Một kiếm này, linh lực bao phủ lấy kiếm khí, rít gào như muốn xé rách cả không gian.

Kiếm quang lóe sáng, hàn quang chói mắt, ngay sau đó, tên tà tu phát ra một tiếng kêu thảm thiết, kiếm trong tay hắn bị chém gãy, nhưng kiếm khí vẫn chưa dừng lại, hung hăng chém thẳng lên người hắn.

Tà tu ngã xuống lần nữa, không còn chút động tĩnh nào.

Tà tu, chết.

Một kiếm này, Cố Thanh Tịch nhìn ra được, kiếm tu trước mắt này rất mạnh.

Kiếm khí của hắn, linh lực của hắn, đều là thượng thừa. So với những tu sĩ mà nàng từng gặp trong ký ức, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Tu sĩ của Cố gia, đến một phần mười của người này cũng không bằng.

“Cô nương, ngươi đã giúp ta một đại ân. Ta là Lục Thiên Du, đệ tử của đỉnh Tử Lâm, Thiên Thanh Tông. Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương?” Lục Thiên Du, vị kiếm tu ấy, lễ độ chắp tay thi lễ, trước tiên báo tên, rồi mới hỏi họ tên nàng.

“Ta họ Cố, Cố Thanh Tịch.” Cố Thanh Tịch cũng học theo hắn, chắp tay hồi lễ.

“Cố cô nương giúp ta rất nhiều. Ta đã truy sát tên tà tu này từ lâu, hôm nay rốt cuộc cũng giết được. Nếu không có ngươi, việc này sẽ chẳng thể thuận lợi như vậy. Tiền thưởng lẽ ra phải chia đôi.” Lục Thiên Du nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Thanh Tịch xua tay: “Không giúp gì nhiều, chỉ là phản kích đúng lúc mà thôi.”

“Không, không, nếu hắn bắt được người vô tội, thì chuyện đã rắc rối rồi. Ngươi giúp ta rất nhiều. Ta sẽ tạm ứng phần thưởng cho ngươi, rồi mang thi thể này đi lĩnh thưởng.” Lục Thiên Du kiên quyết.

Nói xong, hắn liền đưa tay vào túi trữ vật bên hông để lấy tiền.

Kết quả, hắn lục lọi mãi, sắc mặt dần đỏ lên, lông mày cũng ngày càng hiện rõ vẻ lúng túng. Tìm mãi cũng chẳng lấy ra nổi một viên linh thạch.

Cố Thanh Tịch nhìn thấy thì còn gì mà không hiểu nữa. Một văn tiền cũng có thể làm khó anh hùng, vị kiếm tu này rõ là rỗng túi rồi.

“Không cần đâu, thật sự không cần.” Cố Thanh Tịch vội vàng từ chối.

Và thế là, đây chính là lần đầu tiên Cố Thanh Tịch gặp vị tiểu sư huynh Lục Thiên Du, khắc ghi trong lòng.

Kiếm tu nghèo rớt mồng tơi, vác kiếm khổng lồ đuổi giết tà tu kiếm tiền thưởng.

“Ôi chao, bao nhiêu năm rồi, kiếm tu vẫn nghèo rớt mồng tơi như vậy. Cách kiếm tiền vẫn thô bạo, vất vả. Tiểu nha đầu à, ta nói cho ngươi biết, sau này ít tiếp xúc với kiếm tu thôi. Một câu thôi: kiếm tu vừa nghèo vừa cố chấp…” Vạn Linh lão tổ lải nhải không ngừng.

Cố Thanh Tịch không thèm để ý đến Vạn Linh lão tổ nữa. Cái người này nói nhiều thật, chẳng trách chết sớm.

“Ta lĩnh được tiền thưởng, nhất định sẽ mang phần của Cố cô nương đến tận tay. Xin hỏi cô nương cư ngụ nơi nào?” Lục Thiên Du hỏi.

“Không có nhà. Thật sự không cần tiền thưởng, ta nghĩ Lục công tử còn cần nó hơn ta.” Cố Thanh Tịch từ chối.

Lục Thiên Du ngẩn ra, không ngờ nàng lại trả lời như vậy.

Nhưng hắn không hỏi tiếp lý do vì sao không có nhà, mà đổi sang câu hỏi khác: “Vậy Cố cô nương định đi đâu? Đợi ta lĩnh thưởng xong, sẽ mang tiền đến.”

“Ta muốn tới Thiên Thanh Sơn.” Cố Thanh Tịch đáp.

Nghe vậy, Lục Thiên Du lộ vẻ đã hiểu, vui mừng nói: “Thì ra là vậy. Ta hiểu rồi! Ta đưa ngươi đi.”

Cố Thanh Tịch: Hả? Ngươi hiểu cái gì chứ?

“Ngươi với ta quả nhiên hữu duyên. Một nhà cả rồi!” Mặt Lục Thiên Du đầy hân hoan, lại hỏi tiếp.

“Hả?” Hữu duyên? Một nhà? Sao tiến triển nhanh thế? Sao lại thành người một nhà rồi?

“Cố cô nương là phù sư đúng không?” Lục Thiên Du vẫn nhớ rõ cảnh nàng sử dụng phù thuật tinh diệu ban nãy.

“Ừm, coi như là vậy.” Cố Thanh Tịch gật đầu.

“Ta hiểu rồi, quả thật không dễ.” Nghe nàng nói vậy, trên mặt Lục Thiên Du hiện lên vẻ thương cảm. Câu “coi như là” thể hiện rằng nàng có thiên phú, nhưng phù thuật đều là tự mình mày mò mà ra.

Cố Thanh Tịch: Không phải, ngươi lại hiểu cái gì nữa? Tự tưởng tượng cái gì là “không dễ” thế?

“Nhưng ngươi thật sự rất lợi hại, ta chưa từng thấy loại phù lục nào như vậy. Cũng chưa từng thấy ai ở tầng một Luyện Khí mà có thể phát huy uy lực như thế.” Lục Thiên Du khen ngợi. Khi Cố Thanh Tịch sử dụng phù lục, hắn đã cảm nhận được tu vi của nàng chỉ là Luyện Khí tầng một.

“Không có, không có, quá khen rồi.” Cố Thanh Tịch khiêm tốn đáp.

“Chúng ta mau lên đường thôi, nếu không sẽ không kịp thời gian.” Sau khi thu hồi thi thể tà tu, Lục Thiên Du khẽ động ngón tay, thanh cự kiếm trên lưng bay ra, lặng lẽ dừng trước mặt hắn. Hắn bước lên kiếm, quay sang gọi nàng.

Cố Thanh Tịch cũng bước lên, đưa tay nắm lấy vạt áo của Lục Thiên Du.

“Lúc bay, nhớ vận chuyển linh lực bảo vệ toàn thân, nếu không gió quá mạnh sẽ chịu không nổi.” Lục Thiên Du dặn dò.

Cố Thanh Tịch gật đầu.

Sau đó, nàng mới biết lời dặn đó hoàn toàn cần thiết.

Lục Thiên Du đợi nàng chuẩn bị xong thì lập tức điều khiển phi kiếm bay vút lên trời, lao đi như tia chớp.

Bên tai chỉ còn tiếng gió rít gào.

Cố Thanh Tịch choáng váng mặt mày.

Nàng tưởng ngự kiếm phi hành trong giới tu tiên đều cuồng dã như thế.

Sau này mới biết, không phải đâu!

Lục Thiên Du là một trường hợp đặc biệt, ngự kiếm bay nhanh như đua xe. Người khác phi hành thì từ tốn, còn hắn thì như đệ nhất xa thần phóng hết ga.

Cố Thanh Tịch thật không ngờ, ở thế giới trước thì có đua xe, còn giới tu tiên thì có đua kiếm.

Mà ngay lần đầu tiên bay trên kiếm, nàng đã nếm đủ đau khổ của trò đua kiếm.

Chỉ nửa canh giờ, Lục Thiên Du đã đưa nàng đến chân núi Thiên Thanh Sơn.

Khi Cố Thanh Tịch bước xuống khỏi cự kiếm, cả người vẫn còn choáng váng, thậm chí muốn nôn. Không ngờ trước đây nàng không hề bị say xe, vậy mà tới thế giới này lại bị say kiếm.

Nghỉ ngơi một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, lại nhìn sang tấm bia đá khổng lồ dưới chân núi, trầm mặc một lúc, trong lòng hỏi Vạn Linh lão tổ: “Ngươi chắc chắn là ở đây?”

Vạn Linh lão tổ cũng im lặng một cách kỳ lạ.

Trước mắt đích thực là Thiên Thanh Sơn, nhưng trên đó đã dựng nên một tông môn, ba chữ Thiên Thanh Tông được khắc rồng bay phượng múa trên bia đá, không mù cũng đọc ra được.

Dưới chân núi có rất nhiều người xếp hàng, người thì vui vẻ, người thì lo âu.

Đây là động thiên phúc địa của Vạn Linh lão tổ? Nhưng rõ ràng là tông môn của người khác rồi.

“Ta chính là đệ tử của đỉnh Tử Lâm, Thiên Thanh Tông. Ngươi nói ngươi cũng muốn đến Thiên Thanh Sơn, ta liền biết chúng ta có duyên. Ngươi cũng tới tham gia khảo hạch thu đệ tử đúng không? Ngươi có thiên phú như vậy, nhất định sẽ vượt qua.” Lục Thiên Du cười nói, vẻ mặt hiện rõ niềm vui sướng, như đang bảo: “Ngươi không ngờ chứ? Bất ngờ chưa?”

Thì ra Lục Thiên Du nghĩ Cố Thanh Tịch là đến tham gia khảo hạch thu đệ tử của Thiên Thanh Tông, cho nên mới nói hắn hiểu rồi, lại còn bảo là hữu duyên.

Đệ tử đỉnh Tử Lâm à…

Cố Thanh Tịch đưa mắt nhìn dòng người đang xếp hàng phía trước.

Nàng không hề hay biết, lúc này Lục Thiên Du trong lòng đang cực kỳ vui mừng. Hắn rất hài lòng với Cố Thanh Tịch, phù thuật tự học mà còn lợi hại như thế. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ngồi trên phi kiếm của hắn mà không nôn! Điều này đủ để chứng minh, Cố cô nương rất mạnh! Nhất định sẽ vượt qua khảo hạch!

Cũng may Cố Thanh Tịch không biết trong đầu Lục Thiên Du đang nghĩ gì, nếu không thì nhất định sẽ thốt lên: Ngồi phi kiếm không nôn mà cũng được xem là tiêu chuẩn của cường giả? Đúng là cạn lời…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play