˷˷ ˷˷ ˷˷ ˷˷
Edit: Jαdἕ🌸
∞∞∞∞▲☺∞∞∞∞
Thời tiết giữa tháng Ba, ngay cả bên cạnh chân máy quay màu đen của đoàn phim cũng nở vài bông hoa dại vàng rực rỡ.
Thẩm Tây Từ thay xong trang phục do tổ tạo hình chuẩn bị, hỏi Lam Tiểu Sơn bên cạnh, người đang giúp anh cầm áo khoác: “Có ai gọi điện cho anh không?”
Lam Tiểu Sơn đưa điện thoại qua: “Em nhìn chằm chằm nãy giờ mà anh Thẩm, không có cuộc gọi nào đến, nhưng hình như có người gửi tin nhắn cho anh.”
Tin nhắn à?
Thẩm Tây Từ dang tay để tổ trưởng tổ tạo hình dễ chỉnh sửa trang phục, mở điện thoại ra, đúng thật là có tin nhắn, nhưng không phải của Thịnh Thiệu Diên gửi, mà là thông báo được trường gửi hàng loạt đến tất cả học sinh, nhắc nhở mọi người chú ý phòng cháy trong ký túc xá, cấm sử dụng thiết bị điện không đúng quy định, có lẽ lại có người bị bắt khi dùng nồi cơm điện trong phòng.
Thẩm Tây Từ cảm thấy mình có phần lo lắng quá mức, Thịnh Thiệu Diên chỉ là mất trí nhớ chứ không phải mất năng lực hay mất trí khôn, không đến mức bị bỏng khi uống nước hay bị va chạm khi ra ngoài.
Tổ trưởng tổ tạo hình lùi lại một bước, Lam Tiểu Sơn lập tức thốt lên: “Anh Thẩm, anh mặc bộ đồ này thật đẹp!”
Để phù hợp với hình tượng cậu bé câm sống trong một ngôi làng truyền thống nằm sâu trong núi, stylist đã dùng vải thổ cẩm trắng dệt thủ công của địa phương may thành áo, cổ áo sử dụng nút bọc, phần cổ cắt theo kiểu nghiêng khâm, viền cổ ghép vải lam nhuộm theo kỹ thuật cổ truyền. Ống tay áo may rộng, cổ tay được buộc chặt bằng vải lam tạo thành ống tay bó.
Ngoài ra, còn dùng vải thổ cẩm dệt máy thành hai dải dài; dải lớn được làm thắt lưng, ôm gọn đường eo thon chắc, dải còn lại ngắn hơn thì buông ở ngang hông làm trang trí. Bên hông còn treo một chiếc cá nhỏ bằng bạc đen cũ kỹ, to cỡ ngón tay cái, mỗi khi cử động liền khẽ lắc lư theo.
Tổ trưởng tổ tạo hình cũng rất hài lòng với hiệu quả, đã nghĩ sẵn cách để đến gặp đạo diễn khoe công: “Loại áo bằng vải thổ cẩm này mặc trên người cậu, đúng là có chút hương vị mà đạo diễn Vạn đã mô tả, cái gì mà pha lê… hạt thủy tinh ấy,” ông ta nghiền ngẫm hai giây, rồi nắm tay đập vào lòng bàn tay mình, “Đúng đúng đúng rồi, ‘tựa như giọt sương ban mai, sạch sẽ và xinh đẹp’! Mấy người văn nghệ sĩ đúng là vừa kén cá chọn canh lại vừa sến súa!”
Lân Tiểu Sơn cũng hùa theo: “Đúng! Đẹp mà!”
Thẩm Tây Từ đứng trước gương soi toàn thân, nhìn người trong gương, từ từ chỉnh lại tư thế và ánh mắt, như thể đang đối diện với cậu thiếu niên câm trong kịch bản.
Qua ánh mắt đó, cậu như thấy được khu rừng rộng lớn, đàn chim vỗ cánh, cá nhảy lên mặt nước, ánh hoàng hôn đọng trên đầu ngón tay, sương lạnh buổi sáng, và gió thổi qua tai khi chạy nhảy.
Nghiêng đầu một chút, Thẩm Tây Từ bỗng nói: “Lão sư nghĩ có nên thêm một chiếc khuyên tai ở bên tai trái không?”
Tổ trưởng tổ tạo hình hơn bốn mươi tuổi, là bạn nối khố với đạo diễn, biết đạo diễn Vạn rất coi trọng vai cậu bé câm nên ông ta mới đích thân chỉnh sửa chi tiết trang phục cho bộ phim. Nghe Thẩm Tây Từ nói vậy, ông hứng thú nhướng mày hỏi: “Khuyên tai à? Có ý nghĩa gì sao?”
“Trước đây em nghe người dân địa phương nói, trong các hang động của vùng núi này có rất nhiều đá màu xanh lam, người dân nơi đây sẽ mài chúng thành hình bầu dục hoặc giọt nước, đánh bóng rồi xâu vào sợi bạc cũ do trưởng bối trong nhà truyền lại để làm thành khuyên tai, mang ý nghĩa như cha mẹ, người lớn cầu chúc cho con cháu bình an”.
Thẩm Tây Từ giải thích xong rồi nói thêm suy nghĩ của mình: “Em cảm thấy cậu bé câm và gia đình có tình cảm rất sâu đậm, hồi nhỏ chắc mẹ cậu ấy sẽ vào hang tìm đá, tự tay làm cho cậu ấy một chiếc khuyên tai, cầu mong cho cậu ấy được bình an.”
“Cậu biết những chuyện này ở đâu thế? Sao lại có kinh nghiệm vậy?” Tổ trưởng tổ tạo hình suy nghĩ một chút, rồi gọi trợ lý đến, miêu tả ý tưởng một hồi và bảo trợ lý nhanh chóng lái chiếc xe ba bánh đi tìm, sau đó ông ấy quay lại nói với Thẩm Tây Từ: “Ý tưởng này rất hay, giờ chúng ta có thể xỏ lỗ tai ngay được, nhưng không có đủ thời gian để lỗ tai lành lại.”(Edit: Jαdἕ)
Thẩm Tây Từ cũng nghĩ đến điều đó: “Không sao, đến lúc đó có thể gắn trực tiếp luôn cái khuyên tai vào lỗ xỏ, thể chất của em rất mau lành vết thương.”
“Lúc quay phim thì gắn vào, quay xong lại tháo ra? Chà, không sợ đau thật à? Hay là dùng kẹp tai đi?” Tổ trưởng tổ tạo hình hơi cầu toàn, thấy đề nghị của Thẩm Tây Từ thật sự hay, có thêm hoa tai thì hình tượng nhân vật sẽ đặc sắc hơn, nếu thiếu thì có chút không trọn vẹn.
Nhưng ông ta phải nói trước cho rõ ràng, lỡ sau này nếu lỗ tai bị nhiễm trùng mà diễn viên kêu ca thì người chịu trách nhiệm chính là ông ta.
Thẩm Tây Từ lắc đầu: “Trên màn hình lớn, dùng kẹp tai sẽ bị lộ ra, hiệu quả thể hiện nhân vật là quan trọng nhất.” Rồi cười nói thêm, “Nếu đợi lỗ tai em lành hẳn thì đoàn phim có khi đã đóng máy rồi cũng nên.”
Miếng bông tẩm thuốc sát trùng được lau lên vành tai, mang lại cảm giác mát lạnh. Tổ trưởng tổ tạo hình có tay nghề rất vững, trực tiếp dùng kim xuyên qua, Lam Tiểu Sơn đứng bên cạnh dùng năm ngón tay che mắt, không dám nhìn, Thẩm Tây Từ ngược lại chẳng có phản ứng gì, như thể không hề thấy đau.
Thẩm Tây Từ thay đổi đến bốn kiểu trang điểm, cuối cùng khi thoát khỏi phòng hóa trang thì trời đã gần tối, Hứa Lệnh Gia đang tranh thủ thời gian để quay cảnh đầu tiên sau khi đổi vai.
…
Lúc đội cảnh sát dẫn theo cảnh sát chìm A Tranh đi vào rừng rậm để truy bắt tội phạm thì bị lạc đường, cả nhóm dựng lều trại nghỉ lại tại chỗ.
Khi nhóm lửa, cậu cảnh sát nhỏ tuổi nhất trong nhóm là Tiểu Lâm hỏi A Tranh: “Tuổi của chúng ta cũng chẳng chênh lệch mấy, sao cậu lại chọn làm kẻ xấu?”
Cảnh sát chìm A Tranh giấu đi ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giọng điệu thờ ơ đáp: “Khi ba mẹ tao bị tên côn đồ ở đầu làng đánh ch·ết, đâu thấy mấy người ‘anh hùng’ như mày tới giúp đỡ? Tao không đi trộm cắp, không đi cướp bóc, không đi theo đại ca, vậy ai cho tao tiền xài hả? Mày à? Lương mày còn không đủ cho tao vào quán bar khui mấy chai rượu nữa kìa!”
Tiểu Lâm thấy cậu ta cứng đầu, không muốn tranh luận thêm.
Thấy Tiểu Lâm đứng lên bỏ đi, A Tranh cúi đầu, nhìn chiếc còng tay trên cổ tay mình, vẻ mặt buồn bã, không biết bao giờ mới có thể mặc đồng phục cảnh sát một cách quang minh chính đại như bọn họ đây.
…
Quay xong một cảnh, đạo diễn lại khen thêm một câu, khen Hứa Lệnh Gia diễn không tệ.
Hứa Lệnh Gia đứng sang một bên, vừa uống nước vừa nhờ trợ lý xịt thuốc chống muỗi lên người, ánh mắt lướt qua Thẩm Tây Từ vừa thay xong quần áo bước ra, trong lòng cảm thấy đắc ý.
Quả nhiên chỉ có người được chọn như mình mới có thể đoán trước tương lai, đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất!
Vài ngày trước, khi tỉnh dậy vào nửa đêm để đốt nhang muỗi, cậu ta không cẩn thận vấp phải vật gì đó rồi té ngã, chờ đến khi nằm xuống giường tiếp tục ngủ thì đã mơ một giấc mơ.
Cậu ta mơ thấy mình đóng vai cậu bé câm này, khi mới bắt đầu quay, cậu ta thấy vai này khá ổn, bởi vì là người câm nên áp lực dành cho việc học thoại đã giảm bớt khá nhiều, cậu ta diễn rất trôi chảy.
Đến khi quay phim được phân nửa, vì trong rừng đầy muỗi và côn trùng, cậu ta bị cắn đến mức không chịu nổi, nhiều lần muốn rút khỏi đoàn phim, hoặc yêu cầu không quay ngoại cảnh mà quay trong phim trường với hiệu ứng đặc biệt, nhưng đều bị mẹ nuôi dùng một câu duy nhất để khuyên nhủ: “Đến khi phim ra mắt, con chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Ai ngờ mẹ nuôi lại lừa cậu ta, phim ra mắt chẳng hề nổi tiếng chút nào!
Trên mạng xã hội gần như chỉ toàn là bình luận tiêu cực, như “cứng đơ như cây gỗ,” “cả phim chỉ biết cười ngớ ngẩn,” “biểu cảm cứng đờ,” “ánh mắt vô hồn chỉ biết nhìn chằm chằm,” “không có kỹ năng diễn xuất chỉ biết ra vẻ đáng yêu,”… Những cái mác này đều dán lên người cậu ta, thậm chí đến nỗi những fan ruột đi theo cậu ta từ hồi cậu ta tham gia chương trình “cả gia đình đi du lịch” lúc nhỏ cũng bày tỏ thất vọng sâu sắc về diễn xuất của cậu ta trong bộ phim này.(Edit: Jαdἕ)
Rõ ràng là do vai diễn có vấn đề, tại sao lại đổ lỗi cho cậu ta?
Còn nữa, mấy fan đó không phải luôn miệng nói yêu mến cậu ta sao, sao lại dễ dàng bị anti-fan dắt mũi như vậy chứ?
Cậu ta vừa tức vừa tủi thân, đúng lúc quản lý bắt cậu ta đăng Weibo để trấn an fan, cậu ta đăng một bài giải thích, nói rằng vai này vốn là câm, không có thoại, nên chỉ biết cười thôi, cậu ta biết làm sao đây? Cậu ta còn đăng kèm ảnh chụp mấy vết muỗi đốt to đùng trên người mình để chứng minh bản thân đã thật sự cố gắng.
Ai ngờ, cậu ta còn bị chửi còn nhiều hơn, thậm chí mấy cái tên như “Hứa Tiếu Tiếu” hay “Hứa Đại Bảo” nhanh chóng trở thành biệt danh xấu xí dành cho cậu ta.
Còn Thẩm Tây Từ không biết may mắn thế nào, rõ ràng trước khi phim ra mắt, cậu ta đã nhờ mẹ nuôi cắt bớt khá nhiều cảnh quay của Thẩm Tây Từ, để dành hết thời gian cho cậu ta.
Nhưng chỉ với hơn mười mấy phút xuất hiện, cảnh Thẩm Tây Từ bị thiêu cháy trong biển lửa lại được bình chọn là “cảnh xúc động nhất năm,” hashtag #ATranhVềNhà# còn đứng top trending trên hot search hơn một tuần, đến mức các cơ quan truyền thông chính thống cũng chủ động đăng bài khen ngợi diễn xuất của Thẩm Tây Từ, đồng thời tưởng nhớ những anh hùng vô danh đã hy sinh cho đất nước.
Cùng một bộ phim, cả hai đều là lần đầu đóng phim, lại cộng thêm tin tức về chuyện hai thiếu gia thật giả đã lan truyền, cho nên vô số báo chí, account marketing và người qua đường đều đem hai người bọn họ ra so sánh với nhau, chỉ cần lướt Bilibili (*) là thấy ngay các video so sánh được cắt ghép, thậm chí các nhãn hàng mà cậu ta đại diện cũng khéo léo nhắc nhở cậu nên đi học thêm diễn xuất.
Hứa Lệnh Gia tỉnh giấc vì bị dọa sợ.
Bộ đồ ngủ lụa bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính chặt vào lưng, cậu ta ôm chặt đầu gối, run rẩy trong bóng tối.
Đặc biệt, trong giấc mơ còn cho biết cậu ta không phải con ruột của ba mẹ mình, mà Thẩm Tây Từ mới là con ruột của họ – điều này khiến cậu ta vừa tỉnh giấc đã biết giấc mơ đó chắc chắn là sự thật.
Cậu ta chưa từng kể với ai, ba mẹ cậu ta đều mang nhóm máu A, nhưng cậu ta lại mang nhóm máu B.
Vì bí mật này, cậu ta không bao giờ đi kiểm tra lại nhóm máu thêm lần nào nữa, tất cả hồ sơ đều ghi cậu ta thuộc nhóm máu A.
May mà thời gian vẫn còn kịp, cậu ta theo manh mối trong giấc mơ, chặn được người đàn bà nghèo khổ và già nua đến tìm mình, để bí mật đó hoàn toàn được giữ kín, đồng thời nhờ mẹ nuôi giúp cậu ta đổi vai.
Ban đầu mẹ nuôi còn khuyên cậu ta, nói đạo diễn Vạn đã thiết kế rất nhiều phân cảnh cho vai diễn này, khiến Hứa Lệnh Gia vừa bực bội vừa tức giận trong lòng: Mẹ nuôi biết gì chứ? Mẹ nuôi cũng đã từng đảm bảo với cậu ta rằng, đóng vai này chắc chắn sẽ nổi tiếng, vậy mà cậu ta có nổi đâu?”
Hơn nữa, dù có bao nhiêu phân cảnh đẹp đi nữa thì cũng thế thôi, vai diễn này không có một câu thoại nào, thật khó để diễn đạt cảm xúc!
Vai cảnh sát chìm vẫn hay hơn, trong giấc mơ, Thẩm Tây Từ – một người mới hoàn toàn chưa từng học qua diễn xuất, thậm chí chưa từng dính dáng gì đến giới giải trí, vậy mà vẫn có thể diễn tốt vai đó, vậy thì cậu ta chắc chắn sẽ diễn tốt hơn!
Quay xong cảnh đầu tiên, Hứa Lệnh Gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thực tế đã chứng minh rằng lựa chọn của cậu ta là vô cùng chính xác, dù trong mơ hay ngoài đời thật, cậu ta chưa từng được đạo diễn Vạn khen một câu nào, lần này bốn phân cảnh đều được thông qua, thậm chí còn nghe được lời khen “không tồi” từ miệng đạo diễn!
Đạo diễn Vạn khoanh tay đứng đó, chăm chú xem màn hình giám sát hiệu quả cảnh quay.
Tổ trưởng tổ tạo hình dẫn Thẩm Tây Từ lại gần, liếc nhìn màn hình rồi hỏi: “Thế nào, nghe nói quay khá ổn phải không?”
Đạo diễn Vạn nhìn chằm chằm vào màn hình, không ngẩng đầu lên trả lời: “Khó nói lắm, cảnh này đơn giản, chưa thể đánh giá được gì, nhưng với trẻ con thì cần phải động viên nhiều hơn.”
Tổ trưởng tổ tạo hình cười, cố ý nói: “Đúng vậy, mấy đứa trẻ khác đâu có được ưu ái như vậy.”
“Cút cút cút!” Đạo diễn Vạn bực bội vung tay quát, rồi khi ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy Thẩm Tây Từ đang đứng bên cạnh, mắt bừng sáng, mày giãn ra, nhìn kỹ một hồi rồi hài lòng nói: “Được, ngày mai mặc bộ này quay.”
“Chưa đâu, vẫn còn thứ đang làm đó!” Tổ trưởng tổ tạo hình nhanh chóng nói ra ý tưởng của Thẩm Tây Từ.
Ánh mắt đạo diễn Vạn rơi vào lỗ tai mới xỏ của Thẩm Tây Từ, ông gật đầu: “Ý tưởng về khuyên tai khá hay, chứng tỏ cậu ấy chuẩn bị vai diễn này kỹ, tốt lắm, đã bỏ không ít công sức. Ngày mai nhớ đến sớm một chút để quay cảnh bình minh.”(Edit: Jαdἕ)
Thẩm Tây Từ không thèm liếc vào màn hình giám sát, cũng không biểu hiện vui mừng như những diễn viên mới được đạo diễn lớn khen, cậu chỉ bình thản gật đầu: “Được, tối nay em sẽ đọc hai trang kịch bản rồi đi ngủ.”
Tổ trưởng tổ tạo hình ở lại thảo luận với đạo diễn Vạn về cảnh quay ngày mai, rồi chỉ đạo trợ lý dẫn Thẩm Tây Từ về phòng hóa trang để thay đồ và tẩy trang.
Chưa đi được bao xa, Thẩm Tây Từ đã gặp Hứa Lệnh Gia đang cầm ly nước có ống hút đi về phía mình.
Hứa Lệnh Gia cười, chào hỏi trợ lý tạo hình bằng một tiếng “chị” rất ngọt ngào, rồi quay sang nói với Thẩm Tây Từ: “Anh Thẩm ngày mai phải quay cảnh đầu tiên à? Vậy thì cần phải ngủ sớm, giữ tinh thần cho tỉnh táo nhé.”
Hứa Lệnh Gia biết bản thân thật ra sinh ra sớm hơn Thẩm Tây Từ một tiếng, cậu ta mới là người giả mạo, nhưng trên đời này, ngoài cậu ta ra, thì còn ai biết chuyện đó nữa chứ?
Nụ cười ở khóe môi Hứa Lệnh Gia càng sâu hơn: “Nhưng vai diễn này đối với người mới thì quả thật khá khó. Nếu anh Thẩm diễn chưa tốt cũng là chuyện bình thường thôi. Đừng căng thẳng quá, tôi với đạo diễn Vạn có quan hệ khá tốt, đến lúc đó tôi sẽ nói giúp cậu vài lời.”
Trợ lý tạo hình cười tươi khen ngợi: “Ôi, Gia Gia của chúng ta thật chu đáo nha!”
Một nhân viên bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, ai cũng biết Hứa lão sư khiêm tốn và lịch sự, luôn quan tâm tới người mới, ở trước mặt đạo diễn Vạn rất có mặt mũi.”
Thẩm Tây Từ cũng mỉm cười đáp: “Vậy cảm ơn Hứa lão sư trước nha.”
…
Mở cửa phòng trọ, Thẩm Tây Từ theo thói quen bơm một chút gel sát khuẩn nhanh lên tay, xoa đều rồi dùng thiết bị cỡ lòng bàn tay kẹp vào ngón cái, chăm chú nhìn số đo độ bão hòa oxy trong máu và nhịp tim, tay kia cầm nhiệt kế đo trán, đo nhiệt độ một cách thành thạo.
Trong phòng khách không lớn, tiếng phát thanh viên vang rõ ràng, chắc là chương trình tin tức tài chính trên tivi. Thẩm Tây Từ dừng lại một lúc, nhẹ nhàng nói: “Tôi về rồi,” rồi không khỏi cảm thấy cảm giác này thật mới lạ — nhà không còn tối om trống rỗng, đèn vẫn sáng, còn có người ngồi trên sofa xem tivi.
Mang bóng đèn ánh sáng vàng mua ở tiệm tạp hóa dưới nhà lên phòng tắm, Thẩm Tây Từ duỗi thẳng tay ra, nhận ra đầu ngón tay vẫn chưa với tới bóng đèn, đang định nhón chân thì một bàn tay chợt lọt vào tầm mắt, nhanh chóng tháo bóng đèn cũ xuống rồi lấy bóng đèn mới trên tay cậu.
Thẩm Tây Từ đành rút tay lại, đứng thẳng, bắt chuyện với Thịnh Thiệu Diên: “Trưa và tối ăn gì?”
Thịnh Thiệu Diên ngẩng đầu lên, đường viền hàm rõ ràng kéo căng thành một đường cong: “Ăn ở tiệm dưới lầu, có thịt với rau.”
Nghe mô tả vậy, Thẩm Tây Từ liền hiểu ngay, người này hoàn toàn không biết món thịt kia được xào thế nào, đĩa rau kia là loại gì.
Dù Thịnh Thiệu Diên là sinh viên xuất sắc của Princeton (**), nhưng kiến thức về khoản này cũng chỉ ngang ngửa người không phân biệt được các loại ngũ cốc mà thôi.
“Anh — ”
Năm ngón tay xoay vài vòng, bóng đèn đã lắp xong, Thịnh Thiệu Diên nhìn xuống nói: “Uống thuốc rồi, vết thương không bị bung, cũng không bị dính nước.”
Lại còn học được cả cách giành trả lời trước rồi sao?
Thẩm Tây Từ rút chiếc điện thoại lộ một góc trong túi áo khoác của Thịnh Thiệu Diên ra, nhờ hắn mở khóa, rồi tải ứng dụng Alipay ngay trước mặt hắn, xác thực danh tính và liên kết trực tiếp với thẻ ngân hàng của mình.
Gần chỗ Thịnh Thiệu Diên bất tỉnh, không tìm thấy điện thoại hay giấy tờ tùy thân nào khác, hộ chiếu tạm thời không thể làm lại được, nên Alipay mới tạm thời liên kết với thẻ của Thẩm Tây Từ.
Ánh mắt Thịnh Thiệu Diên lướt qua lỗ tai đỏ ửng vừa mới xỏ của Thẩm Tây Từ, không bình luận gì về sở thích của người khác, chỉ thầm nghĩ: Chẳng lẽ thật sự là bao nuôi?
Thẩm Tây Từ không nhắc đến việc xin nghỉ phép, nghĩa là hắn không đi làm, không những để lại tiền sinh hoạt trước khi đi làm, mà hiện giờ hình như các khoản chi tiêu khác cũng đều trừ từ thẻ của Thẩm Tây Từ.
Xác nhận có thể thanh toán được rồi, Thẩm Tây Từ trả lại điện thoại cho Thịnh Thiệu Diên, không quên dặn dò một câu: “Tiêu tiết kiệm chút.”
Thịnh Thiệu Diên nhận lấy điện thoại: “Ý cậu là sao?”
Nghe có vẻ như trước đây hắn tiêu tiền nhiều lắm vậy?
Quỷ nghèo Thẩm Tây Từ thản nhiên đáp: “Trong thẻ không còn nhiều tiền, tiêu hết thì thôi.”
Khi đã biết sơ qua về tình hình tài chính của Thẩm Tây Từ, hay nói đúng hơn là của cả hai người, Thịnh Thiệu Diên phối hợp gật đầu: “Được, cậu cứ yên tâm.”
Đóng cửa phòng ngủ lại, âm lượng bản tin tin tức giảm đi một nửa, Thẩm Tây Từ bật đèn bàn sáng lên, mở kịch bản, tiếp tục đọc từ chỗ đã đánh dấu trước đó.
Hứa Lệnh Gia cũng không sai, vai người câm thật sự không dễ diễn.
Vì không có lời thoại, mọi cảm xúc và suy nghĩ chỉ có thể truyền tải qua cử chỉ và nét mặt.
Thẩm Tây Từ giống như luyện đề thi hồi học cấp ba, xoay cây bút trong tay, ngửa đầu dựa ghế, tưởng tượng cậu bé câm ngồi trên thân cây to, đôi mắt trong veo ló ra từ tán lá rậm rạp, trên lỗ tai đeo chiếc khuyên đá xanh lam long lanh đang lay động.
Lúc này, điện thoại reo lên báo có tin nhắn, Thẩm Tây Từ vội mở ra, là tin nhắn từ ngân hàng gửi đến.
Trong đầu vẫn đang nghĩ về vai diễn, Thẩm Tây Từ lướt qua tin nhắn một cách không mấy để ý, thấy: “Ồ, tài khoản đã thực hiện giao dịch Alipay 9.687 tệ, số dư — ”
“Gì? Bao nhiêu?”
Thẩm Tây Từ đột nhiên ngồi thẳng lên, cầm điện thoại đọc từng chữ một thật kỹ, đúng là đã chi gần một vạn tệ.
Lừa đảo sao?
Cậu vừa rồi hoàn toàn không động tới điện thoại, vậy tiền này đi đâu rồi?
Thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Tây Từ ngả người dựa ra ghế, nhưng mới ngả được nửa chừng, cả người bỗng nhiên cứng đờ.
Cậu không hề động tới điện thoại, nhưng —
Thịnh Thiệu Diên!
Thẩm Tây Từ đứng dậy mở cửa, vừa đúng lúc chạm mắt với Thịnh Thiệu Diên đang ngồi trên sofa nhìn về phía mình, cậu cố giữ giọng bình tĩnh hỏi: “A Thiệu, vừa nãy anh mua gì à?”
Thịnh Thiệu Diên chỉ tay về phía: “Mua một chiếc ghế, muốn đặt bên cạnh cửa sổ sát đất, không được à?”
“Không phải không được,” Thẩm Tây Từ nhìn về phía cửa sổ, quả thật đó là một chỗ rất đẹp, khi trời nắng sẽ có ánh sáng chiếu vào, những bông giấy màu tím nhạt như những mảng màu lớn trên bức tranh, cậu nhớ lại phòng ngủ của Thịnh Thiệu Diên trong căn hộ, “Chiếc ghế da màu nâu cổ điển, kiểu dáng như ghế xì gà ấy à?”
Ánh mắt Thịnh Thiệu Diên thoáng động: “Đúng vậy,” hắn nhớ lại câu nói của Thẩm Tây Từ “Tiêu tiết kiệm chút”, đoán được tại sao Thẩm Tây Từ lại hỏi như vậy, nên nói trước: “Tôi không mua có cái ghế giá năm sáu vạn đâu.”
Thẩm Tây Từ nghĩ thầm, đúng là vậy, một chiếc ghế giá một vạn chỉ được xem là hàng giả, thậm chí năm sáu vạn cũng chưa chắc đã được bước chân vào Thịnh gia, dù sao cũng phải thêm một con số không nữa.
Thẩm Tây Từ như thấy mình nuôi một chú chim hoàng yến vàng rực rỡ, ngay cả móng vuốt cũng quý giá, đi ngoài đường ngậm về một cành cây trị giá một vạn, chuẩn bị trang trí lại tổ của mình.
Hóa ra nuôi chim hoàng yến khó đến vậy sao!!
Thẩm Tây Từ nhắm mắt lại, chạm vài lần lên màn hình điện thoại rồi đặt trước mặt Thịnh Thiệu Diên.
Thịnh Thiệu Diên nhìn số dư tài khoản ngân hàng hiển thị trên màn hình điện thoại: 125.63.
Xem ra không phải bao nuôi.
Thịnh Thiệu Diên âm thầm đánh giá.
Kim chủ thật sự quá nghèo.
/-/
Edit: Jαdἕ🌸
P/s:
(*) Bilibili (哔哩哔哩, thường viết tắt là B站 / B-chan/ B trạm) là một nền tảng video trực tuyến của Trung Quốc, ra mắt năm 2009, ban đầu nổi tiếng với các video anime, truyện tranh và game (ACG – Animation, Comic, Game).
Về sau, Bilibili mở rộng nội dung sang nhiều lĩnh vực khác như âm nhạc, phim ảnh, vlog, giáo dục, khoa học kỹ thuật, livestream… Điểm đặc trưng của Bilibili là hệ thống “danmu” (弹幕) – bình luận chạy ngang màn hình đồng bộ với thời gian phát video, tạo cảm giác người xem như đang “xem chung” và tương tác trực tiếp.
Hiện nay, Bilibili được coi như “YouTube phiên bản Trung Quốc” nhưng thiên về cộng đồng trẻ, văn hóa mạng, và có quy định kiểm duyệt nghiêm ngặt hơn.
(**) Princeton là viết tắt của Princeton University – Đại học Princeton, một trong những trường đại học danh tiếng nhất nước Mỹ và thế giới, nằm ở Thành phố Princeton, bang New Jersey, Hoa Kỳ. Được thành lập vào năm 1746 (là một trong tám trường thuộc nhóm Ivy League – liên minh các trường đại học hàng đầu ở Mỹ). Thế mạnh: Toán học, Vật lý, Chính trị học, Kinh tế, Văn học, Triết học… Nơi từng đào tạo và làm việc nhiều nhà khoa học, học giả, nhà lãnh đạo nổi tiếng, trong đó có Albert Einstein (làm việc tại Viện Nghiên cứu Cao cấp Princeton). Đặc điểm: Quy mô không quá lớn so với các trường Ivy khác, nhưng nổi tiếng về chất lượng giảng dạy, nghiên cứu và tỷ lệ giảng viên–sinh viên thấp, tạo môi trường học tập cá nhân hóa.