Thật ra Bỉnh Ôn Cố vốn không muốn nhờ ai, càng không muốn ai biết chuyện này.
Nhưng hiện tại thân thể hắn quá yếu, đến ngồi dậy cũng không nổi. Trong lòng lại lo cậu vì cứu hắn mà bị nhiễm lạnh, nếu sốt cao vào lúc này thì nguy hiểm thật sự đến tính mạng. Không còn cách nào khác, hắn mới đành nhờ Lương thị ra tay.
“Được, mẹ đi ngay. Mẹ đảm bảo không để ai khác biết, kể cả phụ mẫu Nam gia." Lương thị vốn không muốn con trai mình cưới Nam Cẩm Bình, nhưng không đến nỗi vô ơn bạc nghĩa.
Bà vội vã đi, chẳng bao lâu đã quay lại: “Đại lang, mẹ tận mắt thấy tiểu ca Nam gia uống hết cả bát. Mẹ cũng dặn cậu ấy tự nấu thêm nước uống tiếp. Con yên tâm đi, chuyện này mẹ làm rất kín, tuyệt đối không có người thứ ba biết.”
Bỉnh Ôn Cố nằm trên giường, khẽ nói: “Mẹ, đầu con choáng, muốn ngủ một lát.”
“Được rồi." Lương thị dịu dàng đáp, đứng dậy lấy thêm một chăn mỏng đắp cho hắn, rồi rón rén rời khỏi phòng.
Tinh thần của Bỉnh Ôn Cố đúng là rất mệt mỏi, vừa mới trải qua vụ nổ tự hủy, lại vừa thần giao cảm ứng, may mà thần thức của hắn đủ mạnh, nếu không e là đã bị hủy hoàn toàn. Chẳng bao lâu sau, Bỉnh Ôn Cố chìm vào giấc ngủ mê man.
Không rõ đã ngủ bao lâu, hắn lại bị người gọi dậy, người gọi hắn chính là Bỉnh tứ lang.
“Bỉnh đại lang, dậy ăn cơm đi.” Bỉnh tứ lang đặt bát canh rau dại bên đầu giường, sau đó tiến tới lay gọi Bỉnh Ôn Cố.
Bỉnh Ôn Cố theo phản xạ ra chiêu khống chế, liền tháo khớp cả hai cánh tay của Bỉnh tứ lang.
Hắn thật sự không cố ý. Khi còn ở liên bang, hắn là một vị tướng, quanh năm chinh chiến sa trường, chiến đấu với Trùng tộc, đã hình thành phản xạ chiến đấu tự nhiên, gần như ăn vào trong cơ bắp.
Chỉ cần có người lặng lẽ lại gần, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ra tay bắt giữ.
“Auuu!!!” Bỉnh tứ lang đau đến nỗi gào lên như chó sói, lăn lộn đầy đất.
Bỉnh Ôn Cố nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi giàn giụa đầy thảm hại của Bỉnh tứ lang, liền buông tay ra, đầy vẻ ghét bỏ.
Dù chiến đấu đến mức thân thể nát bét, các lính gác như hắn cũng chẳng bao giờ yếu ớt như vậy.
“Có chuyện gì thế?” Lương thị nghe tiếng con trai thứ tư kêu gào như sói tru ngoài sân, vội vàng chạy vào.
Bỉnh Ôn Cố liếc ra ngoài, túm lấy Bỉnh tứ lang từ dưới đất lên, Bỉnh tứ lang trừng mắt cảnh giác: “Huynh còn định làm gì nữa?”
Bỉnh Ôn Cố hừ lạnh, nắm hai cánh tay Bỉnh tứ lang xoay nhẹ một cái, liền lắp lại khớp như cũ.
Lúc này Lương thị chạy tới, thì thấy Bỉnh Ôn Cố đã yếu ớt nằm lại trên giường. Bà nhìn Bỉnh tứ lang rồi lại nhìn Bỉnh Ôn Cố đang gầy gò dựa vào giường bệnh, lập tức đưa ra phán đoán: là Bỉnh tứ lang bắt nạt đại lang.
Lương thị lập tức tát vào đầu Bỉnh tứ lang, gào lên như sư tử cái nổi giận: “Bỉnh Phong! Đại ca con đang ốm, con không thể hiểu chuyện hơn một chút, đừng có suốt ngày gây sự với đại ca!”
Bỉnh tứ lang nước mắt nước mũi lèm nhem, còn chưa hết đau vì bị tháo khớp, lại bị Lương thị tát cho một phát choáng váng.
Bỉnh tứ lang uất ức gào: “Là huynh ấy, là Bỉnh đại lang tháo khớp tay con!”
Vừa rồi Lương thị đúng là có nghe thấy tiếng của đứa con thứ tư, nên lúc này nhìn Bỉnh Ôn Cố đầy nghi hoặc. Nhưng thấy hắn đang dựa vào đầu giường bệnh, ánh mắt mờ mịt như thể chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lòng bà lại nghiêng hẳn về phía con cả.
Nghĩ đến việc con trai lớn vừa từ cõi chết trở về, lang trung còn nói sống chết chưa rõ, lòng bà càng thêm xót xa.
Một đứa yếu ớt thế kia thì làm được gì con thứ? Chắc chắn là Bỉnh tứ lang bịa chuyện vu oan. Chuyện kiểu này trước đây nó từng làm rồi.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là đại ca! Không được gọi là đại lang đại lang suông! Phải tôn trọng huynh trưởng của con.” Lương thị vặn tai lôi Bỉnh tứ lang ra ngoài, mắng: “Đó là anh ruột của con đấy! Giờ đã bệnh nặng đến thế, con không biết thương anh, lại còn giở trò, xem ta có đánh chết con không!”
“Mẹ, mẹ ơi, không phải con, là huynh ấy mà, huynh ấy vừa nhảy lên đã tháo luôn hai tay con ra!” Bỉnh tứ lang giãy giụa.
“Nói vớ vẩn! Lang trung còn bảo không biết đêm nay đại ca con có qua khỏi không nữa...” Giọng Lương thị lại nghẹn ngào.
Bỉnh tứ lang còn muốn giải thích: “Nhưng thật sự là huynh ấy mà...”
Lương thị tức giận quát: “Bỉnh Phong, đến nước này rồi mà con còn cãi! Đại ca con thế mà con còn đổ lỗi. Đã vậy tối nay đừng hòng có cơm ăn!”
Bỉnh Ôn Cố nghe tiếng gào khóc thảm thiết của Bỉnh tứ lang ngoài cửa, lặng lẽ bưng bát canh rau dại lên, uống một hơi cạn sạch. Trên mặt hắn chẳng có chút biểu cảm nào, điều đó khiến Lương thị lại rơm rớm nước mắt.
Canh rau dại khó uống thế nào, đến chính bà còn thấy ngán. Thế mà con trai đang bệnh nặng lại không hề tỏ ra chê bai.
Bà lén lau nước mắt, dịu giọng nói với hắn: “Đại lang, con đừng nghĩ ngợi gì nữa, giờ điều quan trọng nhất là dưỡng sức cho khỏe.”
“Vâng.” Bỉnh Ôn Cố đáp.
Lương thị rời đi, bên ngoài Bỉnh phụ thấp giọng hỏi: “Đại lang thế nào rồi?”
“Không ổn, bình tĩnh quá mức, cứ như sự yên lặng trước cơn bão.”
Bỉnh phụ nói: “Trước đây cũng không thấy nó quan tâm gì con gái Lý gia, sao tự dưng lại nhảy sông vì người ta?”