˷˷ ˷˷ ˷˷ ˷˷

Edit: Jαdἕ🌸              

∞∞∞∞▲☺∞∞∞∞

Bữa tiệc tối hôm đó Thẩm Tây Từ không đi, cậu rất ít khi ăn đồ nóng, mấy món như lẩu càng không bao giờ đụng tới.

Trước khi đi, Lam Tiểu Sơn còn vỗ ngực cam đoan, bảo anh cứ yên tâm, cậu ta nhất định sẽ cố gắng ăn hết cả phần của hai người, tuyệt đối không để Hứa Lệnh Gia tốn kém một đồng nào!

Thẩm Tây Từ thấy Lam Tiểu Sơn nghiêm túc như vậy, lời định nói ra đến miệng lại nuốt xuống, nghĩ một lát, cậu đặt trước một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa qua dịch vụ giao đồ ăn, gửi đến quầy lễ tân quán lẩu, bảo Lam Tiểu Sơn lấy rồi uống trước khi ăn.

Khi chiếc xe cuối cùng cũng khuất bóng sau khúc rẽ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đến cả tiếng côn trùng kêu cũng nghe rõ ràng.

Gần như toàn bộ xe trong đoàn phim đều đã được lái đi, Thẩm Tây Từ tìm quanh hai vòng mới phát hiện ra một phương tiện đa năng hữu dụng nhất của đoàn — chiếc xe ba bánh điện mui trần cửa sổ trời toàn cảnh có thể chở hàng.

Nắm chặt tay lái, Thẩm Tây Từ chậm rãi điều khiển xe ba bánh rời khỏi trường quay ra đến con đường đất.

Nơi này là Thụy huyện nằm ở phía nam của lãnh thổ, sát biên giới với một nước khác, và cách huyện thành gần nhất vẫn còn một quãng khá xa, phần lớn đường sá ở đây đều do đoàn phim mở ra không lâu trước đó, vẫn còn giữ nguyên vẻ hoang sơ, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp thỏ rừng băng ngang qua đường.

Hoàng hôn như một làn mực nhạt loang dần trên rừng cây, những chiếc lá trong khoảnh khắc cuối cùng của chiều tà cũng dần phai đi sắc hổ phách. Ở xa xa, đường viền núi tựa như vây lưng thu lại của một con mãnh thú đang nằm phủ phục xuống, những chiếc bóng lởm chởm như răng cưa đổ dài xuống biển rừng mênh mông nối tận chân trời.

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, nào là gặp đạo diễn, làm quen với vai diễn mới, phối hợp với tổ hóa trang để thiết kế lại tạo hình, Thẩm Tây Từ giờ đây mới cuối cùng có được chút thời gian rảnh.

Chuyện trọng sinh này hoàn toàn phá nát thế giới quan duy vật của cậu, khiến cậu có một cảm giác cực kỳ không chân thực. Cậu thậm chí còn từng nghi ngờ, có phải Thịnh Thiệu Diên đã dùng “năng lực của đồng tiền” để trước khi cậu chết não, đem não của cậu kết nối vào một thế giới thực tế ảo nào đó hay không.

— Thịnh Thiệu Diên.

Trong làn gió đêm, Thẩm Tây Từ khẽ thở ra một hơi.

Kiếp trước, cậu thực sự quá bận — có vai là nhận, có phim là quay, hơn ba trăm ngày trong một năm đều ở phim trường, cho nên có rất nhiều bạn bè sau khi ít liên lạc thì cũng dần trở nên xa cách.

Chỉ có Thịnh Thiệu Diên.

Tuy quen biết chưa lâu, nhưng khi cậu ch·ết, chỉ có mình Thịnh Thiệu Diên luôn ở bên cạnh, cho đến trước khi cậu mất đi ý thức, Thịnh Thiệu Diên vẫn nắm chặt tay cậu không buông.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, thỉnh thoảng Thẩm Tây Từ lại bàng hoàng, luôn có ảo giác như trên tay mình vẫn còn lưu lại hơi ấm không thuộc về bản thân.

Đỗ xe ba bánh ở ven đường, Thẩm Tây Từ lười biếng chống người lên đầu xe, hai tay cầm điện thoại, trước tiên gõ ba chữ “Thịnh Thiệu Diên” vào ô tìm kiếm.

Vừa thấy kết quả hiện ra, Thẩm Tây Từ liền thở dài một tiếng, phục thật rồi — phòng PR của Tập đoàn Thịnh Hợp cũng quá chuyên nghiệp đấy chứ. Ngoài dòng giới thiệu trong mục từ điển bách khoa ghi lại chức vụ cấp cao như “Phó chủ tịch hội đồng quản trị, Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Thịnh Hợp”, thì cả một mạng Internet rộng lớn như vậy mà không lọt ra nổi một tấm ảnh nào!

Dữ liệu lớn, ngươi không được rồi!

Những cành cây khô nghiêng ngả dưới ánh sáng mờ dần, duỗi ra như cặp sừng hươu kỳ dị. Thẩm Tây Từ không tiếp tục lướt điện thoại nữa, nghĩ rằng đã dừng xe rồi, ảnh và tin tức thì chẳng tìm được gì, vậy thì nhặt một cành cây khô có hình dáng đẹp mang về làm đồ trang trí cũng được. (Edit: Jαdἕ)           

Dưới chân là lớp lá rụng tích tụ suốt bao năm, giẫm lên mềm xốp, phát ra tiếng xào xạc. Thẩm Tây Từ vòng qua một tảng đá, bỗng ngửi thấy trong gió thoảng qua một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Từ nhỏ cậu đã nhạy cảm với mùi máu, vào thời điểm này, lại đang ở trong rừng, kẻ bị thương mất máu cũng có thể là động vật nhỏ… hoặc cũng có thể là — người.

Bốn bề yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió và tiếng chim hót, Thẩm Tây Từ do dự mấy giây, trước tiên bấm số báo nguy với cảnh sát trên màn hình quay số điện thoại, rồi tiện tay nhặt một cành cây khô to, đầu nhọn, tiếp tục đi về phía trước.

Ánh sáng từ chiếc đèn pin quét ngang, rọi ra một khoảng đá núi hình bán vòm; nếu không nhìn thật kỹ, gần như sẽ không nhận ra ở đó có một người đàn ông trưởng thành mặc đồ đen đang nằm.

Ngoài lồng ngực mỏng manh khẽ phập phồng, gần như chẳng thể nhìn thấy dấu hiệu nào của sự sống.

Thẩm Tây Từ bước thêm vài bước, dừng lại cách chừng hai mét, dùng cành cây khô khẽ chọc vào lưng đối phương, giọng nói nhàn nhạt: “Anh vẫn ổn chứ? Có nghe thấy tôi nói không?”

Không ai trả lời.

Xung quanh vẫn chỉ có tiếng gió thổi lay động lá cây, đến cả tiếng chim hót cũng trở nên xa xăm.

Thẩm Tây Từ giơ đèn pin đi một vòng quanh đó, trong núi lúc nắng lúc mưa, dấu chân ban đầu đã bị nước mưa xóa nhòa, cỏ dại cũng không có dấu hiệu bị đè ngã rõ rệt, hoàn toàn không thể xác định được người này từ hướng nào tới.

Bị thương, tiến vào vùng núi hiểm trở với môi trường khó lường, vậy mà trước khi mất ý thức vẫn có thể tìm được vách đá vòm che mưa, đồng thời còn thực hiện phản truy dấu, xóa sạch dấu vết của mình — người này rất có khả năng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Hơn nữa, nơi đây lại nằm gần vùng biên giới phức tạp.

Người này quá mức nguy hiểm.

Thẩm Tây Từ không tiến lại gần nữa, mà men theo ký hiệu mình đã đánh dấu để quay lại đường cũ.

Ánh sáng rực rỡ như thủy triều rút dần, giọt mưa đọng trên đầu lá rơi xuống đá, mặt đá phủ đầy rêu xanh đậm. Mười mấy phút sau, một luồng sáng bỗng lóe lên, đôi giày thể thao màu đen trắng giẫm qua, để lại một dấu giày hơi mờ.

Thẩm Tây Từ ngồi xổm dưới vách đá hình vòm, nghĩ thầm: cứ nhìn thử xem, nếu là gương mặt mang nét đặc trưng người nước ngoài, thì phần lớn khả năng là kẻ vượt biên trái phép; nhưng cũng có một khả năng rất nhỏ — người này là dân thường vừa khó khăn trốn thoát khỏi tay tội phạm.

Mượn ánh đèn pin, Thẩm Tây Từ hơi dùng lực, để lộ gương mặt của người đàn ông đang hôn mê.

Đó là một gương mặt rõ ràng mang dòng máu lai, đường nét gấp khúc tinh tế, sống mũi cao và hẹp, hốc mắt sâu hơn, đường viền góc cạnh rõ ràng. Vì mất máu nên đôi môi khô nhợt, nhưng vẫn đẹp đến mức quá đáng.

Đôi mắt Thẩm Tây Từ hơi mở lớn —

Thịnh… Thiệu Diên?

Sao anh ta lại ở đây?

- -

Huyện thành gần biên giới có phong cảnh khác hẳn với vùng thành thị. Những tòa nhà nhỏ cao bốn, năm tầng, bên ngoài tường được ốp gạch màu vàng nhật, mái ngói đỏ nối liền thành từng dãy, khoảng cách giữa các nhà gần đến mức chỉ cần dùng sào phơi đồ là có thể đẩy được cửa sổ đối diện.

Đường phố thì chật hẹp, tiếng động cơ gầm rú của xe máy vang dội khi phóng vun vút trên con đường lát đá. Một biển hiệu bị tông đổ, ông chủ tiệm trung niên hớt hải chạy ra, tay cầm quạt mo phe phẩy, miệng lớn tiếng mắng chửi inh ỏi giữa làn khói xe: “Má nó, đuổi theo dây leo còn không nhanh bằng mày! Vội đi gặp bà cố của mày hả?!”

Thẩm Tây Từ xách theo một túi thuốc vừa mua ở hiệu thuốc, rẽ qua một ngã tư. Cậu mặc áo phông đen ngắn tay với quần dài thể thao màu đen, khẩu trang cùng tông che ngang sống mũi, để lộ nửa gương mặt, cần cổ và nửa cánh tay. Dưới ánh nắng, làn da trắng như tuyết khiến cả khung cảnh xám xịt hỗn độn phía sau cũng sáng bừng thêm đôi phần.

Cậu bước đi không vội, thấy bên đường có một sạp trái cây căng bạt che, liền dừng lại chọn mấy quả xoài vàng óng.

Bà lão trông sạp bị sứt một chiếc răng, đặt xoài lên chiếc cân điện tử cũ kỹ bong tróc sơn, vừa cười híp mắt vừa hỏi: “Cậu trai trẻ hôm nay về sớm vậy à?”

Người dân ở đây nói chuyện đều có giọng địa phương rất nặng. Đời trước, khi đến đây đóng phim một tháng, Thẩm Tây Từ đã có chút nền tảng, ở chưa bao lâu mà gần như đã nghe hiểu hết những câu đối thoại cơ bản thường ngày.

“Cả huyện này chỉ có xoài của bà là ngon nhất, cháu mà không tới sớm thì làm sao tranh được với mấy thím khác?” Giọng Thẩm Tây Từ mang một nét trong trẻo, khi cười, mắt mày trở nên sinh động, lúm đồng tiền bên trái thoáng hiện, khí lạnh trên người lập tức tan biến.

Nếp nhăn nơi khóe mắt bà cụ càng sâu hơn, bà lại lấy thêm một quả xoài bỏ vào túi nhựa: “Chỉ có mỗi cậu nói chuyện ngọt như nước mật ong vậy, thích ăn thì lần sau bà để dành cho vài quả, không bán cho ai khác!”

Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó, Thẩm Tây Từ với thân phận là một kẻ nghèo khó sống lại, chẳng hề keo kiệt nụ cười của mình: “Cảm ơn bà!”

“Chị Ngưng Vũ, có tin tức nói con trai chị là Hứa Lệnh Gia sẽ tham gia bộ phim mới《Sơn Mạch Tuyến》của đạo diễn Vạn Sơn, đảm nhận một vai quan trọng, màn chào sân của Gia Gia trên màn ảnh sẽ hợp tác cùng đạo diễn Vạn Sơn, tin này có đúng không ạ?”

Tiếng phỏng vấn nhanh như gió vang lên, bắt được vài chữ then chốt, khóe môi đang cong của Thẩm Tây Từ dần dần hạ xuống. Cậu ngẩng đầu, thấy trong cửa hàng có một chiếc TV đặt trên chiếc tủ gỗ cũ kỹ tróc sơn, đang phát bản tin giải trí.

Mười mấy chiếc micro, to nhỏ với đủ loại màu sắc khác nhau, đều chĩa thẳng vào người phụ nữ mặc váy sơ mi trắng đứng giữa.

Trong số các nữ minh tinh cùng lứa, Trình Ngưng Vũ cũng được coi là bảo dưỡng cực tốt. Cô vén mấy sợi tóc rơi bên má ra sau tai, nụ cười tươi tắn, ánh mắt rạng rỡ: “Tin tức của các bạn sao mà nhanh thế? Nhưng mà Gia Gia còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm gì, sao có thể dùng chữ ‘hợp tác’ được chứ. Được đạo diễn Vạn Sơn chỉ dẫn, đó đã là phúc khí trời ban cho nó rồi. Đợi phim công chiếu, còn phải nhờ các bạn ra nhiều bài đăng, giúp Gia Gia tuyên truyền nhiều hơn.”(Edit: Jαdἕ)

Tại hiện trường, có phóng viên truy hỏi: “Cô được chọn làm Đại sứ phòng chống ma túy, Gia Gia lại vừa tròn 21 tuổi không lâu. Ai cũng nói bây giờ trẻ con khó dạy, cô có lo lắng về chuyện này không?”

Sắc mặt Trình Ninh Vũ thoáng lạnh, nhưng rất nhanh lại mỉm cười: “Gia đình chúng tôi tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy, ngay cả thuốc lá rượu chè, Gia Gia cũng hoàn toàn không đụng vào. Các bạn cũng biết mà, Gia Gia từ nhỏ đến lớn luôn rất ngoan, sau này đừng hỏi mấy câu kiểu này nữa.”

Bà cụ đưa túi nilon đựng xoài cho Thẩm Tây Từ, rồi nhìn thoáng lên TV vài cái: “Cô kia là Trình Ngưng Vũ thì phải? Bốn, năm mươi tuổi rồi mà còn xinh đẹp ghê. Cái bài ‘Bất Hối’ của cô ấy, tôi còn hát được nữa đó. Chồng cô ấy tên Hứa… gì ấy nhỉ?”

Thẩm Tây Từ không nhìn màn phỏng vấn trên TV nữa: “Là Hứa Nguyên Tấn, bà ạ.”

“Đúng đúng đúng, Hứa Nguyên Tấn! Cậu không biết đâu, hồi cô ấy kết hôn, thằng út nhà tôi ngày nào cũng mua báo, trên báo toàn viết váy cưới đắt bao nhiêu, mời những ai, trăng mật ở đâu. Trời ơi, thằng con bà ấy, ngày nào cũng coi báo rồi khóc, khóc xong cũng không biết lấy nước mắt của mình mà soi gương, cái bản mặt cóc ghẻ như thế, khóc thì được ích gì chứ, còn có thể… còn có thể — ”

Thẩm Tây Từ thuận miệng nói: “Khóc ra cả bọng mắt, còn hoa dung nguyệt mạo (*) gì nữa, phải không?”

Bà lão reo lên: “Đúng đúng đúng! Cậu trai trẻ không chỉ đẹp trai, mà tài văn chương cũng giỏi nữa nha!”

“Bà khen quá lời rồi.” Thẩm Tây Từ trả tiền, trong lòng âm thầm nói mấy câu “xin lỗi” với ông chú chưa từng gặp mặt kia, tiện tay mở Weibo, liếc qua bảng hot search.

“Bà ơi, hôm nay là ngày mấy vậy?”

“Mười bảy. Sao vậy cậu trai trẻ?”

Thẩm Tây Từ ấn tắt màn hình, khẽ cười: “Không có gì, chỉ xem mình có nhớ nhầm ngày hay không thôi.”

Kiếp trước, vào đúng ngày này, truyền thông, các tài khoản marketing lớn nhỏ cùng fan hâm mộ và dân mạng lần lượt nhập cuộc, những chủ đề như #Hứa Lệnh Gia không phải con ruột#, #Trình Ngưng Vũ nhắn nhủ: Mẹ của Gia Gia sẽ mãi yêu con#, #Bảo vệ Hứa Lệnh Gia#… đồng loạt nổ tung trên bảng hot search, treo đi treo lại suốt một tháng trời.

Còn hiện tại, đúng cùng thời điểm ấy, chỉ có chủ đề #Hứa Lệnh Gia đóng vai trong《Sơn Mạch Tuyến》# đứng ở vị trí thứ sáu trên bảng hot search.

So với kiếp trước, quả thật đã có rất nhiều chuyện thay đổi.

Xách theo hoa quả và thuốc, Thẩm Tây Từ rẽ vào con hẻm bên cạnh, đẩy cánh cửa chống trộm bằng thép không gỉ dưới lầu, ánh sáng lập tức tối đi, bóng đèn sợi đốt vàng ố nơi hành lang bật sáng, soi rõ những chùm dây điện cao su màu đen quấn chằng chịt như mạng nhện.

Bước trên nền xi măng thô ráp, vòng qua hết một tầng lại một tầng, Thẩm Tây Từ dừng lại trước cánh cửa màu xanh thẫm ở tầng bốn, lấy chìa khóa mở cửa.

Căn nhà cậu thuê không lớn, một phòng ngủ, một phòng khách kèm bếp và nhà vệ sinh, nội thất đơn sơ, tường trắng mới quét và nền xi măng trông vẫn khá sạch sẽ, trên ban công nhỏ có duy nhất một cây hoa giấy nở rực, cành lá rủ xuống, như một thác hoa tím nhạt.

Cũng vì nhà không rộng, Thẩm Tây Từ vừa nhìn liền thấy ngay — tấm rèm voan trắng in hoa lá bị gió thổi khẽ lay động, rõ ràng trước khi ra ngoài buổi sáng, cậu đã cố định nó bằng dây buộc.

Có người đã động vào.

“Keng” một tiếng, chìa khóa bị ném vào khay.

Ngay khoảnh khắc luồng gió mạnh ập tới từ sau lưng, Thẩm Tây Từ theo phản xạ cúi người né tránh, bước lệch sang một bên, đưa tay ra chộp, vừa khéo chặn được khớp khuỷu tay đối phương, đồng thời mạnh mẽ kéo sang phải.

Ống tay áo lướt qua chóp mũi, mang theo mùi hương đắt đỏ — loại nước hoa do bậc thầy điều chế hương hàng đầu thế giới đặc biệt pha chế riêng cho Thịnh Thiệu Diên, gợi liên tưởng đến ánh trăng và núi rừng.

Mùi hương này Thẩm Tây Từ quen thuộc đến mức không thể quen hơn, cách mấy bước đã có thể nhận ra ngay.

Ngủ suốt hai ngày, Thịnh Thiệu Diên cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?

Kiếp trước, cậu ngã gục bên đường, nếu không phải được Thịnh Thiệu Diên đi ngang qua cứu về, e rằng đã sớm mất mạng. Ở kiếp trước, cậu chưa kịp báo đáp ân tình, không ngờ kiếp này, sợi tơ số mệnh khẽ rung, lại để cậu gặp được Thịnh Thiệu Diên bị thương hôn mê.

Cú đấm thứ ba phá gió lao đến, dù Thẩm Tây Từ đang thất thần, cổ vẫn theo phản xạ nghiêng sang phải ba phân.

Góc nghiêng này vừa vặn giúp cậu tránh khỏi quỹ đạo của luồng quyền phong, chỉ có dây đồng hồ bằng kim loại trên cổ tay đối phương lướt qua vành tai, để lại một vết đỏ nhạt.

Thịnh Thiệu Diên vẫn chưa chịu dừng tay, đôi chân dài với cơ bắp căng chặt bước tới, đầu gối ép mạnh vào khoảng trống giữa hai chân Thẩm Tây Từ, năm ngón tay kẹp chặt cổ hắn, rồi dằn mạnh lên chiếc tủ lạnh cũ đang dựng đứng.

‘Bốp’ một tiếng, lưng đập mạnh vào tủ lạnh, Thẩm Tây Từ dường như còn nghe thấy tiếng băng tuyết đông cứng trong ngăn đá khẽ rơi lạo xạo.

Cậu đánh nhau và chiến đấu đều do ở kiếp trước theo Thịnh Thiệu Diên học được, nhưng cho dù đã nhớ làu làu từng thói quen ra chiêu của hắn, cho dù đã đấu tay đôi tám trăm lần, cậu vẫn chưa thắng nổi lần nào. Mỗi lần kết thúc, hoặc là bị ném vào tường, hoặc là bị đè xuống đất — đến mức đã quen rồi.

Thịnh Thiệu Diên tuy sinh ra trong một gia tộc Hoa kiều danh giá, nhưng mẹ ruột của hắn lại mang trong mình dòng máu dân tộc Slav (**), điều này khiến đôi mắt hắn trông gần như đen tuyền, nhưng viền mắt lại ánh lên một vòng xanh lam sâu thẳm, tựa như biển sâu dưới màn đêm. Thẩm Tây Từ vẫn luôn cảm thấy đôi mắt này đặc biệt xinh đẹp, dường như hội tụ trọn vẹn tinh túy của dòng máu Slavic.

Đối diện với đôi mắt quen thuộc ấy, Thẩm Tây Từ bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi được rồi, hôm nay đến đây thôi nhé? Động thêm vài cái nữa là vết thương sau lưng anh lại rách toạc ra đấy.”

Nói xong, cậu xách túi nilon lên, thuận miệng nói tiếp: “Xoài này, ăn không? Biết anh không thích gọt vỏ, xem như nể tình anh là bệnh nhân, tôi gọt cho anh — ”

‘Bộp’ một tiếng, tiếng tim đập như tiếng búa sắt nện thẳng vào màng nhĩ, cảm giác nguy cơ bùng nổ như tia lửa khiến Thẩm Tây Từ lập tức im bặt, trong lòng sáng rực lên cái bóng đèn đỏ tám nghìn oát — xong đời rồi!!

Đối với cậu mà nói, chỉ mới hơn một tuần trước thôi, cậu còn đang ở trong phòng bệnh cùng Thịnh Thiệu Diên chia nhau ăn một quả táo, vì thế khi đối diện với người này, cậu thật sự không sao nảy sinh nổi chút cảm giác xa lạ nào.

Thế nhưng, ở kiếp này, cậu và Thịnh Thiệu Diên căn bản là vẫn chưa hề quen biết!

Quan trọng nhất là, cậu rõ hơn ai hết — người đàn ông này mắc chứng đa nghi vô cùng, vô cùng nặng.

Ngay lúc ấy, Thẩm Tây Từ cảm giác được đốt ngón tay của Thịnh Thiệu Diên đang đặt cách yết hầu của cậu chỉ ba milimét.”

Kiếp trước, Thịnh Thiệu Diên từng dạy cậu vị trí yếu ớt nhất của yết hầu.

/-/

Edit: Jαdἕ🌸 

---------------------

P/s:

* Hoa dung nguyệt mạo (花容月貌), ý chỉ người con gái có nhan sắc rất xinh đẹp, diễm lệ — vẻ đẹp thanh tú, mềm mại và rạng rỡ như hoa và trăng. Trong câu này, ý nói mỉa: đã khóc sưng cả mắt thì còn gì mà đẹp nữa.

** Dân tộc Slav là một dân tộc ở châu Âu, chủ yếu sinh sống ở Đông Âu, Trung Âu và một phần Nam Âu. Ngôn ngữ Slav gồm ba nhánh chính: 

  • Slav Đông (ví dụ: tiếng Nga, Ukraina, Belarus) 
  • Slav Tây (ví dụ: tiếng Ba Lan, Séc, Slovakia) 
  • Slav Nam (ví dụ: tiếng Bulgaria, Serbia, Croatia)

---------------------
Tác giả có lời muốn nói:

❤️ Tình yêu dành cho xe ba bánh mui trần, moahh~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play