Bỉnh đại lang xếp thứ ba. Hai chị gái trên đã gả chồng. Dưới còn bốn em trai, cha Bỉnh muốn lấy may nên đặt tên theo ý “ngũ cốc phong đăng” (mùa màng bội thu).
Bỉnh nhị lang đã lập gia đình, có ba đứa con. Bỉnh tam lang cũng thành thân, có một con gái, vợ hiện đang mang thai lần hai, còn ba bốn tháng nữa là sinh. Bỉnh tứ lang năm nay mười bảy tuổi, chưa lấy vợ. Em út Bỉnh ngũ lang và Bỉnh tam nương là một cặp song sinh, năm nay mới bảy tuổi.
Người Bỉnh gia biết đại lang gặp chuyện, lại bị đả kích tinh thần, nên chỉ đến chào hỏi đôi câu rồi ra ngoài.
Ước chừng một khắc sau, Lương thị mang vào một bát nước vỏ cây liễu nóng hôi hổi, đến bên giường gọi nhỏ: “Đại lang, nước vỏ liễu nấu xong rồi, dậy uống một chút đi.”
Bỉnh Ôn Cố mở mắt, ngồi dậy tựa vào đầu giường, đón lấy bát, nếm thử không quá nóng liền uống một hơi cạn sạch.
Nước vỏ cây liễu rất khó uống, có mùi vị kỳ quái khó tả. Ngay cả Lương thị quanh năm sống cảnh nghèo khó mà chỉ ngửi cũng muốn nôn, nói gì đến người đang ốm. Nhưng Bỉnh Ôn Cố không nói một lời, một hơi uống sạch, sắc mặt không chút khó chịu, như thể chẳng thấy có gì ghê gớm.
Lương thị nhìn mà thấy chua xót, lại cảm thấy đau lòng, nói cho cùng cũng do nhà quá nghèo. Bỉnh gia quanh năm ăn chẳng đủ no, giờ có gì ăn là quý rồi.
Bà lau nước mắt: “Cũng tại cha mẹ vô dụng, khiến con bệnh mà còn chẳng có một bữa cơm no.”
“Là do con vô dụng mới đúng." Bỉnh Ôn Cố nói: “Cha mẹ nuôi con hơn hai mươi năm, con đã trưởng thành mà chẳng thể báo hiếu, lỗi là ở con.”
Lương thị không ngờ con mình lại nói thế, càng khóc to hơn, nghẹn ngào không nói nên lời: “Nhi tử mẹ gặp đại nạn mà càng hiểu chuyện hơn rồi.”
Bỉnh đại lang trước kia có lẽ vĩnh viễn chẳng thể nói ra những lời này, nhưng hắn là Bỉnh Ôn Cố, không phải Bỉnh đại lang.
Trong lòng Bỉnh Ôn Cố vẫn luôn để ý đến chuyện vừa xuyên qua, khi ấy tinh thần vực hỗn loạn, có người tiến vào thần giao với hắn.
Lúc ấy tinh thần hắn rất loạn, không thể chắc chắn người tiến vào cùng hắn thần giao là thật hay do ảo giác mà ra.
Việc đầu tiên Bỉnh Ôn Cố muốn làm sau khi tỉnh táo hoàn toàn chính là xác nhận người kia có thật sự tồn tại hay không.
Chuyện này thật không thể trách hắn háo sắc, ai mà chẳng thế, làm cẩu độc thân suốt hai trăm năm rưỡi, bỗng một ngày phát hiện có thể mình đã có "vợ", đương nhiên phải sốt sắng xác nhận ngay rồi!
Bỉnh Ôn Cố hỏi: “Nương, trong thôn ta có người nào mặt mũi thanh tú, mắt phượng, khóe mắt có nốt ruồi không?”
Lương thị nghe hắn miêu tả, tiếng khóc cũng dần ngừng lại, dè dặt hỏi: “Con nói là tiểu ca nhi Nam gia, Nam Cẩm Bình phải không?”
Bỉnh Ôn Cố lập tức lục lọi ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cũng tìm được người tên “Nam Cẩm Bình” trong một góc xó phủ bụi. Vừa đối chiếu với gương mặt mơ hồ hắn thấy trong cơn hỗn loạn khi mới xuyên qua, chính là cậu ấy!
Bỉnh Ôn Cố mừng rỡ suýt nữa nhảy dựng khỏi giường, chỉ hận không thể lập tức chạy đến Nam gia cầu hôn, xin cưới về làm vợ ngay!
“...Nương, tiểu ca nhi Nam gia đã có hôn ước với ai chưa?" Bỉnh Ôn Cố cố kìm lại trái tim đang đập thình thịch, cố giữ cho mình không quá rẻ mạt.
Ed :Xin lỗi ,cơ mà Bỉnh Bỉnh có vẻ vã quá 🤣,tận 250 năm làm cẩu độc thân.
Lương thị lại hiện vẻ hoảng sợ: “Con ơi, nhà mình nghèo rớt thế này! Ăn bữa nay chưa biết bữa mai, đừng nói chuyện cưới vợ nữa.”
“Cưới người ta về mà để người ta theo mình đói khát khổ sở, chẳng khác gì hại người ta.”
Thật ra, khi trước thấy Lý nhị nương đến tuổi gả chồng, Lương thị từng âm thầm lo lắng. Nhà nghèo quá, chẳng có bạc mà lo đám cưới. Nhưng hai đứa là hôn ước từ bé, cưới không được cũng chẳng xong, bà lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Sau khi Lý gia từ hôn, Lương thị cũng không biết trong lòng mình là buồn nhiều hơn hay nhẹ nhõm nhiều hơn.
“Đại lang à, lúc ta đến bờ sông thì con đã được kéo lên rồi. Trước đó ta còn thắc mắc không biết ai cứu con. Giờ con hỏi đến tiểu ca nhi Nam gia... người cứu con có phải là cậu ấy không?" Lương thị hỏi.
Từ ký ức của nguyên chủ, Bỉnh Ôn Cố biết rằng giới tính ở thời đại này chia làm ba, nam nhân, nữ nhân và ca nhi.
Ca nhi về mặt sinh lý giống nam nhân, nhưng có thể sinh con, nên xã hội xếp họ vào vai trò gần với nữ nhân. Nhưng bởi vì tỷ lệ sinh sản thấp, địa vị của họ còn thấp hơn cả nữ nhân.
Điều này khiến ca nhi cũng bị ràng buộc bởi những tiêu chuẩn đạo đức nghiêm ngặt như nữ nhân.
Ví như hành động nhảy xuống sông cứu một nam nhân như của Nam Cẩm Bình, nếu bị lộ ra thì trừ phi Bỉnh Ôn Cố cưới cậu, bằng không cả đời cậu đừng hòng lấy được chồng. Dù có cưới được, cũng phải mang tiếng lăng loàn, thất tiết, từng có da thịt tiếp xúc với nam nhân lạ... suốt đời bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Thế nên Bỉnh Ôn Cố không trả lời thẳng câu hỏi của Lương thị. Không phải hắn không tin bà, mà là chuyện này quá lớn, không thể nói bừa.
Thấy con im lặng, Lương thị tiếp tục khuyên nhủ: “Đại lang, chuyện này con đừng nói với ai. Con không nói, tiểu ca nhi Nam gia cũng sẽ không nói. Vậy thì sẽ không ai biết hai đứa từng có va chạm thân thể.”
“Không ai biết, thì không ảnh hưởng gì đến việc cậu ấy bàn chuyện hôn sự." Lương thị dặn dò chân thành: “Không phải mẹ không muốn con chịu trách nhiệm, mà thật sự là... nhà ta nghèo quá rồi. Cưới người ta về... chẳng khác nào báo thù!”
Bốn chữ cuối cùng của Lương thị suýt nữa khiến Bỉnh Ôn Cố phá vỡ phòng tuyến tinh thần. Cái nhà này nghèo đến độ... cưới vợ cũng được coi là kết thù!?
Lúc hôn mê, Bỉnh Ôn Cố đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đại khái cũng hiểu tình cảnh nghèo khó của Bỉnh gia, nên cũng không đôi co nhiều với Lương thị.
Dù sao chuyện có cưới Nam Cẩm Bình hay không cũng không phải điều Lương thị có thể quyết định, nói thêm vô ích. Đợi hắn dưỡng khỏe xong, kiếm tiền chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bỉnh Ôn Cố sợ Nam Cẩm Bình vì ngâm mình dưới nước mà sốt cao vào ban đêm nên định nhờ Lương thị mang ít nước sắc vỏ cây liễu đến đưa cậu.
“Mẹ, người lén mang nước vỏ cây liễu đến cho tiểu ca nhi Nam gia, đừng để người thứ ba nào khác nhìn thấy, ngoài cậu ấy ra.”