˷˷ ˷˷ ˷˷ ˷˷
Edit: Jαdἕ
∞∞∞∞▲☺∞∞∞∞
“Phó đạo diễn! Giá đèn ngã rồi! Đập thủng ống kính máy quay rồi! Đèn cũng bị bể luôn!”
“Giá đèn ngã? Sao cậu không ngã theo luôn đi? Đứng ngay ngắn lại đây để chờ để bị mắng à! Cái thứ này quý giá hơn lão tử nhiều…”
Tiếng ồn ào vang lên xung quanh, đủ loại âm thanh như sóng tràn vào tai, cảm giác như có màng ngăn cách dần dần nhạt đi. Thẩm Tây Từ bắt lấy vài từ, lòng nghĩ thầm: hóa ra con người trước khi ch·ết thật sự sẽ như máy chiếu phim, từng khung hình một, hồi tưởng lại cuộc đời mình.
Từ nhỏ cậu đã có trí nhớ rất tốt, việc giá đèn làm vỡ ống kính máy quay này, xảy ra khi đoàn phim《Sơn Mạch Tuyến》đang quay, cũng là lần đầu tiên cậu đóng phim, và cũng là lần đầu tiên cậu biết về thân thế của mình.
“Sinh ra đã có khuyết điểm, quan hệ gia đình mỏng manh, số yểu mệnh,” đó là câu phán của thầy bói trong làng khi cậu vừa tròn một tháng tuổi, được mang đến đó để đặt tên.
Cha cậu, Ngô Lập Thành, lúc ấy tức giận muốn gi·ết cậu, nói nuôi cậu là lãng phí cơm gạo, nhưng bị thầy bói ngăn lại.
Thầy bói đổi họ cho cậu, đặt tên là Thẩm Tây Từ, rồi bắt cậu nhận một ngọn núi ngoài làng làm mẹ nuôi, nói rằng làm như vậy khiến cậu có thể sẽ sống lâu hơn vài năm.
Ngô Lập Thành nghiện cờ bạc rượu chè, thua tiền say xỉn về thường đánh người, còn mẹ cậu Trác Tố Lệ có tính cách nhu mì yếu đuối, thường xuyên khóc lóc than thân trách phận, bảo Thẩm Tây Từ đừng oán trách bà.
Từ khi biết nhận thức, Thẩm Tây Từ đã hiểu rõ, không ai sẽ giúp đỡ mình, trong gia đình chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ chính mình.
Sau này, khi học trung học cậu bắt đầu ở nội trú, những ngày nghỉ lễ đều tìm cách kiếm tiền, có một lần về nhà, cậu đã cao hơn Ngô Lập Thành, khi người đàn ông ấy giơ nắm đấm về phía cậu, lần đầu tiên trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Kể từ đó, cậu cuối cùng cũng không cần phải nín thở chờ đợi mỗi khi nghe thấy động tĩnh ngoài cửa mỗi đêm nữa.
Cậu vẫn luôn cho rằng, cuộc đời cậu vốn có cha không nuôi, cũng không có mẹ thương yêu.
Cho đến sau này, khi trên mạng xã hội lan truyền tin tức, nhìn thấy Trác Tố Lệ khóc lóc kể lể trước ống kính, vì để con ruột mình thoát khỏi cảnh nghèo khổ nhiều đời nơi núi rừng và cảnh bị đánh đập mắng chửi, bà đã tận dụng cơ hội vào một mùa đông giá rét, khi đó nữ diễn viên nổi tiếng Trình Ngưng Vũ đã đến vùng núi này để làm từ thiện, xây dựng một trường tiểu học.
Nữ minh tinh Trình Ngưng Vũ đột nhiên vỡ ối, nữ hộ sinh đỡ đẻ cho Trình Ngưng Vũ tại nhà của trưởng thôn lúc bấy giờ, đã bí mật tráo đổi hai đứa trẻ sơ sinh, đưa Thẩm Tây Từ mới chào đời cho bà mang trở về nhà mình.
Thẩm Tây Từ cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi cậu năm tuổi, một chương trình du lịch có sự tham gia của minh tinh và con cái bỗng nhiên nổi tiếng, Trác Tố Lệ lại dán kín tường poster của đứa trẻ tên Hứa Lệnh Gia trong chương trình ấy, dán suốt mười mấy năm trời, dù phai màu úa vàng cũng không nỡ tháo xuống, còn ảnh của Trình Ngưng Vũ thì được bà cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp gỗ.
Tình mẫu tử thật vĩ đại, người đàn bà chưa từng rời khỏi núi rừng này ngay từ đầu đã quyết tâm đi tìm lại đứa con của mình.
Còn với cậu, thì đương nhiên chẳng dành nửa phần tâm tư nào.
Có lẽ đó là ứng nghiệm câu “quan hệ gia đình mỏng manh”, dù có huyết thống, thì thời gian vẫn là rào cản lớn nhất ngăn cách giữa họ, Hứa gia đối với sự xuất hiện của cậu không những không chào đón, mà còn tỏ ra chán ghét và bài xích.
May mắn thay, cậu đã hai mươi mốt tuổi, đã là người trưởng thành độc lập, có quá khứ và tương lai riêng, không còn là đứa trẻ đứng ngoài cổng, mong chờ cha mẹ ngoảnh lại nhìn mình một cái nữa.
Cậu chỉ muốn hết lòng diễn xuất, dốc toàn lực để sống tiếp.
Thẩm Tây Từ cảm thấy cuộc đời tuy ngắn ngủi, nhưng không có gì phải hối tiếc.
Cậu luôn cố gắng nắm chắc những gì có thể trong tay, không để ý đến những điều không thể đạt được. Vì thế, suốt năm năm diễn xuất, dù vai lớn hay nhỏ, cậu đều dốc lòng hết sức. Cậu từng lọt vào danh sách đề cử Diễn viên mới xuất sắc, còn từng đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc, được các đạo diễn danh tiếng mời hợp tác trong các lễ trao giải, có nhiều người chỉ vì cậu mà tới rạp xem phim.
Nếu phải nói về điều nuối tiếc, có lẽ chỉ là vì cậu đã ch·ết sớm vài ngày, nên không biết bộ phim đầu tiên cậu đóng vai nam chính có đoạt giải tại Liên hoan phim Flanders * hay không.(Edit: Jαdἕ)
…
Âm thanh bên tai ngày càng rõ ràng.
“Đã quay mấy ngày rồi, bỗng dưng nói đổi vai diễn? Ngươi nói xem tiểu thiếu gia Hứa Lệnh Gia đó đang phát điên gì vậy?”
“Ai mà biết chứ, tôi chỉ biết nhiều người trong ê-kíp sắp khóc rồi. Lịch quay mỗi ngày phải viết lại, Hứa Lệnh Gia còn thấp hơn Thẩm Tây Từ, quần áo hai người phải may lại hết, trang điểm lại, ảnh tạo hình cũng phải chụp lại, chán thật, mạng của culi không phải mạng à?”
“Nói nhỏ thôi, nhưng mạng culi sao có thể được xem là mạng người được chứ? Có lẽ sẽ nói cậu không chịu được áp lực, theo không kịp tiết tấu của Hứa thiếu gia đó thôi!”
“Thấm thía thật! Hừ, giá như tôi cũng có bố mẹ là thiên vương thiên hậu, còn có thêm người mẹ nuôi là nhà sản xuất, thì bữa trưa tôi sẽ có ba phần cơm hộp: một hộp đựng cơm, hai hộp còn lại toàn thịt với rau!”
“Cậu chỉ có mỗi chút tài cán vậy thôi hả ha ha ha...”
Nhân viên trong đoàn phim cười đùa vui vẻ, còn Thẩm Tây Từ lại nhíu mày. Đổi vai diễn? Hứa Lệnh Gia muốn đổi vai gì chứ?
Một cảm giác bất thường trỗi dậy, Thẩm Tây Từ rất chắc chắn trong ký ức không hề có chuyện Hứa Lệnh Gia yêu cầu đổi vai.
《Sơn Mạch Tuyến》là tác phẩm mới nhất cách ba năm của đạo diễn quốc tế nổi tiếng Vạn Sơn, nhà sản xuất là mẹ nuôi của Hứa Lệnh Gia, đặc biệt giữ lại vai diễn tốt nhất ngoài nam chính cho Hứa Lệnh Gia.
Rìa biên giới quốc gia là một dãy núi hùng vĩ, trên bản đồ được đánh dấu là “Thập Vạn Đại Sơn”. Vì vượt qua dãy núi này là sang được lãnh thổ của nước khác, nên nhiều tội phạm lợi dụng dân làng làm hướng dẫn để xuyên núi vượt biên, trốn tránh truy bắt.
Hứa Lệnh Gia đóng vai cậu bé câm trong làng núi đó.
Tuy thời lượng xuất hiện chưa đến nửa tiếng, nhưng lại chính là điểm nhấn của cả bộ phim, từng phân cảnh đều được trau chuốt tỉ mỉ.
Hứa Lệnh Gia sao có thể nỡ đổi vai diễn này cho người khác?
“Các cậu đang nói chuyện gì đó? Mấy phút nữa đoàn phim phát cơm rồi, không nhanh đi xếp hàng thì chắc thịt bằm cũng chẳng còn mà ăn!” Một giọng nói khá quen thuộc vang lên, khiến những nhân viên xung quanh nhanh chóng tản đi. Có người nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai mỏng manh của Thẩm Tây Từ một cái, cẩn thận gọi: “Anh Thẩm, đừng ngủ nữa, đến giờ ăn rồi, anh Thẩm?”
Như thể toàn bộ giác quan trong người từ chỗ vai bị vỗ bỗng sống dậy, Thẩm Tây Từ khó nhọc mở mắt, nhìn thấy trước mặt là thiếu niên mắt một mí có vẻ ngoài thanh tú, chưa chắc chắn lắm liền thỏ thẻ gọi: “...Lam Tiểu Sơn?”
“Anh Thẩm, anh tỉnh rồi à?” Lam Tiểu Sơn đặt ba hộp cơm dùng một lần xếp chồng lên bàn trước mặt Thẩm Tây Từ, vừa mở đũa một lần vừa lén lút quan sát nét mặt Thẩm Tây Từ, “Anh Thẩm, anh ổn chứ? Anh đừng thấy em nhỏ tuổi, em từng đi theo nhiều đoàn phim, bị quyền lực, thế lực, tiền bạc áp bức không ít, nhưng không sao đâu, anh Thẩm về sau chắc chắn sẽ nổi tiếng, nổi rồi thì không ai dám bắt nạt anh nữa!”
Lam Tiểu Sơn không tâng bốc, cậu ta thật lòng thấy Thẩm Tây Từ đẹp trai.
Cậu ta được đoàn phim phân công làm trợ lý theo đoàn cho Thẩm Tây Từ, đến phim trường thì vừa đúng lúc Thẩm Tây Từ thoát vai.
Lúc ấy, Thẩm Tây Từ khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng, đã bị mưa rào dầm suốt mấy tiếng đồng hồ, tóc ướt dính vào mặt, toàn thân không chỗ nào khô ráo, trông vô cùng thê thảm.
Ấy vậy mà khi Thẩm Tây Từ quay lại nhìn cậu ta, cậu ta bỗng nhiên giật mình một cái thật mạnh.
Mái tóc đen như mực, vì lạnh nên da mặt trắng bệch như sương muối, đôi mắt đen láy như mực tàu, đôi môi đỏ thắm quyến rũ, màu sắc tương phản cực kỳ rõ nét, cả người như một yêu tinh mới ngoi lên từ suối băng, mê hoặc đến mức không thể rời mắt!
Lam Tiểu Sơn chưa học hết trung học đã nghỉ, chẳng biết dùng lời nào để diễn tả ánh nhìn ấy, chỉ thấy nhan sắc như vậy, dù ở giới giải trí cũng hiếm có, ít nhất trong mấy đoàn phim cậu ta từng theo cũng chưa từng gặp.
May mà lúc đó trợ lý đoàn phim dẫn cậu ta tới nhận người gào lên một tiếng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không biết làm việc à?” Cậu ta mới vội vàng chạy đi lấy một chiếc khăn to đùng đem đến cho anh Thẩm.
Thẩm Tây Từ chậm rãi nhận lấy đôi đũa được đưa đến, nhìn vào chiếc hộp nhựa dùng một lần trước mặt, liền nhận ra ngay đây tuyệt đối không phải suất ăn của đoàn phim: “Cậu ra ngoài đặt đồ về à?”
Lam Tiểu Sơn cẩn thận lựa lời đáp: “Đúng vậy, mẹ em thường nói, gặp chuyện gì thì nên ăn một bữa thật ngon đã, vậy mới có sức mà đối mặt.”
Mọi thứ đều chân thật đến mức quá sức tưởng tượng.
Đôi đũa tre thô ráp trong tay, mùi thơm của thức ăn vừa xào nóng hổi, ánh mắt quan tâm của Lam Tiểu Sơn, cùng mùi khói thuốc, dầu máy, nước hoa hòa lẫn trong không khí phim trường, tất cả đều chân thực chẳng khác gì giấc mơ.
Thời gian như quay ngược lại, mình không ch·ết đi, mà là trở lại lúc quay bộ phim đầu tiên sao?
Lam Tiểu Sơn thấy Thẩm Tây Từ im lặng, trong lòng lo lắng nói: “Nãy em quay trở về, đúng lúc thấy Hứa Lệnh Gia tiễn mẹ nuôi của cậu ta đi. Anh Thẩm, nếu trong lòng anh khó chịu, cứ nói ra đi, đừng giữ mãi trong lòng — ”
Thẩm Tây Từ nhớ lại những lời vừa nghe lúc ý thức còn mơ hồ, cắt ngang nói: “Hứa Lệnh Gia muốn đổi vai với anh sao?”
“Đúng vậy, khi nhà sản xuất đi gặp đạo diễn Vạn bàn chuyện, thì bị đám người phó đạo diễn nghe thấy. Nhà sản xuất đi ra khỏi phòng, trên đường còn mắng Hứa Lệnh Gia, nói để giải quyết chuyện đổi vai cho cậu ta, phải đêm khuya bay đến đây, còn hoãn hai cuộc họp hôm nay nữa, muốn cậu ta phải hiểu chuyện, đừng đóng mấy hôm lại đổi vai.”
Lam Tiểu Sơn xoa xoa cánh tay gầy như rơm của mình, không chịu nổi nói: “Hứa Lệnh Gia đã ngoài hai mươi tuổi rồi mà còn hay nhõng nhẽo với mẹ nuôi nữa, nói cái gì mà vai nội gián kia tốt lắm, cậu ta chắc chắn diễn vai đó hay, tuyệt đối không đổi nữa, quay xong vai đó cậu ta sẽ nổi tiếng, còn có thể nhận giải nữa.”(Edit: Jαdἕ)
Trong đoàn phim người đông mắt nhiều, chẳng có gì mà giữ bí mật được, tình hình lúc đó và từng chi tiết đã sớm lan truyền khắp nơi.
Vai diễn tốt sao?
Ánh mắt Thẩm Tây Từ thoáng trầm xuống.
Nhìn thấy Lam Tiểu Sơn nói xong, mắt đã đỏ hoe, hắn lại cười khổ hỏi: “Sao trông cậu như sắp khóc vậy?”
Kiếp trước, Lam Tiểu Sơn là trợ lý theo đoàn đầu tiên của cậu, cũng phải đến hai ba năm sau, khi cậu nhờ người đi tìm Lam Tiểu Sơn thì mới biết được gia cảnh của Lam Tiểu Sơn, cậu ta chỉ còn một người mẹ mắc bệnh mãn tính, phải uống thuốc duy trì sinh mạng. Vì thế, Lam Tiểu Sơn còn nhỏ tuổi đã vào đoàn làm trợ lý, làm đủ mọi công việc nặng nhọc. Tuy có sức ăn khỏe nhưng để tiết kiệm tiền, cậu ta thường xuyên ăn không đủ no, dẫn đến bệnh dạ dày nặng, thường xuyên nửa đêm đau quằn quại, khó ngủ.
Nghe nói sau đó mẹ cậu ta qua đời, Lam Tiểu Sơn về quê một chuyến rồi mất liên lạc.
Thẩm Tây Từ thì vẫn nhớ rõ, kiếp trước có lần hắn bị fan của Hứa Lệnh Gia chặn đường, một cây gậy bóng chày lao thẳng vào, nhưng Lam Tiểu Sơn đã đứng ra đỡ giúp, dù đau đến nhăn nhó vẫn liên tục nói mình không sao.
…
“Em thấy uất ức thay cho anh Thẩm,” Lam Tiểu Sơn dùng đũa tre chọc chọc vào hộp cơm đoàn phim phát, suýt chút nữa làm thủng cái hộp vốn đã chẳng ra gì ấy. “Nhân vật A Tranh này là do chính anh Thẩm tham gia thử kính, đánh bại bao người mới giành được, sao lại để tiểu thiếu gia Hứa Lệnh Gia kia nói đổi là đổi, không thèm bàn bạc trước một câu, thật quá xem thường người khác!”
“Cậu từng nói quyền lực, tiền bạc trong giới này đè áp người ta, hiện giờ anh chỉ mới là tân binh, người ta sao phải tôn trọng anh?” Thẩm Tây Từ quay lại an ủi, lại cẩn thận gắp mấy miếng thịt to nhất cho Lam Tiểu Sơn, chậm rãi nói: “Hơn nữa đổi vai thì có gì xấu? Đạo diễn Vạn rất thích vai này, chỉ riêng phân cảnh của cậu bé câm kia đã vẽ ra một đống giấy rồi, chắc chắn sẽ quay rất kỹ, biết đâu vai này còn nổi bật hơn cả vai nội gián kia.”
Kiếp trước, Thẩm Tây Từ đã xem qua bản hoàn chỉnh của bộ phim《Sơn Mạch Tuyến》, bỏ qua bản thân diễn viên, vai cậu bé câm trong phim được dựng phân cảnh vô cùng tinh tế, nhiều góc máy thiết kế đạt tới đỉnh cao.
Vai câm tuy khó diễn thật, nhưng không phải là không thể diễn hay.
“Thật sao? Vai này còn hay hơn vai kia của anh Thẩm à?” Lam Tiểu Sơn mắt không còn đỏ nữa, gắp miếng thịt quay bỏ vào miệng, suýt chút nữa lại rơi nước mắt, nói: “Thịt này ngon ghê! Mấy ngày nay cơm đoàn phát ít thịt quá, cũng đâu nghe nói thịt heo tăng giá!”
Tính cách của Lam Tiểu Sơn vốn thẳng thắn, thấy Thẩm Tây Từ không buồn thật, lại còn nói vai mới tốt hơn nên lập tức vui vẻ ăn thịt.
Còn Thẩm Tây Từ không vội động đũa, vẫn giữ thói quen chờ thức ăn nguội bớt mới ăn.
Trong đầu Thẩm Tây Từ chợt nghĩ, tình hình so với kiếp trước đã thay đổi nhiều đến vậy sao? Hoặc là nói, tại sao Hứa Lệnh Gia lại cho rằng vai A Tranh này tốt đến thế, đến nỗi phải van nài mẹ nuôi của mình, bất chấp mạo phạm đạo diễn lớn, quyết tâm đổi vai cho bằng được, lại còn tin chắc vai nội gián này sẽ nổi tiếng, còn đoạt được giải thưởng nữa chứ?
Một nhân viên đoàn phim chạy đến nói đạo diễn đang tìm anh, khiến Thẩm Tây Từ bị ngắt mạch suy nghĩ. Cậu đứng dậy, bảo Lam Tiểu Sơn tiếp tục ăn, rồi một mình đi vào phòng nghỉ.
Đạo diễn Vạn Sơn đã sáu mươi tuổi, đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm, bên cạnh đặt một bình giữ nhiệt đựng táo đỏ ngâm với đương quy, nghe tiếng mở cửa, ông nhướng lên đôi mắt không hề mờ đục qua cặp kính lão, hỏi: “Đã biết tin tức chưa? Có suy nghĩ gì?”
Đạo diễn Vạn Sơn xuất thân từ vùng duyên hải miền Nam, nói chuyện mang theo khẩu âm quê nhà, từng chữ từng chữ đều có tiết tấu rất đặc biệt.
Thẩm Tây Từ không nói nhiều, chỉ gật đầu đáp: “Đã biết rồi, tôi sẽ nghe theo sắp xếp của đoàn phim.”
Mặc dù trong kiếp trước, khi phim ra rạp, nhiều cảnh quay của cậu đã bị cắt bỏ, nhưng dù sao, chính đạo diễn Vạn Sơn đã trao cho cậu vai diễn đầu tiên, lại còn để bộ phận tài chính thanh toán thù lao ngay sau ngày cậu đóng máy, sau đó còn nhiều lần giới thiệu cậu đi thử vai ở các đoàn phim khác.
Cho nên đối với đạo diễn Vạn Sơn, Thẩm Tây Từ luôn mang trong lòng sự biết ơn sâu sắc.
Nghe Thẩm Tây Từ nói vậy, đạo diễn Vạn Sơn nghĩ thầm, dù sao cũng còn một người biết nghe lời. Ông cầm lấy kịch bản mới tinh đặt trước mặt, giọng điệu ôn hòa: “Dù đổi vai, nhưng tiến độ quay phim không thể trì hoãn, cậu hãy mau chóng làm quen với vai diễn mới.”
“Vâng, đạo diễn xin yên tâm.”
Phòng nghỉ trở nên yên tĩnh, tiếng ồn bên ngoài như tiếng ồn trắng tràn ngập, Vạn Sơn trả lời vài tin nhắn rồi ngẩng đầu lên, nhận ra có lẽ vì ông chưa nói gì thêm, Thẩm Tây Từ vẫn chưa rời đi, đang ngồi trên ghế cúi đầu xem kịch bản.
Đây là phòng nghỉ của đoàn phim, vài chiếc ghế nhựa màu xanh lộn xộn bày ra đó, trên bàn dài vương vãi đủ loại giấy tờ cùng bút mực đen, thiết bị đủ cỡ xếp chồng không theo trật tự. Dù cảnh vật đơn sơ, thậm chí chẳng thể gọi là bối cảnh, nhưng Thẩm Tây Từ vẫn nhẹ nhàng cầm bút, cúi đầu đánh dấu trên kịch bản, một nỗi cô đơn lan tỏa từ tâm điểm là hắn, bao trùm cả khung cảnh.
Nỗi cô đơn ấy không dữ dội, cũng chẳng sắc bén, mà là sự thong thả và an hòa.
Đạo diễn Vạn Sơn đã làm phim cả đời, đôi mắt ông như ống kính máy quay, nhận ra chỉ sau hai ngày xa cách, khí chất trên người Thẩm Tây Từ đã đổi thay nhiều.
Mỗi khung hình khiến người ta trầm trồ, đều dựa vào góc quay chính xác, ánh sáng thử đi thử lại vô số lần, cộng thêm đạo cụ tinh tế và bối cảnh hài hòa, mới có thể lưu lại một cảnh quay hoàn mỹ.
Nhưng Thẩm Tây Từ chỉ ngồi yên đó, lại toát ra một cảm giác hiếm thấy, khiến người nhìn nhịn không được muốn đi giải mã từng khung hình một rồi ngắm nhìn.
Người như vậy, sinh ra là dành cho màn ảnh rộng.
Đạo diễn Vạn Sơn vốn có nghi ngờ liệu Thẩm Tây Từ có thể đóng tốt vai cậu bé câm này hay không.
Nhưng vào giờ phút này, vì Thẩm Tây Từ ngồi trước mặt, đạo diễn Vạn Sơn bỗng chợt lóe lên vài ý tưởng mới cho những phân cảnh của cậu bé câm.
Là một đạo diễn, đối với diễn viên có năng khiếu bẩm sinh, dễ dàng lên hình lại không gây phiền toái, ông luôn dành thêm chút thiện cảm. Ông nói với giọng hòa nhã: “Cậu về trước đi, dù hai vai thế nào, lần này đúng là Hứa Lệnh Gia đã cướp vai của cậu, cậu chịu thiệt rồi. Tiền thù lao đã hứa trước đó, tôi sẽ tăng thêm mười vạn cho cậu.”
Không lời nào hay hơn câu “tăng thêm mười vạn,” Thẩm Tây Từ chân thành cảm ơn đạo diễn Vạn Sơn, trong lòng ngay lập tức gán cho ông mác “người tốt”.
Niềm vui này vẫn còn đọng lại trong lòng Thẩm Tây Từ cho đến khi cậu thấy Hứa Lệnh Gia bước đến gần mình.
Hứa Lệnh Gia dẫn theo ba trợ lý bước đến gần, liếc nhìn phần cơm đặt trước mặt Thẩm Tây Từ, cười nhạt nói: “Ê, cậu trợ lý nhỏ này cũng thật tri kỷ đấy, biết trong lòng cậu buồn nên còn đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu đấy à?”
Thẩm Tây Từ không đáp lời, bình tĩnh hỏi lại: “Cậu đến đây có chuyện gì?”
Hứa Lệnh Gia mỉm cười đầy vẻ chiến thắng: “Chẳng có gì, chỉ muốn nói với cậu rằng vai cậu bé câm cũng không tệ, đóng vai câm lại không cần học thoại, tiết kiệm một nửa công sức, nhường cho cậu mà tôi còn thấy hơi tiếc đấy.”
“Nhường?”
Thẩm Tây Từ vươn tay ngăn lại Lam Tiểu Sơn đang muốn nổi cáu, dù sao thì đạo diễn Vạn cũng đã cho thêm mười vạn để làm phí hài hòa cho đoàn phim, cậu kiên nhẫn nhìn biểu hiện của Hứa Lệnh Gia mà nói: “Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu sao?”
Hứa Lệnh Gia cười nhếch mép: “Nghe nói nhà cậu rất nghèo, lúc đầu đi tham gia thử vai là vì cần tiền gấp, muốn vào giới giải trí để kiếm gấp một khoản ứng trước khẩn cấp?”
Bị nói thẳng trước mặt mọi người, Thẩm Tây Từ không phủ nhận, thản nhiên đáp: “Đúng vậy, thông tin của cậu cũng nhanh nhạy thật.”
Quả thật là cậu đang rất cần một khoản tiền, muốn trong thời gian ngắn kiếm được số tiền lớn ấy, ngoài việc làm chuyện phi pháp thì chỉ có vào giới giải trí, cho nên đời trước cậu mới bỏ học giữa chừng, đăng ký thử vai trong bộ phim《Sơn Mạch Tuyến》.
“Vậy thì cậu đúng là nên cảm ơn tôi rồi, tôi còn không để cho mẹ nuôi đuổi cậu ra khỏi đoàn phim.” Hứa Lệnh Gia khoanh tay, liếc nhìn Thẩm Tây Từ một cái, nói, “Làm người tốt đến cùng, tôi nhắc cậu vài câu nữa, vai cậu bé câm này không có thoại, cậu phải cười nhiều vào, đến lúc phim ra rạp chắc chắn sẽ rất được lòng khán giả!”
Chờ Hứa Lệnh Gia dẫn theo trợ lý đi xa, Lam Tiểu Sơn cầm đũa nhíu mày nói: “Hứa thiếu gia tốt bụng vậy sao? Nhưng hình như lời nói của cậu ta cũng có lý, anh Thẩm, anh đẹp trai lại lên hình tốt, cười nhiều với máy quay, khán giả phía trước màn hình làm sao mà không bị mê hoặc cơ chứ?”
Thấy thức ăn đã nguội, Thẩm Tây Từ mới cầm đũa, mỉm cười nói: “Khen ngọt tai quá đấy, Tiểu Sơn, lát nữa anh sẽ thanh toán tiền cơm trưa cho cậu.”
Lam Tiểu Sơn há to mắt, vội vàng: “Không được, tiền này sao mà…”
Thẩm Tây Từ khẽ cong mắt, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi mắt hai mí trước hẹp sau rộng, kiểu mắt quạt nhỏ đặc trưng, khi không cười thì trông có chút lạnh lùng, chậm rãi tung ra tuyệt chiêu: “Bây giờ anh với cậu, lương của ai cao hơn?”
“…Là anh.” Lam Tiểu Sơn không thể phản bác được nên đành chịu thua, chỉ biết ngậm ngùi nói: “Cảm ơn anh Thẩm!” rồi tiếp tục ăn ngon lành.
Ở xa xa, nghe thấy Hứa Lệnh Gia khiêm tốn hạ thấp mình, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, rồi thông báo tối nay sẽ mời toàn bộ đoàn phim ra thành phố ăn lẩu, buổi chiều còn có trà sữa, cà phê cùng bánh ngọt gửi đến phim trường.
Tiếng hò reo vui vẻ vang vọng khắp nơi.
Thẩm Tây Từ khẽ dùng mũi chân chọc Lam Tiểu Sơn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tối nhớ ăn nhiều thịt vào, dù sao cũng có người thanh toán.”
Lam Tiểu Sơn lập tức hiểu ý, gật đầu lia lịa: “Được được được, em ăn hết hai miếng thịt này rồi sẽ không ăn cơm nữa!”
Nhìn Hứa Lệnh Gia đang được mọi người xung quanh ca tụng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, Thẩm Tây Từ thu hồi ánh mắt, bình thản gắp một miếng cơm.
Xem ra loại chuyện như trọng sinh này, không chỉ mình cậu gặp phải, Hứa Lệnh Gia chắc hẳn cũng giống như cậu.
/-/
Edit: Jαdἕ
P/s:
* “Liên hoan phim Flanders” tức là Flanders Film Festival — một sự kiện điện ảnh diễn ra ở vùng Flanders (Bỉ). Đây là nơi trình chiếu các bộ phim, thường tập trung giới thiệu tác phẩm nghệ thuật, phim độc lập, hoặc phim quốc tế, thu hút các nhà làm phim, diễn viên và khán giả yêu điện ảnh trong và ngoài khu vực. Flanders là vùng nói tiếng Flemish thuộc Bỉ, nên liên hoan này mang đặc trưng văn hóa và nghệ thuật của khu vực đó.
---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Một trái tim được tạo thành từ những lưỡi câu ~ Truyện mới lên sóng rồi, lâu lắm rồi không gặp!
Lâu rồi không viết, truyện này chỉ là để tập tành lại thôi, những thứ khác thì không dám hứa, nhưng Nhàn Nhàn nhất định sẽ cố gắng viết thật tốt, dù lòng vẫn hồi hộp QAQ
Có lúc còn nghi ngờ không biết mình có thể tiếp tục viết hay không, nhưng kể chuyện thật sự là một trong những niềm vui và sở thích lớn nhất, không muốn từ bỏ~