˷˷ ˷˷ ˷˷ ˷˷
Edit: Jαdἕ🌸
∞∞∞∞▲☺∞∞∞∞
Hổ khẩu rõ ràng cảm nhận được mạch máu đang đập, làn da dưới ngón tay mịn màng, hơi lạnh, tựa như mỹ ngọc thượng hạng. Khi giao thủ, Thịnh Thiệu Diên đã nhận ra, người trước mặt quá quen thuộc với động tác của hắn, chỉ có trải qua vô số lần đối luyện, tháo gỡ chiêu thức mới có thể hình thành loại phản xạ có điều kiện như vậy.
Thậm chí chỉ trong vài động tác ngắn ngủi, còn có hai lần phản kích mang theo bóng dáng của chính Thịnh Thiệu Diên.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, người thanh niên có làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy sáng ngời, dường như nhận ra là hắn nên lập tức buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn không có vẻ hoảng loạn hay sợ hãi vì bị khống chế, thậm chí không hề có phản ứng phòng vệ theo bản năng, chỉ thoải mái tựa vào cửa tủ lạnh, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Trong hương thơm thoang thoảng của xoài, như để chứng thực một dự đoán nào đó, Thịnh Thiệu Diên buông lỏng năm ngón tay, lùi lại một bước: “Vừa nãy chủ nhà có ghé qua, nói căn dưới lầu đã cho thuê rồi. Nhưng bản gốc hợp đồng thuê nhà tìm không thấy, nên đến mượn cậu bản hợp đồng đã ký trước đây để đem đi photo.”
“Anh tìm được rồi à? Tôi quên mất lúc đó tiện tay đã bỏ nó ở đâu nữa.” Vì căng thẳng, giọng Thẩm Tây Từ khô khan, vừa cẩn thận thuận theo lời Thịnh Thiệu Diên, vừa thấy khó hiểu — sao Thịnh Thiệu Diên lại đột nhiên lại buông tay?
Cậu vốn đang ra sức vận dụng đầu óc, nghĩ cách làm sao để xóa bỏ ý định gi·ết mình trong lòng Thịnh Thiệu Diên hòng giữ được mạng sống.
Nhưng bất kể là lấy lý do mình đang tập thoại nên vô tình đụng phải, hay nói mình là sát thủ do chú hai của hắn phái tới, đã quyết định “quay đầu là bờ” và có thể giúp anh ta phản kích lại — thì tất cả những lý do ấy đều chưa kịp dùng tới.(Edit: Jαdἕ)
“Tìm thấy rồi, ở ngay trên tủ đầu giường, chắc cậu lại tiện tay để ở đó.” Khi đem hợp đồng đưa cho chủ nhà, Thịnh Thiệu Diên liếc nhìn, thấy chỗ ký tên là “Thẩm Tây Từ”, nét chữ ngay ngắn, lưu loát.
Ánh mắt Thẩm Tây Từ khẽ ngưng lại.
Thịnh Thiệu Diên dùng chữ “lại”, hơn nữa còn với giọng điệu vô cùng quen thuộc.
Chẳng lẽ Thịnh Thiệu Diên cũng trọng sinh hả?
Nếu không trọng sinh thì sao biết được? Chẳng lẽ bây giờ chuyện trọng sinh phổ biến như bán cải trắng ngoài chợ, mua hai giảm 20%, mua ba giảm một nửa?
“Tôi đi rửa mặt.”
Trong lòng Thẩm Tây Từ đang chột dạ, chỉ mong đối phương mau rời đi để mình sắp xếp lại suy nghĩ: “Ừ, anh đi đi, có gì cần giúp thì gọi tôi.”
“Ừ.”
Nhìn bóng lưng Thịnh Thiệu Diên với chiều cao gần một mét chín, bởi vì khung cửa nhà vệ sinh làm thấp mà khi bước vào phải hơi cúi đầu xuống, Thẩm Tây Từ đưa ngón tay chạm nhẹ vào cằm mình.
Không đúng.
Dù là ánh mắt, biểu cảm nhỏ hay động tác cơ thể, Thịnh Thiệu Diên đối với cậu đều có sự từ chối và bài xích khó nhận ra, rõ ràng hắn hoàn toàn không quen biết cậu.
Nhưng Thịnh Thiệu Diên lại đang che giấu sự xa lạ đó.
Hoặc có thể nói, Thịnh Thiệu Diên đang giả vờ như đã quen biết cậu.
Thấy cửa nhà vệ sinh không đóng, Thẩm Tây Từ nghĩ ngợi một chút, dứt khoát đi theo.
Chưa đi được mấy bước, một đoạn đối thoại bỗng xông thẳng vào trong suy nghĩ.
Ở kiếp trước, bên cạnh bể bơi của biệt thự lưng chừng núi, cậu từng hỏi Thịnh Thiệu Diên về vết thương xuyên qua ngực ở gần tim là từ đâu mà có.
Khi đó, cơ bắp rắn chắc không hề phô trương của Thịnh Thiệu Diên ướt sũng nước, hắn đón lấy chiếc khăn bông dài bằng sợi bông nhung mềm mà cậu ném sang, lau loạn mái tóc dài ngang vai của mình hai lượt, rồi thản nhiên kể: vì tranh quyền trong nội bộ gia tộc, số lần hắn gặp “tai nạn” nhiều đến mức một bàn tay cũng đếm không hết. Trong đó có một lần, hắn bị thương rồi hôn mê ở vùng biên giới, và thậm chí còn bị mất trí nhớ tạm thời.(Edit: Jαdἕ)
Sau khi tin tức hắn mất trí nhớ bị lộ ra, không ít người coi đó là cơ hội trời cho. Ở cuộc họp hội đồng quản trị thì bày mưu, nhân cơ hội đoạt quyền, gây chuyện — những trò đó còn được xem là thủ đoạn ôn hòa. Còn chú hai của hắn, chỉ trong một tháng hắn mất trí nhớ, đã ra tay ba lần, hai lần khiến hắn cận kề cái ch·ết, và vết th·ương xuyên thủng qua ngực ở gần tim chính là để lại ở thời điểm đó.
Hôm qua, khi giúp Thịnh Thiệu Diên xử lý vết thương trên lưng, cậu đã nhìn qua — vết thương xuyên ngực ấy vẫn chưa xuất hiện.
Biên giới, bị thương, hôn mê — tất cả đều khớp.
Nhưng còn… mất trí nhớ tạm thời?
Dòng nước trong suốt xối xuống bồn rửa tay sứ trắng, nước lạnh tạt lên mặt, nhưng cơn đau đầu dữ dội của Thịnh Thiệu Diên chẳng những không giảm bớt mà còn như khiêu khích, ngang nhiên lao dọc các mạch máu và dây thần kinh, mỗi lần mạch máu ở thái dương đập lại kéo theo một đợt đau nhói.
Thịnh Thiệu Diên cố gắng tìm kiếm trong đầu những ký ức liên quan đến Thẩm Tây Từ, nhưng hoàn toàn không tìm được dù chỉ là mảnh vụn. Hoặc có thể nói, bất kể là tìm ký ức gì — về bản thân hắn hay về người khác đều trống rỗng.
Sự bồn chồn mãnh liệt dâng lên, cảm giác bất an vì mất kiểm soát với mọi thứ như những chiếc đinh thép dày đặc cắm sâu vào đáy lòng, khiến hắn sốt ruột muốn vớ lấy bất cứ thứ gì có thể.
Những giọt nước dọc theo chiếc cằm căng cứng nhỏ giọt xuống, cố gắng kìm nén cảm xúc, Thịnh Thiệu Diên nhắm mắt lại, theo phản xạ đưa tay ra.
Khi đầu ngón tay chạm vào bề mặt khăn bông mềm mại, sự bực bội trong đôi mày hắn mới thả lỏng.
Chiếc khăn màu xám xanh, được gấp theo cách không thường thấy thành ba lớp, vừa vặn nằm trong tay anh.
Nhìn sang, ly súc miệng thủy tinh úp ngược bên phải bồn rửa tay, áo choàng tắm màu xám treo ở bên trái cửa phòng tắm, và ngay sau khi vừa tỉnh dậy thì có một ly nước lọc mà hắn chỉ cần vươn tay là có thể lấy.
Cho dù mất trí nhớ, nhưng thân thể vẫn còn lưu giữ những thói quen được tích lũy qua nhiều năm, và tất cả những thứ này đều hoàn toàn phù hợp với hắn.
Những cánh gió bay lượn cuối cùng cũng có điểm dừng, ít nhất còn có dấu vết để hắn lần theo quá khứ của mình.
“Tích tắc” hai tiếng, dây kéo bên tường được giật, bóng đèn dây tóc trên trần chớp tắt rồi sáng lên.
“Sao không bật đèn?”
Vì đau đầu, Thịnh Thiệu Diên ép bản thân không né tránh, dù ánh sáng trắng khiến hắn cảm thấy chói mắt và khó chịu hơn bình thường—
“Đèn này chỉ có ánh sáng trắng, anh chịu khó thêm chút nữa nhé, chủ tiệm tạp hoá nhỏ tầng dưới nói vài ngày nữa sẽ có bóng đèn ánh sáng vàng, lúc đó tôi sẽ đi mua thay.”
Thịnh Thiệu Diên suýt chút nữa nghĩ rằng bản thân đã nói ra những điều đang nghĩ trong lòng.
Lúc này, Thịnh Thiệu Diên nhìn trong gương, thấy Thẩm Tây Từ từ cửa bước tới từng bước, vừa đi vừa nói: “Cởi quần áo ra.”
Quần áo — cởi ra?
Ánh mắt Thịnh Thiệu Diên khẽ chùng lại, lần nữa quan sát người vừa vào, nhưng so với trước, tâm trạng đã hoàn toàn đổi khác.
Thẩm Tây Từ cao ráo, chân dài, tỉ lệ cơ thể rất cân đối, cánh tay lộ ra tuy gầy nhưng phủ một lớp cơ mỏng, nhìn rất hài hoà, chiếc khẩu trang màu đen tụ lại ở cằm, làn da trắng xanh đối lập rõ nét với màu đen tuyền của khẩu trang. Từ trán đến xương mày, rồi đến sống mũi và hàm dưới, đường nét góc cạnh mượt mà, hoàn hảo không tỳ vết — gần như là một khuôn mặt không có điểm chê.(Edit: Jαdἕ)
Ngay cả độ cong ở góc xương hàm cũng hoàn toàn chạm đến gu thẩm mỹ của hắn.
Tuy rằng không còn trí nhớ, nhưng không có nghĩa là hắn không rõ về xu hướng tính dục của mình.
Hắn và Thẩm Tây Từ…?
Quả thật, trong căn nhà này chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường.
Nhưng —
Thẩm Tây Từ kéo cao khẩu trang, che nửa khuôn mặt, thành thạo lấy gel rửa tay khô ra lòng bàn tay xoa đều, nghiêm túc nói: “Tôi xem thử vết thương ở lưng anh thế nào rồi.”
Thịnh Thiệu Diên: “……”
Chú chim gỗ nhỏ treo trên khung cửa sổ bị gió thổi đung đưa, Thịnh Thiệu Diên liếc sang chỗ khác — đây tuyệt đối không phải sở thích sinh hoạt mà hắn từng có.
Rút ánh mắt về, căn nhà thuê một phòng khách một phòng ngủ này, trong tiềm thức của hắn thật sự không quen với kiểu nhà như vậy.
Chật hẹp, đơn sơ, trần nhà thấp, tuy rất sạch sẽ, các vật dụng hàng ngày lẻ tẻ cũng được sắp xếp ngăn nắp, nhưng đồ đạc ít đến mức chỉ cần năm ngón tay là đếm hết, có món thì thiếu chân, món khác thì bị bong tróc sơn.
Cách âm cũng rất kém, có thể nghe thấy tiếng còi xe, tiếng động cơ và tiếng chuông xe đạp leng keng truyền đến từ dưới đường, ồn ào đến mức khiến người ta khó chịu, thần kinh vừa ổn định lại như bị kim châm vào, khi cơn đau dữ dội sắp bùng lên, bỗng tiếng giọng trong trẻo vang lên ngay phía sau anh.
“Anh thật may mắn, lúc nãy động mạnh như vậy mà vết thương không rách ra, thuốc tôi mua về nhớ uống hai viên mỗi ngày vào sáng và tối, cứ uống trước một tuần xem sao. Cơ thể anh tốt, vết thương sẽ lành nhanh, cho nên vết thương này không đáng lo.”
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm lên lưng, như những tinh thể băng nhỏ tan chảy ngay tại vị trí đó, cơn bồn chồn mới dâng lên trong lòng Thịnh Thiệu Diên như được đặt gọn vào một cái chén đá bào, lập tức lắng xuống.
Trước mắt hiện lên một đôi bàn tay, làn da trắng như sứ lạnh, các khớp xương thon dài rõ ràng, mạch máu xanh như những đường hoa văn màu lam nhàn nhạt trên gạch men sứ bên dưới, toát lên vẻ đẹp đáng để máy quay quay cận cảnh.
Nén xuống cảm giác bài xích theo bản năng, Thịnh Thiệu Diên không để lộ chút biểu cảm, hỏi: “Thuốc gì? Bác sĩ nói sao?”
Thẩm Tây Từ thầm lẩm bẩm trong lòng, người này thật giống như sư tử nghỉ ngơi trong bụi cỏ lúc hoàng hôn, chỉ cần có điều gì không ổn là sẽ đứng dậy, lắc lắc bờm mình.
“Thuốc kháng viêm và thuốc giảm đau thôi, mua ở hiệu thuốc ngay đầu phố đó, Azithromycin, Cephalosporin các thứ, vì sợ anh bị dị ứng với Penicillin.” Thẩm Tây Từ kéo áo Thịnh Thiệu Diên xuống, che đi lớp băng vải trắng bên trong, “Không đi bệnh viện đâu, Thụy huyện chỉ có một bệnh viện huyện, nhưng bác sĩ trong đó làm sao khâu vết thương đẹp hơn tôi chứ? Không tin đợi đến khi tháo băng ra, anh tự xem đi.”(Edit: Jαdἕ)
Bởi vì nhiều năm ăn uống và tập luyện theo lời khuyên của chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên thể hình, tuy mặc quần áo không nhìn ra được gì, nhưng cơ bắp của Thịnh Thiệu Diên rất đẹp, như chứa đựng một sức mạnh đang chờ bùng nổ.
Kiếp trước, Thẩm Tây Từ từng nhìn thấy nhiều lần nên đã có sức “miễn dịch với thẩm mỹ”, nhưng khi nhớ lại xương sống hơi cong vừa thấy nãy, uốn cong như thanh kiếm thu liễm uy thế —
“Chẹp, thật đẹp! Ghen tị thật!”
Thịnh Thiệu Diên quả nhiên không hỏi tiếp nữa.
Thẩm Tây Từ mở vòi nước, hạ mí mắt, cẩn thận rửa tay, từ từ suy xét lại tình hình hiện tại, Thịnh Thiệu Diên thà rằng vất vả diễn kịch, ít nói ít làm, âm thầm quan sát và phán đoán tình huống, tuyệt đối không dễ dàng tiết lộ rằng mình đã mất trí nhớ.
Kiếp trước, cậu không gặp được Thịnh Thiệu Diên, chắc hẳn khi đó là được các thuộc hạ của hắn tìm thấy, mà chắc chắn lúc đó cũng giống bây giờ, cực lực che giấu bí mật đã mất trí nhớ.
Nhưng người có thể ở bên cạnh Thịnh Thiệu Diên, ai mà chẳng là kẻ tinh anh trong tinh anh? Việc mất trí nhớ không phải là chuyện muốn giấu là giấu được.
Thẩm Tây Từ đã từng nghĩ có nên nói thẳng với Thịnh Thiệu Diên hay không, nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua đầu vài vòng rồi nhanh chóng bị gạt bỏ.
Nếu cậu nói với Thịnh Thiệu Diên rằng hai người họ thực ra hoàn toàn không quen biết, với chứng hoang tưởng nặng của Thịnh Thiệu Diên, cộng thêm việc đang trong giai đoạn căng thẳng do mất trí nhớ, chắc chắn hắn sẽ rời đi, và những chuyện của kiếp trước rất có khả năng sẽ phát sinh.
Vết thương xuyên ngực gần tim, kiếp trước đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực suốt mấy ngày mấy đêm mới cứu được Thịnh Thiệu Diên từ quỷ môn quan trở về, nhưng kiếp này, nếu viên đạn lệch đi chỉ một centimet thì sẽ ra sao đây?
Thịnh Thiệu Diên sẽ mất mạng.
Thẩm Tây Từ không dám đánh cược.
Tất nhiên, còn một điều nữa — nếu Thịnh Thiệu Diên quay về nhà rồi tra ra được bọn họ vốn chẳng quen biết gì nhau, vậy thì ngày hôm sau cậu chắc chắn sẽ nhận được “món quà lạnh lẽo” vượt núi băng đèo gửi đến.
Rút ra hai tờ giấy, Thẩm Tây Từ mạnh tay lau sạch những giọt nước còn sót lại giữa các kẽ ngón tay.
Cậu tư nhà họ Thịnh, kiểu chủ tư bản tàn nhẫn này hoàn toàn không màng đến quy tắc, nhất định sẽ làm ra những chuyện đó!
Kéo khẩu trang xuống, lại lấy một ít gel sát khuẩn mát lạnh ra tay, Thẩm Tây Từ bất lực nghĩ thầm, cứ trì hoãn được một tháng thì một tháng, dù sao cũng là ba mươi ngày, biết đâu khi Thịnh Thiệu Diên nhớ lại mọi chuyện, nhìn vào việc cậu đã cứu mạng hắn và còn chăm sóc tận tình, thì sẽ còn chút lương tâm.
Lương tâm không cần nhiều, chỉ cần còn là người!
Sáng hôm sau, Thẩm Tây Từ chạy đến cửa hàng điện thoại, đau lòng bỏ ra 869 đồng mua cái điện thoại mới, may mắn gặp được chính sách hỗ trợ của chính phủ, tiết kiệm được trăm đồng cũng phần nào cứu vãn cái ví rỗng của mình.
Làm xong sim điện thoại, lại đặt đồ ăn sáng đúng khẩu vị của Thịnh Thiệu Diên, trên đường về, rèm cửa kéo xuống, tiếng thở đều đều vẫn vang lên từ chiếc ghế sofa trong phòng khách.
Thẩm Tây Từ lưu số điện thoại của mình vào máy mới, vừa bấm số vừa nghĩ, ai mà ngờ được, người từng diện bộ vest ba món được làm thủ công không rời, ra ngoài luôn có tài xế và vệ sĩ theo sau, mỗi bữa ăn tiêu tốn cả nghìn đô la, đại gia danh tiếng nhà họ Thịnh — Thịnh Thiệu Diên, một ngày nào đó lại mặc chiếc áo hoodie có giá 29,9 đồng, cầm chiếc điện thoại vài trăm đồng, ăn bữa sáng sang chảnh 40-50 đồng ngoài vỉa hè, sống trong căn nhà thuê 500 đồng một tháng, mà còn phải ngủ trên sofa.(Edit: Jαdἕ🌸)
À đúng rồi, tối hôm đó hắn còn ngồi trên chiếc xe ba bánh mui trần màu xanh coban nữa.
Ai dám nói đây không phải là ngụy trang mạnh nhất?
Viết thêm một mảnh giấy nhỏ để trên bàn, Thẩm Tây Từ canh đúng giờ rồi chạy xuống nhà, tập hợp với nhân viên đoàn phim để cùng nhau đến trường quay.
Cửa phòng khách được khép nhẹ, trong phòng ngoài ánh nắng chiếu vào lờ mờ, không còn tiếng động nào khác nữa.
Vài phút sau, chiếc sofa cũ kỹ phát ra tiếng lò xo kêu, người nằm trên đó ngồi dậy thẳng người, mắt có vài tia đỏ rõ nét, vì cả đêm hầu như không ngủ, đau đầu dữ dội, Thịnh Thiệu Diên tràn đầy bực tức, mặc chiếc áo hoodie xám, khuôn mặt vẫn nam tính bức người.
Chiếc khăn trải bàn họa tiết cây cỏ màu trắng được tấm kính trong suốt đè lên, bề mặt phản chiếu một đôi bàn tay với các khớp xương rõ ràng, lướt qua chiếc điện thoại mới để đó cùng bữa sáng còn bốc khói, đôi tay ấy cầm lấy tờ giấy ghi chú.
Có vẻ là một mảnh giấy rách được tùy tiện xé ra từ cuốn sổ nào đó, mép giấy có viền răng cưa, chữ viết trên đó thể hiện sự gấp gáp, nhưng nét bút vẫn uyển chuyển, dứt khoát.
【A Thiệu, điện thoại của anh không tìm thấy, tạm thời tôi mua cái mới cho anh dùng trước. Nhớ ăn sáng và đừng quên uống thuốc, cẩn thận đừng làm ảnh hưởng đến vết thương, vết thương không được dính nước. Tiền sinh hoạt tôi đã đổi chỗ, để trong ngăn kéo rồi, bữa trưa và bữa tối anh tự lo, tôi đi làm đây, tối về. Có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé.】
Chữ ký là của Thẩm Tây Từ, cuối thư còn vẽ thêm một cái mặt cười, vì hơi vội nên nét vẽ khóe miệng giống như sắp bay ra ngoài.
Tờ giấy mỏng manh, vài dòng chữ ngắn gọn, nhưng có thể nói là chi tiết đến từng li từng tí.
Đọc xong, Thịnh Thiệu Diên lại cau mày.
Sao lại toát lên cảm giác — như được bao nuôi vậy?
Rốt cuộc quan hệ giữa hắn anh và Thẩm Tây Từ là gì?
Đặt tờ giấy ghi chú sang một bên, mở mấy gói đồ ăn sáng, Thịnh Thiệu Diên nghiêm túc nhìn những món lạ lẫm, không vội với tay lấy ngay.
Một cốc cà phê nhỏ giọt, một bát phở bò trắng ngập trong nước dùng nóng, vài chiếc chả giò chiên vàng giòn đựng trong hộp, một loại bánh gói bằng lá cây không rõ tên, và một ổ bánh mì dài giữa ở kẹp thịt gà, xà lách, dưa leo và cà chua.
Im lặng một lúc thật lâu, Thịnh Thiệu Diên không nhìn nữa, quay người đi, ngay sau đó, tiếng nước chảy từ hướng phòng tắm vang lên.
Mười phút sau, Thịnh Thiệu Diên thay bộ đồ rộng rãi, chiếc áo hoodie mỏng khóa kéo màu đen, bên trong mặc áo thun trắng dài, quần cargo đen. Tóc hắn mới dùng khăn lau được một nửa, vẫn còn hơi ẩm, trông hơi lộn xộn, không còn mặc bộ đồ cũ nữa, trên người toát ra vẻ sắc bén không hề che giấu.
Ngồi lại bàn, môi mỏng khẽ mím chặt, Thịnh Thiệu Diên cầm một cuốn chả giò rồi cẩn thận cắn một miếng.
Mày hắn khẽ nhướn lên.
Có vị hơi mặn, cũng tạm được.
/-/
Edit: Jαdἕ🌸
---------------------
P/s:
---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
So với một bữa sáng sang chảnh mà nói thì đây đúng là... một “tấm lòng” rồi ~ ❤️ ~ ❤️