Cố Thanh Tịch ăn rất chậm rãi, nhưng tuyệt nhiên không có ý dừng lại.
Cuối cùng cũng ăn xong viên hoành thánh cuối cùng, nàng thỏa mãn đặt đũa xuống. Đã lâu rồi nàng chưa được dùng một bữa ăn dễ chịu như vậy.
Trong thời mạt thế, vật tư khan hiếm, ăn no bụng thôi đã là may mắn, chẳng dám mong gì hơn. Còn những món ăn thơm ngon, đậm vị, nguyên liệu tươi mới thế này thì càng là điều xa xỉ.
Sau khi thanh toán xong, Cố Thanh Tịch đứng dậy, định đến trong trấn mua một con ngựa, rồi lên đường đến Thiên Thanh sơn.
Sau khi rời khỏi thành trì nơi Cố gia tọa lạc, lúc này Vạn Linh lão tổ mới chịu nói nốt điều mà trước đó vẫn chưa nói ra. Lão muốn nàng giúp lão đến một nơi để lấy một vật, đó là động thiên phúc địa mà lão từng lưu lại trước khi ngã xuống, bên trong cất giữ không ít bảo vật.
Cố Thanh Tịch lập tức gật đầu đồng ý. Mặc dù lúc ở Cố gia, không cần ông ta ra tay nàng vẫn có thể thoát thân, nhưng Vạn Linh lão tổ quả thật đã tương trợ, ân tình ấy nàng nhất định sẽ trả.
Vạn Linh lão tổ thoạt đầu còn ngây ra một khắc, không ngờ tiểu ma đầu này lại đồng ý dứt khoát như vậy, khiến lão còn chưa kịp dùng lời lẽ dụ dỗ.
“Ngươi đã ra tay giúp, mối nhân quả này ta sẽ kết thúc.” Cố Thanh Tịch vừa ăn xong một bữa sáng thoải mái, tâm trạng khá tốt, nên lên tiếng giải thích một câu.
Nghe vậy, Vạn Linh lão tổ như trút được gánh nặng trong lòng. Dù mới tiếp xúc nàng chưa lâu, nhưng lão mơ hồ cảm thấy chuyện gì nàng đã đồng ý, nhất định sẽ không lật lọng.
Cố Thanh Tịch hỏi ông chủ quán ăn xem trong trấn có thể mua ngựa ở đâu, ông chủ đáp loại vật như ngựa, trong trấn không buôn bán. Chỉ có Lý gia, đại hộ giàu có nhất thị trấn trong nhà có ngựa, có thể thử đến hỏi xem họ có chịu bán không.
Sau khi tạ ơn, Cố Thanh Tịch liền cất bước tiến vào trấn.
Thế nhưng đúng lúc này, từ quán ăn vang lên tiếng la thất thanh của ông chủ lẫn các thực khách.
Cố Thanh Tịch cũng cảm giác trên đỉnh đầu có dị động.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kinh ngạc đến lặng người.
Giữa không trung, có hai người đang cưỡi kiếm bay về phía này!
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Tịch tận mắt chứng kiến người ta ngự kiếm phi hành!
Hai người đạp kiếm mà đi, tốc độ cực nhanh, trong không khí vang vọng tiếng rít lạnh lẽo, khí thế bức người.
Người bay phía trước thân hình gầy gò, gò má hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng vương máu, vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi.
Người bay phía sau là một nam tử trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, mày kiếm khẽ nhíu, thần sắc lãnh ngạo.
Kiếm dưới chân người này thoạt nhìn còn lớn hơn kiếm của kẻ phía trước rất nhiều.
“Tránh ra mau! Hắn là tà tu!” Nam tử trẻ tuổi quát lớn cảnh báo mọi người phía dưới. Hắn đang truy sát tà tu kia, không ngờ đối phương thủ đoạn quỷ dị, khiến hắn sơ suất để gã chạy thoát.
Nghe thấy vậy, đám người trong quán hét lên kinh hoàng, ai nấy đều hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
Bởi vì với phàm nhân mà nói, gặp phải tà tu cũng đồng nghĩa với cái chết, mà còn lại là kiểu chết tàn khốc nhất.
Ai mà không sợ, ai dám không trốn?
Nam kiếm tu kia thấy tà tu định lao xuống chỗ phàm nhân, lập tức đoán ra ý đồ gã định bắt con tin để uy hiếp, tìm cơ hội thoát thân.
Vô sỉ!
Tà tu kia lao thẳng về phía Cố Thanh Tịch, trong lòng mừng rỡ như điên ‘trời giúp ta rồi!’ Cô nương này vừa hay đứng đúng vị trí, lại xinh đẹp dị thường! Giết được tên phiền phức đằng sau xong, còn có thể hưởng chút niềm vui xác thịt!
Trong nháy mắt, hắn đã đáp xuống trước mặt Cố Thanh Tịch, tay đưa ra chụp lấy nàng, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý.
“Cô nương, mau tránh ra!” Nam kiếm tu vội vàng hét lên nhưng hắn không dám tùy tiện xuất kiếm, e rằng sẽ làm tổn thương đến tiểu cô nương mảnh mai kia.
“A a a, chạy mau đi! Cô nhóc, đây đúng là tà tu thật đấy, tuy hắn bị thương nặng nhưng vẫn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đó!” Vạn Linh lão tổ rú lên như heo bị chọc tiết.
Sao lại xui thế này chứ?
Không đúng, phải nói là... sao con nhóc này lại luôn gặp chuyện xui như thế?
Cứ toàn đụng trúng mấy kẻ bị thương mà vẫn mạnh hơn nó một đoạn...
Ấy chết.
Khoan đã.
Lần trước cũng vậy, con nhóc này còn nổ tung cả một vị trưởng lão chẳng biết có còn mảnh xác nào không... lần này thì...
Trong lòng Vạn Linh lão tổ dâng lên một dự cảm kỳ dị, có khi tà tu này sẽ còn thê thảm hơn?
Thế thì lão hốt hoảng làm gì?
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Cố Thanh Tịch đã lấy ra một chồng phù lục.
Những tấm phù này, khi được nàng tung ra như sống dậy, lượn lờ giữa không trung, rồi xếp thành vòng vây, bao trùm lấy tà tu.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Tịch nhanh chóng lùi về sau. Nàng tuyệt không muốn bị chính phù lục của mình thổi bay lên trời, càng không có hứng đi “sánh vai cùng mặt trời”.
Nam kiếm tu nhìn thấy cảnh ấy, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc lẫn tán thưởng.
Thì ra vị cô nương này... không phải người thường. Hơn nữa, thuật phù chú này, lại thuần thục đến thế!
Tà tu thấy nhiều phù lục như vậy, thoáng giật mình, thầm nghĩ ‘Nữ nhân này lại không phải phàm nhân?’
Nhưng hắn lập tức cười gằn, chẳng hề để đám phù vào mắt. Hắn không cảm nhận được nhiều linh lực trên người nàng, điều đó chứng tỏ thực lực cực yếu. Vài mảnh phù như thế, làm sao hại được hắn?
Hắn rút kiếm, chém thẳng về phía phù trận.
Thế nhưng, chỉ một khắc sau tất cả phù lục nổ tung.
Mấy người chưa kịp chạy xa khỏi quán ăn bị sức ép dội lại, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất. Tiếng nổ rung trời chấn tai, kèm theo đó là tiếng gào thảm thiết.
Chính là tiếng tà tu kia đang thét.
Nam kiếm tu giơ thanh đại kiếm trên tay, đứng ngây tại chỗ, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, hoàn toàn sững sờ.
Thì ra tiểu cô nương tưởng chừng yếu đuối kia… lại lợi hại đến vậy?
Lúc này, tà tu đang nằm co giật dưới đất, toàn thân cháy đen, một tay một chân vặn vẹo dị thường, hiển nhiên đã bị nổ nát tứ chi.
Cố Thanh Tịch ngẩng đầu nhìn về phía kiếm tu trẻ tuổi, trong mắt mang theo chút tò mò.
Ngự kiếm phi hành… thì ra là trông như vậy.
Trong ký ức lẫn kiếp trước, nàng từng thấy trên phim ảnh, nhưng đây là lần đầu thực sự được nhìn thấy ngoài đời. Cảm giác áp lực hoàn toàn khác biệt.
“Người kia là kiếm tu, nhưng thanh kiếm hắn dùng... hơi lạ. Ta chưa từng thấy kiếm tu nào dùng kiếm lớn như vậy.” Vạn Linh lão tổ cũng tặc lưỡi cảm khái.
Quả thật, thanh đại kiếm kia gần như bằng chiều cao của chính chủ nhân nó.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Nam kiếm tu tiến lại, chau mày hỏi, vẻ mặt mang theo sự lo lắng.
“Ta không sao.” Cố Thanh Tịch khẽ lắc đầu. Giờ nàng mới có thời gian quan sát đối phương thật kỹ.
Kiếm tu này vận lam bạch y, thân hình thẳng tắp, đôi mắt sáng như nước, sống mũi cao thẳng, môi mỏng sắc nét, quả thật là một mỹ nam khó gặp.
Ngay lúc ấy, tà tu đang nằm phía sau đột nhiên bật dậy, dùng cánh tay chưa gãy vung kiếm, định đánh lén từ phía sau.
Cố Thanh Tịch chau mày, vừa định ra tay thì—
Nam kiếm tu dường như sớm đã phòng bị. Hắn quay người, vung đại kiếm, một chiêu chém thẳng xuống tên tà tu đang định giở trò.