng làm gì, chỉ nằm khểnh ở nhà, thân thể không có mùi mới lạ đó.”

Bỉnh đại lang lâu nay lấy cớ đọc sách để trốn mọi việc nhà, chuyện huynh đệ oán giận cũng là chuyện bình thường.

“Trời đất, huynh làm gì đấy, hôm nay sao cứ chen mãi, sắp ép ta vào tường rồi.” Bỉnh ngũ lang kêu lên.

Bỉnh tứ lang bĩu môi: “Không nghe thấy đại ca chê ta hôi sao?”

Bỉnh ngũ lang lầm bầm: “Nhưng ta cũng thấy hôi mà.”

Bỉnh tứ lang mặc kệ, cứ dán lấy Bỉnh ngũ lang, tạo thành cả một dải ngân hà giữa cậu ta và Bỉnh Ôn Cố.

Ban ngày tìm rau dại trên núi cả ngày, tối vừa nằm xuống là Bỉnh tứ lang ngủ như chết.

Nửa đêm, Lương thị lại dậy nấu một bát nước vỏ cây liễu nóng hổi đem tới cho Bỉnh Ôn Cố.

Bà sờ trán hắn, không thấy sốt mới thở phào: “Tạ ơn trời, không phát sốt. Đại lang, tối nếu không khỏe nhớ gọi tứ lang.”

Bỉnh Ôn Cố nhìn Bỉnh tứ lang ngủ như heo chết, bị lay thế mà cũng không tỉnh, chỉ im lặng gật đầu.

Lương thị dặn thêm mấy câu rồi mới quay về ngủ.

Đến rạng sáng, người Bỉnh gia có sức lao động đều lên núi đào rau dại, trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ chưa thể làm việc.

Bỉnh Ôn Cố biết mọi người đã đi hết, nhưng để nhanh chóng phục hồi tinh thần và thể lực, hắn không dậy mà tiếp tục nằm dưỡng sức.

Vợ của Bỉnh tam lang là Tiền thị đang mang thai, mượn cớ chăm sóc hắn để ở lại nhà, tiện thể nấu ăn làm việc vặt.

Giữa buổi, nàng ta lại nấu thêm một bát nước vỏ cây liễu cho hắn uống.

Tối đến, Lương thị vừa về nhà đã lập tức cùng Bỉnh phụ tới xem tình hình. Thấy hắn không sốt lại, hai người đều nhẹ cả người.

Bà nói: “Tối nay ta để phần ít rau dại lại cho con, giờ con phải ăn nhiều một chút thì mới nhanh khỏe được.”

“Cảm ơn mẹ.” Bỉnh Ôn Cố biết điều kiện nhà này thế nào, nhưng hắn thật sự cần thức ăn để hồi phục. Chỉ khi cơ thể khỏe lại, hắn mới có thể nghĩ cách cải thiện cuộc sống Bỉnh gia.

Đúng lúc đó, ngoài sân vang lên giọng hồ hởi của Tiền thị: “Nhị tỷ đến rồi à, sang chơi thôi mà, mang gì theo làm gì, khách sáo thế. Đưa đây ta cầm cho.”

Bỉnh nhị nương nhanh nhẹn lách người tránh, không đưa đồ cho Tiền thị. Đây là phần đồ nàng mang riêng để tẩm bổ cho đại lang, nếu đưa cho Tiền thị thì tối nay có khi thành bữa cơm cho cả nhà mất. Bình thường thì không sao, nhưng lúc này thì khác, đại lang đang cần từng hạt gạo để giữ mạng.

“Đại lang có ở trong phòng không? Ta vào thăm một chút.” Nhị nương vừa nhấc chân định bước vào thì Lương thị đã đi ra.

“Mẹ, đại lang thế nào rồi?” Vừa thấy bà, nhị nương lập tức hỏi.

“Không sao nữa rồi.” Lương thị nói: “Đại phu bảo chỉ cần không phát sốt là được, đêm qua và hôm nay đều không sốt, chắc là ổn rồi.”

Lúc này Bỉnh nhị nương mới yên tâm, có chút trách móc: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn thế này với đại lang, sao mẹ không sai người tới báo cho con một tiếng?”

Lương thị không phải vì bận mà quên, mà là thật sự ngại. Những năm qua hai cô con gái gả ra ngoài đã giúp đỡ nhà mẹ đẻ không ít, vì thế bên nhà chồng oán trách rất nhiều.

Bà nghĩ rằng nếu có thể thì không nên làm phiền hai con gái. Lỡ như đại lang bị sốt giữa đêm, lại phải nhờ hai con gom góp bạc. Giờ mà gọi con gái mang lương thực tới, sau này nếu có chuyện gì thật thì lại khó mà mở miệng nhờ thêm được.

“Đây là chỗ lương thực con lấy từ nhà chồng, mẹ đem nấu cho đại lang ăn để bồi bổ.” Trong tay nhị nương là một cái túi vải rách, bên trong đựng một nắm gạo thô.

Đừng nhìn chỉ là một nắm gạo thô ít ỏi như thế, nấu lên có khi còn chưa đủ cho một người lớn có khẩu phần lớn ăn hết một bữa. Nhưng Bỉnh nhị nương có thể lấy được từ nhà chồng thì đã là cực kỳ khó khăn, không biết đã bị mẹ chồng làm khó dễ đến mức nào.

Lương thị hiểu con gái mình vất vả ra sao.

Bao năm qua, chỉ toàn là con gái len lén lấy đồ mang về giúp nhà mẹ, chứ nhà mẹ chưa từng gửi lại thứ gì cho bên nhà chồng, vì thật sự Bỉnh gia quá nghèo.

Dù trong lòng có áy náy, bà vẫn nhận lấy túi lương thực từ tay con.

Nhị nương nói: “Mẹ, con vừa ghé nhà đại tỷ, định rủ tỷ ấy về thăm đại lang. Ai ngờ con mới nhắc đến chuyện của đại lang, mẹ chồng tỷ ấy đã nổi giận.”

Không cần đoán cũng biết là bà mẹ chồng sợ con dâu lấy đồ mang về nhà mẹ.

Nhị nương nói đến đây giọng đầy phẫn nộ: “Con còn đang ở đó mà bà già khốn kiếp kia dám ngay trước mặt con đánh luôn tỷ ấy, còn dọa rằng nếu dám mang đồ về thì sẽ đuổi ra khỏi nhà. Rõ ràng tỷ phu cũng ở nhà, vậy mà không thèm nói một lời, chỉ trơ mắt đứng nhìn tỷ ấy bị đánh, thậm chí không nói đỡ nửa câu.”

Lương thị vốn không phải người không thương con, nghe thế nước mắt liền trào ra: “Mấy năm nay nhà mình sống khổ, liên lụy hai đứa con gái phải chịu uất ức.”

Nhị nương vội nói: “Mẹ đừng nói thế, mẹ và cha sinh ra tụi con, những điều này là chuyện tụi con nên làm.”

Lương thị biết hai con gái đều hiếu thuận, nếu thật lòng muốn chúng sống tốt thì bà không nên tiếp tục để hai đứa mang đồ từ nhà chồng về giúp đỡ nữa. Nhưng mà... Bỉnh gia thật sự quá nghèo.

“Con kể mấy chuyện đó không phải để trách tỷ ấy đâu, mà chỉ muốn mẹ hiểu hoàn cảnh bên đó, đừng giận vì tỷ ấy không thể về thăm đại lang.”

“Sao ta lại trách nó chứ.” Lương thị nói: “Hai đứa các con đều là con ngoan. Nhà mình nghèo, khiến các con phải thiệt thòi. May mà con còn có chồng biết thương. Còn đại tỷ con thì thật sự chẳng có ai làm chỗ dựa, ngay cả chồng nó cũng không bênh sau khi sinh liền hai đứa con gái.”

Hai mẹ con lại trò chuyện vài câu, rồi nhị nương vào trong nhìn Bỉnh đại lang một chút rồi vội vã rời đi. Tuy chưa đến mùa vụ bận rộn, nhưng trong nhà vẫn còn rất nhiều việc chờ nàng làm.

Dù hai mẹ con cố ý nói nhỏ bên ngoài, nhưng Bỉnh Ôn Cố vẫn nghe rõ mồn một.

Dù giác quan lính gác của hắn đã bị tổn thương, nhưng vẫn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Sau vụ tự bạo, đầu hắn đau nhức nên lại thϊếp đi.

Đến tối tỉnh dậy, hắn được uống một bát cháo gạo thô nấu cùng rau dại. Không cần hỏi cũng biết số gạo này là nhị nương mang đến.

Đừng coi thường chỉ một nắm gạo, nấu loãng cùng rau dại thành cháo, đủ để hắn cầm cự suốt năm ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play